Chap 223+ 224

Phó Chi và Lâm Hồi phải giải thích với Mã Minh Quyền mất nửa giờ, sau cùng vẫn nhờ Hứa Vi gọi điện thoại tới, Phó Chi giao lại việc tái khám cho Lâm Hồi, sau đó về nhà.

Ăn xong cơm tối, Phó Chi ngồi trong phòng lấy mấy cuốn sách về bệnh tự kỷ ra đọc và nghiên cứu.

Cô biết, để trị liệu loại bệnh này, một là trị liệu tâm lý, hai là dùng thuốc và xông hương.

Thật trùng hợp, không có loại thảo dược nào ở phòng thí nghiệm có thể tạo ra Tiểu Bạch Đan có tác dụng an thần được đề cập trong sách cổ.

Trong lúc đang phiền lòng, Lục Dư Mặc gõ cửa phòng của Phó Chi, giống như làm kẻ trộm vậy, từ khe cửa lộ ra một cái đầu trùm khăn, nhỏ giọng nói: "Chi Chi à ~"

Phó Chi: "..."

Phó Chi nhất thời không nói nên lời, nghiêng người: "Anh có gì cứ nói."

Được rồi, Lục Dư Mặc lúc này mới nhón mũi chân bước vào, cảm giác rất xa lạ: "Cái này..."

Hắn nhấn vào giao diện taobao: "Có người muốn mua thuốc mỡ nhà chúng ta, nhưng mà người ta chê đắt..."

Một lọ thuốc mỡ nhỏ trị giá 40 vạn không có nhãn hiệu, còn là một cửa hàng nhỏ trên taobao mới mở được vài ngày, ngoại trừ Lục Dư Mặc cầm tài khoản của Lục Cảnh Thanh và Hứa Vi để đặt hai đơn hàng và đưa ra đánh giá năm sao, cửa hàng vắng tanh, thậm chí không có một bóng ma.

Cũng không biết con cừu tuyệt vọng vì sắp bị làm thịt nào lại chú ý đến, vậy mà cũng dám nhắn tin hỏi cái cửa hàng taobao vắng tanh như cái hắc điếm này!

.

.

.

Bắc Kinh, một nơi nào đó.

Sở Hạo là gia chủ đời thứ 180 của Sở gia – gia tộc Trung y lâu đời, cả đời thuận buồm xuôi gió, mắt thấy một tháng nữa Sở gia sẽ tìm một người kế nhiệm mới, ông lại vì chuyện của đệ tử mà muộn phiền không thôi.

Một năm trước, đệ tử Lâm Thanh Nhượng của ông bởi vì trong lúc nghiên cứu đan dược bị nổ lò luyện, bỏng mất một phần lớn cơ thể, điều trị rất nhiều lần không có kết quả, ngay cả cổ họng nhuộm đắng vị thuốc cũng không thể khôi phục lại vẻ sáng sủa như lúc đầu.

Khi trước là một công tử nho nhã, bây giờ một thân bỏng tróc, người không người, quỷ không quỷ. Sở Hạo dùng hết biện pháp cũng không ăn thua, mắt thấy đồ đệ bị người khác lén lút cười nhạo châm chọc, ngày ngày không bỏ cuộc, ông trằn trọc hẹn gặp không ít danh y nhưng cũng không có cách khôi phục như lúc ban đầu, sau cùng lại nghe bạn tốt nói trên taobao thuốc gì cũng có, lúc này ông mới đặt chút niềm tin còn lại vào các bài thuốc dân gian.

【 Thật sự không phải hắc điếm 】 cửa hàng này đã đập ngay vào mắt ông.

Ông xem qua phần giới thiệu sản phẩm, phương thuốc không rõ lắm, chỉ giới thiệu rằng đó là bí quyết gia truyền truyền lại, thuốc đến bệnh trừ.

Y dược của Sở gia đã truyền lại hơn trăm năm, tính chân thực không cần phải bàn cãi, Sở Hạo biết rất rõ rằng một số bài thuốc dân gian của nhà ông cũng dựa trên một số sự thật nhất định.

Thế là ông tiếp tục lướt xuống, thấy cái giá 40 vạn thanh toán lập tức hoảng hồn rồi!!

Chẳng trách chỉ có 2 người mua, trong thuốc này liệu có thứ thảo dược quý giá nào sao?

Đây không phải hắc điếm thì là cái gì?!

.

.

.

Cùng lúc đó, Phó Chi cầm lấy điện thoại, nhìn sơ qua một lần, ý tức của đối phương rất rõ ràng, nhìn có vẻ đang mua hàng nhưng thật chất là muốn khuyên răn...

Lưới trời lồng lộng, tuy thưa khó lọt, nhanh chóng đóng cửa hàng, cả đời bình an.

Phó Chi không mấy vui vẻ, gõ chữ:【 Vậy có tiền thì mua, không có tiền đừng ở đây dong dài. 】

Sở Hạo dõng dạc hùng hồn, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng không chút ăn năn hối cải của đối phương, ông càng tức giận, nhanh chóng trả lời:【 Ai nói tôi không có tiền? Nhưng trong thuốc mỡ nhà các người có chứa thảo dược thượng đẳng hay sao? Bán đắt như vậy, lừa dối người tiêu dùng, đúng là không có lương tâm! 】

Không có thảo dược quý?

Mặc Mặc: 【 Ha ha, có biết thế nào là u lan không? 】

Sở Hạo kinh ngạc.

Làm sao ông có thể không biết u lan được, đó là một loại thảo dược có tác dụng chữa bỏng thần kỳ!!


Sở Hạo trước đó đã cố gắng tìm cách mua loại thảo dược đắt tiền này, nguồn cung lại ít, nhưng vì nhiều lý do nên không thể bào chế được loại thuốc mỡ chữa bỏng.

Lúc này nghe Phó Chi nói như vậy, phản ứng đầu tiên chính là: Đây là một kẻ lừa đảo chuyên nghiệp!

Nhưng mà...

Nếu thuốc mỡ của người kia thật sự có u lan thì sao?

40 vạn cũng không phải số tiền lớn, ông chỉ là không muốn nhìn đối phương đi lừa bịp người khác mà thôi.

Nhưng mà nói chuyện đến đây, nghĩ đến đồ đệ càng ngày càng hậm hực, nếu không thì thử xem?

Thế là Sở Hạo thử dò xét: 【 Tôi đang trị liệu độ phỏng nặng, phải rẻ một chút, nếu không được tôi sẽ tìm cảnh sát báo án! 】

???

Uy hiếp cô?

Mặc Mặc: 【 Làm phiền nhìn lại một chút, chúng tôi ở đây mở cửa hàng taobao, không phải chỗ từ thiện đâu ~】

Được rồi, cái giọng điệu đó đúng bài rồi.

Nếu thật sự giảm giá, Sở Hạo sẽ không tin trong đó có chứa u lan.

Vừa nhấn đặt đơn, bên kia, Mặc Mặc bỗng nhiên đổi giọng:【 Cảm ơn bạn yêu đã ủng hộ cửa hàng của chúng tôi ~ Taobao sẽ tính phí xử lý. Vui lòng thêm WeChat với tôi, nếu lần sau có cần thì cứ liên hệ trực tiếp Wechat của tôi để mua thuốc ~】

Sở Hạo: "...."

Sự thân thiết bất thình lình này thiếu chút nữa chui qua cái eo già của Sở Hạo.

Tuy nhiên để đảm bảo an toàn, ông vẫn thêm WeChat của Phó Chi, nhấp vào khoảnh khắc và xem xét trong hai đến ba giờ, trong hai năm qua, trên đó chỉ có một vài bản piano mà ông chưa từng nghe trước đây.

Càng xem càng không giống một cô gái học y!

Nhưng mà không sao cả, sau khi thuốc về tới tay, ông sẽ cầm đi xét nghiệm, không sử dụng được sẽ gọi cảnh sát, cho cô biết ánh sáng của chính đạo có ý nghĩa như thế nào!

.

.

.

Bởi vì chuyện của hoa lan, Lục lão phu nhân đặc biệt gọi hai vợ chồng Lục Cảnh Thanh về nhà cũ răn dạy.

Sau Hứa Vi về nhà nhìn thấy Phó Chi.

Phó Chi đang ngồi nghiên cứu thảo dược, bài tập đã làm xong được đặt ngay ngắn trên bàn, trông rất ngoan.

Lại bởi vì Lục lão phu nhân mà chịu biết bao oan ức!

Hứa Vi bỗng nhiên có chút chua xót.

Vẫn là Phó Chi lên tiếng trước: "Mẹ làm sao vậy?"

Hứa Vi không giấu diếm Phó Chi, kể hết lại sự việc một lần, sau đó nói: "Còn nửa tháng nữa sẽ là sinh thần của bà nội, mẹ và ba muốn bà nội con giới thiệu con cho mọi người trong buổi tiệc."

Nhưng sau khi xảy ra chuyện như vậy, Hứa Vi lấy bức danh họa ra, cô ấy nói: "Đến lúc đó mẹ sẽ lấy danh nghĩa của con tặng bức họa này, ba ba của con sẽ mua cho bà nội một chậu lan tốt hơn, mọi chuyện sẽ ổn thỏa."

Vốn dĩ lão phu nhân rất thích hoa lan, đó là thể diện của bà ấy.

Thật ra Phó Chi cũng khá khó hiểu, côn trùng trong hoa lan chỉ bám vào một bông hoa, chỉ cần bông hoa đó không bị phá hủy, côn trùng làm sao có thể bò đi chỗ khác?

Bức danh họa trong tay Hứa Vi là tác phẩm của một bậc thầy thư pháp và hội họa có tiếng trong nước, giá bán ra hơn 400 vạn.

Rất đắt tiền, Phó Chi không muốn Lục lão phu nhân chiếm lợi, cô nói: "Cái này mẹ cứ giữ lại đi, con sẽ đưa cho bà thứ khác."

Hứa Vi biết rõ con gái không có nhiều tiền, cô ấy thận trọng nói: "Con muốn đưa cái gì?"

"Đưa một tranh chữ" Phó Chi nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Con tự mình viết cho bà."

Hứa Vi: "..."

.

.

.

Sau khi vòng sơ loại của cuộc thi vật lý trôi qua, sắp tới sẽ là vòng sơ khảo.

Mã Minh Quyền nghe theo chỉ thị của chủ nhiệm Lưu, tóm tắt lại những ý chính và gửi cho Phó Chi.

Đội trưởng của đội lần này vẫn là Phó Chi, Mã Minh Quyền nhìn không thấy một chút khẩn trương nào trên mặt cô, bỗng nhiên, Phó Chi lấy từ trong túi ra một cái lọ nhỏ và đưa qua: "Hôm qua đi vội quá không kịp mang theo thuốc, cái này cho ba của thầy dùng, hiệu quả sẽ nhanh hơn."

Mã Minh Quyền: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro