Chap 131 + 132

Bạch Dao biết Phó Chi đã từ chối Lục lão phu nhân, bởi vì Phó Chi và Hứa Vi đã cùng nhau rời đi.

Trên bàn cơm, Bạch Dao thấy Đổng Tồn gọi điện thoại tới, cơm cũng không ăn vô nữa: "Cảnh Thanh nhất quyết muốn bỏ tiền quyên một tòa thực nghiệm cho Phó Chi đi cửa sau, đồng thời cướp lấy toàn bộ thứ vốn thuộc về Uyển Uyển nguyên đi rồi! Hiện tại Đổng gia ở bên này thúc giục, nếu vị trí không được trả lại, mấy người Đổng gia sẽ nghĩ như thế nào về Uyển Uyển?"

Lục lão phu nhân không tham dự vào đề tài này nữa, bà nghi ngờ Phó Chi đang muốn gây sự với mình, cho nên hôm nay bà định uống ba lần thuốc thử xem.

Bạch Dao còn đang nói: "Con vừa nhìn đã thấy con bé đó không đơn giản, con chỉ yêu cầu nó trả lại cơ hội cho Uyển Uyển, vậy mà nó còn không đồng ý, đúng là vô liêm sỉ, nó..."

"Bác cả." Lời nói của Bạch Dao bị Lục Dư Bạch đang ngồi trên bàn ăn cắt ngang.

Thiếu niên nhìn về phía bà ta, thản nhiên mỉm cười nói: "Bác không tận mắt nhìn thấy, làm sao biết được Chi Chi vì quan hệ mới được chọn, hơn nữa, dường như bác có ác cảm rất lớn đối với Chi Chi, con cảm thấy, bác là một trưởng bối, tốt hơn hết vẫn nên chú ý đến cách nói chuyện của mình, bác thấy có đúng không?"

Lục Dư Bạch không thường lui tới với đám người Lục gia, Bạch Dao biết, nhà mẹ đẻ của em dâu bên kia đều là sĩ quan quân đội 2 vạch 3 sao, cháu trai từ nhỏ đã được đưa ra nước ngoài huấn luyện, mười bốn tuổi mới về nước, tính cách u ám không ổn định, đôi khi ngay cả người bác gái như bà ta còn cảm thấy sợ hãi.

Nhưng có một điều: Lục Dư Bạch đối xử với Lục Sơ Uyển vẫn luôn giữ vẻ mặt ôn hòa.

Như là ở Nhất Trung luôn có một cái quy định bất thành văn rằng người trong trường không nên chọc nhất chính là Lục Dư Bạch, bởi vì Lục Sơ Uyển với hắn có quan hệ họ hàng, cũng không ai dám nói Lục Sơ Uyển không tốt.

Từ một số phương diện có thể nói, đây cũng là lý do khiến Lục Sơ Uyển sẵn sàng đến gần người anh họ này.

Thế là Lục Sơ Uyển giải thích với hắn, trên mặt mang theo ý cười nhẹ nhàng, nhấn mạnh từng chữ một: "Ý của mẹ em không phải như thế, bà ấy chỉ là đang thay em bất bình. Đặc biệt chuyện này, nếu không phải do tòa nhà thực nghiệm, cũng không có lý do gì khác để cho một cô gái trượt kỳ thi tại thị trấn và vật lý không đạt tiêu chuẩn có thể bị chọn trúng."

Lục Dư Bạch không tiếp xúc với Phó Chi nhiều lắm, ngoại trừ một lần ở thị trấn vào năm ngoái.

Hơn nữa, ấn tượng nhất phải kể đến bài hùng biện của Phó Chi, người có thể kể ra một câu chuyện có chiều sâu, nước chảy bèo trôi như vậy, sao có thể nói là không có kiến thức?

"Đó cũng là phỏng đoán của em. Nếu không có chứng cứ thì đừng vu khống Chi Chi, như vậy chỉ làm cho người ngoài nhìn vào nói em không có giáo dưỡng mà thôi." Lục Dư Bạch cười nhạo một tiếng, hắn cầm lấy áo khoác trên ghế, nhìn về phía lão phu nhân cười một cái, giọng điệu bình thản: "Vậy cháu đi trước, người nhớ chú ý chăm sóc bản thân."

"Dư Bạch." Lục lão phu nhân cuối cùng cũng nghe hiểu.

Lục Dư Bạch đang bảo vệ cho Phó Chi, hắn một chút cũng không quan tâm đến việc Phó Chi có đi cửa sau hay không.

Cho nên đứa cháu trai của bà từ khi nào lại thiên vị một người ngoài?

Trong lòng Lục lão phu nhân hụt hẫng.

Đang nghĩ ngợi đến việc nên khuyên thế nào, ngoài cửa, thím Lưu từ ngoài cửa ôm vào một hộp quà màu đen, là váy áo do Cẩn Mặc đưa tới.

Một series trang phục mùa hè, mười bộ phong cách cao cấp.

Ánh mắt của Lục Sơ Uyển đảo qua hộp quà, không nói chuyện.

Rất rõ ràng, Lục Dư Bạch cố ý khiến cô ấy cảm thấy không thoải mái.

Mọi người trong Lục gia đều biết Lục Sơ Uyển thích nhất quần áo của Cẩn Mặc, trong ngăn tủ cũng chất đầy những kiểu dáng cao cấp sang trọng như kia, chỉ cần để ý tới một chút thì không khó để phát hiện ra.

Lục lão phu nhân đưa tay kéo Lục Dư Bạch đến bên người: "Anh em với nhau có gì mà phải giận dỗi, quần áo cũng đã mua rồi, sao không đưa qua cho Uyển Uyển đi?"


Bạch Dao thuận thế đẩy đẩy Lục Sơ Uyển: "Anh họ mua quần áo cho con, con không phải rất thích quần áo của Cẩn Mặc sao?"

Lục Dư Bạch có một ông ngoại tài ba, Bạch Dao hy vọng con gái có thể cùng hắn kết giao, không cần thiết phải tức giận vì mấy chuyện vặt vãnh.

Sau một lúc lâu, Lục Dư Bạch nghe thấy Lục Sơ Uyển nói cảm ơn với hắn.

Giọng điệu cũng không mấy tình nguyện, Lục Sơ Uyển đợi một lúc, tay giơ ra cũng có chút mỏi.

Lục Dư Bạch nhận lấy hộp quà, không nói chuyện, nửa híp đôi mắt hồ ly, bộ dáng thanh cao lạnh lùng.

"Anh." Lục Sơ Uyển nhấp môi dưới, kêu hắn một tiếng.

Lục Dư Bạch lúc này mới mở miệng, giọng điệu lạnh lùng, hắn nói: "Em cũng thích đồ của Cẩn Mặc?"

Cả người của Lục Sơ Uyển cứng đờ, đột nhiên phát hiện ra gì đó, ý cười giống như không thể duy trì được nữa: "Đúng vậy."

Lục Dư Bạch lại không nói chuyện, một tay của hắn khoác lên ghế dựa, trưởng bối của Lục gia đều đang xem hắn, xương cốt của hắn rất tốt, đôi tay trắng nõn thon dài không tì vết, giống như một viên ngọc quý.

Mãi đến khi lão phu nhân mất kiên nhẫn thúc giục một tiếng: "Dư Bạch!"

Lúc này hắn mới thu hồi bộ dáng lười dáng, đứng thẳng người, giọng nói có xen lẫn chút ấm áp: "E là đồ này không thể đưa cho em, đây là của anh đưa cho Chi Chi."

Lục Sơ Uyển buông tay xuống, có chút xấu hổ và lúng túng, cắn môi.

"Mua cho nó làm gì, nó với cháu không có thân!" Lục lão phu nhân nhìn qua hộp quà, bà ấy cảm thấy kích thước người của Phó Chi và Lục Sơ Uyển không chênh lệch quá nhiều, bà nói: "Dù sao Phó Chi cũng đi rồi, cái này đưa cho Uyển Uyển đi."

"Uyển Uyển nhà chúng ta rất ngoan, sẽ không để ý." Bạch Dao muốn lưu lại ấn tượng tốt trước mặt Lục Dư Bạch, cũng lên tiếng theo.

"Ngại quá." Lục Dư Bạch cười một cái, khuôn mặt đẹp trai ấy nói ra một câu khiến cả mặt của Lục Sơ Uyển nóng rần.

"Con rất để ý."

Hắn từ nhỏ đã quái gở, tiểu bối trong nhà có thể chiếu cố, nhưng không cần thiết phải thân cận, nhìn vẻ mặt của Lục Sơ Uyển, hắn bổ sung một câu: "Nếu em thích quần áo của Cẩn Mặc thì có thể tự mình lựa."

Hắn lấy điện thoại chuyển tiền cho Lục Sơ Uyển, nhưng điều này căn bản khác hoàn toàn so với thái độ đối với Phó Chi.

Giống như một loại nhục nhã.

Đặc biệt là Lục Dư Bạch còn nói thêm một câu: "Anh nghe nói, em ở trong hậu trường mặc hỏng váy của Chi Chi. Nếu em thiếu quần áo mặc thì cứ nói cho anh họ mua. Nhưng đạo làm người thì cũng nên nói lời xin lỗi phải không?"

Hai mắt của Lục Sơ Uyển bỗng dưng đỏ lên: "Anh cho rằng đó là lỗi của em sao? Thì ra anh cũng nghĩ như vậy về em."

Cô ấy vừa khóc, những người ở đây liền đau lòng.

Đặc biệt là Lục lão phu nhân, phản ứng lớn nhất: "Cháu làm gì vậy? Đúng là khôn nhà dại chợ mà!"

Thành phố A liên tiếp mấy ngày đổ mưa to, gió thổi qua chỉ toàn không khí ẩm thấp.

Mục đích của Lục Dư Bạch chỉ là muốn lộ mặt trước Phó Chi, nhưng người hiện tại đã đi rồi, việc hắn ở lại nhà cũ cũng không có ý nghĩa gì nữa.

Trong lòng hắn rất phiền, cũng không muốn để người khác thoải mái.

"Chi Chi cũng là em họ của cháu, em ấy có thể vì cháu mà bán thận, cháu có thể vì em ấy mà táng gia bại sản, đó cũng là huynh muội tình thâm." Đây là một chuyện rất đương nhiên, Lục Dư Bạch cười nhẹ, dừng một chút: "Cháu chỉ nói những thứ được chứng kiến tận mắt, một chút khiển trách còn chưa có, em ấy khóc cái gì?"

Đúng vậy, khóc cái gì?

Thật ra là ấm ức vì Lục Dư Bạch không hướng về phía mình, nhưng loại lời nói thế này, Lục Sơ Uyển không thể nói ra thành lời, dần dần đỏ mặt.

Mà Lục Dư Bạch cũng không quan tâm cô ấy có trả lời hay không, hắn không thể hiểu loại con gái không dỗ liền khóc như này, càng không thích, chỉ nói: "Tự giải quyết cho tốt."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro