Chap 277 + 278

Cố Nghiên có biết chút ít về những cổ vật kia: "Nợ tiền là điều thiếu tôn trọng, nhưng Phó Thị là công ty lớn, ba cậu có thể nói chuyện lại với bọn họ."

"Không thể được, bọn họ đã không có ý đưa tiền rồi. Mười năm trước, cái thời mà internet còn chưa được phát triển, hành vi của Phó Thị đã bị người dân trong nước phê phán rất nhiều, hơn nữa cậu biết không, ba tớ nói, cái cô con gái của Phó Thị là người được nhân bản.

Đối phương cầm điện thoại, nghĩ nghĩ một lúc, nói với Cố Nghiên: "Việc này trái với đạo đức con người và quy luật tự nhiên."

Cố Nghiên lần đầu tiên nghe thấy dạng chuyện như vậy, không quá tin tưởng.

"Tóm lại, tớ không thích nhà họ Phó này. Cậu cũng nên để tâm đi, cẩn thận cái người anh trai câm của cậu được chữa khỏi lại bị Phó Chi câu đi." Giọng điệu đối phương tràn ngạp ý cười, lên tiếng đề nghị.

Cố Nghiên cau mày.

Một năm trước cô ấy ra nước ngoài học tập, thời điểm đó Hứa Vi vẫn chưa nhận nuôi Phó Chi.

Nhưng một năm sau về nước, cô ấy đã có thể nhìn ra người trong Lục gia có bao nhiêu yêu thương đối với Phó Chi.

Vốn dĩ trong lòng cô ấy không thoải mái, bây giờ lại bị bạn tốt nói như vậy, khó tránh khỏi có chút suy tư.

Nhất là khi Phó Chi và Lục Dư Mặc gần gũi, có hành vi bao che cho nhau, Phó Chi nửa đêm ra ngoài hóng gió cũng được Lục Dư Thâm ngồi ở ghế sô pha cố chấp đợi em gái về.

Nếu là em gái ruột thịt, Cố Nghiên tất nhiên sẽ không nghĩ nhiều và sẽ đảm nhận vai trò chị dâu thứ, tận tâm hết mực với em gái nhỏ, nhưng mà...

"Sẽ không." Cố Nghiên kìm lại sự không thoải mái trong lòng, tiếng nói cũng bình tĩnh lại: "Cậu suy nghĩ nhiều rồi, loại khả năng này sẽ không xảy ra."

.

.

.

Gọi điện thoại một lúc, thím Trương dời ghế lên lầu tìm Cố Nghiên, thái độ cung kính, thẩn trọng.

"Ghế dựa này là ai mua?" Cố Nghiên liếc mắt nhìn ghế dựa, trong có có chút chờ mong.

"Là phu nhân đích thân đến cửa hàng nội thất chọn cho cô."

Nói đến việc mua hàng này, thím Trương có thể cảm nhận được sự phiền muộn, lúc trước nhị thiếu gia đã nói chiếc ghế dành cho tiểu thư Phó Chi mua ở trên mạng, Hứa Vi còn đem ảnh chụp tìm kiếm trên mạng để tìm chiếc tương tự, kết quả nhảy ra một chiếc ghế dựa 8 con số, toàn bộ thế giới chỉ có 3 chiếc, dĩ nhiên đã bị bán sạch.

Hứa Vi thật sự rất nghèo, cô cũng không có nhiều tiền như vậy.

Hơn nữa ghế dựa cũng do Lục Dư Thâm tặng cho Phó Chi, kiểu dáng bên ngoài có phần khác với chiếc ghế trên mạng, Hứa Vi xem xét thật lâu, xác định con trai không phải một phú hào ẩn mình, nhẹ nhàng thở ra một hơi, lúc này cô ấy mới đến cửa hàng chọn một chiếc ghế tương đối đẹp mắt tặng cho Cố Nghiên.

Thím Trương hiển nhiên sẽ không nói nhiều với Cố Nghiên, chỉ thận trọng nói: "Tiểu thư xem có thích hay không, phu nhân có dặn, nếu tiểu thư không thích, ngày mai có thể chọn một chiếc ghế khác."

Cố Nghiên có chút thất vọng, gật đầu, ánh mắt lơ đãng bắt gặp Lục Dư Thâm ở dưới lầu đang mang theo ghế dựa của Phó Chi, hẳn là muốn lên lầu.

Nơi Lục Dư Thâm đặt ngón tay có một cái tên được khảm kim cương hồng.

Cố Nghiên gọi thím Trương đang chuẩn bị xuống lầu, giống như vô tình hỏi: "Tôi thấy dòng chữ khắc trên ghế của Phó Chi khá đẹp, có thể khắc chúng ở đâu, tôi cũng muốn khắc một cái."

"Cái đó là do nhị thiếu gia khắc cho cô ấy, nhưng nếu Cố tiểu thư thích, chúng tôi có thể mời thợ về khắc cho chữ cho cô." Thím trương trả lời, không nhịn được cảm khái: "Tôi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nhị thiếu gia thân cận với phái nữ ngoài trừ phu nhân, ngay cả kim cương cũng lấy ra tặng, thạt giống anh em ruột thịt mà."

Cố Nghiên không nói lời nào, lùi về sau từng bước, đóng cửa phòng lại.

Ánh sáng chồng lên nhau từng lớp, không nhìn rõ biểu cảm trên mặt.

.

.

.

Thứ hai.

Tiết đầu tiên là ngoại ngữ.

Còn chưa đến nửa tháng nữa sẽ đến kỳ thi giữa kỳ, tâm tình giáo viên ngoại ngữ không hề tốt, nhìn thấy Phó Chi lại đau cả đầu.

Cô ấy tìm lý do hôm nay thời tiết không đẹp, phạt Phó Chi chép một bài luận tiếng Anh 300 chữ năm mươi lần.

Cả lớp bật cười.

Thời điểm tan học, Phó Chi lấy điện thoại chuẩn bị chơi game.

Tống Phóng kéo ghế đến bên cạnh cô, chỉ về hướng Cố Nghiên: "Đừng chơi nữa, học theo chị dâu hai của cậu đi, có nền tảng bên ngoài, có đến hai ba trăm vạn người yêu thích, lại là nhà tâm lý học được chính phủ chính thức công nhận, tùy tiện nói mấy câu trên truyền hình đã có vài vạn tiền thưởng."

Trong lời nói mang theo nhiều sự hâm mộ, dù sao người trong nước được khen ngợi nhiều trên internet nước ngoài quả thật rất ít.

Phó Chi cúi đầu nhìn giao diện trò chơi.

Nhịp sống của người hiện đại tương đối nhanh, hầu hết mọi người đều mắc chứng trầm cảm ở một mức độ nào đó. Sự nghiệp của Cố Nghiên có triển vọng phát triển đầy hứa hẹn và quan trọng nhất là: "Cậu ấy bao quát rất nhiều lĩnh vực y tế, các quan chức chính phủ nước ngoài dự đoán rằng trong mười năm nữa, cậu ấy có thể trở thành một sự tồn tại vĩ đại như Z thần."

Tô Tỉnh nghiên người hỏi: "Z thần là gì vậy?"

"Mấy năm trước khi dịch bệnh bùng phát ở nước F, các đội nghiên cứu do các nước cử đến đều bất lực. Cuối cùng, một bác sĩ tên là Z đã lật ngược tình thế, chữa trị và kiềm chế sự lây lan của dịch bệnh." Tống Phóng quay đầu lại nói với Tô Tỉnh: "Z thần là biệt danh mà mọi người gọi 'hắn', hơn nữa một nhà Cố Nghiên cũng đã được công nhận đứng đầu về mặt điều trị tâm lý."

Nhất Trung trước đây đã mời giáo viên để cung cấp các khóa học tư vấn tâm lý cho học sinh, nhưng những giáo viên này tệ hơn Cố Ngôn rất nhiều.

Tô Tỉnh hiểu được đại khái: "Ồ, vậy Chi Chi cũng có thể!"

Phó Chi: "..."

Không, cô không thể.

Phó Triều nói cô chỉ làm cho bệnh nhân cảm thấy dễ chịu hơn mà thôi.

Tống Phóng nhìn thoáng qua hướng Phó Chi.

Cô gái ngước mắt lên, đôi mắt lơ đãng mệt mỏi, bao bọc trong sự thờ ơ.

Cô mở trò chơi, giống như không để tâm đến lời của hắn.

Tống Phóng đã lên danh sách rất nhiều thứ, chỉ còn mấy lời khuyên cô học vật lý cùng với Cố Nghiên vẫn không thể nói ra.

.

.

.

Giờ nghỉ giữa trưa.

Lục Dư Bạch đến lớp tìm Cố Nghiên, hai người đi đến phòng họp.

Tống Phóng ngồi phía sau Phó Chi, muốn nói rồi lại thôi.

Sau một lúc lâu, Tôn Thiểm và Từ Văn Hạo đến lớp tìm Phó Chi, hai người đứng ngoài lớp nhìn chằm chằm vào Phó Chi, thương lượng: "Tối nay cậu tới nghe giảng với bọn tôi được không? Có thông báo mới từ hiệp hội rồi, đề thi của trận chung kết rất khó, Cố Nghiên là hội viên, cậu ta sẽ có tài liệu ôn tập."

Bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt Từ Văn Hạo đầy sự hi vọng.

"Tôi bận việc." Phó Chi cũng không lừa bọn họ: "Không đi được."

Tôn Thiểm thật sự không nhịn được, mím môi: "Cậu mỗi ngày đều cầm máy chơi game, không phải có rất nhiều thời gian rảnh sao? Không thể sắp xếp thời gian sao?"

Ngừng một chút: "Sắp tới thành phố A sẽ tổ chức buổi trao đổi, Cố Nghiên sẽ đại diện cho các thí sinh lên giảng bài, đến lúc đó thời gian cậu ấy giảng bài cho chúng ta càng ít, cậu biết đó..."

Phó Chi dựa vào tường, đưa mắt nhìn qua, lời nói trong miệng Tôm Thiểm nhất thời dừng lại.

"Sẽ không cản trở các cậu, hơn nữa..." Phó Chi đưa mắt nhìn về hướng phòng họp: "Cố Nghiên cũng sẽ không ra mặt giảng bài cho các thí sinh khác."

Phó Chi nói xong, xoay người vào lớp.

Tôn Thiểm than thở: "Cậu nói thì dễ rồi, không thèm nể mặt Cố Nghiên, còn mong chờ Cố Nghiên sẽ nghe lời cậu không giảng bài cho người khác đây.."

Thời gian nghỉ trưa qua đi.

Trong người Cố Nghiên không khỏe, tình trạng có hơi nghiêm trọng, cô ấy xin nghỉ và đến bệnh viện tiêm thuốc.

Thời điểm quay về Lục gia, thím Trương đang ở trong sân đuổi vịt.

"Cố tiểu thư, sao cô lại quay về sớm thế?"

Sắc mặt Cố Nghiên trắng bệch, cầm ly nước ấm đi về phía biệt thự, lời ít ý nhiều: "Không quen khí hậu."

Ngừng một chút lại nói: "Anh Dư Thâm đâu?"

"Đã uống thuốc, tôi đã đốt hương trong phòng cậu ấy theo lời cô dặn, người thì mới tỉnh dậy, hẳn là đang làm kẹp tóc cho tiểu tiểu thư."

Bước chân của Cố Nghiên chậm lại.

Lời nói của thím Trương đầy vui vẻ: "Tiểu thư Phó Chi có vẻ không thích mang mấy cái kẹp tóc xinh đẹp, nhị thiếu gia liền đích thân làm cho cô ấy một cái, Cố tiểu thư, hương và phương pháp trị liệu của cô thật sự hiệu quả đó!"

Đầu óc Cố Nghiên choáng váng: "Cái gì?"

"Tôi nói, nhị thiếu gia lúc buồn chán đều ở trong phòng vẽ tranh, cái gì cũng không làm nữa, lần này có thể thay đổi là nhờ công lao của Cố tiểu thư..."

Cố Nghiên không có tâm trạng nghe tiếp, đẩy cửa ra, đóng sầm lại.

Thím Trương giật mình, vịt con ở bên kêu không ngừng.

Trên lầu.

Cố Nghiên tìm đến ngoài phòng Lục Dư Thâm.

Cửa đang mở, có thể nhìn thấy Lục Dư Thâm đang ngồi trước bàn.

Thiếu niên cúi đầu, hàng lông mi mảnh mai phủ bóng lên mí mắt, cả người toát lên vẻ ôn nhu, nhã nhặn.

Dù cho là người câm cũng không làm mất đi vẻ thanh khiết của cậu.

Cách vách phòng cậu chính là phòng của Phó Chi, hai cánh cửa đặt gần sát nhau.

Cố Nghiên chưa bao giờ ấm ức và bất lực như bây giờ.

Cô ấy từ chối những người thành công theo đuổi, chậm trễ việc học của bản thân để bổ túc cho Phó Chi, còn đặt cả cuộc chiêu sinh của Sở gia xuống cuối cùng, mỗi ngày chỉ có thể trò chuyện với ba mẹ qua màn hình nhỏ.

Dựa vào tâm lý của Lục Dư Thâm, cô ấy chỉ là râu ria, thua kém hơn một người em gái không cùng huyết thống mới quen biết được mấy tháng.

Lục Dư Thâm thích Phó Chi, ngay cả thím Trương cũng nhìn ra điểm khác biệt, Cố Nghiên không biết phải lừa gạt bản thân thế nào.

Cô ấy đã thích Lục Dư Thâm nhiều năm, không có cách nào chấp nhận để cho người khác sánh vai cùng anh ấy.

Ghen tị và dục vọng nảy sinh trong lòng người, chúng thiêu đốt đồng cỏ, rồi lại cháy lan ra cả cánh rừng.

Cố Nghiên gần như không cần suy nghĩ, hoặc có lẽ cô ấy đã có dự định này từ lâu, thừa dịp không ai để ý, đi về trước hai bước, đẩy cửa phòng Phó Chi ra.

Những con búp bê hoa văn nhảy múa dưới ánh dương chiếu rọi, đặt trước bàn học là chiếc ghế dựa mà Cố Nghiên muốn tìm.

Cố Nghiên nhìn thấy têm của Phó Chi và Lục Dư Thâm, những viên kim cương màu hồng rất đẹp, lấp lánh như hộp kim cương hồng mà Lục Dư Thâm đã tặng cho cô ấy.

Cô dùng chiếc kéo nhỏ trong ngăn kéo của Phó Chi để gỡ từng viên kim cương khắc tên Lục Dư Thâm ra rồi ném vào thùng rác.

Sau đó lại vào phòng của Lục Dư Thâm.

Kẹp tóc trên tay thiếu niên đã được hoàn thành dựa trên hướng dẫn.

"Là đưa cho Phó Chi sao? Thật đẹp." Cố Nghiên ngồi xổm bên người cậu, nói: "Bí mật đưa đến phòng của Phó Chi đi, hẳn là sẽ bất ngờ lắm."

Lục Dư Thâm nghiêng đầu nhìn cô ấy.

Cố Nghiên cười cổ vũ.

Lúc nói chuyện, Lục Dư Thâm đã muốn đứng lên, cậu đẩy cửa phòng, có hơi thẹn thùng đứng trước bàn học của Phó Chi, đặt kẹp tóc lên đó.

Mặt bàn của cô gái nhỏ rất sạch sẽ, chỉ có chậu cây và bộ sách.

Trong lòng Lục Dư Thâm vừa khẩn trương vừa vui vẻ, đang ngắm nhìn lại vô tình trông thấy kim cương hồng trong thùng rác, những đường nét vốn ôn nhu trên khuôn mặt bỗng trở nên căng thẳng.

Lọt vào trong tầm mắt, cách đó không xa là chiếc ghế chỉ có tên Phó Chi.

Cố Nghiên nghiêm mặt, đứng phía sau lưng cậu.

Mặt mũi Lục Dư Thâm thấm lạnh, nhất thời không suy nghĩ được gì.

Sau một lúc lâu, Cố Nghiên mới đi tới, đặt tay lên cổ tay cậu, nhẹ nhàng hỏi: "Làm sao vậy?"

Lục Dư Thâm há miệng thở dốc, hốc mắt đỏ lên, bất lực đan xen bối rối, gõ chữ: "Ghế dựa của Chi Chi bị phá hỏng."

"Không có hỏng, không phải còn nguyên vẹn đây sao?" Cố Nghiên chỉ chỉ vào ghế dựa.

Lục Dư Thâm bướng bỉnh: "Đã hỏng rồi, tên của anh.."

"Chỗ trống phía trên là tên của anh sao? Có phải là cũng khảm kim cương hồng không? Sao nó lại bị ném vào thùng rác rồi?" Lục Dư Thâm gõ chữ đến một nửa, Cố Nghiên lạnh giọng hỏi.

"Không phải ném, nhưng ghế đã bị hỏng."

"Ghế tốt như thế làm sao có thể hỏng được? Hơn nữa chỉ thiếu tên của anh thôi."Cố Nghiên nhìn vào mắt Lục Dư Thâm: "Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc Phó Chi sẽ không thích anh sao? Dù sao Phó Chi cũng rất tốt, trong trường không thiếu người thích thầm, anh là anh trai của cậu ấy, nhưng đồng thời vẫn là một kẻ câm, sự tồn tại của anh đối với cậu ấy chỉ có thể là vật ngáng đường."

Cố Nghiên mở điện thoại tìm ảnh chụp.

Phó Chi ngồi trên một chiếc xe thể thao, là một chiếc Lamborghini.

"Đây là do người khác gửi cho em, Phó Chi từ cô nhi viện tiến vào Lục gia, cậu ấy cần một cuộc sống của người bình thường, ví dụ như yêu đương, tìm bạn trai, sự phụ thuộc của anh chỉ làm ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của cậu ấy mà thôi."

Ngừng một chút, cô ấy lại nói: "Từ góc độ tâm lý học mà nói, Phó Chi thiếu cảm giác an toàn, không biết phải từ chối hay giữ khoảng cách với anh như thế nào, những đạo lý này em đều nhìn ra, có người em gái nào có thể chấp nhận việc anh trai của mình là một người câm chứ?"

Không, không thích cậu sao?

Lục Dư Thâm bối rối sờ yếu hầu của mình, sắc mặt trắng bệch, suy nghĩ hỗn loạn.

Cố Nghiên nhìn thấy trên trán Lục Dư Thâm lấm tấm mồ hồi, cô ấy kéo tay Lục Dư Thâm: "Nhưng em thì khác, em sẽ vẫn ở đây chăm sóc cho anh, sẽ luôn đối xử tốt với anh, anh không cần bất cứ ai khác cả, cũng không cần phải buồn, có được không?"

Lục Dư Thâm vùng khỏi tay Cố Nghiên, vài giây sau, cậu lùi hai bước, hốt hoảng rời đi.

Cố Nghiên đi theo phía sau cậu, còn muốn nói gì đó, nhưng Lục Dư Thâm đã vào phòng trước, khóa trái cửa lại.

Cậu đến tủ bảo hiểm lấy ra kẹo đường được Phó Chi tặng, nhẹ nhàng chọc vào, hốc mắt không khỏi ươn ướt.

Lục Dư Thâm hiểu, ngoại trừ ba mẹ, không ai có thể thích một người câm không thể nói chuyện.

Mấy đứa nhỏ trong nhà trẻ cũng không thích, anh chị em họ cũng không thích.

Bọn họ cảm thấy cậu giống như một người ngoài hành tinh, hay một con chó lớn không nghe lời, nổi điên và làm tổn thương người khác mọi lúc.

Cậu đã sớm biết chính mình và người bình thường không hợp nhau, bởi vì người bình thường sẽ không câm, cũng không mơ có em gái.

Mỗi đêm cậu đều chìm vào giấc mộng, kể lại nỗi bất hạnh của mình với em gái trong giấc mơ, chia sẻ niềm hạnh phúc và giải phóng con người thật nhất của mình.

Trước mặt những người khác, cậu không thể nói được, nhưng trước mặt em gái trong giấc mơ, cậu có thể nói bất cứ điều gì mình muốn.

Em gái trong giấc mơ lấp lánh nên cậu cũng thích viên kim cương lấp lánh tương tự.

Chỉ có em gái mới hiểu cậu nên cậu đã cố gắng mua nhiều viên kim cương hồng và tặng cho em gái.

Nhìn thấy kim cương ấy, cậu mới cảm thấy em gái dường như thật sự tồn tại, hóa ra còn có đứa trẻ thích cậu và sẽ luôn ở bên cậu.

Phó Chi tuy rằng không phải em gái ruột, nhưng cô lại giống hệt em gái mà cậu gặp trong mơ.

Cô sẽ tặng cho cậu kẹo đường, sẽ mua cho cậu trà sữa, cũng sẽ dẫn cậu đi chơi điện tử.

Tất cả dườngnhư đều dựavào những thứ cậu thích mà phát triển, nhưngcũng vì mộtphút kiêu ngạo đó đãkhiến cậu quên đi sự tựti, khuyết điểm củamình.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro