Chap 177 + 178

Hứa Vi quá tức giận, hốc mắt đều đỏ, cô ấy nói với Lục Dư Mặc nói: "Ba ba con đang điều tra chuyện này, nếu thật sự con đã ức hiếp con gái nhà người ta thì cứ đợi ba con về đánh gãy chân rồi đuổi ra ngoài đi!"

.

.

.

Buổi chiều.

Phó Chi đến quán cà phê tìm Thẩm Từ Châu vừa mới về nước.

Đối phương mặc một cái áo sơmi màu đen, bởi vì phải đi một chuyến ra bên ngoài, làn da của người đàn ông đã bị phơi thành màu lúa mạch khỏe khoắn.

"Điều tra Chu Đình Đình một chút." Phó Chi dựa vào ghế, uống một ngụm nước trái cây: "Tôi thấy cô ta đã mang thai, một tháng."

Ngay từ khi Chu Đình Đình tới Lục gia, Phó Chi đã cảm thấy vẻ mặt của cô ta quá kỳ lạ.

Mãi đến khi bắt mạch thành công, cô mới chắc chắn, nhưng vì không có bằng chứng chắc chắn về chuyện xảy ra trong khách sạn nên cô mới không vạch trần.

Thẩm Từ Châu gọi một ly cà phê, bắt chéo chân, tư thế lười biếng, người ra vào quán cà phê không khỏi dừng lại nhìn hắn thêm một lần.

"Điều tra cực kỳ đơn giản." Thẩm Từ Châu xé hai túi đường bỏ vào ly của Phó Chi: "Nhưng vấn đề là, cô chủ, cô có đưa tiền cho tôi không?"

Hắn châm một điếu thuốc, sương khói lượn lờ càng làm khuôn mặt hắn thêm vẻ đẹp trai.

Phó Chi lấy chi phiếu thắng bài mấy hôm trước ra.

Ồ, 23 vạn.

Đối với tiểu tham tiền mà nói, thành ý mười phần.

Thẩm Từ Châu rất vừa lòng, muốn duỗi tay lấy chi phiếu, Phó Chi đã chụp tay hắn lại, chuyển khoản qua wechat 2 tệ 3.

Sau đó không nhanh không chậm nói: "Gia cảnh bần hàn, trả tiền cọc trước, sau khi mọi chuyện xong xuôi sẽ chuyển phần còn lại."

"..."

Đại khái quá muốn số dư, Thẩm Từ Châu bỏ phi vụ 3000 qua một bên, liều mạng đòi 23 vạn từ Phó Chi, chưa tới một ngày đã tìm hiểu xong mọi chuyện.

"Là Vương gia của thành phố A, Chu Đình Đình tháng trước đi làm công ở quán bar đã kính rượu cho Vương phu nhân và Lưu Tuấn, hai người vừa gặp đã trúng tiếng sét ái tình, sau đó ở chung một chỗ. Trong nhà Vương phu nhân tương đối có tiền, người đàn ông của cô ta chính là một phượng hoàng nam, không có bản lĩnh nhưng vẻ ngoài lại ưa nhìn, là loại ăn bám điển hình."

"Lưu Tuấn trước đó vài ngày lộ ra chút dấu vết làm Vương phu nhân hoài nghi, bọn họ mới cùng nhau nghĩ kế để cho người anh cả vô tội không biết lòng người hiểm ác như nào của cô phải đổ vỏ."

Thẩm Từ Châu điều tra việc này rất rõ ràng, phương thức liên hệ với Vương phu nhân cũng đưa cho Phó Chi.

Phó Chi nhìn ảnh chụp, gật đầu, đang muốn rời đi, Thẩm Từ Châu lại nói: "Gần đây phải cẩn thận một chút, không có việc gì đừng đi ra bên ngoài, Phó Triều bên kia nhắn cho tôi đến nước M xem xét một chuyến, anh trai thí nghiệm đời thứ ba của cô không rõ ràng lắm, còn về anh trai đời thứ hai hình như đang muốn về nước lấy mạng cô."

Quốc gia đã đổ rất nhiều sức người sức của cho cuộc thí nghiệm 927, tuy nhiên công nghệ ghép gen ban đầu còn quá nhiều thiếu sót, đặc biệt là đối tượng thử nghiệm thế hệ đầu tiên, thường sống không quá 25 tuổi.

Đến lúc đối tượng thí nghiệm thế hệ thứ hai ra đời lại có một vấn đề khác là suy nội tạng sớm.

Về mặt lý thuyết mà nói, Phó Chi là người duy nhất khỏe mạnh bình thường và không mắc các bệnh tiềm ẩn, đối với các đối tượng thí nghiệm khác, cô rất có giá trị cho việc nghiên cứu giải phẫu.

Phó Chi không ngẩng đầu, lúc này quán cà phê không có nhiều người lắm, cô dựa vào trên sô pha, bộ dáng tùy ý.

Dưới ánh sáng đèn vàng ấm áp, hàng lông mi mảnh mai chiếu lên mi mắt một vệt đen, bàn tay cầm điện thoại di động tỏa ra một màu trắng sáng: "Đã biết."

"Đừng thờ ơ." Một tay của Thẩm Từ Châu chống ở trên cằm, dừng một chút, trước khi Phó Chi rời đi còn bổ sung thêm: "Tình huống hiện tại của cô rất nguy hiểm."


Chuyện của Lục Dư Mặc rất nhanh đã truyền đến tai của Bạch Dao.

Chu Đình Đình dù sao cũng xuất thân từ gia đình bình dân, ba mẹ và em trai lại không đàng hoàng, chuyện này quả thật có thể chọc cười Bạch Dao cả một năm.

Bà ta đưa ảnh cho Lục Lão phu nhân xem, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Mẹ, mẹ xem những việc lăng loạn mà Dư Mặc đã làm đi, còn bị người ta phát sóng trực tiếp trên app, thể diện của Lục gia vì nó mà ném đi hết rồi!"

Lục lão phu nhân nhìn qua.

Ảnh chụp là cảnh Chu Đình Đình khóc sướt mướt và ba Chu đứng bên cạnh đang tác oai tác quái.

Con trai của mình giáo dục cháu tra ra sao, trong lòng lão phu nhân hiểu rất rõ, cho dù cháu trai có ngốc nghếch một chút nhưng cũng không đến nỗi đi yêu một người như Chu Đình Đình.

Hơn nữa việc này là Chu gia tìm tận cửa gây rối, nhìn thế nào cũng không bình thường.

Lão phu nhân đau đầu, sắc mặt cũng không quá tốt.

"Hứa Vi nói như thế nào?"

"Chịu trách nhiệm thôi, con trai của cô ta làm ra chuyện như vậy có thể thấy được cô ta làm mẹ giáo dục con cái tệ đến mức nào! Em hai cưới cô ta về, quả thật là sự thất bại lớn nhất trong cuộc đời!"

"Chỉ có Mã phu nhân chụp thôi à?"

Thấy Bạch Dao gật đầu, sau đó Lục lão phu nhân không chút biểu cảm chạm vào hoa lan trong tay: "Đưa điện thoại cho ta xem."

Bạch Dao cũng không hỏi nhiều, đắc ý đưa điện thoại qua cho bà ấy.

Trong lòng thầm nghĩ, chờ đến buổi tối bà ta nhất định phải tiết lộ chuyện này cho giới thương lưu biết, sau này Lục Dư Mặc đừng mơ có thể ngẩng đầu lên lần nữa!

Ai biết được giây tiếp theo đã thấy Lục lão phu nhân xóa album ảnh chụp cùng lịch sử trò chuyện, còn gửi một tin nhắn thoại đến Mã phu nhân: "Mã gia à, người xưa nói vẫn rất đúng, mỗi người nên lo quét tuyết trước cửa nhà mình, đừng lo lắng về sương gió trên mái nhà người khác. Chuyện con trai bà tháng trước say rượu lái xe đâm người tôi còn chưa nói đâu, chuyện của Lục gia chúng tôi không cần bà phải tốn nhiều tâm tư đâu."

Giải quyết xong toàn bộ, bà ấy ném lại điện thoại vào trong tay của Bạch Dao, gằn từng chữ một nói: "Thu hồi lại cái tâm tư đó đi! Thể diện của Lục gia cũng chính là thể diện của ta. Đợi Dư Mặc tốt nghiệp, ta sẽ sắp xếp cho nó một người bạn gái học đại học danh tiếng, tuyệt đối sẽ không để loại người như này bước vào trong cửa Lục gia, nói cho nhóm chị em của cô biết đi, cấm mở miệng tung tin xấu về cháu trai của ta, muốn chỉ trỏ sao, chờ kiếp sau đi!"

Sắc mặt của Bạch Dao biến đổi, nhất thời không nói được gì.

.

.

.

Lưu Tuấn mỗi tuần đều đến căn hộ chung để thăm Chu Đình Đình.

Phó Chi sau khi hiểu rõ được tình huống thì đến tìm Lục Dư Mặc, lúc này Lục Dư Mặc đang cảm thấy bản thân không còn sạch sẽ, còn đang tính đến việc nhảy xuống ao.

Nhìn thấy Phó Chi, hốc mắt của hắn càng đỏ, hắn nói: "Chi Chi, đừng lại gần anh trai, anh trai không sạch sẽ."

Hắn hít hít cái mũi, cố gắng không để bản thân phát ra tiếng khóc, hắn nói: "Là anh trai không nghe lời, một hai phải đến quán bar nhảy Disco nên mới làm cho cả nhà gặp rắc rối, Chi Chi yên tâm, nếu người của Chu gia lại đến gây rối, anh trai sẽ tay không rời khỏi nhà, sẽ không để cho Chi Chi chịu một chút ấm ức hay tổn thương nào."

"Anh không cần đi." Phó Chi thở dài, nhìn đôi mắt sưng vù của Lục Dư Mặc: "Đừng khóc, mẹ rất lo lắng cho anh, anh thay quần áo khác đi, em dẫn anh ra ngoài giải quyết chuyện này."

Lục Dư Mặc không rõ Phó Chi muốn giải quyết chuyện này như thế nào, nhưng nhìn bộ dáng kiên định của em gái, hắn vẫn thay một đồ khác rồi cùng Phó Chi đi ra ngoài.

Nơi Phó Chi dẫn hắn đến chính là chung cư thuê của Lưu Tuấn và Chu Đình Đình, tìm một quán quán cà phê, vào phòng riêng, bật máy tính lên.

Rất nhanh trên màn hình đã xuất hiện hai khuôn mặt.

Độ phân giải của video rất cao, có thể thấy rất rõ ràng Chu Đình Đình và Lưu Tuấn đang ngồi trong phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro