Cơ bụng
Vỏ bảo ham ăn, cơ bụng của Quý Hướng Không cũng chẳng so được với cà ri, một miếng cơm một miếng thịt vừa ăn vừa đắc ý rung đùi, trên mặt ngập tràn thỏa mãn.
Khóe miệng dính một chút nước sốt, Quý Hướng Không thấy Thái Đinh không hề hay biết, vẫn còn đang mải há miệng to đùng để nhét vừa miếng thịt cảm thấy buồn cười, vốn tính lau đi cho cậu, nửa đường lại đổi ý, giữ lấy cằm Thái Đinh, ép ra hai cái má thịt, so với viên thịt còn tròn hơn.
Thái Đinh đang ăn vui vẻ bị bắt ngừng, hai má phình lên chuột nhỏ vừa chiếm đóng được kho thóc, ánh mắt mờ mịt nhìn Quý Hướng Không, "Àm ì?" (Nó đang đầy mồm thịt thì bị bạn trai bóp má nên nói ngọng nhe chứ tui hong viết sai)
Bị người ta tóm rồi cũng không an phận, răng thỏ còn cố tình rầm rì nhai thêm hai cái nữa, chẳng may lực tay của Quý Hướng Không quá lớn, Thái Đinh không có cách nào chống lại hắn, chỉ có thể nhai được không khí.
Quý Hướng Không bị đáng yêu công kích muốn xỉu, nghiêng người qua mổ lên môi cậu một cái, đầu lưỡi nhẹ nhàng cuốn nước sốt dính trên mép cậu vào miệng mình.
Thái Đinh chỉ cảm thấy bên miệng mát mát, không nghĩ gì nhiều.
Nhưng giây tiếp theo cậu vội vàng ngậm chặt miệng lại, chờ Quý Hướng Không cắn cắn mút mút nốt ruồi dưới môi cậu cả nửa ngày mới chịu buông ra, răng thỏ lập tức hoạt động, động tác nhấm nuốt tăng hết tốc lực, răng nanh sắc bén như máy cắt cỏ, thẳng đến khi miếng thịt bò ban nãy trôi tụt xuống bụng mới há miệng ra.
"A —! Không có gì hết, em nuốt rồi anh không ăn của em được!"
Thái Đinh ngốc ngốc hí hửng khoe cái miệng rỗng tuếch với Quý Hướng Không, còn le lưỡi với hắn, khóe mắt cong cong mang theo tia giảo hoạt, đắc ý nhìn Quý Hướng Không, lại chẳng phát hiện ra ánh mắt của đối phương từ trên cao liếc xuống càng lúc càng nguy hiểm, sắp bị cậu câu dẫn chết rồi.
Quý Hướng Không nheo mắt, hỏi: "Ai thèm tranh ăn với em."
"A?" Thái Đinh thoáng liếc qua Quý Hướng Không, rõ ràng không thèm tin lời hắn nói, "Anh nhắm vào miếng thịt bò của em ấy gì, quỷ hẹp hòi!"
Quý Hướng Không tức cười, đôi khi hắn cũng không biết trong đầu Tiểu Thái Đinh rốt cuộc là chứa đựng những gì, kì diệu giống như một cái máy bắn trứng rực rỡ, mỗi lần nảy ra một màu khác nhau.
"Anh không vô vị như vậy", Quý Hướng Không kéo cái tay đang cầm thìa múc nốt chỗ súp tom yum của Thái Đinh, "Đừng ăn nữa, đợi lát nữa rồi ăn tiếp."
"Ai nha, còn thừa một ngụm, không thể lãng phí!"
Thái Đinh ôm chén súp vào ngực gào lên, Quý Hướng Không chẳng nói chẳng rằng, giơ tay đoạt lại, hầu kết nảy lên một nhát, bát súp nhỏ đã trông thấy đáy.
Thái Đinh ôm được không khí, miệng lẩm bẩm phí công, "A, này, anh, em, súp. . ."
Quý Hướng Không uống xong còn tặng cậu một nụ hôn vị tom yum, "Trả lại em một ít."
"Phì phì phì!" Thái Đinh ghét bỏ quệt miệng, mắt to đáng yêu lườm hắn, nói lời vô cùng tàn nhẫn, "Quý Hướng Không anh xong đời rồi."
Quý Hướng Không hả hê cười, dấu ngoặc nhỏ trên mặt trông thấy bộ dạng thở phì phò của cậu lại càng sâu thêm vài phần, xấu xa mò đến trước mặt Thái Đinh hôn bẹp một cái, "Ừ, anh sợ gần chết."
Chỉ có thể nói, Quý Hướng Không quá hiểu Thái Đinh, ăn xong không bao lâu, Thái Đinh quả nhiên bắt đầu nằm lên giường ôm cái bụng hơi phồng chút xíu của mình, rầm rì gọi Quý Hướng Không, "Không ca, bụng căng quá, em khó chịu."
Người đang chơi game nghe thấy tiếng mèo nhỏ nhà mình gọi, quay đầu nhìn, cái bụng trắng bóng mềm nhũn cute hơn cả bánh gạo nếp, Quý Hướng Không nóng mắt, quăng điện thoại ra bàn, chẳng quan tâm mình đang vào trận, lăn thẳng lên giường.
Sói đói vồ mồi, chắc là cũng chỉ có thế.
Thái Đinh hoảng sợ giống như động vật nhỏ, chun mũi, không tránh né, ngược lại còn đặt tay lên bả vai rộng lớn của Quý Hướng Không, thắt lưng dùng lực, cả người rướn về phía trước, treo trên người hắn.
Mặc kệ ánh mắt càng ngày càng tối đi của Quý Hướng Không, Thái Đinh dường như không cảm nhận được nguy hiểm, tiếp tục đốt lửa xung quanh, chui rúc cọ xát, tay từ vạt áo sơ mi tiến vào, đụng tới cơ bụng xúc cảm cực tốt của Quý Hướng Không, dính dính nhão nhão nói: "Chúng ta làm chút vận động tiêu thực nhé, đi mà, Không Không."
Sau đó lại nắn bóp bụng thịt mềm mềm của mình, có chút ảo não: "Thực hâm mộ cơ bụng của anh, em chẳng có gì cả. . ."
Quý Hướng Không cắn chặt răng, từ kẽ răng phun ra một câu: "Được, làm vài lần, em cũng sẽ có cơ bụng."
Nghe xong cả mặt Thái Đinh đều ửng hồng, vừa trêu chọc người ta xong, tự mình lại xấu hổ, cứ như đà điểu vùi mặt vào hõm vai Quý Hướng Không, rầm rà rầm rì ừ một tiếng.
Hô hấp ấm áp vờn quanh, sắp làm cho lửa trong người Quý Hướng Không cháy lan ra cả đồng cỏ.
Thái Đinh đặt lưng xuống giường, nhìn người đang đè lên mình, yếu ớt thở ra, hỏi: "Em muốn làm cái này có được không, bảo?"
Quý Hướng Không ôm chân Thái Đinh, còn không quên ở bắp đùi trắng mịn cắn một miếng, lưu lại dấu răng hồng hồng.
"Đừng nói lời vô nghĩa, làm đi."
Thái Đinh tràn đầy oán hận nhìn hắn, "Em cắn chết anh giờ!"
Quý Hướng Không cười hớn hở, "Em ngồi dậy trước rồi cắn sau."
"A Á!!"
Thái Đinh dùng sức, tay vịn ra sau đầu, không tình nguyện làm một động tác gập bụng tiêu chuẩn.
"Giỏi quá", nhân lúc Thái Đinh ngồi dậy, Quý Hướng Không nhắm đúng thời cơ tóm được cánh môi phấn nộn của Thái Đinh, chụt một cái, "Vỏ bảo lợi hại quá."
Thái Đinh cười lạnh một tiếng, "Ha ha."
Trên trán đổ ra một tầng mồ hôi mỏng, Thái Đinh gập được mấy lần, nằm bẹp trên giường theo hình chữ đại (大).
Vừa ăn no, Quý Hướng Không cũng không dám để Thái Đinh vận động mạnh, chỉ là muốn hôn hôn mà thôi.
Trở mình nằm xuống bên cạnh Thái Đinh, mới vận động xong cơ thể còn chưa thả lỏng, Quý Hướng Không vươn tay sờ bụng nhỏ của Thái Đinh: "Vỏ, em xem, cứng rồi."
Thái Đinh không thèm phản ứng lại hắn, miệng vừa lầm bầm vừa xoay người đưa lưng về phía Quý Hướng Không.
Một lùi một tiến, Quý Hướng Không vừa vặn có thể ôm Vỏ bảo từ phía sau, thực ra dáng người Thái Đinh rất đẹp, nam sinh viên lại càng yêu cái đẹp, ngày nào cũng cần mẫn cọ xát, cả người đều mềm mại thơm mát.
"Vỏ ơi", Quý Hướng Không dán vào Thái Đinh, gặm cắn cái gáy trắng nõn, vật cứng cách lớp quần chọc vào cậu, Thái Đinh đương nhiên là cảm nhận được, nhưng để trả thù hành vi xấu xa ban nãy của Quý Hướng Không, Vỏ Vỏ kiêu ngạo quyết định giả bộ làm ngơ.
"Cái gì?" Thái Đinh thậm chí còn chẳng cho Quý Hướng Không một ánh mắt.
Quý Hướng Không nhích người lên, kéo tay Thái Đinh lần mò xuống dưới, "Em xem, cứng rồi mà."
Tư thế cưỡi ngựa tiến vào cực sâu, Thái Đinh có chút chịu không nổi, chống tay lên cơ bụng rõ ràng của Quý Hướng Không, run rẩy ngồi xuống.
Rất khó hiểu, rõ ràng ngay từ đầu người cần vận động là cậu mà.
"Vỏ Vỏ ngoan, ngồi thấp chút nữa."
Quý Hướng Không luôn kiên nhẫn vô hạn với thói quen trong lúc làm tình của Thái Đinh, giống như một hồ nước xuân bao vây quanh hắn, khiến hắn cam tâm tình nguyện sa vào.
Thái Đinh gian nan lắc đầu, lưỡi nhỏ hơi hé ra ngoài, thở dốc, đôi mắt to tròn ướt nước nhuốm một tầng sắc dục nồng đậm, sớm đã không còn tỉnh táo.
"Quá. . . Em không được. . ."
"Được mà, bảo ngoan."
Quý Hướng Không một bên dỗ dành Thái Đinh, một bên đỉnh thắt lưng lên trên, thân thể đã được mở rộng vừa đủ hoàn toàn tiếp nhận được hắn, vấn đề này thì Quý Hương Không rõ ràng hơn Thái Đinh nhiều.
Thái Đinh đột ngột bị xâm nhập tinh tế kêu một tiếng, cự vật cực đại thẳng tắp chọc trúng điểm mẫn cảm của cậu, vừa dính nhớp vừa tê dại, lan rộng ra khắp tứ chi, Thái Đinh cả người mềm nhũn, nằm phủ phục trên ngực Quý Hướng Không.
Thái Đinh nựng mặt Quý Hướng Không, cậu bình thường thích nhất là sống mũi cao thẳng của hắn, hôn từng chút lên chóp mũi hắn hệt như gà mổ thóc, vươn lưỡi miêu tả sống mũi từ trên xuống dưới, lưu lại vệt nước ướt sũng, cuối cùng dừng trên đầu mũi tròn trịa, nhẹ nhàng cắn một nhát.
Quý Hướng Không không hề ngừng lại động tác dưới thân, hai người ôm chặt, gậy nhỏ yếu ớt của Thái Đinh bị ma xát liên tục, khoái cảm càng thêm kịch liệt.
Thái Đinh bị đâm sướng, còn muốn vừa làm vừa hôn môi Quý Hướng Không, môi lưỡi quấn quýt, Quý Hướng Không đảo khách thành chủ, giữ ót Thái Đinh duỗi lưỡi vào tận sâu.
Tiếng rên rỉ mềm nhũn kẹt trong cổ họng phát ra không nổi, Thái Đinh mặt mũi đỏ bừng, nóng nóng, thích thích, xấu hổ, tóm lại, chính là hưởng thụ.
Thái Đinh quen thói nhàn hạ, ngồi ở trên nhún một hồi, bắt đầu lười biếng, làm nũng với Quý Hướng Không.
"Em mệt quá, đổi tư thế được không."
Quý Hướng Không cong môi cười, chẳng nói là được hay không được, chỉ dùng tay nắn bóp mông thịt đẫy đà của Thái Đinh, xúc cảm so với lúc nhào bột còn thoải mái hơn. Côn thịt vẫn nhẹ nhàng chọc vào lỗ nhỏ, vách tường ấm áp gắt gao siết chặt lấy cự vật của hắn.
Rất sướng.
Quý Hướng Không nhịn không được nắn bóp eo Thái Đinh, sau một cú thọc sâu chính là đâm như vũ bão. Tiếng rên rỉ của Thái Đinh biến thành đứt quãng, khàn giọng gào thét: "Ưm a. . . Chậm một chút. . . a, Không, Không ca, Hướng Không ca ca. . ."
Siêu sướng.
Quý Hướng Không cảm thấy Vỏ Vỏ lúc bị dục vọng lôi cuốn so với bình thường càng thêm đẹp mắt, vừa thuần khiết lại kiều diễm, không kìm nổi, ôm Thái Đinh ngồi dậy, thậm chí không nỡ rút tính khí ra, vẫn như cũ đâm vào nơi sâu nhất.
Tư thế đột nhiên thay đổi làm cổ Thái Đinh nổi cả gân xanh, Quý Hướng Không đỏ mắt, liếm mút mồ hôi chảy dọc theo đường gân trên cổ cậu. Hệt như quỷ hút máu vào đêm trăng tròn, giây tiếp theo sẽ cắn đứt cần cổ yếu ớt của người trong ngực.
"Nằm sấp xuống."
Quý Hướng Không vỗ vỗ mông Thái Đinh, cậu ngoan ngoãn hạ thấp thắt lưng, eo nhỏ còn cong mượt hơn cả khe suối.
Nước mắt chảy qua đuôi mắt hồng hồng, Thái Đinh nhấc mí mắt lên nhìn ra sau, đôi mắt xinh đẹp làm hạ thân Quý Hướng Không lại trướng thêm một vòng, đỡ thắt lưng cậu nhét đồ vào lỗ nhỏ, hai người đều không tự chủ phát ra tiếng rên khẽ.
"Hức ưm, sâu quá. . ."
Thái Đinh nằm dưới thân Quý Hướng Không không ngừng vặn vẹo, ăn vào càng sâu, khoái cảm mãnh liệt khiến cậu nhũn chân không quỳ được, Quý Hướng Không đành phải ôm người vào ngực, thọc sâu thêm chút nữa.
Xuyên xỏ vừa sâu vừa nặng làm bụng Thái Đinh gồ lên ro ràng, Thái Đinh ngây ngốc vươn tay xoa bụng, giãy giụa muốn hắn rút ra.
"Ăn không vào, sâu quá, ức. . ."
Quý Hướng Không hôn lên xương hồ điệp của Thái Đinh, giữ chặt không cho người thoát khỏi.
"Vỏ Vỏ tốt, Vỏ Vỏ ngoan, bé cưng của anh."
Dưới thanh âm ôn nhu dịu dàng của ôn nhu Quý Hướng Không, từng đợt khoái cảm của Thái Đinh bị đẩy lên đỉnh điểm, chờ mãi cũng đến lúc Quý Hướng Không bắn ra, hai người ướt đẫm mồ hôi ôm dính lấy nhau.
Lượng vận động này xem như hoàn toàn đạt chuẩn đối với Thái Đinh, chỉ là người đang mệt đến độ sắp ngủ gật vẫn không an phận, một hồi sờ sờ đường cong của cánh tay người yêu, chốc chốc lại nắn bóp cơ bụng cậu thích nhất, cười ra vài tiếng hì hì ngây ngô.
Quý Hướng Không chống tay nhìn Thái Đinh làm mấy chuyện ngớ ngẩn, nhéo nhéo mặt cậu: "Cười cái gì thế hả Vỏ Vỏ."
Thái Đinh thực sự mệt mỏi, chậm chạp nhắm mắt ủn vào ngực Quý Hướng Không, miệng còn rầm rì: "Không Không là của em, cơ bụng Không Không cũng là của em, he he, đều là của em!"
Quý Hướng Không không nghĩ tới Vỏ Vỏ còn để tâm chuyện lúc nãy, nuông chiều xoa ót cậu, dỗ cậu ngủ say.
"Là của em, đều là của em."
END.
-----------------------
Tác giả: Sau khi ăn no không nên vận động quá kịch liệt nha các bảo bối!!!
Editor: End là end cái khúc này thôi chứ ko phải end cả fic đâu nha.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro