Chap 261 + 262

Diệp Thiên được nghiên cứu ra sớm hơn Phó Chi 40 năm có lẻ, các nhân viên nghiên cứu khoa học phải theo dõi sự biến đổi của gen suốt 30 năm mới có thể phát triển ra đời thứ hai.

Ở các thế hệ sau, chênh lệch tuổi tác không lớn, khoảng cách thế hệ cũng nhỏ dần.

Diệp Chi Văn sợ làm cha không vui sẽ bị đánh chết, nghĩ đến chuyện chính, hắn lấy thuốc chống ung thư của Phó Chi ở trên bàn ra và nói: "Cha, đây là phiên bản nâng cấp, tác dụng thuốc rất tốt, cha đưa tiền cho cô nhỏ, cô nhỏ sẽ cho người xét nghiệm thuốc.

Chẳng phải năm đó người luôn hối hận vì rút lui khỏi đội nghiên cứu của quốc gia, không thể tiếp tục nghiên cứu thuốc chống ung thư sao? Nếu cha đưa thêm tiền cho cô nhỏ, cô nhỏ còn có thể giới thiệu người cho nhân viên nòng cốt đó."

"Có cái gì tốt mà giới thiệu." Diệp Thiên nhìn đứa con trai trước mặt như thằng ngốc: "Thuốc này chính là cô nhỏ của con mang ra từ đội nghiên cứu. Ta đã không còn chấp niệm nhiều với việc làm nhân viên nghiên cứu của viện nữa, chỉ là tiếc hận năm ấy không sớm nghiên cứu ra thuốc, cho nên gánh nặng này mới rơi xuống trên người cô nhỏ của con."

Ông tự trách bản thân, giọt nước mắt từ trong tâm chảy ra: " Vẫn là em gái Chi Chi lợi hại, nghiên cứu ra loại thuốc này, thu lợi từ đám người nước ngoài, mang sĩ diện về cho đất nước chúng ta."

Lời nói vừa dứt, cả phòng liền bao trùm bởi bầu không khí tĩnh lặng.

Phó Chi đưa khăn tay cho anh trai.

Diệp Thiên không lau, rất buồn bực: "Một chuyện đáng tự hào như thế, sao mấy người không vỗ tay theo?"

Chẳng lẽ bọn họ không yêu nước sao?

Bọn họ không cảm thấy em gái của ông xứng đáng được tuyên dương sao?

Diệp Thiên hận không thể cho toàn bộ thế giới biết mình có một người em gái trâu bò đến mức nào.

Suýt chút nữa ra cửa đã cầm theo cuốn nhật ký viết về Phó Chi, đem đi khoe cho mọi người học tập.

Thật ra nếu là người khác, Diệp Thiên sẽ không để lộ thân phận Phó Chi ra ngoài ánh sáng, nhưng mà ông nghe nói em gái đã chọn được một gia đình mới, nghe nói chung sống với nhau cũng rất hòa thuận.

Tóm lại, Diệp Thiên hằng ngày đều đóng quân trên vòng bạn bè của em gái, nhìn chằm chằm vào mỗi giây phút.

"Ông, ông nói cái gì? Phó Chi là người dẫn dắt đội nghiên cứu ra thuốc chống ung thư?" Bạch Dao ngẩn ra, cũng không biết nên nói gì cho phải: "Tôi thấy ông vẫn nên đi siêu âm não một chút đi!"

Chắc chắn 50% là mắc bệnh Alzeimer* rồi, nếu không thì sao có thể gọi Phó Chi là em gái? Quá ảo rồi đó?

(Bệnh Alzheimer là một trong những căn nguyên phổ biến gây chứng giảm trí nhớ ở người già.)

Trong ánh mắt của Diệp Thiên lóe lên một tia lạnh nhạt, giọng nói trầm thấp: "Tôi sẽ không đem nghiên cứu quốc gia ra đùa giỡn!"

Vào lúc Diệp Thiên nói chuyện với Bạch Dao, ông chú ý đến cảnh sát đang vây quanh phòng thí nghiệm, trong lòng có chút dự đoán.

Không giống chuyện tốt chút nào.

Ông cảm giác em gái của mình đang bị người khác bắt nạt, xoay người lấy điện thoại lướt lại lịch sử trò chuyện với Đỗ Mân, tìm thấy mấy bức ảnh chụp lén Phó Chi tại viện nghiên cứu.

Diệp Thiên che đi một số thứ quan trọng, sau đó đưa ảnh chụp đến trước mặt Bạch Dao: "Còn gì nghi ngờ nữa không? Động não một chút đi, những loại thuốc hướng đến buôn bán ngoại thương sẽ không dễ dàng rơi vào tay bất cứ ai!"

Ngừng một chút: "Hay là cô cho rằng với thân phận này của tôi sẽ đem mấy chuyện này ra để đùa giỡn?"

Bạch Dao nhìn Phó Chi trong bức ảnh chụp có đeo một tấm thẻ hành nghề.

Có một hàng chữ nhỏ nhưng đã bị che đi, nhưng thứ khoác trên người cô là áo của phòng thí nghiệm, đằng sau lưng là các dụng cụ khoa học, còn có những công nghệ đen mà bà ta chưa thấy bao giờ.

Sắc mặt của Bạch Dao rất khó coi, Đổng Tồn cũng không khá hơn là bao.

Hắn đã tính toán đủ đường, điều duy nhất không tính đến chính là Phó Chi cũng là một thành viên của đội nghiên cứu!

Nếu hắn sớm biết rằng Phó Chi có thân phận thế kia thì hắn đã không đi bước đường sai lầm, ở sai phe!

Nhân viên của viện nghiên cứu trước mặt không cần, lại đi mong cầu xa xôi!

Cả phòng thí nghiệm một lần nữa im lặng.

Cảnh sát Triệu hỏi một chút: "Nói như vậy, có phải đã đến lúc phá án?"

Căn bản không cần phải tái điều tra làm gì nữa, một nhân viên của viện nghiên cứu, làm sao có thể đi trộm thuốc?

Lục Sơ Uyển há hốc mồm, còn muốn cãi lại gì đó, đúng lúc này, điện thoại của cô ấy vang lên, là một số điện thoại lạ.

Đang muốn cúp máy, Đổng Tồn nhìn sang bỗng kinh ngạc, sau đó thuận tay cầm máy, nhấn gọi: "Tiểu Lưu? Có chuyện gì? Cậu nói đi."

Đầu bên kia là nhân viên nghiên cứu của Đổng Tồn, điện thoại Đổng Tồn tắt máy không liên lạc được, bọn họ đành phải tìm đến Lục Sơ Uyển để liên lạc.

Tiểu Lưu giải thích sơ qua việc chung: "Là như vầy, Đổng tiên sinh, tay chân của Martin không được sạch sẽ cho lắm. Hai ngày trước khi Lục tiểu thư đến thăm viện, anh ta đã lấy đi một hộp thuốc chống ung thư trong túi của Lục tiểu thư.Hôm nay trong lúc đang nghiên cứu bị người khác phát hiện, sự tình truyền tới tai tôi bên này chỉ còn lại ba viên thuốc. Ngài xem xem, việc này nên xử lý thế nào?"

Điện thoại không bật loa ngoài, nhưng âm lượng không hề nhỏ, người có mặt trong phòng có thể nghe loáng thoáng một số câu, đặc biệt là Lục Sơ Uyển đứng gần Đổng Tồn nhất.

Đổng Tồn đen mặt, không trả lời.

Tiểu Lưu thận trọng hỏi lại: "Đổng tiên sinh, ngài còn đó không?"

Tiểu Lưu không chắc lắm, mặc dù nghiên cứu này bề ngoài là hợp tác với một công ty nước ngoài, nhưng thực ra dựa trên Đổng gia, đó chỉ là việc làm cho người nước ngoài.

Rốt cuộc nên xử lý Martin thế nào, hay nên xoa dịu Lục Sơ Uyển thế nào cũng đều cần chỉ thị.

"Tôi biết rồi, đến lúc đó nói sau." Đổng Tồn không dám hạ lệnh khi đang đứng tại phòng thí nghiệm, cũng không có mặt mũi nhìn Phó Chi.

Hắn thật sự rất mong Phó Chi trộm thuốc.

Một buổi chiều gà bay chó sủa, không ngờ lại biến thành một trò hề!

Hắn cúp điện thoại, thuật lại sự việc một lần.

Diệp Chi Văn ngộ ra, nở một nụ cười: "Tiểu thư nhà giàu, tố chất cũng chỉ có từng ấy."

Khuôn mặt của Lục Sơ Uyển đỏ lên: "Tôi không cố ý, đồ của mình mất đương nhiên phải lo lắng, người trong cuộc không phải mình, đương nhiên có thể nói đủ điều!"

"Đủ rồi Sơ Uyển!" Đồng Tồn không biết đã nhắc nhở Lục Sơ Uyển bình tĩnh biết bao nhiêu lần, hắn day nhẹ cái đầu đau nhức của mình, hít sâu một hơi: "Cảnh sát Triệu, việc này là do chúng tôi nhầm lẫn, trước hết chúng tôi muốn thương lượng nói chuyện với Phó Chi."

Lục Sơ Uyển nhận lấy điện thoại Đổng Tồn đưa tới, cắn môi.

Thuốc của cô ấy không phải do Phó Chi trộm.

Nhưng cô ấy đã đập bể rất nhiều chậu cây có trị giá rất cao của Phó Chi.

Thế cục rất nhanh đã bị xoay chuyển.

Những lời thề thốt và sự khinh thường đã bị một cú điện thoại vả sưng mặt.

Lục lão phu nhân ứng biên rất nhanh, quở trách Lục Sơ Uyển: "Sự tình chưa làm rõ ràng, cháu thật không hiểu chuyện mà, còn không mau cầu xin em họ cháu, con bé là đứa trẻ tốt, sẽ không so đo với cháu!"

Lục Sơ Uyển không nói lời nào, ánh mắt của Đồng Tồn dán chặt lên Phó Chi.

Cô gái nhỏ nghiêng đầu nhìn về phía bên này một cái, Đổng Tồn có thể nhìn thấy rõ vẻ mặt của cô dưới ánh đèn.

Không chút quan tâm, một cảm giác cực kỳ lười biếng.

Đôi mắt hạnh đầy sự lạnh nhạt.

Có sự áp bách không thể diễn tả bằng lời.

Sau vài giây đối mắt, Phó Chi kéo cặp sách, thản nhiên lên tiếng: "Trực tiếp dẫn đi, tôi sẽ không thương lượng, có gì cứ nói hết với luật sư, mọi chuyện sẽ được xử theo luật pháp, án phán bao nhiêu thì nhận bấy nhiêu là được."

Bàn tay của Đổng Tồn siết chặt, đang muốn nói gì đó với Phó Chi, nhưng Phó Chi không hề để tâm đến hắn.

Hiệu suất làm việc của cảnh sát Triệu rất nhanh, không quan tâm đến tiếng thét chói tai của Bạch Dao và Lục lão phu nhân, anh ta nhanh chóng áp giải Lục Sơ Uyển lên xe.

.

.

.

"Vãi chưởng! Trên tài liệu có viết rõ Diệp Thiên đã ngoài sáu mươi tuổi, ông ấy rốt cuộc vì lí do gì lại gọi em là em gái?" Trên đường di chuyển vê nhà, Lục Dư Mặc mới phản ứng lại, quay đầu nhìn về phía Phó Chi: "Còn có cái thuốc chống ung thư gì đó, làm sao em lại là thành viên đội nghiên cứu rồi?"

Phó Chi cầm điện thoại, đang nói chuyện với Giang Ninh Bắc.

Có một chuyện rất kỳ quái, người đàn ông bị đuổi khỏi viện nghiên cứu và đang tiếp tay với Lục Sơ Uyển đột nhiên bốc hơi khỏi thế giới, tất cả dấu vết hoạt động đều bị xóa đi, Giang Ninh Bắc nghi ngờ đã có một thế lực nào đó ở nước ngoài nhúng tay vào chuyện này.

Cô cau mày, sự việc có lẽ đã phát triển vượt quá tầm kiểm soát.

Việc sản xuất thuốc chống ung thư đã phá vỡ một phần vận mệnh thế giới, rất nhiều quốc gia muốn đạo lại công thức và cướp đi thành quả lao động của đất nước cô.

Lục Dư Mặc thêm wechat của Diệp Thiên, sau đó dạo một vòng trong vòng bạn bè của Diệp Thiên, phần lớn đều là ảnh chụp của ông ấy ở các cuộc trao thưởng y học khác nhau, hắn kinh ngạc thì thầm bên tai Phó Chi.

Suy nghĩ của Phó Chi bị cắt ngang, cô cau mày liếc hắn một cái: "Bởi vì em nhỏ hơn anh ấy, việc tham dự nghiên cứu cũng có trả thù lao, nhưng lần nghiên cứu mới nhất trong năm nay không có trích phần trăm, không có chỗ kiếm tiền, còn chẳng sinh lãi bằng cửa hàng taobao của anh."

"Anh cũng nhỏ tuổi hơn ông ấy, vậy sao lúc ông ấy gặp anh không thân thiện như lúc gặp em trai thân yêu thế." Lục Dư Mặc than thở, không để tâm đến chuyện nghiên cứu, ghé lại gần Phó Chi: "Em phải nhớ kỹ, hoa dại nào thơm bằng hoa nhà, rượu đêm khuya không bằng bát cháo sáng sớm, em là em gái của anh, nếu nhận người khác làm anh trai chính là đồ tồi, có biết không?"

Ngừng một chút, hắn lại lo lắng nói: "Con gái mà nửa vời về chuyện tình cảm sẽ bị người ta chỉ trỏ!"

"Dư Mặc." Lục Cảnh Thanh đang lái xe nghiêng đầu trừng mắt nhìn con trai: "Không được quấy rầy em gái nghịch điện thoại."

Lục Dư Mặc: "..."

Mỗi người đều có bí mật riêng, Lục Cảnh Thanh biết chuyện có thể nói, Phó Chi đã nói cho bọn họ biết, còn về những chuyện khác, tốt nhất là không nên hỏi nhiều.

Chỉ cần Phó Chi ở Lục gia một ngày, dù là cô bé xinh đẹp hay bình thường, kể từ ngày Lục Cảnh Thanh mang cô ra khỏi cô nhi viện thì cô bé đã chính thức trở thành con gái của hắn, như vậy là đã đủ rồi.

Lục Dư Mặc sau khi bị Lục Cảnh Thanh trừng mắt cảnh cáo mới chịu an phận, nhưng trong lòng đã nảy sinh một số lo lắng về việc em gái sẽ bị bắt đi.

Lục Dư Mặc không ngờ linh cảm của mình lại chuẩn như vậy.

Phó Chi ngay sau đó nhận được tin nhắn từ Lệ Nam Lễ có liên quan đến Diệp Cửu, cô nói với Lục Cảnh Thanh: "Con còn có chút việc, phải đi một chuyến."

Lục Cảnh Thanh kiểm tra điện thoại của Phó Chi, thấy còn có pin, hắn để Phó Chi xuống ở ngã tư tiếp theo.

Trời đã chập tối, Lưu Mịch thấy cô đến liền đem đồ ăn dọn lên bàn.

Lệ Nam Lễ ngồi trên bàn ăn, mặc một chiếc sơ mi màu đen, cởi bỏ hai nút trên cùng để lộ xương quai xanh tinh xảo, tay áo được xắn lên một cách tùy hứng.

Đôi mắt hoa đào điểm chút ý cười, con ngươi luôn chứa đọng hình bóng của Phó Chi, thấy cô ngồi xuống một bên, hắn đặt tài liệu trên tay xuống, đích thân bưng món sườn xào chua ngọt đến.

Phó Chi động đũa, hương vị cũng không tệ lắm, sau đó mới hỏi hắn việc chính: "Diệp Cửu sao rồi?"

"Các bộ phần trong cơ thể suy kiệt nghiêm trọng, nhất là trái tim, tình trạng đang nguy kịch." Giọng nói của Lệ Nam Lễ vang lên từ phía sau Phó Chi, cô nghiêng đầu, đôi mắt hạnh xinh đẹp ngước nhìn hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro