Chap 211 + 212

Lâm Hồi gật đầu: "Giang thiếu không cần như thế, đạo đức hành y, cứu người là trách nhiệm của tôi, hơn nữa thầy đã ngỏ lời, tôi đương nhiên sẽ cố hết sức mình chữa trị cho Trần tiên sinh."

Giang Cẩm Thư kéo cửa phòng cấp cứu ra, hắn mời Lâm Hồi vào, sau đó nể mặt Lệ Nam Lễ cũng cung kính mời Phó Chi vào.

Lâm Hồi lại gần giường bệnh, nhìn thoáng qua người đàn ông hôn mê bất tỉnh trên giường bệnh, sắc mặt xanh tím gầy ốm đến độ hai má hõm sâu vào trong, trông không khác gì một bộ xương.

Tình huống rất nghiêm trọng, lập tức chau mày: "Giang thiếu, Trần tiên sinh như vậy đã bao lâu?"

Giang Cẩm Thư nói: "Không rõ lắm, ba ngày trước tôi vừa đưa người về, lúc tìm được cậu ta đã thấy không ổn rồi, lâm vào hôn mê, tôi lập tức đưa cậu ta vào bệnh viện kiểm tra, nhưng kết quả rất mơ hồ."

Thật kỳ quái?

Lâm Hồi chậc một tiếng, tuy tính khí của hắn kiêu ngạo, nhưng chữa bệnh phải cần sự cẩn thận, tỉ mỉ, nhất thời cũng không dám nói lời gì khẳng định.

Các bác sĩ xung quanh đều tràn ngập chờ mong nhìn hắn: "Mọi người cứ chờ xem, Bác sĩ Lâm đã ra tay, nhất định sẽ tìm ra phương thuốc chữa khỏi bệnh!"

Lâm Hồi: "..."

Lâm Hồi im lặng, đang muốn ổn định lại tinh thần để chữa trị cho Trần Minh, lúc này, Lệ Nam Lễ nhăn mày, lạnh giọng nói: "Tôi nói, bệnh này, Phó Chi sẽ chữa."

"Lệ thiếu!" Giọng của Giang Cẩm Thư có hơi cao, khuôn mặt gấp gáp, hàm dưới cắn chặt, hắn đi đến bên người Lệ Nam Lễ: "Lâm Hồi trong giới y học rất chuyên nghiệp, Trần Minh giao cho ông ấy trị liệu, tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì!"

Lâm Hồi đứng bên cạnh nghe thấy, nhàn nhạt nói: "Bệnh tình của Trần tiên sinh, tôi không phải không chữa được, nhưng nếu Lệ thiếu cảm thấy Phó Chi chuyên nghiệp hơn tôi, vậy thì tôi cũng không cần ở lại nữa!"

Các thần y đều sẽ có chút kiêu ngạo và cổ quái, hơn nữa một bệnh sẽ không cần đến hai bác sĩ.

Lâm Hồi quen biết rất nhiều có quyền lực ở kinh thành, lần này cũng là nghe lời của lão Tôn, hoãn hết lịch trình đến xem người, tính cách hắn rất thẳng thắn, cũng không sợ Lệ Nam Lễ, xoay người muốn rời đi.

Đến khi Phó Chi chữa không ra, Lệ Nam Lễ mới biết mình đã bỏ lỡ cái gì.

Điều bác sĩ cần chính là sự tín nhiệm của bệnh nhân và gia đình họ.

Giang Cẩm Thư cản người lại: "Bác sĩ Lâm, ý của Lệ thiếu không phải như vậy! Bệnh của Trần Minh rất cần ngài, ngài đi rồi, cậu ấy bên này xảy ra chuyện, tôi không biết ăn nói thế nào với phu nhân của cậu ấy!"

"Nhưng tôi thấy Lệ thiếu cũng không hy vọng tôi xem bệnh cho Trần tiên sinh, thậm chí còn tin tưởng một bác sĩ vô danh!"

Ánh mắt của Lâm Hồi dừng ở trên người Lệ Nam Lễ, lắc lắc tay áo, ngạnh cổ ngoan cố, có ý công kích.

Phó Chi hỏi ngược lại: "Vậy ông bác thật sự rất nổi danh?"

Giọng điệu rất thờ ơ, không có ý mỉa mai.

Nhưng lời rơi vào trong tai của Lâm Hồi, thật sự rất buồn cười, hắn nhìn về phía cô gái nhỏ bên cạnh Lệ Nam Lễ, nhất định đó là Phó Chi, hắn khinh thường nói: "Bạn nhỏ, thầy của tôi là lão Tôn, cũng chính là người được gọi là Tôn Tam Châm trong ngành. Tôi đã nghiên cứu trung y hơn mười năm, còn có một hệ thống của riêng mình. Bạn nhỏ đây không biết tôi, tôi cũng chẳng biết bạn nhỏ là ai, xuân xanh bao nhiêu, liệu có đạt được chứng chỉ chuyên môn chưa?!"

Sở dĩ có quá nhiều mắng chửi thuốc trung y, đơn giản là vì những người nghiên cứu trung y không thể tịnh nổi tâm, sự bất mãn lên cao, dựa vào hiểu chút huyền học, giả thần giả quỷ, làm hỏng cả danh tiếng tổ tông.

Mà thanh danh của Lâm Hồi quả thật dựa vào năng lực thực tế của hắn, hắn là học trò của Tôn Tam Châm, mà trong giới lại đồn thổi, thầy của Tôn Tam Châm là người dẫn đầu toàn đội nghiên cứu, phát triển thuốc chống ung thư của quốc gia!

Đây là một chuyện cực kỳ đáng khoe khoang!


Phàm học trung y, không có ai là không biết Tôn Tam Châm!

Lâm Hồi không phải tự phụ, Phó Chi nói chưa từng nghe qua tên hắn, chỉ có thể quy rằng cô không phải là người có chuyên môn thật sự và đang đi lừa gạt người khác.

Mà cuộc đời này hắn căm thù đến tận xương tuỷ, đó là kẻ lừa đảo làm tổn hại đến danh tiếng trung y!

Ánh mắt của Phó Chi di chuyển qua hướng Lâm Hồi: "Tôi không có thầy, cũng không có chứng chỉ y học."

Cô gằn từng chữ một, giọng điệu cực chậm.

Lâm Hồi lộ ra vẻ mặt tự tin, đang muốn đuổi Phó Chi đi ra ngoài, lại nghe thấy cô tiếp tục nói: "Nhưng chữa cái bệnh cỏn con này, không cần thiết phải dùng nhiều thiết bị như thế."

Dừng một chút, còn tốt bụng nhắc nhở: "Tôi khuyên ông bác đây, tốt nhất nên tỏ ra tôn trọng tôi một chút." Dám chống đối, đúng là không biết lớn nhỏ!

Nhưng hai chữ 'tôn trọng' chui vào tai của Lâm Hồi, Phó Chi coi mình là ai?

Lâm Hồi bị thái độ của cô chọc tức.

Các bác sĩ xung quanh cũng không quen với thái độ của Phó Chi: "Tiểu thư, đây là phòng mổ, tình huống của bệnh nhân rất nguy kịch, không phải nơi cô làm loạn!"

Giang Cẩm Thư không muốn đắc tội Lâm Hồi, cũng nói: "Bác sĩ Lâm, em gái nhà tôi còn nhỏ, không biết cách nói chuyện, ngài đừng để tâm." Nói xong, hắn nhìn về phía Phó Chi: "Bệnh tình của Trần Minh không thể kéo dài, đừng trì hoãn việc chẩn đoán!"

Phó Chi chưa kịp mở miệng, Lệ Nam Lễ đã lên tiếng trước, đôi mắt hoa đào sắc lạnh, không quan tâm nói: "Giang Cẩm Thư, đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi."

Giọng điệu người đàn ông lạnh tanh, mang theo sự áp bức run người.

Trong nháy mắt, tất cả người có mặt không hẹn mà cùng im lặng.

Hắn dẫn theo Phó Chi tới trước giường bệnh.

Lâm Hồi một lắc đầu: "Thật vớ vẩn! Lệ thiếu, đây là một mạng người đang sống sờ sờ, cậu đừng vô tâm như vậy! Phó Chi chỉ là một kẻ lừa đảo! Một chút năng lực tranh biện cùng tôi còn không có!"

"Đúng vậy Lệ thiếu, bác sĩ Lâm là học trò của lão Tôn, năng lực chuyên môn không thể nghi ngờ!"

"Nếu là kinh nghiệm trung y, vẫn nên lựa chọn bác sĩ Lâm, Phó Chi chỉ là một cô bé, ngay cả bắt mạch cũng chưa chắc đã chuẩn!"

Các bác sĩ xung quanh sợ bệnh nhân xảy ra chuyện sẽ bị giận chó đánh mèo, cũng liên tục lên tiếng.

Sắc mặt Giang Cẩm Thư khó coi đến cực điểm: "Lệ thiếu!"

Gian phòng không lớn, đám đông bên trong đều nghi ngờ Phó Chi.

Phó Chi ngồi ở mép giường, nhìn thứ sản phẩm không ra gì do học trò đào tạo, xoa xoa mày: "Muốn cái gì?"

"Lương y như từ mẫu, tôi không đành lòng nhìn Trần tiên sinh phải vật vã, nếu bạn nhỏ đây thật sự có năng lực, vậy thì cùng tôi bắt mạch cho bệnh nhân, để cho Lệ thiếu xem ai có năng lực hơn!" Lâm Hồi hung hãn nói: "Nếu cuối cùng Lệ thiếu không muốn tiếp nhận đề nghị của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không ở lại!"

Được rồi, Phó Chi không nghi ngờ gì nữa, cô đã có ý tưởng khác.

Hiện trường trở nên yên tĩnh.

Phó Chi đến bên giường bệnh, cúi đầu nghiêm túc bắt mạch cho Trần Minh.

Người trong nghề ra tay, vừa nhìn có thể biết ngay là có năng lực hay không, động tác bắt mạch của Phó Chi khiến cho khung cảnh ngưng đọng trong giây lát, lúc này nhìn cô giống như một bác sĩ trung y có tay nghề xuất sắc.

Nhưng rất nhanh, mọi người đã hoàn hồn, liên tục lắc đầu.

Bọn họ vậy mà lại xem một cô gái nhỏ thành một bác sĩ chuyên nghiệp!

Cô có thể bắt mạch thành thạo nhưng hiểu biết nhất định sẽ rất hẹp, phần lớn người trẻ tuổi đều ngông cuồng không biết trời cao đất dày, chắc chắn Phó Chi đang muốn nhân cơ hội để thể hiện đúng không?

Nghĩ đến đây, ánh mắt mọi người nhìn Phó Chi càng thêm bất mãn, Lâm Hồi càng không để tâm đến thái độ coi thường tiền bối của Phó Chi!

Với con nhóc này, cho dù có năng lực gì đó cũng không thể tiến xa được!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro