Chap 173 + 174

Phó Chi thi xong, mua một ly trà sữa ở tiệm gần đó rồi bắt xe về nhà.

Tâm trạng của cô rất tốt, chỉ là vừa về đến biệt thự lại thấy bên trong có rất nhiều người tụ tập chỉ chỉ trỏ trỏ.

Mà bên trong biệt thự đang mở cửa, một người đàn ông ăn mặc lôi thôi đang chỉ thẳng vào mặt Hứa Vi quát: "Nhà các người có tiền thì làm sao? Có tiền thì có thể phủ nhận hay sao? Luật pháp trong nước chỉ là vật trang trí thôi ư? Con trai của cô ức hiếp con gái tôi xong còn không chịu trách nhiệm cưới nó? Nếu không sau này còn ai muốn con gái của tôi nữa?"

"Ông đừng chỉ tay vào mẹ tôi! Tôi nói cho ông biết, khi đó tôi uống đến không biết trời trăng, say rượu cũng không làm loạn, quan hệ lại càng không, tôi làm sao có thể phát sinh cái gì với Chu Đình Đình!"

Lục Dư Mặc vội vàng giải thích, hắn làm sao có thể ngờ tới, hắn chỉ tham gia một buổi tiệc sinh nhật, sáng sớm mở mắt dậy đã nằm cạnh Chu Đình Đình.

"Tôi khinh! Con gái tôi sáng nay về nhà quần áo thì xộc xệch, cậu lại nói cậu không chạm vào nó? Chẳng lẽ cô nam quả nữ tối hôm qua chỉ trùm chăn nói chuyện phiếm trong khách sạn thôi sao? Cái thằng súc sinh này!"

Ba Chu tự tin mắng chửi, một vòng phu nhân nhà giàu vây quanh biệt thự Lục gia, ông ta hoàn toàn không cảm thấy những lời này đang hạ thấp danh tiếng của Chu Đình Đình, còn hùng hồn nói với mọi người rằng con gái của ông ta bị người khác ức hiếp.

"Chu tiên sinh, xin hãy bình tĩnh chút đã, bọn nhỏ đều mới thành niên, chuyện anh nói thật hoang đường, con trai của tôi còn nhỏ, thằng bé sẽ không bao giờ đi quá giới hạn như vậy với con gái anh!"

Chuyện nhà Chu Đình Đình lừa tiền mới xảy ra cách đây không lâu, Hứa Vi làm sao có thể không biết Chu gia là loại người như thế nào, đây là điển hình của tam quan bất chính.

Nếu đem một cô gái như vậy đến Lục gia, Hứa Vi có thể tưởng tượng được cảnh trong tương lai gần cô ấy sẽ dẫn theo Chi Chi bị hành hạ đến gầy trơ xương ra ngoài ăn xin!

"Cái gì mà hoang đường? Liên quan đến chuyện trong trắng, con gái của tôi có thể nói dối sao?!" Ba Chu nói xong còn đẩy Chu Đình Đình lên: "Đi, con nói đi, tối hôm qua nó có ức hiếp con không?"

"Ba... con..."

Chu Đình Đình không nói được, chỉ núp bên cạnh ba Chu mà không ngừng khóc, giống như đêm qua thật sự bị Lục Dư Mặc động tay động chân thật.

Ba Chu hừ một tiếng: "Nếu không phải là chịu thiệt, tôi hà tất gì phải liều mạng tới đây đòi công đạo cho con gái!"

Mấy vị phu nhân bên ngoài thấy bộ dáng uất ức của Chu Đình Đình đều cho rằng Lục gia ỷ gia thế lớn ức hiếp người khác, dù sao cũng không có gia đình nào dám lấy danh tiếng của con mình ra làm trò cười.

Thậm chí còn có người mở miệng nói: "Dư Mặc à, con là con trai phải có trách nhiệm một chút!"

Phó Chi từ bên ngoài biệt thự đi vào, thấy một màn này, mím môi.

Ánh mắt của cô rơi vào Chu Đình Đình đang mặc một bộ đồ trắng ngắn tay, cái cằm nhọn ra, mấy ngày không thấy giống như lại gầy đi không ít.

Lục Dư Mặc khó chịu đến mức muốn ngâm mình trong chuồng heo.

Hắn rất sợ bản thân đã không còn sạch sẽ, nhưng trong khách sạn rách nát đêm qua hắn ở lại không có camera giám sát.

Hắn suy sụp bịt miệng mình lại không dám khóc lớn.

Những đạo lý của thế giới này đối với một cậu bé như hắn quá hà khắc rồi.

Ba Chu rất tự tin, đôi mắt vẩn đục nhìn bào biệt thự cao cấp của Lục gia, giây tiếp theo, ông ta chính trực nói: "Tôi hôm nay cược cả tính mạng của mình để đòi lại công bằng cho con gái tôi, nhà các người mà không chịu trách nhiệm, tôi sẽ tìm đến đài truyền hình của thành phố A và mang hết những việc làm dơ bẩn của con trai các người phơi bày ra ngoài ánh sáng để cho một nhà các người bị xã hội chỉ trích!"

Ba Chu chống tay vào cái eo già nua, sáng nay Chu Đình Đình khóc sướt mướt chạy về nhà nói Lục Dư Mặc ức hiếp mình, ba Chu giống như được tiêm máu gà, cả người bỗng khỏe lên mấy phần.


Lục gia thân là hào môn của thành phố A, ba Chu luôn muốn có quan hệ với Lục gia.

Lúc này ông ta cầm điện thoại ra, thậm chí còn bấm vào nền tảng phát sóng để phát sóng trực tiếp.

"Đừng hướng camera vào người nhà tôi, có gì cứ nhắm vào tôi này!" Lục Dư Mặc thấy thế thì xông lên cướp điện thoại.

Ba Chu lùi về sau một chút, Lục Dư Mặc nhìn thấy trong phòng phát sóng trực tiếp của ông ta đã có không ít quần chúng ăn dưa tràn vào, đầu óc ong một tiếng.

Lúc này Hứa Qua cũng điện thoại tới, không đợi Lục Dư Mặc lên tiếng mắng chửi, đầu bên kia cũng ý thức được tính nghiêm trọng của tình hình, phủi sạch trách nhiệm: "Dư Mặc, việc này thật sự không thể trách tôi, do cậu giống như keo con chó dính chặt lên người Chu Đình Đình, kéo mãi không chịu đi nên tôi buộc phải giao cho cậu ấy chăm sóc cậu."

Xong rồi.

Sắc mặt của Lục Dư Mặc càng trắng.

Hắn chỉ biết lúc say rượu không thể nói lý lẽ, cái kia trên thực tế...

Hắn thật sự đã không còn là xử nam sao?

"Nào, các bạn trong phòng phát sóng trực tiếp cũng nên nghe xem Lục gia là loại người như thế nào!"

"Tôi bảo ông đừng quay rồi! Nếu tôi thật sự chạm vào con gái ông, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm!"

Lục Dư Mặc thấy những từ ngữ công kích người nhà trong phòng phát sóng trực tiếp, trong lòng khó chịu không thôi.

Thời đại này, internet hết sức phát triển, nếu hắn thật sự làm mà không chịu thừa nhận sẽ bị làm lớn chuyện, mà vết nhơ này sẽ bám theo Lục gia cả đời.

Thậm chí bởi vì trốn tránh trách nhiệm, mà liên lụy đến ba mẹ hắn cũng không dám ngẩng đầu, hại người trong nhà bị người đời chỉ trích.

"Dư Mặc, con đừng..." Hứa Vi đỏ mắt, kéo con trai qua một bên, cô ấy đã hiểu tại sao Chu Đình Đình đang thôi học lại chạy đến quán bar tìm đứa con trai cả say xỉn của mình.

Rõ ràng là muốn cướp sắc trước rồi sau đó cướp tiền!

"Mẹ, nếu camera của quán bar là con dán chặt vào Chu Đình Đình, cậu ta thật sự bị con... thì đó là trách nhiệm của con, con sẽ chịu."

Tư tưởng và quan niệm của Lục Dư Mặc tương đối cũ, theo hắn nếu bản thân thật sự bắt nạt con gái nhà người ta, chịu trách nhiệm là việc không thể chối bỏ.

Sắc mặt của ba Chu vui vẻ, lúc này mới đóng phòng phát trực tiếp lại: "Được, mau phái người đi kiểm tra camera giám sát, tiện thể thời gian này chúng ta cũng vào trong nhà thương lượng về chuyện của hai đứa nhỏ đi."

Sắc mặt của Hứa Vi rất không tốt, Lục Cảnh Thanh đang đi công tác không ở nhà, cô ấy liền gọi điện cho chồng.

Sau đó mời các vị phu nhân ra ngoài cửa, không tình nguyện dẫn một nhà Chu Đình Đình vào trong.

Mới vừa đi vào, Ba Chu liền thấy vẻ tráng lệ nguy nga của nội thất bên trong, miệng không ngừng nói: "Không nghĩ tới lúc còn sống tôi có thể dính chút hào quang của con gái, có thể sống trong căn biệt thự lớn như vậy!"

"Đừng có mơ mộng." Hứa Vi nhàn nhạt liếc ông ta một cái: "Sau khi tôi xuống mồ, mọi của cải trong nhà đều thuộc về con gái tôi."

Ba Chu nghe không lọt tai: "Con gái thì có ích lợi gì? Không uống được cũng không ăn được!"

Hứa Vi tức điên, không nể nang mà lên tiếng: "Đứa con kia không phải cũng biết mỗi nhảy Disco sau đó bị người ta tính kế sao?"

Lục Dư Mặc vô công rỗi nghề: "..."

Đoạn video giám sát bên ngoài quán bar đã được đem tới.

Âm thanh nghe không rõ, nhưng có thể thấy Lục Dư Mặc đang dính sát lên người Chu Đình Đình, giống hệt những gì Hứa Qua đã nói.

Ba Chu nói: "Con trai của cô thật sự đã ức hiếp con gái của tôi, tương lai thế nào thì không nói, trước mắt tôi muốn 1000 vạn cộng thêm một căn biệt thự làm sính lễ, không quá đáng đúng không?"

Biệt thự Lục gia là do Lục Cảnh Thanh từ hai bàn tay trắng lập nghiệp mà dựng lên, vị trí đắc địa, ước tính gần 7000 vạn.

Ba Chu như thế này quả thật là muốn tiền đến điên rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro