Chap 183 + 184

"Chu Đình Đình, con điếm này!"

Chưa thấy người đã nghe thấy giọng, giọng nói của Vương phu nhân, cách xa mấy chục mét cũng rất rõ ràng truyền tới lỗ tai của Chu Đình Đình.

Chu Đình Đình tức khắc sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, cô ta vội vội vàng vàng lùi về phía sau người Lục Dư Mặc: "Dư Mặc, Dư Mặc, đó là người điên, chúng ta sắp về chung một nhà, anh phải bảo vệ em!"

"Tôi khi nào nói muốn ở bên cô?" Lục Dư Mặc nhàn nhạt liếc cô ta một cái.

Giọng điệu có chút nghiến răng nghiến lợi.

Chu Đình Đình bối rối, cho rằng chính mình nghe lầm, bọn họ không đính hôn như đã hứa, không ở cùng nhau, vậy Lục Dư Mặc tới tham dự nghi thức đính hôn làm cái gì?

"Ức hiếp con gái của tôi rồi còn ở đây kêu không chịu trách nhiệm? Hơn nữa, chuyện của khách sạn này là thế nào? Lục gia các người là muốn lên đài truyền hình phỏng vấn đúng không?"

"Vậy thì ông đi đi, tốt nhất là đem cả con gái ông cùng tới, cái người mà không có liêm sỉ đi tính kế ở trường học, hai người các người cùng đi đi! Xem xem dư luận có thể là ngọn rơm cứu mạng hay là hòn đá đè bẹp Chu gia các người!"

Đối mặt với sự tuyệt tình của Lục Dư Mặc, ba Chu tức đến run, đang muốn cầm điện thoại phát sóng trực tiếp thì lại nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy đỏ nhảy ra từ bữa tiệc, theo sau đó là Lưu Tuấn với nửa khuôn mặt sưng vù.

Chu Đình Đình còn chưa nhìn rõ tình hình, lùi lại phía sau hai bước, vội vàng nhìn về phía Lưu Tuấn cầu cứu: "Anh Tuấn, anh Tuấn, vợ anh làm sao thế? Cô ấy điên rồi, anh mau giữ chặt cô ấy, mau ngăn cô ấy lại!"

Lưu Tuấn cúi đầu, một câu cũng không dám nói.

Chu Đình Đình không kịp phản ứng đã bị Vương phu nhân cho một bạt tai: "Thứ vô liêm sỉ, tôi thấy số tuổi cô nhỏ nên nể tình không nhìn tới, còn cô thì tốt rồi, đắm mình trụy lạc, cấp ba học không xong, còn nhỏ đã chạy đi câu dẫn đàn ông của người khác, có biết hai chữ 'xấu hổ' viết như nào không?"

Vương phu nhân là một người phụ nữ cường tráng, bàn tay cũng không nhỏ, Chu Đình Đình bị tát đến ù cả đầu óc, hàm răng hơi lung lay, cả người trực tiếp ngả ra đất.

Trong lòng cô ta hoảng hốt, theo bản năng mà bụm mặt giải thích: "Không có! Không có! Tôi cùng Lục Dư Mặc đính hôn, tôi không liên quan gì đến chồng chị cả, tôi thật sự không có!"

"Cô còn dám ở đây giảo biện! Thám tử tư đã gửi cho tôi một đống ảnh chụp và video, cô còn dám nói không lừa hôn, ép Lục gia nhận đứa bé trong bụng mình? Cô thật sự nghĩ tôi không biết gì cả sao?!"

Vừa nói, Vương phu nhân càng tức, đến nỗi nội tạng bên trong đều đau, sau đó một cái tát lại vung tới: "Cái thứ vô liêm sỉ, mặt mũi ba mẹ cô đều vứt hết rồi! Làm ra chuyện bẩn thỉu như này, cô không ngại quả báo sao?"

Khóe miệng Chu Đình Đình chảy máu, tuy rằng đây là ở nông thôn, tin tức truyền bá không rộng, nhưng bị người ta đánh như này, cô ta không cam lòng, điên cuồng hét lên: "Tôi không có, chị đừng có bôi xấu tôi! Tôi chính là con dâu của Lục gia!"

Vương phu nhân hừ lạnh một tiếng, trực tiếp lấy ảnh chụp từ trong túi ra ném vào mặt cô ta: "Tiểu tam chính là tiểu tam, không phải thứ có thể đặt lên bàn! Đời này cũng chỉ có thể nhảy nhót lung tung như con bọ chét!"

Nói xong, Vương phu nhân nhìn về người đàn ông phía sau, Lưu Tuấn tự tát mình một cái, tự mình quỳ trên đất: "Vợ, vợ, anh thật sự biết sai rồi, đều là do Chu Đình Đình tính kế anh, cho nên mới thành ra chuyện này!"

Nghe thấy Lưu Tuấn nói, Chu Đình Đình trong nháy mắt như rơi vào hầm băng.

"Anh Tuấn, sao anh có thể nói tất cả là lỗi của em?" Chu Đình Đình khóc lóc nói: "Chính miệng anh đã nói vợ anh quá mạnh mẽ, muốn ở bên em mà, em tính kế anh lúc nào chứ?"

"Cô câm miệng, tôi nói những lời đó lúc nào? Vợ à, anh chỉ yêu mỗi em, có trời đất chứng giám! Tất cả chuyện này là lỗi của Chu Đình Đình, là cô ta tính kế anh!"

Mọi thứ của Lưu Tuấn đều do Vương phu nhân cho, nói trắng ra, hắn chính là con chó bên cạnh Vương phu nhân, chỉ cần Vương phu nhân nói không cần hắn nữa, một đời này của hắn coi như bị huỷ hoại!

Phó Chi nghe đến đây, đứng bên cạnh chen vào nói: "Chẳng phải khi đó Chu Đình Đình với anh cả tôi ở trong khách sạn sao, đã xảy ra chuyện gì?"

Lưu Tuấn xoa xoa nước mắt: "Không có không có! Chu Đình Đình buổi sáng mới vào phòng."

Chu Đình Đình đã sớm biết Lưu Tuấn không đáng tin cậy, nhưng không nghĩ tới thời điểm mấu chốt, hắn có thể đem cô ta bán đi như thế!

Lúc này không riêng gì Chu Đình Đình trợn tròn mắt, bằng hữu thân thích chung quanh càng khiếp sợ.

Tóm lại ăn vạ hơn nửa ngày đều là Chu gia cố ý ăn vạ Lục gia!

Này cũng quá vô liêm sỉ.

Khuôn mặt của ba Chu đen xì, náo loạn lớn như thế, không phải Lục gia ức hiếp con gái ông ta mà là cái người tên Lưu Tuấn này?!

Oan có đầu nợ có chủ, ba Chu lập tức nói: "Được lắm, tên súc sinh này, chuyện đã thành như thế còn dám trốn tránh trách nhiệm! Nhanh chóng đưa tiền hồi môn và cưới con gái của tôi nhanh, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát bắt cậu lại!"

"Đưa tiền?" Vương phu nhân cười lạnh một tiếng, giọng điệu lúc nói chuyện còn muốn sắc sảo hơn cả ba Chu: "Chỉ là một đứa tiểu tam mà cũng xứng nhận được tiền hỏi cưới đàng hoàng sao? Cái thứ không biết xấu hổ đã cặp kè biết bao nhiêu người, ông còn ở đây giúp cô ta giả nhân giả nghĩa cái gì!"

"Vương gia đều là của tôi, Lưu Tuấn dám cho cô ta một đồng thử xem!"

Ba Chu tức đến muốn mắng người, nhưng sau lưng Vương phu nhân đã xuất hiện một nhóm vệ sĩ.

Lúc này, quản lý khách sạn cũng gọi một đám người tới: "Tiên sinh, tôi đề nghị mọi người nên trả tiền càng sớm càng tốt ~"

"Muốn tiền không có, muốn mạng không cho!" Ba Chu bị từng sự việc liên tiếp ập tới làm cho hộc máu, trực tiếp ngồi trên mặt đất, suy nghĩ một lát, đột nhiên có một linh cảm lóe lên: "Đúng rồi, chẳng trách Lục gia không phản đối tôi đòi cái này cái kia, thì ra là muốn lừa tiền của tôi!"

Hứa Vi gần đây vừa coi được vài bộ cung đấu, lấy ra khí thế của Hỉ Tháp Lạp Thị, thẳng sống lưng nói: "Nếu anh không có lòng tham thì chẳng ai lừa được cả! Là do chính bản thân anh hư vinh, không có chút nào giống bộ dáng của người lớn, dẫn đến con nhỏ phía dưới cũng bị dạy hư theo!"

Hứa Vi nói, thiếu chút nữa làm cho ba Chu hộc ra ngụm máu, nhưng xung quanh không một ai cảm thấy cô ấy làm quá cả.

"Lão Chu, việc này không đạo nghĩa, cái này không phải sẽ làm cho con trai nhà người ta bị chậm trễ tương lai sao?"

"Chu Đình Đình này, ở tuổi cháu lại không muốn đi học, cháu rốt cuộc nghĩ thế nào?"

"Lão Chu lòng dạ hiểm độc, thanh danh của con cháu Lục gia đều bị hụy hoải!"

Người trong thôn nhỏ chất phác, nhân hậu, trong mắt bọn họ, danh tiếng của một thiếu niên cũng là danh tiếng, bỗng nhiên vô cớ bị vu khống thật sự rất đáng thương.

Những đứa trẻ đến dự tiệc trước đó đều được người lớn trong nhà đón về, không muốn bọn trẻ nhìn thấy những thứ bẩn thỉu như vậy.

Ba Chu trước đó có bao nhiêu là đắc ý, hư vinh như thế nào, bây giờ đã bị vả mặt ngay.

"Con gái của tôi mới bước chân vào xã hội, làm sai cũng là chuyện thường tình. Lục Dư Mặc vốn dĩ cũng đã yêu đương với con bé, có trinh tiết hay không không quan trọng, chỉ cần hai đứa nhỏ đủ yêu nhau, mọi chuyện đều có thể sửa lỗi!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro