Chap 105 + 106
Phó Chi không để ý tới Lục Dư Mặc, cô bắt taxi đi đến biệt thự Lệ gia.
Lúc cô đến, Lệ Nam Lễ đang gọi điện thoại.
Hắn giống như gặp phải chuyện gì khó giải quyết, trên màn hình máy tính xuất hiện một mảng lớn chữ tiếng Anh màu trắng không ngừng nhảy nhót.
Đầu ngón tay thon dài kẹp lấy điếu thuốc, nhàn nhã gõ trên bàn phím.
Giao diện nhảy lên rất nhanh, rõ ràng đang bị hacker tấn công, hai bên đang chiếm tài nguyên.
Trên màn hình thỉnh thoảng lóe lên một tia sáng xanh nhàn nhạt, con ngươi của người đàn ông đen nhánh, không lưu lại một tia tạp chất, đôi mắt hoa đào đa tình hơi hơi giương lên, mang theo sự nguy hiểm xen lẫn mị hoặc.
Điện thoại mở loa ngoài, truyền ra giọng nói lạnh lùng của Cố Yến Kỳ: "Cậu muốn tìm Z Thần sao, việc này không hề dễ chút nào, lần trước hắn xuất hiện là ở nước R để chữa trị một đợt bùng phát dịch bệnh trong khu vực, hơn nữa đứng phía sau hắn không chỉ có một thế lực chống lưng, lệnh ban thưởng tôi phát ra, sau khi bị "Chư Thần" từ chối, căn bản không ai dám tiếp nhận nữa."
Phó Chi nheo mắt, không dấu vết mà thu hồi tầm mắt.
Ban đầu chỉ có 8 nhà tổ chức hacker hàng đầu thế giới. Một liên minh do "Hồng Khách" đứng đầu đã thành lập một trang web phát các nhiệm vụ đặc thù.
Chẳng qua, 5 năm trước, tổ chức hacker quốc tế đột nhiên nổi lên một thế lực gọi là "Chư Thần".
Đầu tiên là tiếp nhận các nhiệm vụ bậc S trong danh sách phần thưởng, thuận lợi hoàn thành tất cả, ngay sau đó lại phát triển nhanh chóng trước sự trấn áp của 8 tổ chức hacker và liên minh lớn.
Chỉ trong 3 tháng, nó đã trở thành nhà lãnh đạo xứng đáng của liên minh thông qua hiệu quả cao trong các mệnh lệnh nhiệm vụ.
Chưa ai từng gặp qua thành viên nội bộ của "Chư thần", bọn họ cũng không bao giờ tham gia các hoạt động của tổ chức quốc tế, trong đó thành viên át chủ bài là "Hải yêu" càng không thấy bóng dáng đâu.
Lần này Cố Yến Kỳ đưa ra nhiệm vụ, cũng chính là "Hải yêu" tự mình ra mặt từ chối.
Hacker trong liên minh, hai chữ "Hải yêu" đại diện cho sức mạnh tuyệt đối, nếu không liên quan đến lợi ích sinh tử, sẽ không ai nguyện ý kết thù với hắn.
Cho nên Cố Yến Kỳ suy đoán, Z Thần và Hải Yêu có một mối quan hệ ngầm phức tạp.
Lệ Nam Lễ nhéo nhéo mũi, đôi lông mi cong cong khép hờ, lộ ra chút lãnh đạm, hắn gõ một chuỗi số liệu lên máy tính, chương trình được lập trình chạy với tốc độ cao.
Sau 3 phút, giao diện màn hình đã quay về bình thường.
Bàn tay thon dài của người đàn ông dúi điếu thuốc trong tay xuống gạt tàn, ánh lửa đỏ tươi bị dập tắt: "Tăng giá, gấp mười không được thì gấp trăm lên."
Đã đến nước này, nhất định phải được.
Cố Yến Kỳ bên kia lại lẩm bẩm một câu: "Trả một cái giá cao ngất trên trời chỉ để mua một cái manh mối, cậu có chắc chắn là Z Thần sẽ có ' u lan ' mà chúng ta cần không?"
Hơn nữa người ta đồn rằng vẻ ngoài của ' u lan ' chỉ là một bông hoa màu xanh bình thường, Cố Yến Kỳ rất khó để tin rằng nó có thể sống bằng xương thịt của con người.
Lệ Nam Lễ đang muốn nói thêm gì đó, khóe mắt nhìn ra ngoài, thấy Phó Chi đang ngồi trong phòng khách uống trà, ánh nắng ngoài cửa sổ đã làm mờ đi bóng hình của cô, không thể nhìn rõ sắc mặt, Phó Chi đang ngồi gõ nhẹ lên ghế sô pha, nhìn qua có chút bực bội.
Lệ Nam Lễ trực tiếp cúp điện thoại.
Cùng lúc đó, Phó Chi nhận được một tin nhắn: "Cố Yến Kỳ bên kia, nhiệm vụ phát cho Z Thần đã xào lên 9000 vạn, tám tổ chức đều đã ngo ngoe rục rịch, Yêu Yêu, bán Z Thần đi, tiền tài bất chính kiếm được không dễ! Cậu thật sự không suy xét đến việc nhận đơn sao?"
"Không tiếp."
Dứt khoát gửi đi hai chữ, Phó Chi nhìn Lệ Nam Lễ mở cửa phòng, cô cất điện thoại đi, thuận tay lấy từ trong cặp sách ra một hộp thuốc, giọng điệu bình tĩnh nói: "Sau lần châm cứu này, cháu có thể quay về Bắc Kinh để tịnh dưỡng."
Phó Chi nói rất chậm, có chút lười biếng.
"Ah."
Một lúc sau, Lệ Nam Lễ cười khẽ một cái, hắn ngồi lên chiếc ghế gỗ trước mặt cô, bên tai Phó Chi xẹt qua một âm thanh tê dại, yết hầu của hắn lăn lộn, cố tình đè thấp giọng xuống, giọng nói vốn dễ nghe lại mang thêm mấy phần từ tính nồng nặc.
Con ngươi đen nhánh của hắn nhìn thẳng vào cô gái nhỏ ở trước mặt.
"Nhưng trong người tôi cảm thấy rất khó chịu."
Hắn nói chuyện, vừa đưa đầu lưỡi áp vào hốc răng, cởi khuy áo ra, đưa cánh tay đến trước mặt Phó Chi một cách tự nhiên: "Tôi cảm thấy bệnh tình của mình còn chưa khỏi, Chi Chi có thể bắt mạch cho tôi nữa được không?"
Phó Chi cảm giác được rõ ràng ánh mắt của người đàn ông đang hung hãn nhìn chằm chằm vào cô.
Hắn lại đưa cánh ra phía trước, giọng nói hơi khàn: "Hửm?"
Phó Ch: "..."
Thôi 'ừ' một tiếng vậy.
Cứ bắt mạch đi, không phải sắp khỏi rồi sao?
Nhưng nghĩ đến cuộc 'hẹn hò qua mạng' ngắn ngủi giữa hai người, cô bất đắc dĩ gật đầu, hai đầu ngón tay đặt xuống.
Đến gần hơn, Phó Chi có thể ngửi thấy mùi bạc hà nhè nhẹ trên người hắn, trộn lẫn với mùi thuốc lá, xộc thẳng vào trong phổi.
Hơi thở ấm áp phả vào một bên xương quai xanh của cô, mãi không thể tản ra.
Phó Chi bình tĩnh quay qua một bên.
Lệ Nam Lễ rũ mắt, đôi mắt hoa đào híp lại, ánh đèn trong phòng làm mờ đi đường nét trên khuôn mặt hắn.
Siết chặt đầu ngón tay, cố gắng không chạm vào nốt ruồi đỏ trên xương quai xanh của cô gái nhỏ, động tác của cô mang theo một cảm giác đẹp đẽ và mơ hồ có phần ái muội.
Phó Chi không ngẩng đầu cũng có thể cảm giác được ánh mắt nóng rực kia, ngẩng đầu nghiêm túc nói: "Tiểu Lễ, đừng có nhìn chằm chằm vào cô nhỏ nữa được không?"
"Không thể nhìn sao?"
Trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp của người đàn ông hiện lên vẻ mêm mang: "Là do Chi Chi lớn lên rất đẹp."
"Cô nhỏ biết." Phó Chi nói: "Nhưng cô nhỏ hi vọng cháu có thể kiềm chế một chút."
Lần này, Lệ Nam Lễ trả lời rất nhanh: "Tôi đối với Chi Chi, không có kiềm chế được."
Phó Chi bị nhìn đến không được tự nhiên, cau mày nói: "Tiểu Lễ, không có tiểu bối nào lại nhìn chằm chằm vào trưởng bối như vậy, loại hành vi này rất không lễ phép, cháu... "
Lời vừa nói đến một nửa, cô nghe thấy âm thanh nhắc nhở của điện thoại "Alipay đã được chuyển đến 500 vạn."
Phó Chi liếc nhìn thông báo.
Người chuyển khoản: Lệ Nam Lễ.
Ghi chú chuyển khoản: Tính tiền tháng.
Ok, đây là một cơ hội kinh doanh.
Phó Chi lấy tư cách một trưởng bối, tiếp tục nói: "Thật ra cái này cũng không tính là vấn đề gì quan trọng, mọi người đều yêu cái đẹp, cô nhỏ có thể hiểu được."
Lệ Nam Lễ đặt điện thoại xuống, trong lúc đó, Phó Chi giơ tay cầm lấy ly nước trên bàn, đầu ngón tay của hắn vô tình chạm vào đường gân xanh trên cổ tay của cô gái nhỏ.
Ngẩn ra một chút, hắn xoa xoa độ ấm trên đầu ngón tay.
Bầu không khí trong phòng yên tĩnh một lúc lâu.
Phó Chi uống nước xong, cúi đầu bắt mạch bắt mạch cho cháu trai.
Mạch đập cực kỳ hỗn loạn.
Nói cách khác chính là căn bệnh đang được áp chế lại ngóc đầu một lần nữa quay trở lại.
"Lệ Nam Lễ."
Ba chữ, giọng nói lạnh lùng, không gợn sóng.
Lệ Nam Lễ cảm thấy được sự nguy hiểm trong giọng nói của cô gái nhỏ, hắn "Hửm?" Một tiếng.
Với vẻ mặt rất tự nhiên, Phó Chi nhất thời không chắc chắn lắm: "Tại sao bệnh tình của cháu lại càng nặng thêm?"
"Bọn họ đều muốn tôi chết, chỉ có Chi Chi muốn tôi sống."
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của hắn hiện lên một tầng hơi nước, cứ nhìn chằm chằm vào cô.
Thật ra lúc cô thấy cháu trai tìm đến Cố Yến Kỳ để đặt đơn, Phó Chi cũng đã nghĩ đến việc hại người thân.
Nhưng khi nghe tin cháu trai nhỏ của mình gặp phải rất nhiều rắc rối, vẫn là thở dài: "Tiểu Lễ, cháu đúng là không được lòng người chút nào."
Người đang chờ được an ủi - Lệ Nam Lễ: "..."
Lệ Nam Lễ muốn nói lại thôi: "Chi Chi, trước đây em cũng từng bị truy sát."
"Cô nhỏ biết, ba ba nói là do bọn họ ghen tị với sự xuất sắc của cô nhỏ."
Lệ Nam Lễ: "???"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro