Chap 43 + 44
Hứa Vi kéo Lục Dư Mặc sang một bên, lặng lẽ liếc nhìn hai cuốn "Nước mắt là vũ khí lớn nhất của phụ nữ" và "Cuộc đời đẹp nhất của phụ nữ quyến rũ" trên bàn, nghẹn ngào: "Chi Chi, anh trai con nói con trốn học trốn học, nhưng mẹ biết con không phải là loại đó! Con có thể cho mẹ một lý do không? Cho dù là con nói dối mẹ cũng được, mẹ thực sự chỉ quan tâm con..."
Phó Chi cúi đầu, giống như đang rất đắn đo.
Hứa Vi thấy thế, lập tức liền thuận nước đẩy thuyền: "Chi Chi ~~!"
Liền tung ra giọng nói kéo dài âm điệu cuối kết hợp với bộ dáng dậm chân nhẹ nhè, nói xong thì một tay đặt lên trên trán, cho người ta một loại cảm giác nếu không biết được sự thật sẽ đi đời.
Phó Chi: "...."
"Nghiêm túc một chút thì là..." Phó Chi nhìn thấy Hứa Vi đặt cuốn "100 phẩm chất của diễn viên chuyên nghiệp" trên bàn, lông mày nhảy dựng, mở miệng nói: "Thật ra ông nội của con vừa mới qua đời."
"...."
Hứa Vi: "???"
Đôi mắt hạnh xinh đẹp của Hứa Vi lộ ra một tia nghi hoặc: "Không phải ông nội con đã sớm không còn rồi sao?"
Người cô ấy nói đến chính là Lục lão gia, mấy năm trước đã nằm gọn dưới mồ, hiện tại cỏ trên mộ còn có thể cao tới đầu gối của Phó Chi.
Hứa Vi nghĩ nghĩ, hôm nay cũng không phải ngày giỗ của Lục lão gia, à không, ngày đưa tang trời ạ.
Phó Chi đặt tay trên hộp cát tông, quét một đường.
Cô ngẩng đầu, ánh mắt đầy thản nhiên: "Là gia gia ở thị trấn nhỏ, rất thương con. Nhưng ông ấy đã lớn tuổi, ngày hôm nay vừa mới qua đời."
"A, cái này..." Khuôn mặt nhỏ của Hứa Vi nhăn lại, giờ phút này nhớ đến cuốn " Mẹ hiền dạy bảo con gái trưởng thành", các cảm giác ùa vào đầu.
Cô ấy cả đời này ngoại trừ chăm chết đám rau cải thìa và mèo Ragdoll ra thì cũng không trải qua cái gì gọi là vui buồn tan hợp, trong lúc nhất thời cũng không biết khuyên như thế nào, lời nói vẫn còn nghẹn ở cổ họng.
Ngược lại là Lục Dư Mặc, trực tiếp phản bác: "Phó Chi, mày nói dối mẹ mà không biết xấu hổ?!"
"Đừng cho là tao không thấy mày cùng tên chó má kia lên một chiếc volkswagen, nhà ông nội mày rốt cuộc có điều kiện như thế nào? Ngay cả một chiếc volkswagen biển ngũ 6 mà vẫn mua được!"
Hứa Vi và Lục Dư Thâm bị Lục Dư Mặc hét hai câu này làm cả người run lên, động thời nhíu mày, sau đó nghiêng đầu, chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm về phía Phó Chi.
Phó Chi cảm thấy mẹ và anh hai cô giống như là đang nhảy cẫng lên trong ruộng dưa.
Mà người khai quật tin tức Lục Dư Mặc lại cảm thấy bản thân mình thật tuyệt vời: "Giải thích đi, sao mày không phản bác lại nữa?"
"Mày đây là đang chột dạ!"
Trong đại sảnh yên lặng mất vài giây.
Tiếp theo đó là một loạt tiếng "chíp chíp chíp" phát ra từ cái hộp phá vỡ bầu không khí.
Hứa Vi và Lục Dư Thâm lại hành động đồng loạt một lần nữa, ánh mắt hai người di chuyển xuống, từ trên mặt Phó Chi rơi xuống chiếc hộp cát tông cô đang ôm trong tay, mang theo nhiều dấu chấm hỏi.
"Người đón em là cháu trai đã trúng số của gia gia."
Phó Chi đem thùng giấy mở ra, để lên trên mặt bàn: "Đây là vịt con màu vàng, gia sản cuối cùng của gia gia."
Lục Dư Mặc liếc nhìn mấy con vịt, đây thật sự là phong tục của thị trấn nhỏ.
Hắn nghẹn lại nhưng nhất quyết không nhận thua: "Vậy thì không nói tới cái xe kia nữa, nhưng cái này tận 12 con vịt con, cũng có thể xem là cả một gia tài lớn! Ông ấy không cho cháu trai của mình mà lại đem cho mày sao? Không lẽ ông ấy điên rồi?!"
Phó Chi gật gật đầu: "Cháu trai của gia gia buổi đêm không về nhà, lại còn bỏ nhà đi, cho nên không cho hắn."
Lục Dư Mặc: "???"
Không biết vì cái gì, nhưng tình tiết không thể giải thích của câu chuyện này làm cho hắn có một cảm giác chết chóc rất mãnh liệt.
Phó Chi nhẹ nhàng hỏi: "Anh có hiểu chưa?"
Lục Dư Mặc: "...." Hắn không hiểu!
"Được rồi, sự tình đã sáng tỏ. Dư Mặc, là con hiểu nhầm em gái." Hứa Vi trấn an liếc nhìn con trai cả, sau đó cô ấy lấy từ trong hộp ra một con vịt con màu vàng lông ngỗng ra và đặt vào lòng bàn tay, không nhịn được xoa xoa cái đầu nhỏ.
Vịt con nhảy lên một cái, muốn vỗ cánh bay cao: "Chíp ~"
"Ai nha!" Hứa Vi giống như đứa trẻ mới lần đầu nhìn ngắm thế giới: "Nhìn xem, nó còn kêu được, thật đáng yêu!"
Hứa Vi liền hỏi Phó Chi: "Mẹ tìm một thợ mộc đóng cho chúng nó một ngôi nhà nhỏ để ở trong sân, tiện chúng ta chăm sóc được không?"
"Không cần phiền phức như vậy. Nuôi ở vườn hoa trong sân là được."
Hứa Vi tức lập tức có chút lo lắng: "Nhưng hoa cỏ mới trồng còn rất mảnh mai, chân của vịt con không nhỏ cũng không nhẹ lắm, nếu chúng giẫm hỏng thì sao..."
Phó Chi thấp giọng nói: "Không thành vấn đề, chúng nó đã qua huấn luyện chuyên nghiệp cả, rất đúng mực." Hoa và cây cô trồng đều là thuốc Bắc hàng thượng đẳng, rất dễ thu hút côn trùng, cho nên cần phải có mấy con vịt nuôi từ phòng thí nghiệm đến để bắt côn trùng.
Hứa Vi: "..."
Mấy con vịt con chỉ bằng từng này thì có thể trải qua huấn luyện chuyên nghiệp kiểu gì?
Hứa Vi có nhất thời ngẩn ra, nhưng nhìn thấy biểu cảm nghiêm túc của Phó Chi, lời trong miệng lại không thể nào thốt ra.
Quên đi, ông nội của con gái vừa qua đời, tâm tình nhất định không tốt, con bé nói sao thì cứ vậy đi.
Chỉ cần con gái vui là được rồi, Hứa Vi nghĩ, lại chọc chọc cánh của vịt con, nhìn vịt con phản ứng dễ thương mà gật gù cười tươi.
Hứa Vi thích không chịu được: "Chúng nó quá đáng yêu!"
Phó Chi nhẹ giọng nói: "Đem đám dễ thương này nuôi lớn rồi lấy thịt. Sau đó nấu canh cho mẹ uống, nó rất tốt cho sức khỏe."
"..."
Khóe miệng Hứa Vi giật giật, tầm nửa phút sau mới phản ứng lại, liền khiếp sợ: "Vịt con đáng yêu như vậy, làm sao có thể làm thịt được?"
Giọng nói của Phó Chi rất nhẹ: "Vịt con không ăn được." Cô nghiêm túc giải thích: "Nó còn quá nhỏ, trên người không có thịt, chờ nuôi lớn rồi hãy làm."
"..."
Vịt con trong tay Hứa Vi run lên bần bật "Chíp ~~" Đừng làm khổ tôi!
"Được, được." Hứa Vi một tay nhéo vịt, một tay khác vỗ về đứa con trai đang muốn nói chuyện, cười tủm tỉm: "Chi Chi, con về phòng tắm rửa thay quần áo đi, ba con tối nay sẽ đưa chúng ta đến Nông Gia Nhạc ăn cơm."
Thấy con gái gật đầu, cô tự giao nhiệm vụ cho mình rất rõ ràng: "Mẹ sẽ cho vịt con đi ăn."
Phó Chi xoay người đi vào trong nhà.
Dưới lầu.
Chứng kiến toàn bộ quá trình yêu chiều con gái của Hứa Vi, Lục Dư Mặc ủy khuất đến mức muốn cắt đứt quan hệ: "Mẹ ngăn con làm cái gì? Không phải mẹ bảo con hỏi nó có phải đang yêu đương hay không à? Mẹ sao có thể trước mặt một bộ mặt, sau lưng lại có bộ mặt thứ hai?"
Hứa Vi biểu cảm ngượng ngùng: "Nhưng đó không phải là mẹ đang quan tâm con bé sao? Mẹ có ý tốt mà! Hơn nữa, em gái của con nhìn vật nhớ người đến đau lòng, còn muốn giết cả vịt, nếu mẹ trách móc con bé thì sẽ thành loại mẹ gì?"
"..."
Lục Dư Mặc có thể nói như thế nào?
Đối mặt với bộ dáng tàn nhẫn muốn giết vịt của Phó Chi, Lục Dư Mặc còn muốn lo lắng cho mấy con vịt con.
Lục Dư Mặc lầm bầm: "Mẹ cứ chiều nó đi, nó không khóc lóc cũng chẳng gây loạn, có chỗ nào giống như gia gia đã chết. Lúc gia gia của con mất, lời nào con nói ra đều lộn xộn, còn ngất mấy lần."
Nói tới đây Hứa Vi liền buồn bã: "Cho nên ba mẹ lúc ấy liền cảm thấy con khó có thể làm ra chuyện lớn."
"Ba của con vì thế mà nỗ lực làm việc, còn không phải là sợ hai chúng ta già rồi không có nơi nương tựa sao."
Lục Dư Mặc: "???"
Lục Dư Mặc còn muốn bác bỏ, lại nhìn thấy Hứa Vi đang lặng lẽ cầm lấy cuốn sách "Dưới cây gậy: Người con trai hiếu thảo" trên bàn.
Lục Dư Mặc: "..."
Quên đi, thế sự vô thường, hắn hà cớ gì phải nhanh miệng tranh giành.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro