Chap 273 + 274
Cố Nghiên không nghĩ rằng đây là chuyện chiếc ghế dựa, cô ấy đến Lục gia chính là vì Lục Dư Thâm.
Nhưng chuyện tình của hai ngày nay thật sự làm cho cô ấy không thoải mái chút nào.
Dù sao cũng không phải anh em ruột, mỗi lần cô ấy đang xem bệnh cho Lục Dư Thâm, Phó Chi mà tan học là cậu ấy sẽ cự tuyệt trị liệu mà xuống lầu đón em gái, tất cả đã biến thành một cái gai ngọn đâm vào trong lòng cô ấy.
Cô ấy xa xứ, một mình ở lại Ngu Thành, vậy mà Lục Dư Thâm lại không đối tốt với cô ấy như đối với Phó Chi.
Sự đối lập rõ ràng hiện lên trước mắt, không thể vờ như không thấy được.
Cố Nghiên xoa xoa giữa chân mày: "Ngại quá, chắc do mệt quá nên con mới nói sai."
Cô ấy nói: "Không cần phải mua cho con, từ nhỏ con đã không thích dùng đồ giống người khác."
.
.
.
7 giờ 20 sáng.
Cố Nghiên đi theo Phó Chi đến lớp 21, toàn bộ hành trình không chút tiếng động.
Cố Nghiên gần đây rất mệt mỏi, cô ấy phải chuẩn bị hương liệu cho Lục Dư Thâm, đồng thời phải sửa soạn cho cuộc thi của Sở gia, còn bao gồm cả cuộc thi vật lý quốc tế.
Phó Chi tặng cho cô một tách trà nhài màu lam, Cố Nghiên mặc bộ đồng phục đã được chỉnh sửa, nổi bật lên đôi chân dài và dáng người mảnh khảnh của cô ấy.
Với khuôn mặt lạnh lùng như Phó Chi, không có biểu cảm thừa thãi mà càng tỏ ra khinh thường mọi thứ.
"Cố Nghiên, các em cũng chẳng xa lạ gì, trước tiên em cứ ngồi vị trí cạnh cửa sổ đi, có cái gì không hiểu có thể hỏi Phó Chi, sau mỗi kỳ thi tháng có thể đổi lại chỗ ngồi."
Mã Minh Quyền sắp xếp cho Cố Nghiên, hắn cũng không biết tại sao một học sinh xuất sắc như vậy lại rơi vào lớp này.
Sự oán hận của Tiền Văn Nhụy hiện rõ nơi ánh mắt, Mã Minh Quyền muốn khùng rồi, nửa giây cũng không muốn ngồi lại văn phòng nhìn cô ấy nổi điên.
Hàng trước có mấy nữ sinh quay đầu lại nhìn Cố Nghiên, cùng mỉm cười với cô ấy.
Cố Nghiên không hề phản ứng, cúi đầu tìm sách giáo khoa.
Mấy nữ sinh có hơi xấu hổ, nghiêng người bàn tán: "Cậu ấy còn không có tình người hơn cả Phó Chi."
"Phó Chi cũng không lạnh lùng như cậu ấy, cho cậu ta một ly trà sữa là tốt hết, chỉ là vẫn có hơi xa cách."
"Thành tích tốt là được rồi, người ta còn là hội viên của hiệp hội vật lý đó, còn được quốc gia cử đi thi đấu quốc tế..."
"Được đặc cách qua cuộc thi hình như cũng chỉ có cậu ấy, quốc gia là ba ruột của cậu ấy chắc rồi, cũng không biết khi nào ba ba mới cử tớ đi Thanh Đại nữa."
"..."
Cố Nghiên mới đến trường học ngày đầu tiên, có không ít người tụ tập trước cửa để nhìn cô ấy, các bạn học cũ cũng đến chúc mừng.
Ngoại trừ Phó Chi, cô ấy cũng không cần giao lưu với những người khác, bởi vì sau này cô ấy cũng sẽ không cần nhóm người này làm cái gì cho mình
Bên ngoài lớp học cực kỳ ồn ào.
Cố Nghiên lấy cớ có việc, đi toilet rót ít trà nhài, sau đó thay nước ấm rồi trở lại lớp.
"Cố Nghiên, giấy nhập học do nhà nước cấp trông như thế nào? Có phải giấy tờ do Cục Giáo dục Bắc Kinh cấp cho cậu không?" Một vài nữ sinh ở hàng ghế đầu quay lại nhìn cô ấy.
"Văn bản do hiệu trưởng Thanh Đại viết tay."
Có người 'woa' một tiếng: "Vậy cậu có được Thanh Đại nhìn trúng không?"
Cố Nghiên có chút không kiên nhẫn, giọng điệu nói ra càng lạnh lùng: "Chắc chắn, nhưng tôi sẽ không không đi."
Cô ấy nhìn về phía Phó Chi: "Lần này tôi trở về là vì trị liệu cho anh trai, tôi học y cũng vì anh ấy, không ai có thể đem anh ấy đi, những chuyện khác tôi không để ý."
Phó Chi đang lật sách, Cố Nghiên không biết Phó Chi có hiểu được lời cô ấy nói hay không.
Cô ấy không có ý gì khác, chỉ là với tư cách là vị hôn thê, Lục Dư Thâm không hiểu được điều này, cô ấy cần Phó Chi chủ động giữ khoảng cách thích hợp với Lục Dư Thâm, để cô ấy không cảm thấy khó chịu là được.
Chỉ cần làm được, cô ấy sẽ xem Phó Chi giống như em gái ruột mà đối xử.
.
.
.
5 giờ rưỡi tối.
Thịnh Hoa gọi video wechat cho Phó Chi.
Quang cảnh xung quanh hắn sáng sủa, khuôn mặt bất lực đột nhiên được phóng to: "Vốn dĩ cục giáo dục muốn để đặc quyền lại cho con, vậy mà con lại không sao? Hại chúng ta phải đưa cho một tiểu hội viên trong hiệp hội, còn phải chuẩn bị biến nó trở thành đội trưởng, con cầm lấy 50 vạn này, có thể tham dự trận đấu quốc tế được không?"
Hẳn là đang ở trong văn phòng của hiệp hội vật lý, bốn phía đều là bàn ghế, hắn đứng dậy, đi đến bên cửa sổ toan tính muốn nhảy.
Phó Chi uống một ngụm nước, lúc này trường vừa tan học, chung quang đều ồn ào.
Cô dựa vào bàn, chậm rãi nói: "Tham gia."
"Vậy đi, đỡ cho ta phải nhảy lầu ép con." Căng thẳng buộc chặt trong lòng Thịnh Hoa cuối cùng đã được nới lỏng, hắn nhớ đến một việc: "Trước kia, những thí sinh dự thi quốc tế đều do con đứng sau hậu kỳ chỉ đạo đúng không? Ta vẫn cảm thấy hiệu quả vẫn chưa được tốt lắm, cho nên muốn mở một lớp học thuật trao đổi sau trận chung kết này, con có thể lấy thân phận thí sinh dự thi đứng ra chỉ đạo bọn chúng có được không?"
Phó Chi mím môi.
Ở nơi đông người cô càng không muốn xuất hiện để chỉ đạo, nhưng quốc gia thật sự đã lâu không dành được chức vô địch.
"Ừm." Cuối cùng Phó Chi cũng đồng ý.
.
.
.
Cố Nghiên sắp xếp lại sách giáo khoa, nhìn đồng hồ, dự định bổ túc vật lý cho đám người Phó Chi.
Bên ngoài phòng học, có người nói nhỏ với Tô Tỉnh: "Hai ly trà sữa được không? Tớ đau bụng cũng lâu rồi, kinh nguyệt cũng chậm, tớ không muốn uống thuốc bắc, cậu ấy thật sự có thể chữa khỏi cho tớ sao?"
Tô Tỉnh chưa trả lời, Cố Nghiên đã cau mày, giọng nói lãnh đạm: "Ngại quá, tôi vội đi giảng bài, không có thời gian chẩn đoán cho cậu được, hôm khác đi, vui lòng nhường đường trước."
Nữ sinh nói chuyện với Tô Tỉnh hơi sửng sốt, cậu ấy còn đang cầm trà sữa, vội né sang một bên: "Tớ, tớ không có tìm cậu..." Cô gái có chút xấu hổ, ngơ ngác: "Tớ đến tìm Phó Chi xem bệnh."
Bước chân của Cố Nghiên dừng lại, giống như là không thể tin: "Cậu tìm cậu ta xem bệnh?!"
Nữ sinh gật đầu, được Tô Tỉnh dẫn sang nói chuyện với Phó Chi.
Cô ấy nhìn về phía đám người, Phó Chi cầm kim châm, tùy ý đâm xuống mấy cái, trên mặt không chút biểu cảm.
Phó Chi có thể chữa bệnh sao?
Nhưng mà chậm kinh chỉ là một cái bệnh vặt, có trị cũng không chết người. Cố Nghiên nhìn nữ sinh giống như con koala muốn bám vào Phó Chi tặng trà sữa.
Nữ sinh kia còn muốn lấy lòng: "Ngày lại mang cho cậu hai mươi ly trà sữa, cho cậu mỗi ly uống một ngụm được không?"
Cố Nghiên thấy Phó Chi gật đầu nhận đồ liền cau mày.
Có lẽ cũng chẳng phải người hành y chân chính, cô ấy chưa từng thấy một người hành y nào truy danh trục lợi cả.
.
.
.
Thứ sáu, Cố Nghiên dạy thêm cho nhóm Lục Dư Bạch trong phòng họp của trường như thường lệ.
Phó Chi vẫn chưa đến, để mà nói suốt một tuần Phó Chi chưa một lần nào tới nghe giảng cả.
Thời điểm Chu Tử Hoài cùng Lục Dư Bạch đi đến phòng họp, tiếng nói chuyện bên trong có chút lớn.
"Làm sao vậy?" Lục Dư Bạch ngồi cạnh Chu Tử Hoài, đưa mắt nhìn Từ Văn Hạo và Tôn Thiểm đang vây quanh bàn giáo viên.
"Đụng phải vận may rồi, anh Bạch!" Ánh mắt Từ Văn Hạo kích động đến đỏ ngầu: "Trang web chính thức của Hiệp hội Vật lý cho biết sẽ mời các học sinh lọt vào vòng chung kết tranh tài trong giải vô địch thế giới này đến nghe giảng, hơn nữa bọn họ còn cho biết người nọ chính là hội viên của hiệp hội vật lý, địa điểm giảng dạy là ở Ngu Thành."
Cậu ta đưa ra video phỏng vấn của hiệp hội vật lý, người nhận phỏng vấn là Thịnh Hoa, bên dưới có hàng nghìn bình luận. Phần lớn đều là thí sinh lần này và là những nhân vật nổi tiếng trong trường, ngay lúc này, mọi người đều đang đoán xem thiên tài nào sẽ đứng ra giảng bài cho bọn họ đây.
Dường như không cần nói cũng biết đáp án.
Tôn Thiểm có chút sùng bái nhìn về phía Cố Nghiên: "Cậu thật lợi hại đó nha bạn học Cố, đáng tiếc năm ngoái cậu lại bỏ dở giữa chừng, nếu không chức vô địch sẽ không phải là của người nước ngoài."
Ánh mắt Lục Dư Bạch và Chu Tử Hoài đều dừng trên người Cố Nghiên.
Cố Nghiên bất ngờ, một mặt tự tin vào thực lực của mình, mặt khác là cô ấy vẫn chưa nhận được tin tức liên quan.
Có thể giảng bài học sinh từ khắp nơi trên đất nước là sự công nhận cao nhất từ Hiệp hội Giáo dục.
Lục Dư Bạch liếm môi, giống như cũng có suy nghĩ như vậy: "Chúc mừng, cô giáo Cố."
Lục Dư Bạch là anh họ của Lục Dư Thâm, Cố Nghiên rất để ý thái độ của thành viên trong Lục gia đối với cô ấy.
"Trước mắt, hiệp hội chưa có thông báo cho tôi." Mặc dù nhận được cao học ở nước ngoài, nhưng cô ấy vẫn cảm thấy có chút phấn khích trước vinh dự cao nhất do Hiệp hội Giáo dục trao tặng, đặc biệt đó là một hội viên ở Ngu Thành, những điểm này đều trùng hợp đến nỗi cô ấy khó có thể không nghĩ về nó quá nhiều.
Cố Nghiên cũng coi như có lý trí: "Trước hết không cần nói lung tung, đợi thêm hai ngày, hiệp hội gửi thông báo đến, tôi sẽ thông báo cho các cậu tất cả phương hướng của cuộc thi."
Đám người Lục Dư Bạch không ý kiến.
Nhưng mà Cố Nghiên lại không mấy vui vẻ: "Phó Chi làm sao lại không đến?"
"Em ấy sao." Lục Dư Bạch mỉm cười: "Đang bận thu tiền, cậu không cần phải lo lắng cho em ấy, em ấy tiện tay làm bài là qua rồi, đội của chúng ta nhất định sẽ vào được vòng trong."
Có thể đi thi là tốt lắm rồi, không cần phải dành được điểm tuyệt đối.
Lục Dư Bạch nghĩ, nếu không, cái danh anh họ của mình cũng sẽ không có mấy tôn nghiêm.
Cố Nghiên gật đầu, cô ấy chưa từng thấy qua phiếu điểm của Phó Chi, nghe nói là được điểm tối đa ở vòng sơ loại. Về phần Lục Dư Bạch, hai người lúc trước từng là bạn cùng bàn, xét theo thành tích của hắn, cộng thêm Chu Tử Hoài cùng cố gắng, việc kéo xếp hạng của đội lên vị trí 30 không hề khó.
Cố Nghiên với Lục Dư Bạch thảo luận suốt 30 phút, Lục Dư Bạch rất bội phục Cố Nghiên, trước khi đi còn hứa hẹn: "Bạn của tôi vừa lắp ráp được một chiếc xe đua, nếu cậu không ngại, tôi đưa cậu về nhà?"
Lục Dư Bạch thích đua xe, hắn không có thói quen cùng con gái ngồi chung xe.
Cố Nghiên biết đây là lần đầu tiên hắn mời một người con gái ngồi chung xe với mình, cô giữ khoảng cách, xua tay: "Không cần, tôi phải đi mua thuốc cho Dư Thâm."
Lục Dư Bạch không ép buộc, lái xe rời đi.
Chu Tử Hoài, Từ Văn Hạo cùng Tôn Thiểm đi cuối cùng.
Từ Văn Hạo nghĩ đến chuyện xảy ra ở phòng họp hôm nay, có chút không thoải mái: "Các cậu không thấy Phó Chi hành xử có hơi quá đáng sao? Tôi nghe nói Cố Nghiên vì cậu ta nên mới chấp nhận giúp chúng ta phụ đạo, nhưng Phó Chi suốt một tuần lễ vẫn chưa tới một lần..."
"Dù sao thì Cố Nghiên cũng là thí sinh duy nhất được đặc cách tham gia thi đấu quốc tế." Tôn Thiểm cũng tiếp lời, cúi đầu nói: "Phó Chi làm vậy đúng là không tôn trọng người ta mà, chủ nhiệm Lưu cũng đã nói trận chung kết không giống với đấu vòng loại, tuyển chọn đều thông qua từng lớp kiến thức, những học sinh giỏi nhất cả nước phải trả lời các câu hỏi với độ khó gấp đôi từ toàn thể Hiệp hội Vật lý và Hiệp hội Giáo dục chứ đừng nói đến việc đến dự lớp, tôi thậm chí còn không nhìn thấy Phó Chi ôn bài."
Tiến vào trận chung kết, đồng nghĩa với việc có thể có tư cách được Thanh Đại cử đi học, bọn họ cố gắng, cũng chính là vì muốn cho bản thân một con đường tốt.
Phó Chi rất thông minh, điểm này ai cũng rõ.
Nhưng Phó Chi dạo này không học chung với bọn họ, nghe nói mỗi ngày ngoại trừ đánh trò chơi thì chính là ngủ, cũng không biết có thể duy trì vị trí an toàn và không làm cản trở bọn họ hay không.
Hơn nữa gần đây bọn họ đều cùng Cố Nghiên thảo luận, bọn họ đều cảm thấy bất bình cho Cố Nghiên.
Chu Tử Hoài đi phía trước dừng lại, quay đầu đi, nhíu mày, giọng điệu cực kỳ lạnh lùng: "Nếu không có Phó Chi, các cậu ngay cả tư cách tham gia đấu sơ loại cũng không có."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro