Chap 243 + 244

Đổng Tồn không thể nói chuyện phải trái với một đứa trẻ ngốc nghếch như Phó Chi.

Lục Sơ Uyển thấy vậy, nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhưng Bạch Dao thì không phục, Lục Dư Mặc là một đứa ngốc hướng về Phó Chi vô điều kiện, nhưng còn Lục Dư Bạch là có ý gì?

Bà ta nói suy nghĩ ra thành lời.

Lục Sơ Uyển mím môi, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, sau một lúc lâu mới miễn cưỡng cười một cái: "Đúng rồi, em họ khi nào thì trở về?"

Người được nhắc đến chính là em trai đang trị liệu ở nước ngoài của Lục Dư Bạch, Bạch Dao cau mày, cố gắng che dấu sự chán ghét sắp tràn ra khỏi đáy mắt, bà ta nói: "Con ít lui tới với nó thôi, một đứa tàn phế, con đúng là cái gì cũng không dè chừng."

Lục Sơ Uyển mím môi, không nói chuyện.

Mặt khác, bên phía Đổng Tồn và Lục Ngưng đang nhỏ giọng quở trách nhau.

Lục Ngưng đến tìm Phó Chi.

Đối với người cô nhỏ này, Phó Chi vẫn rất có hảo cảm.

Hiện tại chỉ còn hai người.

Phó Chi đi thẳng vào ý chính: "Hai năm trước, đội ngũ y tế hàng đầu của nước ta đã lui về dưới trướng Phó thị và quốc gia, đội nghiên cứu của Đổng gia bên đó mời toàn người ngoại quốc sao?"

Gió buổi đêm có chút lớn.

Phó Chi đứng bên cạnh hòn non bộ, tóc trên thái dương hơi lộn xộn, lộ ra chút vẻ đẹp thần tiên, khuôn mặt xinh đẹp không tài nào tưởng được.

Nhất là nốt ruồi hút mắt trên xương quai xanh kia đã làm cho làn da trắng nõn của cô thêm vài phần quyến rũ.

Lục Ngưng nhìn đi nơi khác, gật đầu, không hiểu ý cô lắm: "Nhân viên nghiên cứu đúng thật mời từ nước ngoài về, có vấn đề gì không?"

"Vấn đề rất lớn." Phó Chi thay Lục Ngưng cân nhắc.

"Cô nhỏ có bao giờ nghĩ rằng nước ta bán thuốc chống ung thư cho nước ngoài để mưu cầu lợi ích cho những người không có tiền mua thuốc không? Nếu nước ngoài làm chủ được công nghệ này, liệu thuốc của nước ta còn có thể bán với giá trên trời không?"

Lục Ngưng thay đổi sắc mặt: "Chúng ta đã ký thỏa thuận bảo mật."

"Nếu thỏa thuận bảo mật có hiệu lực, tại sao bên đó lại lấy được công thức thuốc chống ung thư?"

Người của viện nghiên cứu trước đó khá thông minh, sau khi liên lạc với Lục Sơ Uyển, anh ta đã hủy tất cả các thiết bị liên lạc, bây giờ không biết anh ta đang trốn ở đâu, nhưng chắc chắn rằng anh ta vẫn chưa rời khỏi thành phố A.

Thẩm Từ Châu ở bên kia báo tin tới, không chừng mấy ngày tới có thể bắt được người.

Phó Chi nói: "Hạng mục này của mấy người còn chưa tìm hiểu xem có vi phạm phát luật hay không, công thức Lục Sơ Uyển tìm tới cho mấy người, liệu có chắc rằng nó sẽ trong sạch không? Hà tất vì kiếm tiền mà gây ra tiền án."

Xương ngón tay của Phó Chi cong lại, nhấn vào điện thoại đang đổ chuông.

Cùng lúc đó, trong lòng Lục Ngưng từng chút một chìm xuống, có một loại linh cảm không lành.

.

.

.

8 giờ 20 phút.

Phó Chi nhìn tin nhắn wechat, là Sở Hạo lần trước mua thuốc trên taobao.

Phó Chi đặt ghi chú của ông ấy là 'Tiểu Khoản', cho vào trong danh sách với Lâm Hồi, ghi chú ở ngoài là 'người có tiền'.

Đối với các 'Khoản' khác nhau, thái độ của Phó Chi cũng khác hoàn toàn.

Sở Hạo đã nhận được thuốc mỡ của Phó Chi hơn nửa tháng trước, đồ vừa về liền mang đến phòng thí nghiệm kiểm tra thành phần, sau khi phát hiện ra một lượng nhỏ u lan, ông mới yên tâm đưa cho đệ tử bảo bối sử dụng.

Vốn dĩ còn nước còn tát, ai ngờ được, làn da bị bỏng đến khô quéo của đệ tử lại có chuyển biến tốt đẹp!

Sở Hạo trở thành khách quen của Phó Chi, ông muốn mua thêm mười lọ để thử nghiệm, thế là ngỏ lời: "Vết thương của đệ tử tôi đã được một năm, tương đối nghiêm trọng, thuốc mỡ nhà mấy người có thể hồi phục da đến mức nào?"

Sở Hạo không muốn đồ đệ mất vui, đã sớm chuẩn bị tâm lý.

Phó Chi nhanh chóng trả lời: "Chỉ cần có tiền, cho dù cơ thể có đốt thành tro, tôi cũng có thể dán xương dán thịt lại thành người."

Cũng không đến mức dán xương, nhưng theo ý của Phó Chi, thuốc mỡ này rất hiệu quả!

Sở Hạo sửa lời: "Cho tôi 20 lọ đi."

Ông chuyển vào tài khoản của Phó Chi 800 vạn.

Phó Chi cảm thấy đây đúng là hũ vàng tiềm năng.

Hũ vàng tiềm năng Sở Hạo sau khi hỏi về thuốc lại nảy sinh ý đồ khác: "Bên cô có thuốc chữa cổ họng không? Chỉ cần hiệu quả tốt, bao nhiêu tiền cũng có thể đưa."

Phó Chi: "Không có."

Chủ yếu là không muốn làm, cũng chẳng có thời gian làm.

Phó Chi đang muốn tập trung chế thuốc cho anh hai, nhưng những dược liệu đó, nghe nói chỉ Sở gia ở kinh thành mới có.

Sở Hạo thở dài: "Vậy có đề cử cửa hàng khác không?"

Đây không phải mơ mộng hão huyền sao?

Phó Chi: "Ngài nghĩ cửa hàng bán hàng rẻ đẹp và có tâm như chỗ tôi mọc khắp nơi sao?"

Sở Hạo: "..."

.

.

.

Hơn 9 giờ tối, Lục gia.

Đổng Tồn ngôi trên ghế sô pha, hắn vừa cãi nhau một trận với Lục Ngưng, giữa hai lông mày hiện lên một tia tức giận nặng nề.

Lục Sơ Uyển lo lắng đứng bên cạnh, đan tay vào nhau: "Chú nhỏ, cháu xin lỗi."

Đồng Tồn xoa xoa giữa lông mày, lắc đầu: "Không sao."

Giọng điệu lạnh như băng, nhưng nghe kỹ thì thái độ vẫn tương đối tốt.

Đổng Tồn kết thù với Phó Chi, thuốc ở viện nghiên cứu chắc chắn sẽ chế tạo không xong, hắn chỉ còn lại Lục Sơ Uyển.

Thế là chuyển đề tài: "Đĩa nhạc của cháu chuẩn bị sao rồi."

"Vẫn trong quá trình hoàn thiện, tuần sau công ty muốn đưa cháu ra nước ngoài một chuyến."

Thật ra là do ca khúc của Lục Sơ Uyển có vấn đề, công ty RM cũng hy vọng Lục gia tiếp tục rót tiền vào, nhưng những thứ này, Lục Sơ Uyển không dám đề cập với Đổng Tồn.

Đổng Tồn cũng không hỏi nhiều, nghỉ ngơi một lát, đang muốn rời đi lại bị Lục Sơ Uyển ngăn lại, cô ấy do dự nói: "Đúng rồi, chú nhỏ, chú có biết biển số xe toàn bộ là số 8 là của nhà nào ở kinh thành không ạ?"

Đổng Tồn nhướng mày: "Toàn bộ là 8? Hẳn là danh môn trong giới thượng lưu, Đổng gia không có biển số xe như thế này, cháu chưa cần tiếp xúc đến mức đó đâu, sau này có cơ hội sẽ dẫn cháu đi làm quen sau."

.

.

.

Ngày hôm sau Phó Chi đến trường, Tô Tỉnh đã dùng thuốc đến tháng thứ ba, tình trạng sứt môi đã có dấu hiệu cải thiện.

Vào giữa trưa tan học, Tô Tỉnh mua cho Phó Chi mười ly trà sữa.

Tống Phóng ngồi phía sau liếc qua một cái, hừ nhẹ một tiếng.

Từ khi Phó Chi xuất hiện, số lượng người mê muội mang trà sữa và nước khoáng đến cho hắn và Chu Tử Hoài bất kể mưa nắng dường như cũng ít hơn rất nhiều.

Tô Tỉnh cầm vở làm bài tập: "Tớ đã học xong rồi, bài tập hôm nay không cần tớ giúp cậu làm sao?"

Phó Chi nhìn sơ qua: "Mười hai câu trắc nghiệm của cậu làm sai tám câu, cứ giải quyết vấn đề của cậu trước đã."

Khuôn mặt Tô Tỉnh đỏ bừng: "Được, tớ sẽ tính lại, tớ sẽ chăm chỉ học tập để có đủ tư cách làm bài tập cho cậu!"

Đúng là người bạn cùng bàn tuyệt vời.

Phó Chi lắc đầu, đang muốn nói mình đã có người làm bài tập giúp, nhưng chưa kịp nói gì thì Tống Phóng ở phía sau đột nhiên thở dài: "Haizz, em gái nhỏ à, cậu lại nổi tiếng rồi! Mau xem hot search cuối cùng!"

Phó Chi quay đầu lại nhìn hắn, không hiểu ý lắm.

Tống Phóng đưa điện thoại lên.

Đúng là có một bài viết nho nhỏ nằm trên hot search, tiêu đề như sau: # học sinh trung học chê thẳng thừng ngôi sao sáng chói của giới y học – Tôn Tam Châm – là rác rưởi #

Xã hội ngày nay bị internet chiếm lĩnh toàn phần, lại xuất hiện một tiêu đề bắt mắt như vậy.

Người đăng là một nghệ sĩ tuyến 18 của công ty RM, đính kèm một đoạn ghi âm ngắn, nội dung đại khái là Điền Nặc chất vấn Phó Chi tại sao không tôn trọng Tôn Nam Châm, mà Phó Chi trong đó lại nói thẳng Tôn Tam Châm không bằng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro