Chap 1

Bầu trời trong xanh chiếu những vạt nắng lấp ló sau áng mây trắng xuống mặt hồ êm ả. Ánh sáng ấy rọi bóng người con trai đang ngồi bất động bên bờ hồ. Chàng có mái tóc vàng rực tựa ánh ban mai, những lọn tóc mềm khẽ rủ xuống, áp vào đôi gò má đỏ hây. Mặt hồ trong trẻo phản chiếu khuôn mặt đẹp đẽ, trẻ trung và kiêu ngạo, đôi mắt xanh lá ấy mở to với vẻ kinh ngạc, nhắm rồi lại chớp, bờ môi hồng hé mở chẳng thốt nên lời.

" Achilles ơi..."

Mặt nước khẽ gợn, bóng hình Achilles cũng lay động theo, y giật mình quay người về phía tiếng nói. Bên cạnh là chàng thiếu niên trẻ tuấn tú, làn da màu mật khỏe mạnh, thân hình cao dong dỏng và có phần mảnh khảnh. Chàng mỉm cười, ánh nắng nơi chân trời rọi chiếu khiến chàng tựa tỏa sáng.

Đợi một lúc lâu mà không có câu trả lời, chàng trai hơi nghiêng đầu, đôi mắt nai chớp động nhìn y, bờ môi đầy đặn hé mở: "Có chuyện gì với cậu sao? Tự dưng cậu im lặng quá."

Một hồi im lặng nữa, Achilles không trả lời. Ban đầu là bàn tay đặt bên người khẽ run lên, rồi đến cánh tay, cuối cùng là thân thể y cũng run rẩy một cách mãnh liệt.

Tí tách, tí tách, tí tách... Những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên khuôn mặt trắng ngần rơi xuống nơi mặt đất khô cằn, tạo ra những vệt nước ẩm ướt rõ rệt. Achilles khóc, không một tiếng động, cứ lặng lẽ rơi lệ như thế. Đôi mắt xanh ngọc giờ đã phủ mờ sương, nỗi đau buồn chất chứa bên trong trào ra khỏi hàng mi ướt.

"Achilles. Cậu sao vậy?" Patroclus lo lắng hỏi, chàng dợm đứng lên nhưng lại bị ngăn cản bởi khuôn mặt quá đỗi bi thương và đôi mắt xanh chỉ chứa mình hình bóng chàng kia. Dường như Achilles chỉ muốn ngắm chàng vào lúc này.

Achilles nghiêng người về phía trước, đôi tay run rẩy nâng lên, y muốn chạm vào Patroclus. Chỉ đến khi chạm vào khuôn mặt mịn màng của người thương bằng bàn tay chai sần, Achilles mới rên rỉ những tiếng kêu khóc như con thú non yếu ớt cuối cùng cũng tìm được người chủ mình nguyện gắn bó. Y vừa khóc vừa mơn trớn khuôn mặt Patroclus. Từ những cái chạm miết nhẹ nhàng gò má, dọc lên đôi mắt trong, bờ trán cao rồi đến những cái vuốt tóc mai xoăn mềm hay cái chạm nhẹ nơi đầu mũi hồng. Achilles cứ sờ mãi, khiến Patroclus tưởng như da mình sắp tróc đến nơi.

Bầu trời trong veo ban ngày dần ngả ánh cam hồng, hoàng hôn đã đến. Achilles thôi không sờ Patroclus nữa, y khẽ mỉm cười đứng dậy và kéo cả chàng loạng choạng đứng lên theo.

Achilles chạy mãi trong khu rừng, đôi xăng đan nâu xám lấm lem bùn đất. Patroclus ngả nghiêng phía sau y, dù chàng không biết y đi đâu, nhưng niềm tin của chàng với người thương khiến chàng chọn im lặng theo sau.

Họ cứ chạy mãi trên con đường gập ghềnh nơi núi đồi Pelios. Bỏ lại con suối róc rách chảy, bỏ lại ánh hoàng hôn chảy dài trên nền trời xanh, bỏ lại những giọt nước mắt rơi trên nền đất đã khô từ bao giờ, và bỏ lại... 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro