Chương 11

Byakuran phụt một tiếng:
"Tham vọng lớn thật đấy ~~"

Anh ta dường như rất kính phục vỗ tay, trên mặt cười tủm tỉm, giống như chế giễu nhưng không phải chế giễu: "Không biết tên ở Mười Năm Sau kia có cùng chủ đề nói chuyện không nhỉ?"

"Câm miệng, Byakuran."
Sawada Tsunayoshi cười nói.

Byakuran bĩu môi đầy tủi thân:
"Tsuna-kun hung dữ quá à ~~~ Tớ chỉ nói cảm nhận của người ta thôi mà ~~~"
Thấy Sawada Tsunayoshi không để ý đến mình, ngay cả Yuni đang mỉm cười dịu dàng nhìn họ cũng cảnh giác nhìn anh ta, anh ta không khỏi thầm mắng tên Byakuran cặn bã kia.

"Được rồi được rồi, tớ không nói nữa ~~ Đừng giận mà, Tsuna-kun ~~ Yuni-chan ~~~~~"

Tổ chức Áo Đen phải không? Anh ta ghi nhớ rồi! Byakuran ghi hận, không thể đánh tên cặn bã ngốc nghếch kia, chẳng lẽ anh ta không thể xử lý đám cặn bã đó sao?

[Kudo Yukiko nghe chồng nói vậy, liền quay đầu hỏi con trai mình: "Con có hỏi thầy Ezaki nguyên nhân không?"

Shinichi hơi gật đầu, trên mặt hoàn toàn không tin lời giải thích của thầy Ezaki: "Ông ấy nói vị trí cái chăn là vì cô bé tên Ran trước đó ngủ ở nơi khá xa nhà vệ sinh, từng có lúc không kịp đi vệ sinh, nên mới để cô bé ngủ ở gần nhà vệ sinh nhất."
Shinichi tưởng tượng đến lúc thầy Ezaki nói điều này, dường như vì e ngại cô bé Ran mỏng da mặt, nên đã ghé sát vào tai cậu mà nói, cậu trợn trắng mắt.

Kudo Yusaku chắp hai tay thành hình tháp, hỏi:
"Còn những nguyên nhân khác thì sao?"

"Lúc đi dạo, luôn nắm tay cô bé đó là vì cô bé đó siêu cấp mù đường!" Shinichi không hiểu cảm giác mù đường là gì, trên mặt có chút nghi hoặc:
"Không cẩn thận tách khỏi đội ngũ là sẽ đi đến những nơi thái quá (rất xa, lạc đường) lắm. Sau đó, vì cô bé đó luôn nhường các bạn nhỏ khác chơi cầu trượt trước, nên ông thầy đó mới cho cô bé chen hàng chơi trước."

Kudo Yukiko suy nghĩ, cảm thấy những lý do này rất hợp lý:
"À, cái này hoàn toàn hợp lý."

Kudo Yusaku thì vuốt cằm:
"Nói đến đây, có phải con còn nói lộ trình đi dạo có thay đổi, muốn đi công viên khác với trước đây không?"

Shinichi nhíu mày gật đầu:
"Đúng vậy, nhưng ông thầy đó nói nguyên nhân này phải để đến ngày mai mới nói!"

Nghe vậy, Kudo Yusaku cúi đầu suy tư như có điều gì đó. Kudo Yukiko thì nhìn đứa con trai rõ ràng đang có thái độ thù địch với thầy Ezaki, vẻ mặt trêu chọc:
"Mẹ thấy Shin-chan ghen vì thầy Ez2 yêu thương Ran đặc biệt thôi ~~ Mẹ thấy thầy Efune đó là một giáo viên có trách nhiệm!"

"Đã nói không phải như vậy mà!!!"
Shinichi mặt đỏ bừng mà mắng: "Lão già đó tuyệt đối có mục đích không thể cho ai biết!! Bởi vì con đã thấy!! Ánh mắt lão ta nhìn cô bé đó chắc chắn là ánh mắt của kẻ xấu!!"

Cậu nhớ lại cảnh tượng mình đã thấy—ông thầy Ezaki trông hiền lành, hòa nhã đó, lúc không ai phát hiện, lại từ trên cao nhìn xuống mà âm trầm nhìn cô bé tên Ran... Mà cô bé cười rộ lên khả khả ái ái đó lại hoàn toàn không hay biết...

"C-con tuyệt đối sẽ không thua lão già đó!!"
Nói xong, để chuẩn bị cho cuộc chiến ngày mai, khó khăn lắm cậu mới muốn nghỉ ngơi sớm một chút:
"C-con đi ngủ đây!!"

"Khoan đã, Shinichi."
Kudo Yusaku gọi con trai lại, hỏi một câu hỏi kỳ kỳ quái quái: "Chẳng lẽ, đứa trẻ tên Ran đó là đứa trẻ mê ngủ nhất trong cả lớp sao?"

Shinichi nghiêng đầu kỳ lạ, dường như rất khó hiểu tại sao bố mình lại hỏi câu này, nhưng vẫn rất ngoan ngoãn trả lời:
"Đúng vậy! Lần nào cậu ấy cũng ngủ đến người cuối cùng mới chịu dậy!"

"Ai ~~ Shin-chan sao lại chú ý đến Ran nhiều thế ~~?"

"Mẹ! Mẹ ồn ào quá! C-c-con đi ngủ đây!!"

Kudo Yukiko vui vẻ nhìn con trai hốt hoảng mà chạy đi, đang định nói với chồng về con trai họ, nhưng lại phát hiện chồng mình kính phản quang, dường như đã phát hiện ra điều gì đó:
"Sao vậy? Anh có phát hiện ra chỗ nào kỳ lạ không?"

"Anh không chắc có phải anh nghĩ nhiều không..."
Kudo Yusaku vươn tay đến cuốn sổ tay nhà trẻ đặt ở một bên, mở sổ tay ra:
"Hơn nữa, anh đột nhiên nhớ ra một chuyện rất trùng hợp... Thầy giáo chủ nhiệm nhà trẻ của Shinichi... Tên là Ezaki đúng không?"

Ông đặt tờ giấy có một số thông tin của Ezaki lên mặt bàn, ngón tay chấm chấm vào chỗ họ Ezaki này, ông hồi tưởng nói:
"Cái họ này... Hôm nay ở buổi ký tặng cũng có một độc giả cũng tên này... Nhưng vị độc giả đó đến từ Hokkaido..."

Nhưng mà—

Ngày hôm sau

"Này, Shinichi-kun..."
Ran tìm thấy Shinichi đang chăm chú nhìn thầy Ezaki, khuôn mặt đáng yêu nhăn lại, dường như rất không vui.

Shinichi thấy Ran có chút không vui, nhất thời liền luống cuống.
"S-sao vậy?"

Không lẽ những tên đó lại bắt nạt cô bé này sao? Shinichi tay chân luống cuống hỏi, ánh mắt khinh bỉ liếc nhìn mấy đứa nhóc con đang chơi đùa cùng nhau.

Ran ủ rũ nắm chiếc váy nhỏ, giọng nói cũng có chút nghẹn ngào: "Hôm qua vì nhất thời ngại ngùng... đã hung dữ với cậu một chút, xin lỗi..."

"Hả?" Shinichi nghe xong, càng thêm không hiểu gì, sao lại xin lỗi cậu?

"Nhưng mà nhưng mà..."
Ran cúi đầu, giọng nói càng rõ ràng ý khóc:
"Đó là vì Shinichi-kun nói, nói nói nói chuyện tôi đái trong quần trước mặt mọi người... Thật là quá đáng!!"
Cô bé vừa nói xong, liền rất hổ thẹn mà chạy đến bên Sonoko, hai vai rụt rè đáng thương vô cùng mà rung lên bần bật. Sonoko một bên ra dáng người lớn an ủi sờ đầu Ran, một bên tức giận trừng mắt về phía Shinichi.

"...Cái gì vậy chứ... Hóa ra là vì chuyện hôm qua..."
Shinichi hoàn toàn cạn lời mà khóe miệng giật giật:
"Nhưng tại sao cô bé lại vẻ mặt ủ rũ mà đến tìm cậu? Hung dữ với cậu là cô bé, đến tìm cậu xin lỗi cũng là cô bé..."

—Đúng là không hiểu loài sinh vật phụ nữ này.

Chẳng phải chỉ là hỏi to cô bé có phải vì không kịp đi vệ sinh mà đái vào quần hay không thôi sao, đến nỗi phải hung dữ như vậy, cả buổi trưa hôm qua còn không thèm để ý đến cậu sao?

Thôi thôi, cứ để chuyện này sang một bên đã, hiện tại điều quan trọng nhất là phải nghe thầy Ezaki giải thích!

Shinichi chết lặng mà nhìn chằm chằm thầy Ezaki đang lại nắm tay Ran, vẻ mặt hung thần ác sát:
"Đến trưa mà còn chưa giải thích!! Có phải muốn đổi ý không!! Rõ ràng người lớn không nên thất hứa!!

Bố mẹ còn nói được làm được!! Một chút cũng không giống người này!! Quả nhiên người này chẳng phải người tốt gì!!!"

"Ran cậu làm sao vậy?"
Sonoko cạn lời mà liếc nhìn Shinichi cả người phảng phất bốc hỏa, sau đó quan tâm hỏi thăm bạn mình:
"Sao lại trông ủ rũ thế kia?"

Ran ủ rũ ngẩng đầu:
"Tối hôm qua tớ bị mẹ mắng một trận té tát... Mẹ nói không được bắt nạt bạn bè, phải hòa thuận với bạn bè..."
Ran tự mình nghĩ đến cảnh bị mẹ trách mắng, rất ấm ức mà chứng thực sự vô tội của mình với bạn: "Nhưng mà tớ đâu có bắt nạt ai đúng không?"

Sonoko đồng tình gật đầu:
"Đúng vậy, Ran cậu là người ngoan nhất trong chúng ta!! Hơn nữa, nói thật thì, cậu không phải là người đi bắt nạt người khác, mà là bị người khác bắt nạt..."

Nàng hồi tưởng ký ức, ánh mắt khinh bỉ liếc về phía Shinichi đang đi theo phía sau.

Shinichi không chấp nhận, vẫn cứ liều mạng mà trừng mắt thầy Ezaki, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt khinh bỉ từ Sonoko.

Mà người chú ý đến ánh mắt khinh bỉ từ Sonoko lẳng lặng nhìn đoàn người an toàn không có việc gì mà qua xong đường cái, liền rút về phía sau cột điện vừa rồi ẩn thân. Người đi ngang qua nghi hoặc nhìn vị nhân huynh này đầu đội mũ, giữa mũi đeo kính râm, còn mặc một chiếc áo khoác — đây là quái nhân từ đâu tới vậy?

Quái nhân đối với những ánh mắt quái dị đó làm như không thấy, hắn chỉ là nhìn quanh những người đi đường đang đi lại, rất nhanh hắn chú ý đến một ngoại lệ:
Người đó hoàn toàn không thèm nhìn đến trang phục kỳ dị của hắn, phảng phất như tất cả ánh mắt chỉ tập trung vào một người...

Vị kia ngồi trên xe, giơ máy ảnh lên chụp một nhóm người vừa qua đường... Chụp xong còn cúi đầu nghiêm túc ngắm nghía ảnh chụp...

"Được rồi, mau nói cho tôi!"
Shinichi hống hách (tự mãn) mà đút tay túi quần nói:
"Tại sao thầy lại chọn công viên này để đi dạo?"

"Lý do thầy chọn công viên này là vì cô ấy..."
Thầy Ezaki không thèm để ý mà cười khẽ, ôn nhu nhìn chằm chằm Shinichi đã nhìn mình từ sáng, ôn nhu giải thích, ra hiệu mọi người hướng mắt về phía kiến trúc bên cạnh công viên, trên kiến trúc đó, từ cửa sổ của một căn phòng có một người phụ nữ mặc đồ bệnh nhân bước ra:
"Các em có nhìn thấy cô ấy không? Thật ra cô ấy là vợ của thầy đó..."

Mấy đứa trẻ vừa nghe là vợ của thầy, lập tức ồn ào:
"Là cô dâu của thầy sao!!!"

"Thật ra lý do quan trọng nhất là vì... Bên cạnh công viên có bệnh viện mà vợ của thầy đang ở đó, vì sức khỏe của vợ thầy không tốt, nên vẫn luôn nằm viện..."
Thầy Ezaki nói vậy, và xa xa đối mặt với người phụ nữ vừa bước ra vẫn luôn nhìn bọn họ. Dưới ánh nắng chiếu xuống, sắc mặt người phụ nữ trông đặc biệt tái nhợt, vừa nhìn đã biết là tình trạng sức khỏe và tinh thần không được tốt rồi.

Và dường như vì thấy chồng, người phụ nữ nở một nụ cười trên khuôn mặt tái nhợt. Người phụ nữ cười như vậy, các bạn nhỏ vốn yêu thích thầy giáo Ezaki liền yêu cả người thân của thầy, vươn cánh tay bé nhỏ ra chào hỏi người phụ nữ.

"Vì tháng sau cô ấy sẽ được chuyển đến bệnh viện trên núi sâu, nơi không khí trong lành và thích hợp hơn cho việc tĩnh dưỡng. Hơn nữa ở đó hầu hết là những người già yếu, chắc chắn sẽ yên tĩnh hơn ở đây." Thầy giáo Ezaki cúi người xuống, tiếp tục nói:
"Nhưng cô ấy rất yêu thích trẻ con, thích nhìn thấy trẻ con tràn đầy sức sống, nên thầy đã hơi ích kỷ một chút muốn dẫn các bạn đến, để cô ấy nhìn thấy các bạn nhỏ đáng yêu và đầy sức sống này nhiều hơn! Để cô ấy có thêm niềm động lực sớm hồi phục..."

Thầy giáo Ezaki có chút ngượng ngùng gãi má:
"Hơn nữa, đi đường vòng xa hơn một chút cũng giúp các bạn tiêu hao thể lực, có thể ngủ nhiều hơn vào buổi trưa. Còn về việc có nhiều đèn giao thông, thầy cũng muốn thông qua nhiều lần trải nghiệm để các bạn học được nhiều hơn về cách qua đường an toàn..."

Thầy giáo Ezaki nhìn về phía Shinichi đang mím môi, lặng lẽ nghe thầy giải thích:
"Nhưng thầy không ngờ, vì những điều này mà khiến Shinichi-kun bận tâm đấy... Thầy xin lỗi nha ~~"
Thầy đưa tay xoa đầu Shinichi, bày tỏ lời xin lỗi với cậu bé.

Cùng lặng lẽ nghe thầy giải thích không chỉ có đám trẻ, mà còn có cả kẻ lập dị đi theo.

Anh ta trốn dưới gốc hoa anh đào, ngước nhìn người phụ nữ:
Phát hiện ánh mắt người phụ nữ không đặt vào người chồng đang cúi người nói chuyện với trẻ con, mà vẫn luôn chú ý đến cô bé Ran phía sau chồng...

Khi cô bé ngẩng đầu nhìn lên vì tò mò, cô ta lập tức nhận ra, và mỉm cười với cô bé một cách đầy thiện ý—Cứ như thể từ đầu đến cuối ánh mắt cô ta chỉ dừng lại trên cô bé!

Trong phòng của người phụ nữ dường như có khách, cô ta hơi quay đầu lại. Người khách đó, vì góc độ của kẻ lập dị, một bên rèm cửa hoàn toàn không che được anh ta, khuôn mặt của người khách đó đã lọt vào tầm mắt của kẻ lập dị.

Thì ra là vậy....]

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro