Chap 193 + 194

Hứa Vi nhìn thấy hắn, thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đi đến: "Không có, chỉ bị Giang Ninh Bắc dẫn đi thôi."

Cô ấy giải thích lại tình huống một lần, cúi đầu, khép nép nói: "Tiểu Đổng, chị dâu, chị dâu chỉ có một đứa con gái này, cậu có thể giúp chị dâu được không, coi như chị nợ cậu một ân tình, cậu muốn bao nhiêu tiền, tôi đều sẽ đưa hết cho cậu..."

Tận nửa tháng thẩm vấn, thời gian này cũng quá dài rồi!

Cô ấy làm sao có thể yên tâm để con gái ở bên ngoài chịu khổ!

"Vấn đề không phải ở tiền."

Giang Ninh Bắc thuộc về quan nhị đại, cha hắn chức cao quyền trọng, đã đạt tới vị trí tổng quản bên cạnh hoàng đế cổ đại.

Giá trị con người của Đổng gia không xứng để kết giao quan hệ với Giang gia.

Tuy rằng cũng có quan hệ làm ăn, nhưng vì một Phó Chi mà lãng phí ân huệ...

Lục Sơ Uyển nhìn ra sự bối rối của Đổng Tồn, cô ấy nói trước một bước: "Chỉ là nửa tháng mà thôi, nếu trong thời gian đó tra ra được Phó Chi trong sạch thì cũng là chuyện tốt. Nhưng chúng ta vì chuyện cá nhân mà làm ảnh hưởng quan hệ giữa Đổng gia và Giang gia thì ắt hẳn..."

Đúng vậy, Phó Chi làm sao xứng để Đổng gia và Giang gia trở mặt!

Đổng Tồn có quyết định ngay lập tức, nhưng trên mặt vẫn lộ ra biểu cảm khó xử như cũ: "Chị dâu, tôi cũng muốn giúp chị, nhưng... thật ra Giang Ninh Bắc cũng không phải người vô tình, không thì cứ coi như Phó Chi đi ra ngoài chơi nửa tháng?"

"Chuyện này sao có thể giống với đi chơi?"

Chuyện liên quan đến con gái, Hứa Vi rất gấp gáp, cô càng hạ mình hơn: "Tiểu Đổng, chị bảo đảm, cho dù Giang gia có tức giận đến đâu, chị sẽ tự mình gánh tất cả, sẽ không liên lụy đến Đổng gia, cậu..."

"Được rồi! Tại hiện trường có dấu vân tay của con gái cô, là con gái quý hóa của cô giết người đó, nghe không hiểu sao? Không trực tiếp tuyên bố án tử hình đã là sự khoan nhượng lớn nhất rồi!" Lục lão phu nhân kéo Hứa Vi một cái: "Đừng có mà không biết lớn nhỏ, Giang gia là ai, cô dám mang phiền phức về cho Lục gia thử xem?!"

Hứa Vi bị kéo lại, hơi mất thăng bằng, đôi mắt ửng hồng: "Chi Chi nhà con sẽ không hại người!"

"Cô đúng là bị ma quỷ mê hoặc rồi mà! Nó chỉ là một đứa trẻ với học thức lẫn nhân phẩm có vấn đề, ta cũng không biết cô coi trọng nó ở điểm nào, một hai phải nhận nuôi nó!" Lục lão phu nhân nghiến răng nghiến lợi nói, nếu để bà ấy quay lại cái ngày Phó Chi được nhận nuôi, không chỉ là nhảy lầu, bằng mọi giá bà cũng phải ngăn cản: "Cô có biết nếu chuyện này truyền ra ngoài, có bao nhiêu người trong giới thượng lưu sẽ chê cười ta không!"

Dù sao cũng không phải con ruột, không có chút quan hệ huyết thống.

Lão phu nhân hít một hơi, chỉ vào Hứa Vi nói: "Ta thấy Phó Chi đúng là có khuynh hướng bạo lực, nếu may mắn được thả ra thì ngay lập tức đem nó trả về cô nhi viện!"

Lời kia vừa thốt ra, Lục Dư Mặc rất không hài lòng: "Cháu như thế này cũng chưa bị bỏ bao giờ, vì cái gì lại muốn bỏ Chi Chi?"

Đây là cùng một khái niệm sao?

Lục lão phu nhân răn dạy hắn: "Cháu là con cháu Lục gia, nó là cái thứ gì!"

"Em ấy là em gái của cháu! Cháu có thể làm chứng em ấy ở nhà suốt cả đêm qua! Hơn nữa nếu em ấy thật sự là tội phạm giết người, cháu cũng muốn gánh tội thay, bà là trưởng bối, em ấy luôn tôn trọng bà, bà đừng lúc nào cũng nói em ấy không tốt!"

Gân cổ trả lời trước mặt bao người.

Nhìn xem, đây là cháu trai tốt mà bà yêu thương sao!

Lục lão phu nhân không còn mặt mũi với Đổng Tồn, đầu óc tràn ngập sự tức giận, trước mặt bao người không thèm nói một lời đã vung tay tát thẳng tới.

Động tác quá bất ngờ, Lục Dư Mặc không kịp tránh đi, nhận được một cái tát thật vang.

Phòng tiếp khách vốn đang ồn ào bỗng lặng ngắt như tờ.

Ngay sau đó, Lục lão phu nhân chỉ vào mặt của Lục Dư Mặc và bắt đầu mắng.


"Gánh tội thay? Cháu thì có tội gì? Lục gia cho cháu ăn cho cháu mặc là để cháu đến hiếu thuận với bà nội là ta, chớ không phải đến chống đối biết không! Xem như ta đã nhìn ra rồi, cháu đi theo cái loại em gái kia, không học được chút gì tốt cả!"

Ngừng một chút: "Bình thường ta luôn mắt nhắm mắt mở đối với một nhà các người, nhưng cháu và mẹ của mình đã cho ta thấy rõ, rốt cuộc ai mới là người quyết định trong cái nhà này! Hôm nay ta tuyên bố tại đây, ta sẽ không chấp nhận cho Phó Chi ở lại, ai dám vớt nó ra từ Giang gia thử xem!"

Lục lão phu nhân không ngừng gào lên, càng nói càng khó nghe, Lục Dư Mặc tôn trọng bà ấy như trưởng bối, từ đầu tới cuối không phát ra một tiếng, thân thể khẽ run lên, sắc mặt tê dại.

"Nói đi! Ta muốn cháu cắt đứt với nó thì khó vậy sao? Sao cháu lại không biết tốt xấu như vậy!"

Lục lão phu nhân đẩy Lục Dư Mặc một cái, gặp người bướng bỉnh không nói lời nào, bà ấy càng tức giận, mắt thấy Hứa Vi đứng chắn trước cháu trai, bà vẫn vung tay đến.

Nhưng không đợi tay bà vung đến trên mặt của Lục Dư Mặc, một cây dùi cui điện đã đập vào tay của bà ấy.

"Cạch--" vài tiếng, dùi cui điện rơi khỏi cổ tay bà ấy, thuận thế rớt xuống đất.

Đoàn người đang tranh cãi cũng nhìn theo hướng âm thanh phát ra.

Phó Chi đứng ở bên người Giang Ninh Bắc, mặc một bộ đồng phục ngắn tay, trên cánh tay còn quấn một băng gạc y tế, cách tầm vài mét, mặt vô cảm nhìn về phía Lục lão phu nhân.

Cô mím môi, bộ dáng có chút mệt mỏi.

Áp suất tỏa ra xung quanh rất thấp.

Cổ tay của Lục lão phu nhân sưng đỏ lên, cảm giác đau đớn truyền đến, so với khuôn mặt của Lục Dư Mặc còn nghiêm trọng hơn.

Hứa Vi sửng sốt một chút, sau đó đỏ mắt, kéo con trai lớn qua một bên: "Chi Chi, con có sao không? Tay đây là thế nào?"

"Vô tội phóng thích." Phó Chi thu hồi ánh mắt, lời ít mà ý nhiều, giọng điệu trước sau như một: "Chỉ trầy da một chút, không đau."

"Vô tội là tốt rồi!"

Lục Dư Mặc chỉ vào cánh tay của cô: "Đã đến bệnh viện khám rồi sao? Bác sĩ nói như thế nào?"

"Đi cùng Giang Ninh Bắc, bác sĩ nói dưỡng thương hai ngày là sẽ ổn."

"Làm sao có thể tin lời của bác sĩ? Con bị ung thư thì người ta cũng kêu là cảm cúm mà thôi!" Hứa Vi cảm thấy tính mạng của con gái đang gặp nguy hiểm: "Con đừng coi thường nó, ngày mai nghỉ học một ngày nhé? Mẹ sẽ nấu canh gà cho con và anh trai, cứ dưỡng thương cho tốt rồi nói tiếp."

Phó Chi, người cũng không yêu trường cho mấy, nói: "Đều được, mẹ vui là được."

Nói xong, Lục Dư Mặc đứng bên cạnh cũng chen vào: "Thật sự rất nghiêm trọng, cần anh trai xin nghỉ cùng để bồi bổ!"

Hắn cười một cái, động đến vết thương trên mặt, la lên đau đớn.

Biểu cảm của Phó Chi càng khó coi hơn, cô cảm thấy không thoải mái chút nào: "Không phải con đã nói mọi người ở nhà chờ con sao?"

"Có nói sao?" Hứa Vi nhìn vào điện thoại: "Không có."

"Chi, Chi Chi, hình như quên gửi rồi..." Lúc này, Giang Ninh Bắc khúm núm đứng phía sau Phó Chi nuốt nước miếng, hắn thấy cả đội đang trong tình thế khẩn cấp, sau đó...

Kỹ thuật hack cũng không được, ngay cả gửi tin nhắn cũng quên.

Phó Chi lạnh lùng nhìn hắn: "Vậy anh còn có thể làm cái gì? Nếu không thì từ chức đừng làm nữa?"

"..."

Đổng Tồn đang muốn chào hỏi với Giang Ninh Bắc, nhưng Giang Ninh Bắc đã lạnh mặt.

Bây giờ lại nghe Phó Chi nói chuyện không khách khí như vậy, hắn nhíu mày.

Giây tiếp theo, Lục lão phu nhân với sắc mặt bị dọa trắng bệch lên tiếng quở mắng: "Phó Chi! Mẹ cháu không dạy cách nói chuyện sao? Sao lại không biết lớn nhỏ như thế!"

Ngừng một chút, bà ấy cúi đầu phủi sạch quan hệ nói với Giang Ninh Bắc: "Đội trưởng Giang, trẻ con không hiểu chuyện, chúng tôi lập tức sẽ đưa nó về lại cô nhi viện, ngài muốn mang nó đi thẩm vấn thì cứ mang đi, việc này không có liên quan đến Lục gia chúng tôi!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro