Chap 205 + 206

Phó Chi không nghĩ tới, Nhất Trung lại nhiều chuyện như vậy.

Điểm 0 của cô thật ra được quyết định bởi sự đồng thuận nhất trí của các giáo viên trong từng môn học!

Lục Dư Mặc bảo vệ được vị trí thứ 7 đếm ngược từ dưới lên.

Gần đây, hắn là một 'lão học giả' không nghe thấy gì bên ngoài cửa sổ, chỉ đọc sách của các nhà hiền triết.

Nghe được Phó Chi xếp chót bảng, hắn nghiêm túc cảm thán một câu: "Là anh trai không tốt, đáng lẽ nên truyền đáp án cho mày."

Phó Chi: "..."

Bởi vì phải họp phụ huynh, Phó Chi và Lục Dư Mặc thông báo chuyện này cho cả nhà.

Hứa Vi, Lục Cảnh Thanh và Lục Dư Thâm đều rất quan tâm đến vấn đề này.

Hứa Vi ngồi ở trên bàn cơm, hai chân đung đưa: "Được rồi, Chi Chi, chuyện này mẹ sẽ không từ chối!"

Cô ấy bày ra nghĩa khí của một người mẹ và thể hiện quyết tâm của mình.

Lục Cảnh Thanh cũng không thèm để ý, uống ngụm trà, ám chỉ: "Đây là buổi họp phụ huynh đầu tiên của Chi Chi ở Lục gia phải không? Ba ba trước đây chưa được tham buổi họp phụ huynh nào của Chi Chi, thật đáng tiếc."

Lục Dư Thâm nhìn Lục Cảnh Thanh, lại nhìn Hứa Vi, trong lòng thầm đánh giá hai người, cảm thấy cả hai người rất tương xứng nhau, đương nhiên, Hứa Vi có lẽ tốt hơn.

Nhưng mà không quan trọng, hắn rất sáng suốt: "Cho dù là ai đi, con sẽ cùng đi."

Ba người, sáu con mắt đều nhìn chằm chằm vào Phó Chi.

Phó Chi: "..."

Phó Chi thi được hạng nhất từ dưới đếm lên, cô không muốn ai đi cả: "Nếu không lần sau đi, còn có cơ hội."

Hứa Vi không nghe: "Lần nào mẹ cũng phải đi!"

Lục Cảnh Thanh ngả bài: "Ba cũng như vậy."

Được rồi, Hứa Vi đã nghe hiểu: "Anh muốn ngủ thư phòng?"

Lục Cảnh Thanh quay đầu: "Dư Mặc, ba nghĩ xong rồi, ba sẽ đi họp cho con."

Lục Dư Mặc: "..."

Ha ha, đàn ông.

.

.

.

Thứ bảy, nhất trung tổ chức họp phụ huynh cho năm ba.

Năm nhất và năm hai được nghỉ.

Các giáo viên trong trường đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng cho buổi họp phụ huynh-giáo viên này, thậm chí còn yêu cầu học sinh sắp xếp bàn ghế vào ngày hôm trước và dán một mảnh giấy ghi tên mình trên mỗi bàn.

Hứa Vi tới sớm, ngồi xe của Lục gia.

Đây không phải lần đầu tiên cô ấy tham dự hội nghị phụ huynh học sinh của trường, giáo viên sẽ nói vài lời, học sinh ưu tú sẽ nói vài lời, sau đó phụ huynh sẽ nghe hiệu trưởng nói vài lời, đây có lẽ là quá trình.

Khoảng 6 giờ rưỡi đến 7 giờ sáng, trước các lớp học tụ tập rất đông học sinh đứng nói chuyện ríu rít.

Bạch Dao nhìn thấy Hứa Vi tại cổng trường.

Bà ta biết Phó Chi và Lục Dư Mặc thi được thứ hạng bao nhiêu, đặc biệt đi lên trước, theo sau Hứa Vi và nói: "Em dâu à, Uyển Uyển nhà chị nhắm mắt làm bài cũng nằm trong top 10, còn mấy đứa nhà em... có lẽ chị dâu đã hiểu tại sao em lại nhận nuôi Phó Chi. Đứng chót bảng, so với hai đứa còn lại trong nhà, nếu chị là em chắc chắn sẽ rất vui!"

Hứa Vi nhích sang một bên: "Tôi không có tâm tư xấu xa đến thế."

Bạch Dao không nghe, tiếp tục đi theo phía sau cô ấy và nói những lời châm chọc.

Không kịp chờ bà ta đi đến lớp 1, mấy học sinh nữ lớp 3 đã chạy ra ngoài.

Thì thầm: "Chủ nhiệm Lưu nói lần này sẽ thông báo phê bình Phó Chi!"

Bước chân của Hứa Vi dừng lại, theo bản năng mà trắng bệch cả mặt.

Bạch Dao vui sướng khi người khác gặp họa, đang muốn thêm vài câu châm chọc thì nghe thấy đám học sinh nữ tiếp tục nói.

"Nếu phê bình như vậy, tớ cũng muốn!"

"Nghe nói Phó Chi đạt điểm tuyệt đối tận mấy môn, nếu không phải không làm văn thì cũng không bị điểm 0!"

"Tớ khi nào mới có thể trở thành Phó Chi đây, không nghe giảng không làm bài tập cũng có thể làm được bài."

"Phàm là cậu ấy làm bài, vị trí đứng đầu không thể trốn khỏi!"


Mấy cô gái xì xào bàn tán đi qua người Hứa Vi, sau đó là Bạch Dao.

Hệt như không nhìn thấy hai người ở đó.

Biểu cảm của Bạch Dao có hơi cứng đờ.

Hoặc là có thể nói như không thể tin được.

Phó Chi vậy mà thi được hạng nhất?

Sắc mặt của Bạch Dao không quá tốt, Hứa Vi thì vui vẻ hơn nhiều.

Cô ấy chạy như bay từ lớp 1 đến lớp 21 để lắng nghe những lời phê bình tuyệt vời.

Bạch Dao gọi điện thoại cho Lục Sơ Uyển , chất vấn Lục Sơ Uyển làm sao không đánh bại được một con nhỏ mồ côi.

Nhưng lúc này, Lục Sơ Uyển đang phải đối mặt với Đổng Tồn tức giận: "Đã nói là gặp mặt ký hợp đồng, luật sư cũng đã dẫn đến, cháu lại nói bên kia không tới được?"

"Chú nhỏ đừng tức giận, việc này là cháu không tốt, không nên nhắc tới Phó Chi, nếu không cũng sẽ không làm chuyên gia tức giận." Lục Sơ Uyển lấy ra mười hộp thuốc và một tờ công thức: "Nhưng mà cháu đã thảo luận và mua được những thứ này từ chuyên gia, chú có thể cầm đi trước."

.

.

.

Hứa Vi ở lớp họp phụ huynh, Phó Chi bị chủ nhiệm Lưu gọi đến văn phòng.

Sau khi kết quả thi tháng của nhà trường được công bố, cô phải chọn người để lập đội.

Trong danh sách điểm vật lý, cái tên Lục Sơ Uyển chói lọi đứng đầu, kém bảy tám điểm nữa đã đạt tuyệt đối.

Phó Chi bỏ qua tất cả học sinh của lớp 1 trừ Chu Tử Hoài, lại chọn thêm hai người ở lớp 2 lớp 3, cùng nhau tham gia thi đấu.

"Thật ra xét từ số liệu tổng hợp, em chọn Lục Sơ Uyển vẫn rất tốt." Chủ nhiệm Lưu ám chỉ cho Phó Chi: "Dù sao cũng là việc mang lại vẻ vang cho nhà trường, có thể bỏ qua hết những mâu thuẫn trước đây không?"

Phó Chi nghe vậy, rất nghiêm túc lắc đầu: "Chị ấy quá cùi bắp."

"..."

Giọng điệu rất hợp tình hợp lý, Tiểu Lưu hèn mọn đang muốn phản bác, đối mặt với con ngươi đen láy của cô gái nhỏ, lập tức nghẹn lời.

Quên đi, thích làm sao thì làm, ai biểu Lục Sơ Uyển không biết cố gắng, không dẫn được tổ đội tiến vào vòng trong!

Tiểu Lưu thông báo cho Tiền Văn Nhụy, chặt đứt ý nghĩ muốn nhét người vào của cô ấy.

.

.

.

Hứa Vi ngồi ở lớp 21 được 2 tiếng, được Mã Minh Quyền đối mặt khen đủ thứ trên trời dưới đất.

Đây là tình huống chưa bao giờ có khi đi họp cho Lục Dư Mặc!

Hứa Vi cảm thấy những năm tháng qua cô làm mẹ thật vô ích.

Đặc biệt là sau khi thấy Lục Cảnh Thanh bị mắng đến đen mặt, cô ấy kích động đến mức suýt khóc, bởi vậy, sau khi về đến nhà, Hứa Vi đích thân làm một bát mì trường thọ.

Phó Chi cúi đầu cắn mì sợi.

Lục Dư Mặc vừa nhìn đã thèm, hắn hỏi: "Tại sao con không có?"

Hứa Vi lời ít mà ý nhiều: "Đây là khen thưởng."

Khen thưởng?

Khen thưởng vị trí từ dưới đếm lên?

Rõ ràng cùng thi thấp điểm giống nhau!

Hôm nay, Lục Dư Mặc không đến trường học, hắn không biết thành tích thật sự của Phó Chi, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, lần sau hắn cũng muốn bằng bản lĩnh ăn mì!

Lục Dư Thâm vừa mới đi trị liệu về, nhàn nhạt nhìn hắn một cái, rốt cuộc vẫn không nói cái gì.

.

.

.

Khi Lục Sơ Uyển biết Phó Chi không chọn cô ấy là lúc đang đứng ở phòng khách nhà cũ.

Là Tiền Văn Nhụy thông báo tin tức.

Nếu chỉ không tham gia thi đấu được thì không tính, quan trọng nhất chính là: "Năm nay việc tuyển chọn học sinh ba tốt của tỉnh rất ác liệt, thành tích mấy lần dạo đây của em không có gì nổi bật, phía trên rất chú tâm đến Phó Chi, Mã Minh Quyền đã đăng ký cho Phó Chi, cô e rằng cái danh học sinh ba tốt của em cũng sẽ bị cướp đến cùng."

"Em mau nhanh chóng tìm quan hệ và biện pháp đi, nếu là ngày thường thì không sao, nhưng năm nay dựa vào thành tích của em, rất có khả năng được Thanh Đại tuyển thẳng."

Điện thoại ngắt kết nối, nghĩ đến lời Tiền Văn Nhụy vừa nói, Lục Sơ Uyển trực tiếp ném điện thoại xuống mặt đất.

Bạch Dao chạy xuống: "Sao thế? Đêm hôm khuya khoắt con ném gì thế?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro