Chap 213 + 214

Qua tầm 8-9 phút, Phó Chi đã bắt mạch xong, quay sang gật đầu với Lệ Nam Lễ một cái.

Người bắt mạch tiếp theo là Lâm Hồi, hắn vất vả hơn 10 phút, sợ bị sao chép kết quả, vì thế đã nói: "Phó Chi tiểu thư nói ra kết quả bắt mạch trước đi."

Phó Chi không quan tâm chút tâm tư của hắn, mở miệng nói: "Mạch tượng của bệnh nhân nhẹ, mạch trơn, sắc mặt tím tái, nghĩa là khí huyết không thông, bệnh ở gan, là do cổ độc nằm trong cơ thể làm cản trở quá trình lưu thông máu dẫn đến hôn mê."

Lệ Nam Lễ nhíu mày: "Ý của em là Trần Minh là trúng cổ?"

[ Xuân Thu Tả Truyện ] có một ghi chép về cổ, mà [ Thông chí lục thư lược ] thậm chí còn ghi lại cách thức nuôi cổ, nhưng hiện đại lại rất ít người am hiểu về lĩnh vực này.

Phó Chi gật đầu: "Có phải lúc trên đường trở về, xuất hiện một loạt triệu chứng như đổ mồ hôi, nóng bừng, co giật và sùi bọt mép có phải không?"

Giang Cẩm Thư ngẩn ra: "Đúng vậy."

"Không liên quan đến cổ độc!" Tuy rằng Phó Chi nói rất hợp lý, nhưng Lâm Hồi vẫn không thể không chen ngang, hắn không muốn nghe Phó Chi tiếp tục nói nhảm: "Hai má bệnh nhân đỏ bừng, lưỡi dính chặt, mạch tượng âm hư, đây rõ ràng là do nhiệt tà âm hiểm, cộng thêm cơ thể có một loạt các bệnh về gan và lá lách nên mới khó khăn trong việc chuẩn bệnh! Cái gì mà cổ độc, đúng là lời nói vô căn cứ! Giang thiếu, Lệ thiếu, hai người đừng để nó lừa!"

Trong lòng Giang Cẩm Thư nghiêng về phía Lâm Hồi.

Các bác sĩ xung quang cũng vậy, lập tức khuyên nhủ: "Vẫn nên nghe theo bác sĩ Lâm! Nhất định có thể chữa khỏi bệnh!"

"Lệ tổng, nếu cậu không tin tôi, tôi có thể tìm lí lẽ và dẫn chứng đối đáp lại một lần nữa, tránh cho cậu đặt nhầm niềm tin!"

Còn tranh luận, còn tranh luận nữa thì người cũng không còn!

Phó Chi lười nói với hắn: "Ông bác chỉ đơn giản mở cuốn [ Kim quỹ yếu lược] mà kê được một thang thuốc an thần, chỉ có công dụng hạ nhiệt và làm ẩm lưỡi, ngay cả bệnh còn không chữa được tận gốc thì có tác dụng gì?"

Được lắm, Phó Chi này còn giành nói trước phương thuốc của Lâm Hồi, hắn hơi há miệng, dậm chân, có hơi gấp rút: "Tôi đã nói không phải cổ, sao cứ cứng đầu như vậy! Hơn nữa nếu thật sự là cổ độc, đến tôi còn chưa có cách chữa trị thì bạn nhỏ đây có thể làm gì!"

Đối mặt với câu hỏi của Lâm Hồi, Phó Chi xua tay: "Đó là bởi vì ông bác đây học nghề không tinh, không biết gì thì đừng ra ngoài làm xấu mặt Tiểu Tôn."

Còn dám kêu thày của hắn là Tiểu Tôn!

Đúng là không biết lớn nhỏ!

"Vậy cứ chữa đi, cho tiểu thư đây tất!" Lâm Hồi không muốn tức giận nữa, hắn không muốn so đo với một cô gái nhỏ ở đây, dứt khoát đeo hòm thuốc lên, trong lòng ít nhiều vẫn xem trọng mạng sống con người, hắn đi sang phòng bên cạnh chứ không rời đi: "Tôi chờ tiểu thư đây hối hận!"

Lâm Hồi đi rồi, các bác sĩ khác cũng vội vàng đi theo.

Bọn họ không muốn ở lại chỗ này nhìn Phó Chi làm chết người để bị liên lụy đâu!

Trong phòng chỉ còn dư lại ba người.

Giang Cẩm Thư lẻ loi, muốn nói lại thôi.

Phó Chi lấy kim châm từ trong cặp, liếc mắt nhìn hắn: "Lúc tôi châm cứu chữa bệnh không muốn có người quấy rầy."

Giang Cẩm Thư lạnh giọng nói: "Nếu không thể chữa khỏi, Phó Chi tiểu thư cũng đã biết kết quả."

"Nếu không tin thì chúng ta đánh cược đi." Phó Chi ngăn cản cháu trai đang muốn lên tiếng: "Tôi không thể chữa khỏi, mạng đổi mạng, còn nếu tôi chữa được, anh phải làm cho tôi một việc, được chứ?"

"Được, Phó tiểu thư nếu có thể cứu được người, đừng nói là một điều kiện, ngay cả mười điều kiện tôi cũng đồng ý!" Giang Cẩm Thư buông lời gay gắt.

Phó Chi thuận thế theo thang: "Được, vậy thì mười điều kiện!"

Giang Cẩm Thư: "..."


Sách y học chính thống có ghi chép lại bốn loại hình thái cổ độc chính: trùng, động vật, thực vật và vật thể.

Cổ độc trên người Trần Minh thuộc về thực vật, va chạm khí huyết, dẫn tới huyết mạch trong người tắc nghẽn, kích thích đến tim, cho đến khi chức năng tim và phổi suy yếu rồi chết.

Phó Chi đuổi hết người ra ngoài, một tay túm lấy cổ áo của Trần Minh, lật người trở lại.

Để đẩy cổ độc ra ngoài, cần ít nhất ba lần châm, mỗi lần mất nửa giờ, điều này thử thách sức chịu đựng của người châm cứu rất cao và đòi hỏi sự tập trung cao độ, một sai sót nhỏ trong quá trình châm cứu sẽ khiến người bệnh tử vong.

Phó Chi bắt đầu từ ba huyệt á môn, phong trì và ngọc chẩm của Trần Minh, sau đó là phần lưng gồm đại chùy, thần đạo, linh đài, thiên tông, phong môn.

Một số bác sĩ được Giang Cẩm Thư gọi đến đứng nhìn ngoài cửa kính phòng mổ chỉ cảm thấy một loạt dư ảnh hiện lên trước mắt, nhìn thấy Phó Chi như vậy, không hề nghĩ đến việc cô châm cứu cho bệnh nhân lại điêu luyện đến thế, tim bọn họ đập liên hồi!

Cái kia rất gần với tử huyệt, sơ suất một chút có thể mất mạng!

Phó tiểu thư cái gì, đây chính là một đứa nhỏ bạo gan!

Một lát sau, Giang Cẩm Thư thấy Trần Minh không còn đau đớn, hắn biết Phó Chi không phạm sai lầm.

Có chữa hết được hay không thì không biết, chỉ cần không làm chết người, còn có thể dành ra một cơ hội cứu người cho Lâm Hồi ra tay, hắn liền thở ra một hơi.

Đợt châm cứu đầu tiên kết thúc, Phó Chi lấy chiếc khăn tay trong túi lau mồ hôi, mười phút sau, cô thu kim lại, di chuyển đến 18 huyệt vị trước người Trần Minh.

"Bỏ hết chuyện khác qua một bên, thủ pháp châm cứu của Phó tiểu thư, nếu không luyện tầm 8 đến 10 năm, căn bản không thể làm được!"

"Tôi từng gặp qua một lão trung y trong bệnh viện, so sánh với thủ pháp châm cứu của Phó Chi tiểu thư lúc này, đây quả thật là một màn trình diễn nghệ thuật!"

"Quá trình này rất có giá trị về mặt nghiên cứu học thuật."

Nhóm bác sĩ ở ngoài thảo luận với nhau, trên nửa người của Trần Minh đã châm đầy kim bạc, nhìn qua trông rất đáng sợ, nhưng Trần Minh lại không có chút chuyển biến xấu, nhịp tim hiện thị trên máy đo đang dần về bình thường.

Đây là khái niệm gì?

Nó chứng minh rằng ba lần châm cứu của Phó Chi không hề phạm sai lầm!

Hơn nữa quan trọng nhất chính là cô thật sự có thể chữa khỏi cho Trần Minh!

Các bác sĩ ở đây chuyển từ trạng thái coi thường cô sang tự coi thường chính bản thân mình!

Nghĩ đến lúc trước còn cười nhạo Phó Chi không thể, cuối cùng người bị chê cười lại là bọn họ!

Những chiếc kim bạc không còn động đậy, Phó Chi thu lại từng cái, mất hơn hai tiếng, người cô bây giờ đã đổ một lớp mồ hôi mịn, cô nói với đoàn người vào lại trong phòng: "Người bệnh trước mắt không còn vấn đề gì lớn, sau đó yêu cầu uống một viên bột nhân sâm ngàn vàng, cùng với canh lúa mì, ba lần một ngày, bệnh sẽ khỏi trong nửa tháng."

Cô đang nói chuyện, trên giường bệnh, ngón tay của Trần Minh đã có thể cử động một ít, phát ra một tiếng rên rỉ nho nhỏ.

Trong gian phòng yên tĩnh nghe được rất rõ ràng.

Trên mặt mọi người đều lộ ra biểu cảm khó tin.

Tuy rằng đã biết quá trình trị liệu của Phó Chi không có vấn đề, nhưng nghe tin Trần Minh hết bệnh rồi, vẫn cứ như một giấc mơ.

"Theo máy đo nhịp tim, nhịp tim của bệnh nhân hoàn toàn bình thường!"

Không biết là bác sĩ nào đã lên tiếng, Giang Cẩm Thư quay đầu lại nhìn, vẻ mặt không thể tin nổi, hắn rất kích động.

Hắn theo bản năng muốn tìm tới Lâm Hồi chẩn đoán một lần nữa, lại bị Phó Chi gọi lại: "Giang tiên sinh, về đánh cược của chúng ta, xin anh hãy thực hiện giúp tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro