Chap 93 + 94

Chu Đình Đình không thể nghĩ ra cách nào khác, vì vậy chỉ có thể cố gắng hết sức để xoa dịu cảm xúc của Lục Dư Mặc.

Nước mắt lưng tròng, đầu quả tim Lục Dư Mặc mềm một chút.

Nhưng cũng chỉ là một chút.

Hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần, kéo cổ tay Phó Chi, giống như gà mái mẹ che chở cho gà con, đứng trước che cho Phó Chi.

Chưa kịp buông lời gay gắt, cách đó không xa, bác sĩ phụ trách của mẹ Chu – bác sĩ Vương cầm theo ống nghe bệnh chạy lại đây, nhìn thấy cảnh sát vây quanh một vòng, ông ấy đầy khó hiểu "này" một tiếng, sau đó nói tiếp: "Bệnh nhân Hạ, cuối cùng cũng tìm được cô rồi, hóa trị cũng đã làm xong, chỉ cần kêu con trai cầm đơn đi lấy thuốc, hôm nay liền có thể về nhà nghỉ ngơi, gần đây giường bệnh cũng đã kín chỗ, cô... "

"Đủ rồi! Làm sao ông có thể nói tình trạng của bệnh nhân ở nơi công cộng? Đạo đức nghề nghiệp của ông ở đâu?" Cắt ngang lời của bác sĩ Vương, lần này Chu Đình Đình thật sự không dám nhìn thẳng vào Lục Dư Mặc, trán đổ đầy mồ hôi, não bộ hoạt động hết công suất vẫn không thể tìm ra lời giải thích hợp lý: "Các người có phải bệnh viện top 3 không thế! Đời tư của bệnh nhân cũng dám tiết lộ ra ngoài."

Bác sĩ Vương trợn tròn mắt: "Rõ ràng là người nhà của bệnh nhân Hạ đây lo lắng sau khi hóa trị sẽ xuất hiện những phản ứng bất lợi, cho nên mới nhờ tôi đến trấn an!"

"Không hề!" Chu Đình Đình trực tiếp từ chối, người nhà của cô ấy không phải kẻ ngu ngốc!

Mẹ Chu không kịp trở tay, nhưng phản ứng lại rất nhanh, lập tức đưa mắt nhìn Phó Chi: "Có phải là mày không cái đồ chết tiệt kia, không cho tao 50 vạn làm phẫu thuật còn tính kế với bác sĩ hãm hại tao!"

"Cái gì? Lấy 50 vạn làm phẫu thuật?"

Phó Chi còn chưa kịp lên tiếng, Lưu Điềm nghe xong liền véo cánh tay của Chu Duệ: "Không phải anh nói là nhà anh sẽ cho 50 vạn mua nhà cho chúng ta sao? Tại sao bây giờ lại thành cho mẹ anh chữa bệnh rồi? Miệng của anh rốt cuộc có nói được câu nào thành thật không?"

Chu Duệ ấp úng: "Không phải..."

"Đó là..."

Phó Chi nhìn về phía Lưu Điềm, giọng nói dễ nghe, tốc độ rất từ tốn: "Hắn là đứa con hiếu thảo, muốn cùng chị trả góp nhà với nhau."

Lưu Điềm liền tin, tát một phát vào mặt Chu Duệ: "Mơ mộng hão huyền! Muốn để tôi nuôi sao, đi chết đi!"

"Không phải! Em đừng nghe cái người bệnh thần kinh Phó Chi này nói nhảm! 50 vạn kia chính là dùng để mua nhà cho em."

"Duệ Duệ!" Mẹ Chu hét lên một tiếng, muốn nhào qua bịt miệng con trai lại.

Nhưng đã quá chậm, Chu Duệ dùng một bên tay không bị thương ôm lấy Lưu Điềm: "Bệnh của mẹ anh đã trị hết từ lâu, bọn họ chỉ đang muốn lừa tiền của Lục gia mà thôi! Điềm Điềm, đừng bỏ anh! Anh yêu em!"

Nghe được lời này của Chu Duệ, đám đông xung quanh ngẩn cả người.

Gia cảnh nghèo khó cần hỗ trợ 50 vạn đâu rồi?

Lúc nãy có vài người nói giúp Chu gia, bây giờ liền cảm thấy bản thân đã bị lừa gạt.

"Cái gì mà người bị hại, các người đều là một đám quỷ hút máu! Thật đúng là làm người khác ghê tởm!"

"Tôi nói chớ, cái gọi là dâm loạn kia nhất định cũng là vì lừa tiền! Người ta thân là đại thiếu gia hào môn, theo đuổi rồi dâm loạn đứa con gái dung mạo như nước lã này của bà làm gì? Thật sự xem con gái nhà mình là tiên à!"

"Mấu chốt là còn lừa tiền của người ta nữa, tam quan bất chính! Bị đánh là xứng đáng!"

Lục Dư Mặc từ khiếp sợ chuyển thành tiếp nhận sự thật, nhưng bàn tay run rẩy đút trong một bên túi quần đã thể hiện ra nội tâm không bình tĩnh của hắn, hai hốc mắt đỏ hoe, nhìn về phía Chu Đình Đình: "Đây là bệnh tình nguy kịch mà em nói sao? Chu Đình Đình, mẹ em nói nhà em không nợ gì nhà anh, nhưng những thứ mặc trên người em, đồ dùng ở trường học, cái đó không phải là tiền của anh sao? Anh không đàng hoàng, anh dâm loạn em? Vậy lúc trước là ai đã nói, anh có thể tham gia thi đấu chuyên nghiệp, luôn ủng hộ ước mơ của anh?!"

"Tình cảm mười năm, trong mắt em, anh thật sự còn không bằng tiền!"


Vào thời điểm mà sự phát triển của ngành thể thao điện tử chưa được công nhận và bị gán cho là những thanh thiếu niên vô học, nghiện Internet và những điều xấu khác, ngay cả Hứa Vi cũng cảm thấy rằng chơi game không có tương lai, chỉ có Chu Đình Đình đứng lên và nói: "Em nghĩ anh có thể"

Bởi vì một câu này, Lục Dư Mặc đã nghiêm túc mười năm.

Hắn cho rằng Chu Đình Đình là hiểu được những ước mơ hoài bão của mình, cho nên không chút do dự lựa chọn đánh tập thay thế.

Nhưng hiện tại, hiện thực đã cho hắn một cú tát.

Ngay cả Hạ Ái Liên trước kia thương hắn như là con trai, cũng là giả vờ.

Chu Đình Đình khóc sướt mướt nói: "Dư Mặc, em không có, tình cảm mười năm, sao anh có thể nghĩ về em như vậy! Em thật sự thích anh!"

Mặc dù Chu Đình Đình xem thường Lục Dư Mặc, cho rằng hắn khó thành công, thậm chí còn không thể kế nghiệp gia đình.

Nhưng cô ấy được Lục Dư Mặc che chở, không dám bộc lộ cảm xúc thật ra ngoài, cách duy nhất trút hết nỗi lòng chính là ở nhà.

Nhưng cô ấy cũng không thể ngờ rằng, mẹ và em trai cái gì cũng dám đem ra ngoài nói!

"Em thích anh mà lại nói với người nhà rằng anh không xứng với em ? Chu Đình Đình, sự yêu thích của em rẻ mạt như vậy sao? Em có biết là anh đã vì em mà... "

Giọng điệu của Lục Dư Mặc có đôi chút nghẹn ngào, cuối cùng vẫn không nói ra hai chữ 'đánh thuê', hắn nhắm mắt lại, rồi mở ra, trên mặt không còn chút cảm xúc nào, lê những bước chân nặng nề đến trước mặt Chu Đình Đình.

Thân hình cao gầy của chàng trai đổ bóng xuống mặt sàn, đôi mắt không giấu nổi sự tàn nhẫn và thơ ơ.

Chu Đình Đình bị dọa lùi về sau hai bước: "Dư, Dư Mặc..."

"Yên tâm, anh không đánh con gái." Lục Dư Mặc giơ tay về phía cô ấy, trầm giọng nói: "Chúng ta chia tay đi, tiền cũng phải trả lại!"

"Cái gì? Trả lại tiền?!" Chu Đình Đình trợn tròn mắt, không quan tâm đến hai chữ 'chia tay', hoặc là cô ấy cảm thấy hai người bọn cô không thể chia tay.

"Chỉ có 4 vạn, anh cũng muốn em trả lại sao?"

4 vạn, đó là số tiền mà ngày thường Lục Dư Mặc đặt cho cô ấy mấy bộ váy.

Hơn nữa cô ấy vừa mới đi ra ngoài, mua một cái túi xách hết 2 vạn, muốn trả lại tiền thì cô ấy lấy gì trả đây?

Cô ấy chỉ có thể dỗ dành Lục Dư Mặc, xin tiền của hắn, làm gì có bản lĩnh tự kiếm ra tiền, đây không phải làm khó người khác sao?

Sắc mặt của Lục Dư Mặc trầm lại: "Anh không muốn lặp lại lần thứ hai."

"Anh đã cho em tiền rồi, bây giờ còn muốn đòi lại là sao?" Chu Đình Đình cố tình làm nũng, nhưng vô dụng.

Sắc mặt Lục Dư Mặc càng ngày càng khó coi.

Chu Đình Đình sợ hãi, không còn cách nào khác, đành đưa chiếc thẻ ngân hàng từ chiếc túi mới mua ra, nói: "Em biết sai rồi, số tiền còn lại cũng trả hết cho anh, chúng ta làm hòa được không?"

Lục Dư Mặc tránh bàn tay muốn chạm vào mình của Chu Đình Đình, ném thẻ ngân hàng vào trong lòng ngực Phó Chi.

4 vạn đối với hắn thật ra cũng chẳng tính là gì, nhưng đây là số tiền mà hắn xem người ta là cháu trai kiếm ra, hắn không muốn đưa cho Chu Đình Đình.

Đối với vấn đề tiền bạc, Phó Chi nghiêm túc nói: "4 vạn, một xu cũng không thiếu sao?"

Sắc mặt Chu Đình Đình khẽ thay đổi, lắp bắp nói: "Đương, đương nhiên."

Lục Dư Mặc làm sao không hiểu được: "Em đã tiêu hết số tiền anh vất vả kiếm được?"

"Không có, em không phải loại con gái ham vật chất như vậy! Em chỉ mới mua một cái túi. Đó là cái lần trước em nói rất thích, anh cũng nói có tiền sẽ mua cho em..."

Lục Dư Mặc không nói gì.

Lòng tràn đầy mỏi mệt, nếu vừa rồi nói lời chia tay chỉ có 8 phần kiên định, thì bây giờ đã đạt 10 phần.

Nhất định phải chia tay!

Đang nghĩ ngợi liền thấy Phó Chi quay đầu nhìn về phía cảnh sát: "Chu gia là một nhóm lừa đảo, mỗi ngày lấy 4 vạn đã có thể lập án, Lục gia chúng cháu muốn truy cứu trách nhiệm hình sự."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro