Chap 229 + 230

"Bà Hứa, người khỏe chứ ạ." Lục Sơ Uyển thẹn thùng kêu một tiếng.

Nghe vậy, Hứa lão phu nhân gật gật đầu, lên tiếng: "Sơ Uyển đúng không? Cuộc thi cấp quốc gia là sân khấu tuyển chọn nhân tài để thi quốc tế, có cơ hội dẫn đội tham gia là chuyện tốt, cố gắng hết mình, đừng làm bà nội cháu thất vọng!"

Lục Sơ Uyển dịu dàng cười: "Cháu biết, bà Hứa."

Hứa lão phu nhân đang muốn nói thêm gì đó, lúc này, phía sau bỗng nhiên có người khó hiểu nói: "Nhất Trung không phải chỉ có một đội tham gia thôi sao? Đội trưởng là Chi Chi nhà chúng ta!"

Lục lão phu nhân nghe thấy Hứa Vi lên tiếng, chỉ cảm thấy đau đầu, ấn tượng của bà với cặp mẹ con này rất kém, đặc biệt là lúc này, Hứa Vi không có mắt nhìn nói ra những lời này để cướp mất vị trí và chế nhạo cháu gái của bà ấy.

Lục Sơ Uyển nghiêng người nhìn về phía Hứa Vi: "Cô hai, cô có nhầm không, trên đơn đăng ký gửi lên phòng giáo dục, phía trên là tên của con."

Chưa đợi Hứa Vi phản bác lại, Hứa lão phu nhân bỗng nhiên lẩm bẩm nói: "Chi Chi?"

Ánh mắt bà ấy sáng lên, giống như không thể tin được: "Chi Chi? Là Phó Chi sao? Là Phó Chi của Nhất Trung đó sao?"

"Nó cũng mới chuyển tới Nhất Trung, lúc trước ở Tam Trung là đứa đội sổ xếp từ dưới đếm lên!" Bạch Dao vội vàng đào lại gốc gác xa xôi của Phó Chi.

"Đừng nói chuyện!" Hứa lão phu nhân chặn một tay trước mặt Hứa Vi, sau đó nhìn chằm chằm vào Phó Chi: "Con, con còn nhớ tôi không?"

Lục lão phu nhân chưa từng nhìn thấy bộ dáng này của Hứa lão phu nhân, trong lòng có chút hoảng, theo bản năng cho rằng Phó Chi đã gian lận trong cuộc thi nào đó và để cho Hứa lão phu nhân bên kia bắt được?

Nghĩ đến đây, sắc mặt của lão phu nhân càng kém.

Phó Chi nhìn về phía Hứa lão phu nhân, lắc đầu rất dứt khoát: "Không nhớ rõ."

"Không sao cả, không sao cả! Chi, à không, bạn học Phó Chi, tôi còn nhớ rõ con là được!" Ánh mắt của Hứa lão phu nhân nóng rực, bà ấy nói với Lục lão phu nhân: "Thật ra tôi đến thành phố A cũng vì muốn gặp cô bé một lần!"

Gặp Phó Chi làm cái gì?

Nghe thấy Hứa lão phu nhân nói, mọi người ở đây đều khó hiểu nhìn nhau, không rõ nguyên do.

Đặc biệt là Lục lão phu nhân, nói thẳng: "Vì sao?"

"Cuộc thi vật lý cấp quốc gia một năm trước, nước chúng ta lẽ ra sẽ dành được chỗ đứng trên bảng thành tích quốc tế, nhưng cháu gái của bà chỉ tham gia vòng sơ loại đã rút lui!" Hứa lão phu nhân kích động đến đỏ mắt: "Lúc ấy chính tay tôi phê duyệt bài thi cho cô bé, cũng là tôi tìm đến đề nghị cô bé tiếp tục thi nhưng cô bé lại không muốn... không ngờ tới, không ngờ tới năm nay một học sinh dưới trướng đã gọi điện cho tôi, nói thấy bà thi của cô bé... có cháu gái của bà làm đội trưởng, cuộc thi quốc tế mười phần nắm chắc chín phần thắng!"

Hứa lão phu nhân càng nói càng kích động, thậm chí còn muốn nắm lấy tay của Phó Chi khen ngợi.

Phó Chi lùi lại một bước, ăn ngay nói thật: "Bà yên tâm, con có thể ôm giải thưởng trở về."

Hứa lão phu nhân kích động đến mức gật đầu liên tục: "Được được được, có con đi thi, bà đây cũng yên lòng rồi!"

Thái độ này so với thái độ với Lục Sơ Uyển, có thể nói là khác nhau một trời một vực.

Lục lão phu nhân trợn tròn mắt, không nghĩ giữa hai người lại có một mối quan hệ khác.

Đúng là Phó Chi quá xuất sắc, mà Uyển Uyển có thể thi tốt chỉ vì dựa vào các câu hỏi nguyên mẫu trong phần đề, còn về phương diện vật lý, may mắn cũng là một yếu tố, kết quả kiểm tra không công bằng.

Cộng thêm thành kiến ​​trong tiềm thức, bà càng cho rằng Phó Chi không bằng Uyển Uyển, nhưng hiện tại đang xem ra mọi chuyện không hẳn là như vậy?

Lục Sơ Uyển siết chặt tay, trong lòng căm phẫn, nhưng mà nghĩ đến đơn đăng ký đã gửi về phía quốc gia bên kia, có muốn đổi cũng không được, lúc này mới nhẹ nhõm thở ra một hơi.


Cùng lúc đó, Bạch Dao cũng thầm nghĩ: "Ngài khen quá khoa trương, thành tích của Phó Chi không ổn định, lần này dự thi, Nhất Trung chỉ có một đội trưởng, chính là Uyển Uyển nhà chúng tôi."

Dứt lời, không riêng gì Hứa lão phu nhân, ngay cả mọi người đang ngồi cũng ngây ngẩn cả người.

"Không ổn định? Không phải nói thành tích hạng nhị tiến vào vòng trong sao? Như nào là không ổn định."

"Đúng vậy, chẳng lẽ điểm của Lục Sơ Uyển còn tốt hơn Phó Chi? Cho nên trường học muốn thay thế Phó Chi?"

"Phó Chi từ nông thôn đến, thành tích không ổn định cũng rất bình thường, trường học cũng vì nhiều phương diện để lựa chọn!"

"Nhất định là vì lợi ích của tỉnh chúng ta, thành tích của Phó Chi tốt, nhưng thành tích của Lục Sơ Uyển cũng đâu kém cạnh, nếu không Lục lão phu nhân làm sao có thể coi trọng đứa cháu gái này như vậy!"

"..."

Sắc mặt của Hứa lão phu nhân tối sầm: "Ai sửa danh sách?"

Bạch Dao kiêu ngạo: "Đương nhiên là Thẩm Huy, trưởng phòng Thẩm rất có mắt nhìn người!"

Phó Chi cười thành tiếng, hơi nhướng mày, nhìn về phía Bạch Dao nói: "Bác chắc chắn trưởng phòng sẽ thay đổi danh sách?"

Lọt vào trong mắt Bạch Dao như một lời khiêu khích, Bạch Dao mạnh miệng nói: "Thành tích của mình không ổn định thì không phải chính bản thân rõ nhất sao? Sao bác có thể nói dối chứ! Chính trưởng phòng Thẩm tán dương Uyển Uyển nhà chúng ta, cho nên mới báo danh cho Uyển Uyển!"

Ngừng một chút: "Quên đi, tôi lười tranh luận, cháu cũng đừng mãi ở đây quậy phá, mau chạy ra chỗ khác chơi, để cho Uyển Uyển nhà chúng ta học tập từ Hứa phu nhân, đến lúc đó nhất định sẽ mang vinh quang về!"

Hứa lão phu nhân há miệng thở dốc, cảm thấy tiếc hận, lúc này, một giọng nam hùng hồn truyền từ trong hội trường đến.

"Ai nói tôi tán dương Lục Sơ Uyển?"

Thẩm Huy sau khi làm xong việc được mời đến dự buổi tiệc của lão phu nhân, sắc mặt tái nhợt, lập tức nói: "Phó Chi là niềm hy vọng của tỉnh chúng ta! Thành tích của cô bé làm đâu chắc đó, giỏi hơn Lục Sơ Uyển gấp mấy lần, tôi làm sao có thể đổi danh sách được chứ!"

Hắn nào dám sửa!

Đầu tiên là Lệ Nam Lễ, sau đó nửa đêm về nhà bị ai đó trùm bao bố đánh một trận.

Khắp nơi tạo áp lực, Phó Chi có không ít chỗ dựa, hắn đổi danh sách chính là công khai không muốn sống nữa đấy chứ?

"Trưởng phòng Thẩm!" Sắc mặt Bạch Dao biến đổi: "Sao lại như thế... lúc trước cậu không hề nói như thế!"

"Tôi lúc trước nói như thế nào? Lúc trước tôi đã nói Phó Chi là một hạt giống tốt, để cho các người bồi dưỡng uốn nắn thật tốt, mấy người nghe không hiểu sao?" Thẩm Huy có đánh chết cũng không nhận việc do hắn làm: "Tôi từ đầu đến cuối chỉ tin tưởng mỗi Phó Chi! Còn về phần người khác... vòng loại cũng không thắng được, đây mới chính là sự bất ổn lớn nhất!"

Lời của Thẩm Huy nói như là một cái tát vang dội đánh vào mặt Bạch Dao và Lục Sơ Uyển, ngay cả Lục lão phu nhân cũng bị mất mặt theo.

Phía dưới có người khe khẽ nói nhỏ.

"Tóm lại là Lục Sơ Uyển muốn có sự nổi bật đè ép cô cháu gái nuôi nên mới đứng đây gạt người!"

"Cũng không biết ngại mà! Cái gì mà học sinh tốt, đến sự việc này còn nói dối được, đạo đức bên trong chưa chắc gì đã tốt!"

"Không thấy cháu gái nuôi bên kia không thèm để ý đến bọn họ sao? Nói nhiều như vậy cũng là muốn đem mặt cho ngươi khác đánh."

Không ai có thể nghĩ một người có địa vị như Thẩm Huy sẽ nói dối, như vậy chỉ còn lại một nhà Bạch Dao, ăn không nói có!

Bạch Dao còn muốn cãi lại, nhưng Lục lão phu nhân biết không thể đắc tội Thẩm Huy vì chuyện này, bà ngăn cản con dâu, sửa lời: "Là chúng ta lầm..."

Thẩm Huy hừ một tiếng, bày ra vẻ mặt lấy lòng nhìn về phía Phó Chi: "Đừng có áp lực, phát huy như bình thường, em nhất định sẽ giành được thành tích tốt nhất!"

Lục Sơ Uyển thấy Phó Chi làm giá, chỉ "hừm" một tiếng, trong lòng oán hận, chịu không nổi đả kích, nhưng nghĩ đến tranh chữ tiếp theo...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro