Chương 9: Vương bài
Anh trai của Lam Tấn đã mời khách, nhóm "khách" của họ tỏ vẻ không ngại.
Lam Tấn đứng dậy, nói "Chờ một chút" và rời đi.
Hắn vừa đi, đám học sinh xung quanh quán bar bắt đầu nhỏ giọng nghị luận, từ bên trong chỉ cần xuyên qua cửa kính là có thể nhìn thấy đường phố bên ngoài.
Mặt trời như thiêu như đốt, hai thiếu niên nhìn Lam Tấn đến gần.
Chàng trai mặc đồ đen có một cảm không thể phân định rõ được, còn chàng trai phía sau anh ta toát ra một vẻ ngoài lưu manh.
Một cô gái thì thầm: "Anh chàng bên ngoài đẹp trai thật đấy".
Người bạn đồng hành gật đầu tán thành: "Còn thật đặc biệt."
Nói có gì đặc biệt cũng khó nói nên lời, cô liếc nhìn Giang Diệp và cuối cùng cũng hiểu ra một chút. Chàng trai bên ngoài tuy trưởng thành nhưng thiếu đi khí chất thư sinh, ra dáng đàn ông hơn. Kiểu đàn ông không dễ chọc ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Đào Nhiễm nghe có người hỏi: "Bọn họ thật sự là học sinh sao?" Cô sửng sốt, cũng cảm thấy lai lịch không rõ của Ngụy Tây Trầm thoạt nhìn cũng không giống học sinh, nhưng hắn chính là học sinh mà.
Bây giờ ngẩng đầu nhìn đám bạn học huyên thuyên này, cô liền đau đầu, thật sự sợ Ngụy Tây Trầm lại tiến thêm vào.
Chưa đầy một phút, quả nhiên Lam Tấn đã dẫn Ngụy Tây Trầm và Văn Khải đi đến.
Đào Nhiễm: "..." Các người không phải có thù hận sao? Ah? Ngụy Tây Trầm, anh ta tới đây làm gì?
Lam Tấn chân chó cười hì hì giới thiệu: "Đây là bạn cùng lớp của tôi ... Ồ không, bạn học mới tên là Ngụy Tây Trầm, anh em phía sau...?"
Văn Khải cười xã giao, "Tôi tên là Văn Khải, "Văn" có nghĩa là "Tin tức", và "Khải" có nghĩa là "Kẻ ngốc".
Mọi người: "..." Khải là kẻ ngốc?
Giới thiệu rất đặc biệt.
Văn Khải nhìn xung quanh, thầm nghĩ ngày nóng bức như này ra ngoài cũng không phải vô ích.
Cô gái nhỏ của anh Ngụy nép vào góc, nhìn như muốn cắn bọn họ.
Yo! thật là một kẻ muốn giết người.
Hai người họ là người đến sau khiến bầu không khí trở nên gượng gạo.
Lam Hải Dương mỉm cười với mọi người, xáo bài của Hứa Thâm rồi bảo Ngụy Tây Trầm và Văn Khải ngồi xuống, anh chuẩn bị chia bài.
Tổng cộng 21 người, chỉ có một Vương bài.
Khi mọi người bốc bài, trong lòng đều có chút mong chờ."
Đào Nhiễm ngoại lệ, cô vận khí xui xẻo, uống nước rút thưởng cũng không bao giờ trúng số.
Vừa mở ra, là thẻ số 5.
Hứa Thâm mặt mày hơn hở, hai ngón tay búng bài Poker: "Bản vương ở đây" Hắn ác độc thở dài, "Trời sinh ta làm Vương bài, thần dân đâu, ta đi chọn người."
Hắn hét lên: "Chỉ định số 5 làm việc!"
Đào Nhiễm: "..." Cô đưa tay che bài, nháy mắt với Hứa Thâm — "Anh ơi, xem em, xem em đây, bình tĩnh đi."
Hứa Thâm liếc nhìn cô một cái, tức khắc bừng tình. Giả vờ như không thấy: "Mở màn sao, vậy chơi kích thích."
Đào Nhiễm hận không thể tìm ra cách vạch trần tâm tư nhỏ nhen của hắn.
Hứa Thâm: "Bạn học số 5 ở trong đám người của chúng ta, chọn một người khác giới nói một câu, cái gì mà thích này, cái gì mà em yêu anh anh yêu em, mấy lời linh tinh trong lòng nói ra...."
Đào Nhiễm thiếu chút nữa nhảy dựng lên, Hứa Thâm, anh. . . Đồ khốn, tên quỷ này sao không chết đi!
"Bài số 5?"
Đào Nhiễm giơ tay cam chịu.
Mọi người đưa mắt nhìn qua.
Cô đứng dậy khỏi chỗ ngồi, các khớp ngón tay trắng bệch, có những tiếng la ó và vỗ tay không ngớt.
Đào Nhiễm nuốt nước miếng, đi về phía đối diện.
Văn Khải, người đang ngồi trên đỉnh của hình chữ U, cảm thấy tim đập thình thịch, nhìn những người xung quanh.
Quả nhiên, lão đại cầm ly cười lạnh.
Đào Nhiễm đi tới trước mặt Giang Diệp, anh ngẩng đầu lên, lộ ra ngũ quan tinh xảo, trong mắt không chút gợn sóng, yên lặng nhìn cô.
Cô bị nhìn đến chột dạ.
Đột nhiên những tiếng huýt sáo đó biến mất khỏi, tất cả như trở lại vào đầu mùa hè năm nay, cô chạy theo anh.
"Giang Diệp, em rất thích anh, anh thích em một chút đi."
"Anh xem, em cũng không xấu, chỉ là thành tích hơi kém, nhưng em có thể cố gắng."
"Em.. em... em... không phải muốn kéo tay anh, vừa rồi là ngoài ý muốn."
Nhưng mùa hè đã gần kết thúc rồi.
Mùa thu đang đến, dũng khí của con người sẽ không còn nữa, cũng sẽ mệt mỏi, sẽ khó chịu, sẽ xấu hổ.
"Giang Diệp." Trong tiếng la ó, cô nhẹ nhàng mở miệng, thiếu niên ánh mắt trong suốt như thủy tinh nhìn cô, không nói lời nào.
"Thực xin lỗi." Cô nói: "Em trước đây gây cho anh rất nhiều phiền toái, sau này trở về ngẫm lại, cảm thấy như vậy không đúng, anh lại không thích em, em cứ như vậy quấn lấy anh, anh khẳng định rất khó chịu. Anh yên tâm đi, về sau sẽ không như thế nữa, anh có thể tha lỗi cho em không?"
Cô vừa dứt lời, tất cả mọi người đều im lặng.
Quá trình theo đuổi Giang Diệp của Đào Nhiễm trong học kỳ trước, tuy nói không oanh oanh liệt liệt nhưng cô gái này luôn tiến về phía trước, đụng phải bức tường cứng Giang Diệp này nhiều lần mà không ngoảnh lại. Tưởng được xem lại một hồi thổ lộ, không ngờ cô lại xin lỗi.
Anh có thể tha lỗi cho em không?
Giang Diệp lạnh lùng nói: "Không thể."
Hai lời của anh khiến bầu không khí vốn đã quái dị lại càng an tĩnh hơn, hầu như không ai lên tiếng.
Đào Nhiễm cũng sửng sốt, nhưng Giang Diệp nói không thể?
Nó đâu phù hợp với tính cách của anh?
Cô gặp anh là va phải vách tường cứng khó dời, Giang Diệp một ngụm uống cạn rượu trong ly, liếc nhìn cô, tất cả cảm xúc mãnh liệt đều bị che lấp trong đôi mắt trong veo và ôn hòa.
Anh buông cốc đứng dậy, lồng ngực phập phồng hai lần như đang cố gắng bình tĩnh hít thở.
Thiếu niên bên cạnh nhỏ giọng gọi anh: "Giang Diệp." Anh thế mà lại thất thố.
Giang Diệp lại lần nữa ngồi xuống.
Đào Nhiễm lúng túng đứng trước mặt anh, sợ ngẩng đầu lên nước mắt sẽ rơi xuống. Cô thất vọng buồn bã, ngay cả khi cô từ bỏ việc thích anh, tất cả những gì cô nhận được lại là một câu trả lời phủ định.
Kiều Tĩnh Diệu đau lòng, vội vàng hắng giọng: "Mọi người, trả bài lại đi." Sau đó, cô hung hăng liếc mắt kẻ đầu sỏ gây tội Hứa Thâm.
Hứa Thâm cũng rất bối rối, phương hướng này quả thực thần kỳ.
Trước khi mọi người kịp chuyền bài, Văn Khải đã thu từng tấm một.
Trên mặt hắn mang theo nụ cười: "Tôi tới, tôi tới."
Hắn thu thập tất cả các thẻ, Đào Nhiễm quay trở lại chỗ ngồi của mình. Cô cúi đầu, nếu như lúc mới đến quán bar cô giống như đóa hoa hồng mỏng manh thì bây giờ có lẽ đã khô héo đến không còn một chiếc lá.
Văn Khải đưa bộ bài trong tay cho Ngụy Tây Trầm: "Nào, Anh Ngụy, hãy cho mọi người thấy kỹ thuật xào bài siêu cấp đẹp trai của anh."
Ngụy Tây Trầm tiếp nhận tới.
Khi Văn Khải nói điều này, mọi người đều rất mong đợi, dù sao thì có người xào bài siêu cấp đẹp trai cũng rất tuyệt.
Nhưng anh đã xào nó vài lần với kỹ thuật của học sinh tiểu học, một lá bài số 5 đã rơi xuống, vẻ mặt của mọi người trở nên đờ đẫn.
Ngụy Tây Trầm bình tĩnh nhặt lên, tiếp tục xáo.
Chia bài đẹp trai đến bất ngờ.
Hắn dùng ngón trỏ và ngón giữa chia bài, đánh bay quân bài Poker ra ngoài.
Ở nơi xa nhất, tấm thẻ hạ cánh chính xác trước mặt người đó. Loại kỹ thuật này yêu cầu lực độ cực kỳ chính xác, nhất thời không biết nên nói hắn đỉnh như thế nào.
Già đời hay tay mơ?
Khi mọi người đang xem bài, Đào Nhiễm thậm chí không có hứng thú nhìn xuống những con số.
Dù sao cô cũng không thể làm Vương bài, cho dù có phải, Giang Diệp cũng không có khả năng tùy tiện tha thứ cho cô.
Cô không có may mắn đó.
Quả nhiên, thiếu niên ngồi trên đỉnh chữ U lật bài, trên môi nở nụ cười: "Thật ngại quá, Vương bài là tôi."
Ngụy Tây Trầm nhìn chung quanh, chậm rãi nói: "Vậy lần này, vẫn là số 5 đi. Tới làm một chuyện."
Hắn chỉ ngón tay, Văn Khải đứng dậy đi tới quầy lấy ba chai rượu.
"Tất cả những thứ này, số 5 đều uống." Hắn nhướng mắt, giữa ngón tay kẹp lấy Vương bài, nụ cười trên khóe miệng thậm chí có chút tà ác, "Không sót lại một giọt nào."
Mọi người: "..." Chết tiệt, sắp run lên rồi, số 5 xui xẻo là ai vậy?
Tất cả đều nhìn về phía Đào Nhiễm.
Lúc đầu suy nghĩ của Đào Nhiễm còn lang thang, hiện giờ cũng run bần bật.
Ngụy Tây Trầm ... quá độc ác đi.
Cô run run lật tấm thẻ vốn dĩ còn không quan tâm, nghĩ thầm sẽ không xui xẻo như vậy chứ?
Vừa lật xong đã thấy, là bài số 8..
Số 5 là ai?
"Là tôi." Giang Diệp mặt không đổi sắc nói.
Anh nói xong đứng dậy, đi tới lấy chai rượu, trực tiếp uống một hơi. Tư thế này đúng là không muốn sống, chỉ có thể thấy hầu kết động, chai rượu càng ngày càng ít.
Đào Nhiễm buồn bã nghĩ, Giang Diệp cũng quá xui xẻo đi.
Giang Diệp ho khan sau khi uống hết một chai.
Đó là một chai rượu mạnh.
Anh hầu như không uống rượu, cổ họng trở lên khô đau. Anh ho hai lần và uống chai thứ hai.
Chai thứ hai đi xuống khiến anh càng khó chịu hơn.
Nhưng Giang Diệp đã quen với việc đặt mọi thứ trong lòng, khó chịu cũng không thể hiện ra ngoài.
Ngụy Tây Trầm dùng ngón tay gõ nhẹ Vương bài, ý cười lạnh lùng.
Đào Nhiễm nắm chặt tay, mọi người thế nhưng cũng như vậy nhìn, cũng không ngăn cản. Ba chai rượu mạnh đó, đối với ai cũng là quá nhiều.
Sự chỉ định của Ngụy Tây Trầm đã vượt ngoài nguyên tắc.
"Đủ rồi, đừng uống nữa, hai chai là đủ rồi." Cô nhìn về phía Ngụy Tây Trầm nói: "Anh là Vương bài, nhưng yêu cầu này cũng quá mức rồi."
Văn Khải: ... Bà cô nhỏ đừng nói nữa, ông đây bên cạnh Ngụy Tây Trầm muốn phát run rồi.
Ngụy Tây Trầm nhìn Đào Nhiễm, ánh mắt đen nhánh, khóe môi cong lên: "Vậy cô thay hắn uống."
Đào Nhiễm bị đồ xấu xa này tức chết, giận đến không lựa lờì: "Muốn thay thì tôi thay."
Giang Diệp thở hổn hển, ánh mắt như được khắc bằng băng tuyết: "Không cần."
Anh từ chối ngay, cầm chai thứ ba.
Lam Hải Dương giật lấy nó, "Đủ rồi, đây là tiệc tùng chứ không phải tìm cách trả thù. Huống chi..." Anh trầm giọng nhìn Ngụy Tây Trầm, "Có lẽ cậu ta không nên là số 5."
Có lẽ Nguỵ Tây Trầm cũng không nên làm Vương bài đâu?
Ngụy Tây Trầm không chút nào bị uy hiếp, lười biếng mở miệng: "Lại đây uống." Những lời này hiển nhiên là nói cho Đào Nhiễm.
Lam Tấn ở bên cạnh như người vô hình gần như cả ngày, nhìn thấy Ngụy Tây Trầm vốn muốn trừng phạt, trực tiếp lao tới, chộp lấy chai rượu uống cạn.
Hắn nấc lên: "Thoải mái quá".
"..."
Đào Nhiễm nhìn Ngụy Tây Trầm, nếu hảo cảm của mỗi người có thể được thể hiện dưới dạng điểm, thì cô giờ phút này chắc phải có một làn đạn -1 lơ lửng trên đầu.
Một đường giảm đến âm.
Kiều Tĩnh Diệu nói: "Đừng chơi trò này nữa, không vui." Cả hai lần đều khó chịu, "Hôm nay về nhà đi, hôm khác có dịp gặp nhau."
Bầu không khí trong quán bar quá quỷ dị, mọi người đã sớm chịu không nổi, hiện tại như được đại xá, lần lượt đi ra ngoài.
Khi Kiều Tĩnh Diệu ra ngoài, cô đi ngang qua Ngụy Tây Trầm, nói bằng giọng mà chỉ hai người họ có thể nghe thấy: "Đào Đào không uống được rượu, bị dị ứng cồn."
Cô cụp mắt xuống, trong đôi mắt lạnh lùng của thiếu niên kia hiện lên một tia ngạc nhiên.
Cô hài lòng nhìn ly rượu trên tay hắn, run lên bần bật.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro