Chap 179 + 180

"Không phải anh đã nói thời gian này đừng tới tìm anh sao?" Trong video truyền đến giọng nói mệt mỏi của người đàn ông.

"Em cũng không tính như vậy, chuyện này tuy rằng tiến hành rất thuận lợi, nhưng em có cảm giác như Phó Chi đã biết cái gì đó..." Giọng của Chu Đình Đình nức nở, cô ta rất sợ người đàn ông đối diện, không dám ho he gì cả.

"Nếu như em không hành động ngu ngốc thì người ta sao có thể biết được? Chỉ là cô bé mà em cũng không giải quyết được?"

Nghe người đàn ông nói như vậy, Chu Đình Đình càng không hài lòng, nhưng nghĩ đến mục đích tiếp theo, cô ta vội vàng nói: "Lục phu nhân rất thích Phó Chi, Phó Chi lại không thích em, cậu ta rất ác độc, hôm qua còn muốn bẻ gãy cổ tay của em, em thì cũng không sao, chỉ là đứa bé..."

"Vậy thì em nghĩ cách đuổi nó ra khỏi nhà đi, mắt không thấy tâm không phiền! Anh nhớ là đứa em trai phế vật kia của em uống rượu vào thích đánh người khác đúng không? Đưa Phó Chi giới thiệu cho hắn, đánh nó mấy trận thì tự nhiên sẽ biết trời cao đất dày, chị dâu như mẹ hiền, tôn trọng trưởng bối."

Chu Đình Đình lập tức nói: "Em trai của em còn quá nhỏ, nhưng mà bạn em lại có một người anh họ lớn tuổi làm việc ở nhà máy, em có thể cho bọn họ làm quen nhau."

Lưu Tuấn xoa lông mày, trầm giọng nó: "Em xem em làm sao thì làm, ba ngày nữa vợ của anh sẽ trở về sau kỳ nghỉ ở nước ngoài."

Chu Đình Đình luống cuống: "Không phải nói cô ấy lần này cần nghỉ phép ở nước ngoài nửa năm sao?"

"Cô ấy từ trước đến nay không có quy tắc riêng, hơn nữa Vương gia bên kia vẫn luôn thúc giục bọn anh sinh một đứa con." Tâm lý của Lưu Tuấn ngày càng bất ổn: "Tóm lại, hai ngày tới cô ấy nhất định sẽ trở về!"

Sắc mặt của Chu Đình Đình đột nhiên tái nhợt.

Ở một nơi nhỏ bé như thành phố A, việc Vương gia muốn bóp chết cô ta thật sự là quá dễ dàng.

Chu Đình Đình sợ Vương phu nhân chết khiếp.

Bởi vì Vương phu nhân rất thuần thục trong việc xử lý phụ nữ bên cạnh Lưu Tuấn.

Nhưng cô ta thì có thể làm gì? Ba thì nợ nần cờ bạc chồng chất, bản thân cô ta không thể tiếp tục học tập, nếu bây giờ không có công việc thì chỉ còn nước chờ chết.

Ăn vạ Lục Dư Mặc cũng là biện pháp tạm thời mà cô ta nghĩ ra sau khi nhìn thấy Phó Chi và Lục Dư Mặc vui vẻ đi cùng nhau.

Chu Đình Đình liếm đôi môi khô khốc: "Vợ của anh sẽ không điều tra ra em chứ?"

"Biện pháp là do em nghĩ, nếu thật sự tra ra được, anh chỉ còn cách đẩy em ra ngoài." Lưu Tuấn lạnh nhạt vô tình nói: "Nếu em đủ thông minh khiến cho Lục Dư Mặc viết tên em lên căn biệt thự và của cải trong nhà, thì đến khi đó em mới có thể nhận được tiền!"

Chu Đình Đình còn nói thêm vài câu, nhưng Lục Dư Mặc đã nghe không nổi nữa, hắn như người mất hồn.

Nguyên nhân hắn bị tính kế là thân phận cha cho con của Lưu Tuấn?

Mà Chu Đình Đình tính kế hắn thì thôi đi, con mẹ nó sao còn phải tìm đàn ông cho em gái của hắn nữa?

"Đừng sống nữa, chết hết đi!" Lục Dư Mặc đeo kính râm lên, chuẩn bị xông vào chung cư chém giết.

Phó Chi kéo ống tay áo của hắn: "Bây giờ anh đi vào, cậu ta nói chúng ta ngủ trong khách sạn thì phải làm sao giờ?"

Sắc mặt của Lục Dư Mặc sa sầm: "Chúng ta nên làm sao bây giờ?"

Phó Chi nói: "Biện pháp có rất nhiều, anh cứ bình tĩnh một chút, lỡ đánh người phải bồi thường đó."

"..."

Quả nhiên tiền vẫn quan trọng nhất.

Lục Dư Mặc mím môi, sau đó nghe thấy Phó Chi chậm rãi nói: "Đoạn video em đã gửi qua cho ba mẹ, chuyện này em có cách giải quyết..."

Lục Dư Mặc nghe Phó Chi nói, đôi mắt càng ngày càng sáng, cuối cùng lại là đỏ lên, muốn nhào vào lòng em gái gào khóc.

Em gái quá ấm lòng, đây cũng không phải là áo bông nhỏ, rõ ràng là áo khoác lông chồn!


Phó Chi xách theo Lục Dư Mặc khóc đến ngất trở về nhà, ném người vào trong phòng.

Trước khi bắt tay vào công việc lại bị Lục Dư Mặc ngập ngừng móc ngón tay út.

Phó Chi nhíu mày, chống tay lên chiếc ghế cạnh giường: "Anh đang làm cái gì?"

Giọng nói vừa nhẹ vừa chậm rãi, lãnh đạm không chịu được.

Lục Dư Mặc khịt mũi, nghẹn ngào: "Lần này còn thiếu súp gà."

Ồ.

Muốn có người dỗ dành.

Phó Chi lúc này mới thu tay lại, vỗ vỗ bả vai của Lục Dư Mặc: "Đừng buồn, chuyện này không trách anh, anh nên điều chỉnh cho tốt."

Lục Dư Mặc lắc đầu, đang định nói thêm điều gì tự trách mình thì nghe thấy Phó Chi lẩm bẩm: "Làm việc này cho anh em đã tốn không ít tiền, anh nhất định phải chăm sóc bản thân cho thật tốt, sau này mới có sức trả nợ lại cho em."

"..."

Đừng nói nữa.

Lục Dư Mặc nằm chết ở trên giường.

Chi Chi vẫn là trách hắn.

.

.

.

Phó Chi trở lại phòng, lấy điện thoại bấm thêm bạn tốt trên wechat với Vương phu nhân, đúng lúc Vương phu nhân còn đang ở nước ngoài, chưa lên máy bay, Phó Chi nói: "Vợ của Lưu Tuấn đúng chứ?"

"Là tôi." Đây là số điện thoại cá nhân của Vương phu nhân, người biết đến không nhiều, lúc này nhìn thấy ảnh đại diện wechat là Cậu Bé Bọt Biển, trong đầu đều là nghi hoặc.

Đầu ngón tay của Phó Chi nhanh chóng gõ vào màn hình mấy cái, ngay sau đó, bảy, tám bức ảnh thân mật của Chu Đình Đình và Lưu Tuấn được gửi đến: "Đây là bằng chứng cho thấy chồng cô đang lừa dối cô, cô gái trong ảnh là Chu Đình Đình, đang làm việc trong một khách sạn nhỏ cạnh ' Thiên Thượng Nhân Gian '."

Trong tấm ảnh, đôi nam nữ đang ôm nhau thân mật ở tầng dưới trong một căn hộ cao cấp.

Vương phu nhân vừa nhìn, sắc mặt đã biến đổi, nhưng lại sợ đối phương có âm mưu thầm kín cho nên uyển chuyển nói: "Đàn ông đi làm ăn luôn có phụ nữ đi theo bồi tiếp, gặp dịp thì chơi mà thôi, không thể coi là thật."

Nói xong, Phó Chi lại cắt nối biên tập một đoạn video gửi đi, nói thẳng: "Chu Đình Đình đã mang thai một tháng, là do chính miệng chồng cô đã nói."

Sau khi mở video, Vương phu nhân lập tức trợn trắng mắt, cô ấy nghĩ đến trạng thái lơ đãng của chồng trong một tháng qua, mỗi ngày nhìn chằm chằm vào điện thoại, ánh mắt ngó nghiêng.

Được lắm, chẳng trách lại chủ động bảo cô ấy ra nước ngoài nghỉ ngơi!

Cái gì mà giải sầu, tất cả đều là giả, cái chính là muốn ăn nằm cùng người phụ nữ khác! Hắn hoa lê nặng trên thu hải đường cũng không chê ghê tởm!

"Súc sinh! Lưu Tuấn, hắn quả thật là một tên súc sinh!"

Vương phu nhân mắng chửi, tức giận một lúc lâu, sau khi tâm trạng bình tĩnh lại, nhấn mở giao diện wechat của Phó Chi nhìn qua, lúc này mới tiếp tục nói: "Tiểu thư, tôi vẫn không biết nên gọi cô như thế nào? Lần này thông báo cho tôi biết một tin tức lớn như vậy, không bằng chúng ta hẹn nhau ăn một bữa cơm đi?"

"Ăn cơm thì không cần, tôi chẳng qua chỉ là một người dân nhiệt tình thôi, cô có thể gọi tôi một tiếng khăn quàng đỏ."

Phó Chi thấy Vương phu nhân đang định gửi tin nhắn, lại nói: "Không cần khen ngợi tôi, nhớ chuyển cho tôi số tiền chúng ta ăn bữa tối bằng tiền mặt là được."

Vương phu nhân: "..."

Được rồi, đối với một phu nhân giàu có, việc xin một cái gì đó còn tốt hơn là không đòi hỏi gì cả.

"Đây dù sao cũng là chuyện trong nhà của Vương gia, tôi không hy vọng tiểu thư sẽ mang việc này tuồn ra ngoài."

Vương phu nhân sẽ dạy dỗ và mài dũa lại Lưu Tuấn, nhưng cô ấy sẽ không làm lớn chuyện gây mất mặt.

Ngay sau đó liền chuẩn 20 vạn phí bịt miệng cho Phó Chi.

Phó Chi thấy cô ấy mười phần thành ý, trước khi xóa bạn tốt còn nói: "Thứ tư tuần này, Chu Đình Đình sẽ để Lục gia tổ chức tiệc đính hôn cho cô ấy tại quê nhà, Lưu Tuấn cũng sẽ đi, cô có thể tới làm ầm ĩ."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro