Chương 10: Mềm lòng

         Vốn dĩ chỉ là một bữa tiệc tụ hội, không ngờ lại chia tay không vui.

  Lam Hải Dương hỏi Lam Tấn: "Đây có phải là người lần trước mày muốn đánh, lại bị người ta đánh lại không?"

  Lam Tấn say đến chóng mặt, vung tay lên trời ngây ngô cười: "Lam Hải Dương, để tôi nói cho anh biết, hắn đánh nhau giỏi, giỏi hơn tất cả các anh em của tôi cộng lại. Nói thật, tôi còn có điểm bội phục đấy ."

  Lam Hải Dương cau mày: "Mày tránh xa nó ra một chút."

  Lam Hải Dương cũng nói câu này với Đào Nhiễm một lần nữa, cô giống như một con mèo bị xù lông: "Chắc chắn là rất xa, nếu có thể, em còn muốn phóng anh ta vào vũ trụ!"

  "..."

  Hậu quả của việc tụ tập là:

  Giang Diệp bị nôn vì uống quá nhiều.

  Mối quan hệ giữa Đào Nhiễm và Giang Diệp rất khó xử.

  Và mối quan hệ giữa Đào Nhiễm và Ngụy Tây Trầm đã giảm xuống mức đóng băng. Cô đơn phương muốn đóng băng Ngụy Tây Trầm.

  Tuy nhiên, quả pháo nhỏ của Đào Nhiễm đã nổ mạnh thời hạn, trước khi được châm nổ.

 Bởi vì thứ Hai là ngày công bố kết quả.

  Lớp trưởng là một cô gái hơi mập, cô đến văn phòng giáo viên từ sáng sớm để lấy bài.

  Trường trung học Cẩm Thành chấm bài cực kỳ nhanh, cả bốn môn đều được phát.

  Lớp trưởng nói: "Thầy Trần yêu cầu mọi người xem trước. Thầy vẫn đang tổng hợp thành tích và gửi cho cha mẹ chúng ta vào buổi tối."

  Phía dưới một trận quỷ sói khóc gào.

  Thầy ơi, em không cần thầy vất vả đâu, xin hãy buông tha.

  Đoạn Phần Phương căng thẳng, dùng hai ngón tay nhéo bài thì, tay còn lại che mắt: "Nhiễm Nhiễm, giúp mình nhìn điểm đi, mình không dám nhìn đâu, chỉ cần nói tốt hay không tốt."

  "Tốt như nào, không tốt như nào?"

  "Quên đi, để mình tự xem."

  Đào Nhiễm nhìn chằm chằm vào con số 42, 38, 28, 30 trên tờ giấy.

  Tốt nhất là môn tiếng Anh, 42.

  Tam trường một đoạn công lao.

(Editor: Có thể hiểu như kiểu cố mấy cũng vậy vì bỏ công sức ít lấy đâu ra tốt.)

  Đoạn Phần Phương cũng thở dài: "Ôi, điểm thật tệ, đề cũng khó."

  Trác Lương ở hàng trước không khỏi quay đầu khoe khoang.

  Trác Lương trong mắt u sầu: "Mọi người nói xem, điểm toán của tôi là 132, là điểm cao nhất sao?"

  "..." Muốn đánh chết người không?

  Trên đời này có một số học sinh giỏi luôn than ngắn thở dài sau khi thi xong, than ôi, tôi làm bài kém làm sao, xong chuyện rồi. Kết quả là 132/150 điểm trong nháy mắt.

  Đem học sinh kém tức giận nôn ra máu.

         Trác Lương là một trong những người xuất sắc nhất, đặc biệt xuất sắc trong việc đả kích học sinh kém.

  Thành tích của cậu ta thật ra rất tốt, đứng đầu lớp Ba, sở dĩ ngồi xuống hàng sau là vì cậu ta là người xếp cuối học kỳ trước, đệm lưng cho Đào Nhiễm.

  Viêm ruột thừa nên không thi.

  Cũng bởi vậy trong kỳ nghỉ hè, cậu đã dành rất nhiều thời gian ở nhà đọc sách, chỉ nghĩ rằng mình sẽ không chậm nửa bước trong học kỳ này.

  Đề khó, và số điểm 132 của cậu thực sự có thể là điểm cao nhất.

  ~

  Ở hàng ghế cuối cùng trong lớp học, Ngụy Tây Trầm đang xem bài thi.

  Anh xoa trán, trong lòng có vài phần bực bội.

  Một giọng nói lạnh lùng nói với anh, tình hình đang vượt quá tầm kiểm soát.

  Giọng nói đó nói rằng, trước khi mày đến Cẩm Thành, mày đã nói phải trở thành một học sinh giỏi.

  Mày phải ngụy trang là một học sinh giỏi.

  Cô ở ngay trước mặt anh, nhẹ nhàng ngân nga. Giọng điệu khá buồn, chắc do mình làm bài chưa tốt. Hát những bài buồn để tự giải trí.

  Cô đa số thời gian đều không tim không phổi, cái gì cũng không để ý, tính cách cũng hào phóng.

  Có lẽ là lần đầu tiên chán ghét một người nhiều như vậy.

  Chán ghét từ cái nhìn đầu tiên.

  Cô ghét mọi thứ anh làm.

  Ngụy Tây Trầm không nói gì, vò bài thi ném vào thùng rác.

  Đám đông nhìn chăm chút, anh rời khỏi lớp học.

  Lại không trở về.

  ~

  Việc Ngụy Tây Trầm trốn học đã gây náo động cả lớp.

        Đoạn Phần Phương nói: "Hắn lá gan lớn thật..."

  Đào Nhiễm chống cằm: "Tớ nói hắn không phải học sinh giỏi gì, cậu còn không tin."

  Nhưng mà hiện thực lại khiến người ta bực bội.

  Cơ hồ giáo viên nào khi giảng bài đều sẽ nghĩ ra câu này: "Lần này đề tuy khó, nhưng có một bạn trong lớp làm bài rất tốt, chứng tỏ cũng không quá khó... còn những người khác thì sao?"

  Ngụy Tây Trầm đứng đầu kỳ thi.

  Đứng đầu môn, đứng đầu tổng điểm. Tất cả đều là hắn ta.

  Điểm tối đa môn Toán, 98 điểm Vật lý, điểm tối đa Hóa học và 138 điểm tiếng Anh.

  Có lẽ thành tích tốt mang hào quang, tên tuổi của Ngụy Tây Trầm đã lọt qua một tầng vàng, giáo viên tự động bỏ qua nghĩ đến việc hắn trốn học: một học sinh ưu tú như vậy sao có thể trốn học, nhất định có chuyện khẩn cấp, không kịp xin nghỉ.

  Trác Lương mặc dù là nam sinh nhưng điểm bị người ta quăng xa thế, khóe mắt chảy ra nước.

  Đào Nhiễm sợ ngây người.

  Không thể nào? Hắn chỗ nào nhìn giống như đạt điểm cao vậy?

  Đoạn Phần Phương ngượng ngùng nói: "Thật lợi hại nha."

  Kế tiếp cả ngày đó, Đào Nhiễm thất thần. Cô đột nhiên nhớ tới những gì Trình Tú Quyên đã nói trước đó - Tiểu Ngụy á, cậu ấy đứng đầu ở huyện đó, con nên học hỏi cậu ấy đi.

  Khi tan học, cô cảm thấy mỗi bước đi của mình vô cùng nặng nề.

  Trình Tú Quyên không nói dối, hắn ta thực sự đứng đầu.

  Vậy cô đứng đầu từ dưới lên thì sao?

  Kinh khủng.

  Kết quả thi tối nay!

  Kết quả thi của cô được gửi đến điện thoại di động của mẹ. Nếu chỉ có kết quả của cô, cô có thể chống chế. Nào là đề quá khó, thầy cộng điểm sai...

 Nếu như... Điểm thi của Ngụy Tây Trầm cũng gửi đến điện thoại của mẹ cô thì sao?

  Cuộc sống đã quá khó khăn rồi.

  Ngay khi nghĩ đến hậu quả, Đào Nhiễm muốn biến thành chó luôn đây. Cô có nên chạy lại và hét lên: Mẹ ơi, để con nói cho mẹ biết, hôm nay Ngụy Tây Trầm trốn học!

  Khi đó mẹ cô có lẽ sẽ thờ ơ, cầm chổi lông đuổi theo cô: "Nếu con có thể thi được hạng nhất, đừng nói là trốn học, con muốn lên trời cũng được!"

  Cô không muốn lên trời, cô cũng không dám về nhà.

  Đào Nhiễm mặc một chiếc váy kẻ sọc, mua một cây kem.

  Vốn đã không định bắt taxi về nhà nữa, cô chậm rãi đi bộ dọc theo con đường núi.

  Thực sự không muốn về nhà chút nào.

  Cuối hạ đầu thu, hoàng hôn vốn đã có chút lạnh, nhưng cô càng đi chậm thì càng nóng.

  Kem que trên đường cũng ăn xong rồi, Đào Nhiễm xách ba lô, cảm thấy mình thật sự quá thảm. Sao có thể ngu ngốc như vậy? Tại sao không thể học chứ?

  Cô đi lên con dốc cuối cùng.

  Ở góc đường, cô thấy một người không ngờ tới.

  Nam sinh mặc đồng phục nhìn cô bò tới, ánh mắt lặng lẽ dừng trên người cô.

  Hóa ra là Ngụy Tây Trầm, người trốn học cả ngày.

  Ánh mắt anh bình tĩnh, giống như một người đã chờ đợi rất lâu đang cận kề cái chết, cố gắng nắm lấy tia hy vọng cuối cùng.

  Đào Nhiễm bị chính tưởng tượng của mình làm kinh ngạc, ngày hôm qua đã hạ quyết tâm không để ý tới hắn, lúc này coi như không thấy, muốn đi vòng qua.

  Ngụy Tây Trầm vươn tay ngăn cản cô, hơi mím môi: "Đào Nhiễm."

  Cô ngước lên nhìn anh.

Nam sinh lộ ra nụ cười lười biếng: "Tôi có chuyện muốn cùng cô thương lượng."

  "Cái gì?" Cô theo bản năng tiếp lời.

  "Hòa giải được chưa?"

  Đào Nhiễm mở to hai mắt, con ngươi đen kịt tựa hồ nhìn thấy quỷ, Ngụy Tây Trầm nói cái gì?

  Anh nói: "Đừng chán ghét tôi nữa có được không?" Chàng trai rũ mắt nhìn cô, "Tôi đã đợi rất nhiều năm."

  Từ mùa xuân cỏ dại mọc cao đến thắt lưng, đến mùa đông tuyết phủ trắng xóa núi rừng. Chờ đợi năm này qua năm khác, không ai có thể biết nó như thế nào.

  Đào Nhiễm nghi hoặc nhìn hắn, cái gì rất nhiều năm?

  Hắn đang chờ cái gì?

  Cô hắng giọng một cái, giọng hướng lên: "Cũng đúng nha, để tôi nói cho anh chi tiết, không được làm chuyện xấu với người nhà tôi, không được dọa tôi, nghe lệnh của tôi..."

  Ngụy Tây Trầm một giây hối hận tự mình đầu óc nóng lên.

  Dịu dàng nhẹ nhàng hả, hahaaha, cô thì biết cái gì, kiểu cô gái tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời không hợp với bộ dạng này.

  Hắn khép hờ hai mắt, ngữ khí mang theo ý cười nói: "Nghe nói nơi hoang vu này thích hợp nhất là nơi chôn xác."

  Không có một chiếc taxi nào trên đại lộ vắng vẻ.

  Đào Nhiễm dứt khoát ngậm miệng.

  Một lúc sau, cô mới lắp bắp nói: "Nếu anh dám đụng đến tôi, tôi, không, không, cha tôi..."

  Ngụy Tây Trầm cười muốn chết.

  "Yên tâm, không ai thấy đâu."

  "Tôi -tôi -tôi đương nhiên nguyện ý cùng anh giảng hòa! Tôi một chút cũng không chán ghét anh. Yên tâm, về sau tôi và anh sẽ bao dung lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ."

Ngụy Tây Trầm cúi người: "Thật sao?"

  "Phải phải!"

  Anh đưa tay phải ra, tóm lấy cổ cô mà không cần bất kỳ lực nào.

  Đào Nhiễm bị dọa sắp khóc.

  Cứu mạng a, cha mẹ ơi, các người xem mình mang thứ tốt gì về này!

  Vết chai trong lòng bàn tay anh thô ráp, làn da mỏng manh trắng nõn quanh cổ cô chỉ cần nắm nhẹ nó cũng hơi ửng đỏ. Anh tặc lưỡi, "Muốn bóp chết ngươi."

  "..." Không, làm ơn, giết người là phạm pháp đó.

  "Nhưng tôi cảm thấy giết người phiền toái, cho nên tôi thỏa hiệp." Ngụy Tây Trầm nhếch môi, "Về sau nếu muốn chung sống hòa bình, muốn biểu đạt thành ý đối với tôi thì phải nhớ rõ nghe lệnh tôi."

  Anh cười nhẹ nắm lấy cổ cô: "Ánh mắt cô là sao?"

  Đào Nhiễm muốn quay ngược thời gian về khoảnh khắc khi hắn do dự và hỏi cô liệu cô có thể ngừng chán ghét hắn hay không.

  Cô nhất định sẽ gật đầu điên cuồng và nói có thể, có thể, có thể.

  Cô muốn đẩy hắn ra mà chạy, nhưng khi nghĩ đến kết cục của Lam Tấn ngày đó, Đào Nhiễm lại từ bỏ ý định này.

  Trong lòng lạnh băng, cô chạy không thoát.

  Đào Nhiễm suýt chút nữa đã rơm rớm nước mắt nói: "Đã biết."

  Hắn mang theo ba phần ý cười cúi đầu, nhìn bộ dạng đầy nước mắt của cô vài lần rồi từ từ buông lỏng tay ra. Nguỵ Tây Trầm ý cười không chạm đáy mắt, hoàng hôn đã sắp lặn hết, và sau những giọt nước mắt của cô vẫn ẩn chứa vô số ghét bỏ.

  Tay trái chưa giơ lên của anh ​​đang xách một bể cá nhỏ.

  Hắn thấp giọng nói, "Giơ tay ra."

  Ngụy Tây Trầm đưa bể cá nhỏ cho cô, Đào Nhiễm cầm lên xem, bên trong có hai con cá vàng nhỏ xinh xắn đang bơi lội. Một đỏ một đen, rất đẹp.

  Anh ta trốn học cả ngày chỉ để mua hai con cá vàng nhỏ?

 Cô ôm bể cá trên tay, lặng lẽ ngước mắt lên nhìn anh.

  Ngụy Tây Trầm khịt mũi cười nói: "Làm sao vậy, hiện tại cảm thấy ông đây đẹp trai sao?"

  "Phi."

  Anh không so đo với cô, "Cô về nhà đi."

  Đào Nhiễm đi mấy bước, đột nhiên quay đầu lại, Ngụy Tây Trầm vẫn đứng đó nhìn cô.

  Cô ôm tia hy vọng cuối cùng, hỏi anh: "Ngụy Tây Trầm, kết quả thi của anh gửi cho ai vậy?"

  Thiếu niên hung ác nhếch khóe môi: "Mẹ cô, dì Trình."

  "..." Cô vô cùng ghét anh.

  Đào Nhiễm đi thêm vài bước, quay đầu cười mắng: "Hừ, Ngụy Tây Trầm, đồ biến thái, nghe lời anh ư? Nằm mơ đi, ai cho anh lá gan dám uy hiếp tôi? Thiên đạo có luân hồi, cứ chờ cho tôi! Đồ xấu xa, lưu manh, vô lại!"

  Cô mắng xong liền bỏ chạy.

  Dưới ánh chiều vàng, cô giống như một con thỏ đang chạy một cách liều mạng.

  Gió nhẹ thổi, hoàng hôn ấm áp.

  Anh cuộn bàn tay phải đã chạm vào cổ cô, khẽ cười, trong lòng mềm nhũn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro