1
Hành lang khu A vào buổi sáng luôn yên tĩnh một cách tinh tế. Không ồn ào như khu Beta, cũng không nghiêm trang đến khô cứng như dãy Alpha. Ở đây, mọi thứ đều vận hành vừa đủ — như thể sự cao cấp đã trở thành một thói quen không cần chứng minh.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên trên nền đá bóng loáng, kéo theo mùi hương mát lành như hơi sương từ một dòng suối đầu nguồn — không đậm, không sắc, nhưng đủ khiến không khí quanh cậu trong lại một nhịp.
Minseok xuất hiện ở góc hành lang như một dòng ánh sáng trôi qua kẽ rèm. Cậu không làm gì đặc biệt cả — chỉ là vừa cười vừa cúi xuống buộc lại dây giày, đoạn đứng dậy, nghiêng đầu chào một vài học sinh đang đến gần. Không ai nói gì, nhưng tất cả đều dừng lại một nhịp, như thể để chắc chắn rằng... mình không bị ảo giác.
Cậu vẫn luôn như thế.
Không rực rỡ đến chói mắt, nhưng đủ để chiếm trọn không khí trong phòng.
Và khi cậu cười — làn sóng ấy lan ra theo cách chẳng ai phòng bị.
Trái ngược hoàn toàn với luồng khí dễ chịu mà Minseok mang theo, cách đó 1 đoạn, cửa phòng A-501 cũng vừa mở ra,
Cánh cửa luôn đóng. Không ai thực sự nghe được tiếng động từ bên trong, nhưng người ta đồn rằng hệ thống cách âm phòng này giống với loại dùng trong phòng chiến lược của quân đội. Chẳng ai xác minh điều đó, cũng không ai dám gõ cửa chỉ để biết liệu có người bên trong không.
Lee Minhyung không cần xuất hiện để khiến người ta dè chừng.
Nhưng sáng nay, cậu lại ra khỏi phòng sớm hơn thường lệ. Áo đồng phục cài kín cổ, cặp da đen treo hờ trên vai, ánh mắt nhìn thẳng không giao tiếp. Có điều gì đó trong cách Minhyung di chuyển — như thể cả hành lang phải điều chỉnh tốc độ lại cho vừa nhịp với cậu.
Một nhóm Alpha lớp dưới vô thức né sang bên khi Minhyung bước tới gần, không vì sợ, mà vì... áp lực pheromone lặng lẽ dâng lên từ không khí quanh cậu. Đó không phải là sự thể hiện — đó là bản năng.
Cả hai đi lướt qua nhau ở cầu thang trung tâm. Minseok nghiêng đầu chào, ánh mắt lấp lửng như chạm nhẹ mà không chạm hẳn. Minhyung chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu nhỏ, gần như không nhìn thẳng, rồi tiếp tục bước đi như chưa có gì xảy ra.
Nhưng chỉ cần vậy thôi, vài Omega gần đó đã quay đầu nhìn theo — có lẽ là do Miseok đẹp, có lẽ là do Minhyung nổi tiếng, cũng có lẽ là do có thứ gì đó xảy ra trong khoảnh khắc ấy mà không ai có thể gọi tên.
Trường Saewon có lẽ là nơi duy nhất ở Hàn Quốc đủ điều kiện để gom Alpha, Beta, và Omega lại trong cùng một môi trường mà không biến nó thành chiến trường pheromone. Tất nhiên, "cùng một môi trường" không đồng nghĩa với "cùng một lớp".
Các môn văn hóa được dạy chung — toán, sử, chính trị, ngôn ngữ — nhưng những tiết học liên quan đến thể chất, tương tác pheromone hoặc kiểm soát bản năng đều được tách riêng. Alpha học về dẫn dắt thần kinh và điều khiển phản ứng, Omega thì học cách kiểm soát phát tán pheromone, còn Beta... là nhóm duy nhất được tự chọn hướng đi.
Nơi ở cũng vậy — ký túc xá chia tầng theo phân loại sinh học, riêng khu A chỉ dành cho học sinh có hồ sơ đặc biệt: Alpha trội, Omega danh giá, hoặc những trường hợp "được bảo trợ" bởi những cái tên lớn hơn cả nhà trường.
Trong khu đó, Minhyung và Minseok là hai cái tên khiến cả hệ thống bảo mật phải cập nhật lại ba lần.
Giảng đường khu C - Lớp chính trị đương đại
Minseok bước vào khi chuông thứ hai vừa vang lên. Cậu đảo mắt một lượt — vài Omega quay lại nhìn, một vài Alpha thì chỉnh lại tư thế ngồi. Minseok không nhìn ai lâu, nhưng khi ánh mắt lướt qua Minhyung, cậu chậm lại đúng nửa giây.
Chiếc bàn trống bên phải Minhyung.
Chưa ai ngồi.
Minseok bước tới, đặt cặp xuống, ngồi vào như thể chuyện đó là điều hiển nhiên nhất trên đời.
Không ai lên tiếng, nhưng không khí khẽ biến đổi. Một vài bạn phía xa trao nhau ánh nhìn kín đáo. Người ta không biết liệu Minseok đang thử thách giới hạn của một Alpha, hay chỉ đơn giản là... thích chỗ này vì gần cửa sổ.
Minhyung không quay sang nhìn. Nhưng khi Minseok ngồi xuống, ánh mắt cậu từ tập tài liệu hơi ngừng lại một chút. Pheromone lặng lẽ điều chỉnh tần số. Không phải để tấn công hay bảo vệ, chỉ là... thích nghi.
Minseok chống cằm, nghiêng đầu một chút, nhìn ra ngoài cửa kính. Gò má cậu nghiêng nghiêng, mái tóc ánh nâu rủ nhẹ xuống trán. Cậu cười, không rõ vì điều gì. Một nụ cười rất khẽ. Rồi như thể đột nhiên nghĩ đến gì đó, Minseok xoay đầu, ánh mắt chạm nhẹ sang phía Minhyung.
"Chào buổi sáng, Minhyung-ssi." Giọng cậu trầm nhẹ, đủ lịch sự, đủ mềm mại, nhưng có gì đó... như đang mỉa nhẹ vào khoảng cách giữa hai cái họ tên.
Minhyung vẫn không nhìn sang. Chỉ có bút máy trong tay chuyển động — một nét mực vừa hoàn thành.
"...Ừ."
Đó là câu trả lời duy nhất cậu để lại.
Nhưng Minseok lại cười, không có vẻ gì bị từ chối. Ngược lại, cậu ngồi thẳng lên, chỉnh lại cổ áo, mắt hơi cụp xuống, mùi pheromone cũng khẽ loang nhẹ ra — như một dòng nước mát chạm nhẹ vào nền đá âm trầm bên cạnh.
Ở cuối lớp, Ji-hun vừa gõ gõ đầu bút vào má, vừa lén quan sát cặp đôi kỳ lạ kia. Cậu nhếch môi, nghiêng đầu về phía Moon Hyeon-jun ngồi bên cạnh.
"Ê... tình tiết này giống mấy phim truyền hình mẹ mình hay coi ghê."
Moon Hyeon-jun không trả lời, chỉ khẽ liếc Minseok một cái rồi lật sách ra, thở khẽ như cười, "Ừ, có khi còn hơn phim."
Chuông tan học vang lên, tiếng bước chân và tiếng cười bắt đầu chen nhau trong hành lang. Các học sinh rảo bước về phía cửa, chờ đợi những giờ nghỉ trưa dễ chịu.
Minseok chẳng vội. Cậu vẫn ngồi trên bàn, mỉm cười nhẹ nhàng như thể còn đang chìm trong suy nghĩ. Tay cậu nhẹ nhàng vỗ về chiếc bút máy trong tay, cuốn theo vài sợi tóc đang rơi xuống khuôn mặt.
Minhyung đứng dậy trước, thoáng liếc qua Minseok rồi bước đi ra cửa. Dáng đi của cậu vững chãi và bình tĩnh, một Alpha trội thực sự. Cả không gian dường như lùi lại một chút khi cậu bước qua.
Vừa lúc Minseok thu dọn xong, một nhóm học sinh chen chúc đi về phía cửa, bất ngờ vội vàng lao ra, không kịp nhìn trước sau. Một học sinh Beta chạy vội, vai cậu va nhẹ vào vai Minseok, làm cậu thiếu chút nữa loạng choạng.
Nhưng cậu chỉ cười khẽ, chân bước lùi lại một nhịp, và mắt chạm vào chiếc cặp đen đang khoác trên vai Minhyung. Cả hai vô tình chạm phải nhau, một cú chạm nhẹ nhàng như gió thoảng, không đủ mạnh để gây rối loạn nhưng lại đủ để khí pheromone thoáng lướt qua.
Minseok nghiêng người qua, vô tình để vai chạm vào Minhyung một lần nữa khi cậu bước lùi lại. Không có gì mạnh mẽ, chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, đủ để pheromone trong không khí thoảng qua, nhè nhẹ, như một dấu vết khó nhận ra.
Cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt bất chợt đụng phải ánh nhìn của Minhyung — không nóng vội nhưng cũng không lạnh nhạt. Chỉ có một chút gì đó trong không khí, một sự lặng lẽ đặc biệt mà không ai có thể xác định được.
"Xin lỗi," Minseok nói, giọng cậu nhẹ nhàng, nhưng lại có một sự khéo léo kín đáo mà không phải ai cũng nhận ra.
Minhyung không nói gì ngay lập tức. Cậu chỉ gật đầu qua loa, một cái gật đầu quá ngắn để gọi là đáp lại, rồi tiếp tục bước đi.
Nhưng giữa họ, một làn sóng pheromone rất nhỏ đã được thả ra, hòa vào không khí mà ngay cả Minhyung cũng không kịp nhận ra. Trong khoảnh khắc ấy, Minseok đứng đó, một nụ cười thoáng qua khóe miệng, tựa như vừa chơi một ván cờ mà không ai biết kết quả sẽ ra sao.
Ji-hun đứng cách đó không xa, đôi mắt sáng ngời của cậu vẫn quan sát hai người. Cậu không nói gì, nhưng đôi mắt tinh quái ấy đã ghi lại từng chi tiết nhỏ nhất.
Minseok lại liếc mắt nhìn qua Ji-hun, hơi nheo mắt như muốn thử thách. Và ngay lập tức, Ji-hun hiểu ra — một pheromone thoáng qua nhẹ nhàng, nhưng không thể thoát khỏi mắt cậu.
Cậu mỉm cười, ranh mãnh. "Cái gì thế, Minseok? Hình như cậu đã chơi trò gì đó với Minhyung rồi đúng không?" Giọng cậu nhẹ nhàng, nhưng nụ cười lại hơi khinh khỉnh.
Minseok nhìn cậu, không đáp, chỉ nhướng mày một chút rồi khẽ lùi lại bước. Cậu không vội trả lời. Từ đầu đến cuối, chỉ có ánh mắt ấy, đầy những ẩn ý.
Minhyung bước ra khỏi cửa lớp, nhưng trước khi khuất khỏi tầm nhìn, một nụ cười khẽ từ Minseok lóe lên trong ánh sáng mờ ảo.
Giờ thì, không ai dám chắc nữa — liệu chuyện này chỉ là sự va chạm vô tình, hay có gì đó sâu xa hơn đang xảy ra trong im lặng giữa họ.
Nhà ăn khu A - Buổi trưa
Khu nhà ăn tầng một khu A không bao giờ quá đông, nhưng cũng không bao giờ thật sự vắng. Không khí nơi đây sạch sẽ, âm nhạc nền vừa đủ để trò chuyện không vọng vang, ánh sáng dịu nhẹ chiếu qua cửa kính lớn khiến mọi thứ như được phủ một lớp sơn mờ cao cấp.
Minseok chọn bàn gần cửa sổ, nơi ánh nắng có thể vẽ một vầng sáng mỏng trên tóc cậu. Cậu đặt khay xuống, lịch sự chỉnh lại khăn ăn, nhưng ánh mắt thì đã liếc về phía quầy thức ăn.
Một vài món vừa được dọn lên — món gà chiên sốt nâu đặc trưng mà không phải ngày nào cũng có. Dòng học sinh đang xếp hàng bắt đầu xôn xao.
Minseok thong thả bước tới, không vội. Nhưng đúng lúc cậu đưa tay cầm kẹp gắp thì một bàn tay khác cũng chạm tới.
Cả hai dừng lại, rất nhẹ, không chạm, nhưng có gì đó trong không khí trở nên đặc quánh — như thể thế giới lặng đi nửa giây.
Lee Minhyung.
Minseok nhận ra ngay cả khi chưa ngẩng đầu. Cậu khẽ mỉm cười, nghiêng đầu như thể đang nhìn một người lạ thú vị.
"Thật ngạc nhiên." Minseok hơi nghiêng đầu, ánh mắt thoáng một tia tò mò. "Mình cứ nghĩ bạn sẽ chọn thứ gì đó... ít phổ thông hơn."
Giọng cậu nhẹ như gió, không có vẻ châm biếm, nhưng nếu lắng nghe kỹ sẽ thấy một lớp lụa ẩn giấu thứ gì đó sắc bén.
Minhyung không đáp. Chỉ là một ánh nhìn — đủ để cho thấy cậu đã nghe thấy, nhưng chưa chắc sẽ phản hồi.
Minseok mỉm cười, rút lại tay. Nhưng trước khi đi, cậu gắp một phần và để lại một miếng gà vào khay bên cạnh.
"Dù sao thì, vị sốt hôm nay làm cũng không tệ."
Ở một bàn phía bên phải, khuất sau dãy kệ cây thủy sinh ngăn cách các nhóm ngồi, Jung Ji-hun chống cằm nhìn cảnh tượng vừa rồi bằng một nụ cười nhàn nhạt.
Không ngạc nhiên. Cũng không tò mò. Chỉ là... như đang xem một bản nhạc quen thuộc được chơi lại bằng nhạc cụ mới.
Moon Hyeon-jun đang tập trung bóc phần nắp trên của hộp sữa protein, nhưng ánh mắt vẫn lệch về phía hai nhân vật chính vừa bước qua nhau.
"Tụi nó lại chạm mặt nữa à?" Cậu hỏi, không ngẩng đầu, giọng trầm đều như thói quen những năm du học chưa kịp rơi rớt hết.
"Không phải chạm mặt đâu." Ji-hun đáp, ánh nhìn chưa rời khỏi cái khay thức ăn Minhyung đang mang đi. "Là cố tình chơi cùng 1 bản nhạc"
Hyeon-jun nhướn mày, cuối cùng cũng nhìn sang.
Ji-hun vẫn giữ dáng điệu ung dung, như thể mùi pheromone, cử chỉ, ánh mắt... đều có thể được phân tích như bản đồ tuyến tính. Cậu ấy có vẻ không bận tâm về danh xưng Alpha hay Omega vì với 1 Beta nhưng có thể ngửi và đọc được cảm xúc qua mùi pheromone như cậu thì đã quen với việc nhìn xuyên qua lớp định nghĩa đó từ lâu.
"Minseok đang chơi à?"
"Ừ. Nhưng không đơn thuần là đùa."
"Và người bị thả lưới là Lee Minhyung?"
"Ừm." Ji-hun gật đầu, môi cong lên như cười mà không hẳn là cười. "Cậu thấy không? Minhyung không phản ứng, nhưng cũng không rút lui. Một kiểu Alpha biết làm chủ nhịp cờ của mình."
"Còn Minseok?"
Ji-hun xoay xoay cốc nước, vai hơi nhún lên như chẳng có gì đáng phân tích.
"Cậu ấy vẫn nghĩ mình đang chơi... nhưng đôi khi người ta đâu kịp nhận ra trò chơi đã lỡ mang theo một lá bài thật."
Moon Hyeon-jun bật cười khẽ, tiếng cười không lớn, nhưng đủ để khiến vài bàn gần đó nghiêng đầu nhìn sang. Anh dựa lưng vào ghế, xoay nhẹ hộp sữa trong tay.
Ji-hun không đáp lại, nhưng trong ánh mắt của cậu, sự hài lòng nhẹ nhàng lướt qua như thể đã biết kết quả sẽ thế nào, nhưng lại chẳng vội vã tiết lộ cho ai.
Phòng thực hành số 3 - Khối chuyên Omega - Alpha
Bài thực hành hôm nay là phần nhiều Omega sợ nhất: tiếp xúc với Alpha phát pheromone mạnh ở cự ly trung bình, không có rào chắn.
Kim Seoryeon là người được chọn phát tán đầu tiên — một Alpha năm ba nổi tiếng với khả năng kiểm soát và áp lực pheromone hạng A. Chỉ cần đứng trước mặt, phần lớn Omega sẽ lúng túng ngay cả khi chưa chạm ngưỡng giới hạn.
Ryu Minseok ngồi thẳng lưng, cổ tay đặt hờ lên bàn, hai chân giao nhau như đang ngồi thưởng trà chứ không phải tham gia thử nghiệm. Nhưng mạch máy vẫn bắt được nhịp tim cậu hơi tăng trong vài giây đầu tiên, rồi lại nhanh chóng bình ổn.
Không phải là không bị ảnh hưởng.
Chỉ là biết cách xử lý ảnh hưởng đó như một phần quen thuộc của môi trường học đường Saewon — nơi mà Alpha–Omega không được phép hành xử theo bản năng.
"Ryu Minseok, cảm giác thế nào?"
Giảng viên hỏi, mắt không rời khỏi bảng đo cảm ứng.
Minseok quay đầu một chút, khẽ mỉm cười. "Vẫn trong giới hạn ạ."
Từ hành lang kính bên ngoài, Ji-hun hơi nghiêng đầu. Cậu nói khẽ với Hyeon-jun đang đứng cạnh:
"Giới hạn đó là thứ cậu ấy tự dựng nên. Không phải là giới hạn thật sự."
"Nhưng một khi ai đó vô tình chạm đúng điểm yếu... thì giới hạn kia cũng sẽ tan như nước thôi."
Hành lang ký túc xá khu A
Sau giờ học, Minseok bước chậm rãi về ký túc xá, tay nhẹ nhàng vung vẩy chiếc balo trên vai. Khu A của trường Saewon vắng lặng, những cánh cửa phòng học đã khép lại, chỉ còn lại vài học sinh lác đác đi lại. Khi thang máy mở ra, Minseok bất ngờ nhìn thấy Minhyung. Cậu không ngừng cười nhẹ, một nụ cười tươi tắn nhưng kín đáo, rồi bước vào thang máy. Minhyung chỉ khẽ gật đầu, một động tác rất nhỏ, rồi tự nhiên đứng sang một bên, nhường chỗ cho Minseok.
Minseok liếc nhìn Minhyung, đôi mắt cậu chợt sáng lên một chút, như thể đang tìm kiếm điều gì đó trong cái nhìn lạnh lùng đó. Nhưng rồi, chỉ vài giây sau, cậu mỉm cười, không nói gì, chỉ đứng yên, để không khí trong thang máy trở lại sự tĩnh lặng như thường lệ.
Thang máy bắt đầu lướt lên. Im lặng bao trùm, chỉ có tiếng máy êm ả vang vọng trong không gian nhỏ hẹp. Minseok lặng lẽ quan sát bóng mình trong kính thang máy, cố giữ nét mặt tự nhiên. Nhưng chỉ một lúc sau, đột ngột, ánh sáng trong thang máy vụt tắt, màn đêm bao phủ khắp xung quanh.
Cả không gian thang máy trở nên tối om, chỉ còn lại cảm giác của không khí vây quanh. Minseok cảm thấy tim mình đập thình thịch trong lồng ngực, đôi tay bất giác nắm chặt lại. Cậu muốn nói gì đó, nhưng cổ họng khô ran, không thể thốt lên lời.
Với một động tác vô thức, cậu hít một hơi thật sâu, cảm nhận được hơi thở của chính mình. Nhưng ngay sau đó, một thứ gì đó mát lạnh bao quanh. Một mùi dịu nhẹ xộc vào mũi cậu, vững vàng, giống như một cái gì đó an toàn nhưng không thể nắm bắt rõ ràng.
Minseok giật mình, trái tim cậu đập nhanh hơn. Cảm giác này... không thể là sự trấn an từ chính mình. Cậu quay lại, nhìn về phía Minhyung, mặc dù vẫn chưa thấy rõ mặt anh trong bóng tối, nhưng sự hiện diện của anh lại như thể bao bọc lấy cậu. Minseok không rõ mình đang cảm thấy gì, chỉ biết trong lòng có một cơn sóng nhỏ dâng lên, nhẹ nhàng nhưng lại không thể kìm nén.
Minhyung lúc này vẫn im lặng, nhưng Minseok có thể cảm nhận được một luồng pheromone rất nhẹ nhàng, như thể cố tình lướt qua để xoa dịu không gian, làm dịu đi sự căng thẳng. Điều đó khiến cho Minseok vừa cảm thấy thoải mái, vừa cảm thấy kỳ lạ.
Minseok hít thêm một hơi, cố gắng cảm nhận rõ hơn điều gì đang diễn ra trong không khí, rồi khẽ nói:
"Thế này... lâu không có chuyện gì xảy ra rồi."
Minhyung im lặng một chút, rồi trả lời, giọng anh vẫn trầm và đều đặn:
"Ừ, đúng vậy."
Câu nói ngắn gọn, nhưng trong phút giây đó, Minseok cảm thấy một chút gì đó khác biệt. Cậu có thể nghe thấy tiếng nhịp tim mình đập, và dù không muốn thừa nhận, cậu biết sự thay đổi trong không khí không chỉ là do mất điện. Pheromone của Minhyung vẫn đang bao phủ xung quanh, như thể anh vẫn đang giữ vững sự kiểm soát trong cả không gian này.
"Đừng lo," Minhyung thêm vào, giọng anh nhẹ nhàng hơn một chút.
Minseok không trả lời ngay. Cậu chỉ đứng đó, đôi mắt khẽ liếc về phía anh.
Một lúc sau, thang máy lại chuyển động nhẹ, ánh sáng bật lên. Minseok nhìn ra ngoài, không khí trong thang máy trở lại nhịp điệu vốn có của nó, nhưng cậu biết một điều – lần này, mọi thứ đã khác. Không phải chỉ vì sự cố mất điện, mà là vì cái không khí mà Minhyung vô tình tạo ra.
Sau sự cố trong thang máy, Minseok không thể kìm được một nụ cười thầm. Cậu cứ cảm giác như mình vừa nhận được một cơ hội vàng để tiếp tục ván cờ này mà Minhyung chẳng hề hay biết.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro