Chương 8

["Kudou Shinichi..."
Trẻ con không cần viết chữ có nhiều nét, chỉ cần viết katakana đơn giản: "Xong rồi! Viết xong rồi! Tặng cậu!"

"Cảm, cảm ơn." Shinichi đột nhiên ngại ngùng nói lời cảm ơn, hai bàn tay bé nhỏ cẩn thận nhận lấy chiếc bảng tên hoa anh đào mà Ran đã giúp cậu làm.

"Tớ giúp cậu làm bảng tên là được, nhưng cậu cũng phải hứa với tớ một chuyện, được không?"
Ran hỏi Shinichi. Giúp đỡ lẫn nhau là một đức tính tốt, Shinichi gật đầu.

Được Shinichi cho phép, Ran nghiêm túc nói:
"Tớ đây! Không phải là đứa mít ướt đâu! Cho nên, Shinichi-kun không được gọi tớ là đứa mít ướt nữa nhé!"

"Ồ, ồ..." Shinichi nhìn cô bé rõ ràng vẫn còn vương nước mắt nhưng vẫn cố mạnh miệng giải thích mình không khóc, cậu bé không tiếp tục nói ra sự thật đã thấy nữa...

Cậu bé non nớt không hề biết, cái cảm giác bất lực trước cô bé này, sau này cậu sẽ còn phải trải qua không biết bao nhiêu lần...

"Vỗ tay bốp bốp ~ vào lòng bàn tay, nắm chặt nắm đấm ~~ / Mở nắm đấm ~ cạch cạch, vỗ tay bốp bốp ~~"

Trong lớp học vang lên một đoạn nhạc vui nhộn, các bạn nhỏ hát theo tiếng nhạc bằng giọng trẻ thơ.

"Em nói này! Tại sao vậy?!"
Một giọng chất vấn non nớt vang lên bên cạnh. Ran vừa tò mò vừa khó hiểu quay đầu nhìn:
Là cậu bé Shinichi-kun mới đến không chịu hát hò đàng hoàng, đang nhìn Cô giáo Ezaki với ánh mắt rất dữ tợn.

Tiếng chất vấn vừa rồi chính là cậu bé hỏi.

"Hả?" Cô giáo Ezaki dường như cũng rất khó hiểu tại sao mình lại bị chất vấn, nhưng vẫn ôn hòa mỉm cười nhìn Shinichi-kun.
"Em nói gì cơ?"

"Cô từ nãy đến giờ cứ nhìn chằm chằm không rời mắt..."
Shinichi ra dáng người lớn, dùng ánh mắt xét nét nhìn Cô giáo Ezaki, giơ tay chỉ vào Ran đang vẻ mặt khó hiểu:
"Cứ nhìn cậu ấy mãi!"

Cô giáo Ezaki cười vô tội nhưng cũng buồn cười:
"Không hề có chuyện đó đâu!"

Cô nhìn đồng hồ thấy đã sắp hết giờ, liền cho các bạn nhỏ dừng hát:
"Rồi, các bạn ~~ Hát đến đây thôi nha ~~ Bây giờ chúng ta chuẩn bị đi dạo chơi thôi ~~"

Thời gian đi dạo là lúc mọi người được ra ngoài, được vui chơi thỏa thích, cũng là thời điểm được các bạn nhỏ yêu thích nhất. Vì vậy các bạn nhỏ đều vui vẻ hưởng ứng, và đi theo các cô giáo rời khỏi phòng học.

Ánh mắt Shinichi luôn dõi theo Cô giáo Ezaki rời khỏi phòng học. Trên khuôn mặt nhỏ bé của cậu là sự cảnh giác hiếm thấy ở trẻ con.

"Cậu ngu ngốc hả?!"
Một bạn nhỏ cũng ra dáng người lớn không kém là Sonoko. Cô bé vẻ mặt khinh thường cãi lại Shinichi:
"Cô giáo Ezaki là giáo viên, cô ấy phải luôn nhìn mọi người chứ!"

"Thật sao?"

"Đúng vậy!"
Ran cũng bênh Cô giáo Ezaki. "Hơn nữa, mọi người cũng luôn nhìn Cô giáo Ezaki mà ~~"

Cô giáo Ezaki là giáo viên được yêu thích nhất ở trường mẫu giáo, trẻ con vốn không muốn thấy người hay vật mình thích bị người khác không ưa.
"Mọi người đều rất thích Cô giáo Ezaki! Rất nhiều bạn nữ còn bảo lớn lên sẽ cưới Cô giáo Ezaki cơ!!"

"Ồ." Shinichi rõ ràng không mấy hứng thú với suy nghĩ của những cô gái như Sonoko, cậu quay sang hỏi Ran:
"Vậy cậu cũng thích cô giáo sao?"

Bị hỏi những vấn đề liên quan đến việc thích hay không thích, các cô gái có thể trả lời khác nhau tùy tính cách. Còn Ran là một cô bé nhút nhát:
"Tớ không cần thiết phải nói cho Shinichi-kun biết chuyện đó chứ?! Cậu ngu ngốc hả!"

Vì không nhận được câu trả lời mình muốn, lại còn bị hai người cùng lúc mắng ngu ngốc, Shinichi rất không vui:
"Ồ, xin lỗi ~~"

"Chúng ta có nói quá lời không?" Ran thấy Shinichi có vẻ không vui, liền lo lắng không biết mình có nói quá lời không.

"Ran cậu đừng để ý đến cậu ta!! Rõ ràng là cậu ta nói những lời kỳ quái trước mà!!"
Giáo viên mà mình yêu thích bị cậu bé mới đến này nói linh tinh, Sonoko rất tức giận.

Ran đang lo lắng và Sonoko đang tức giận không hề để ý đến Cô giáo Ezaki đang lặng lẽ quan sát họ, mọi hành động của họ đều lọt vào mắt cô.

"Các bạn nhớ nhé, khi qua đường phải giơ tay lên nha ~~"
Cô giáo Ezaki dặn dò các bạn nhỏ, hai giáo viên còn lại mỗi người kéo tay một bạn nhỏ ở giữa và phía sau hàng.

"Vâng ~~"

Đèn xanh bật, Cô giáo Ezaki nắm tay Ran. Với Cô giáo Ezaki và Ran dẫn đầu, một giáo viên ở giữa, một giáo viên ở cuối, các bạn nhỏ mẫu giáo trật tự qua đường.

Những người qua đường bên cạnh cũng mỉm cười thiện ý, nhường đường cho các bạn nhỏ.

Shinichi đứng sau Ran vẻ mặt khó chịu nhìn Ran đang được Cô giáo Ezaki nắm tay. Ran chú ý đến ánh mắt Shinichi, thấy cậu bé không giơ tay lên, liền nhắc nhở: "Shinichi-kun, phải giơ tay lên đó nha!"

Shinichi càng thêm khó chịu, nhưng vẫn ngoan ngoãn giơ bàn tay đang đút trong túi lên.

Công viên trẻ em Beika.

Nơi đây có một khu vực rộng lớn với những cây hoa anh đào nở rộ rất đẹp, cùng với một số thiết bị vui chơi cho trẻ em. Thông thường, sau khi đi dạo, Cô giáo Ezaki sẽ đưa các bạn nhỏ đến đây chơi một lúc.

"Này!! Vừa nãy cậu mới trượt xong mà?!"

"Tớ muốn chơi lại lần nữa không được sao!"

Shinichi vẻ mặt chán ghét nhìn hai bạn nhỏ trước mặt vì tranh giành cầu trượt mà cãi nhau, còn Ran ở bên cạnh muốn can ngăn nhưng không có tác dụng.

"Thôi nào thôi nào ~~"
Là giáo viên mẫu giáo, họ đã quá quen với những chuyện như thế này. Dù sao chuyện này có thể diễn ra hàng trăm lần mỗi ngày. Cô giáo Ezaki vỗ vai hai bạn nhỏ, khuyên nhủ:
"Hai bạn là bạn thân, sao lại cãi nhau chứ ~~"

Dưới sự khuyên giải của Cô giáo Ezaki, hai bạn nhỏ làm hòa như lúc đầu, một nhóm bạn nhỏ cũng ngưỡng mộ nhìn Cô giáo Ezaki, trừ cậu bé mới đến Shinichi.

"Ran, con có muốn trượt không?"
Cô giáo Ezaki hài lòng nhìn các bạn nhỏ đã làm lành, quay sang hỏi Ran một cách dịu dàng:
"Từ nãy đến giờ chưa thấy con trượt lần nào."

"Vâng!"

Cô giáo Ezaki cười hiền hậu, bế Ran lên, đặt cô bé lên bệ trượt, còn nhẹ nhàng hỏi các bạn nhỏ đang xếp hàng: "Cho Ran chen ngang một chút được không?"

Một giáo viên vừa dịu dàng, lại còn biết hỏi cảm nhận của các bạn nhỏ như Cô giáo Ezaki, làm sao mà không được các bạn nhỏ yêu thích chứ?

Ran mãn nguyện đứng dậy, nhường chỗ cho bạn nhỏ tiếp theo trượt xuống. Cô bé quay lại hàng chờ thì phát hiện cậu bé Shinichi-kun ra dáng người lớn kia vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn theo ánh mắt cậu bé, đó là Cô giáo Ezaki.

Cô giáo Ezaki đứng cạnh các thiết bị vui chơi, ngước nhìn ngôi nhà bên cạnh, trên mặt nở nụ cười giống hệt nụ cười của bố mẹ khi họ nhìn nhau...

Một cô giáo tốt như vậy, sao Shinichi-kun lại bài xích cô ấy đến thế nhỉ?]

"Hề-đây chính là lúc nhỏ của Kudou-kun à."
Sera Masumi tỏ ra thích thú đánh giá Kudou Shinichi thời thơ ấu: "Dễ thương ghê ha ha ha!"

Sonoko thấy bản thân cô bé hồi nhỏ lại ngưỡng mộ cái tên Shinichi kiêu căng đó, vẻ mặt khó coi:
"Dễ thương chỗ nào, cái tên đó từ nhỏ đã kiêu căng rồi!"

"Ôi chao~! Cuộc gặp gỡ định mệnh của Shinichi-kun và Ran-chan!!"
Kazuha đã nghe câu chuyện tình yêu của cô bạn thân và Shinichi-kun qua miệng Ran mãi, lần này cuối cùng cũng được chứng kiến tận mắt, cô có chút kích động.
"Ran-chan, Shinichi-kun có phải đã yêu từ cái nhìn đầu tiên không?!"

Ran, người đã đỏ mặt tía tai vì bị bạn bè trêu chọc đến mức như một cây trinh nữ, lí nhí:
"Chắc, chắc là không có đâu..."

"Ồ hô ~~ Chắc là ~~?"
Mấy cô gái cười khúc khích trêu chọc. Cô bé Ran đáng thương đỏ mặt như quả cà chua, càng khiến mấy cô gái cười to hơn.

Hattori Heiji ngồi xổm xuống, dùng khuỷu tay chọc chọc Conan cũng đang đỏ mặt, vẻ mặt cười gian xảo:
"Hỏi cậu đó, có phải cậu yêu từ cái nhìn đầu tiên cô chị xinh đẹp đó rồi không ~~"

"Lắm lời!" Conan chửi thầm kết giao bạn bè không cẩn thận, ánh mắt nhìn về phía màn hình, trong lòng thở phào nhẹ nhõm:
May quá... chưa chiếu những chuyện Ran không biết lên...

"Kudou... cậu, có phải có chuyện gì đó giấu cô chị kia không?"
Hattori Heiji đột ngột thay đổi giọng điệu, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc hỏi. Hai người nhìn nhau, hai người khác biệt nhưng lại có cùng đôi mắt thông minh, sắc sảo...

Là đối thủ, là bạn bè đồng nghiệp, họ có sự ăn ý không cần lời nói. Conan cúi đầu, kính phản chiếu ánh sáng, khẽ gật đầu.

Hattori Heiji gãi đầu, thở dài bất lực và khó xử:
Chuyện này gay go rồi...

"Á!! Trên này còn có cả mình nữa ~~" Yukiko Kudou kinh ngạc nói, không ngờ có thể thấy hình ảnh lúc mình còn trẻ ở một nơi kỳ lạ như vậy-Khoan đã! Bây giờ cô vẫn còn rất trẻ mà!!

"Yukiko ~~~"
Yusaku Kudou nhìn người vợ đang giận dỗi với cái gì đó một cách bất lực nhưng đầy cưng chiều. Sự ăn ý của nhiều năm làm vợ chồng khiến ông lập tức hiểu vợ mình đang giận dỗi điều gì.

"Này, Yusaku, anh nói màn hình này có chiếu chuyện của Cô giáo Ezaki và họ ra không?" Yukiko hỏi:
"Nếu chiếu ra, Ran có buồn không?"

Yukiko lo lắng nhìn Ran:
"Nhìn vẻ mặt lo lắng đến chết đi sống lại của con trai chúng ta... Giáo viên mà con bé từng kính trọng và yêu thích nhất lại có ác ý với mình... Ran con bé liệu có..."

"Con trai chúng ta là quan tâm quá hóa loạn, quên mất Ran không chỉ là một đứa trẻ tốt bụng mà còn là một cô gái có niềm tin kiên định, yên tâm đi." Yusaku Kudou rất tự tin vào cô con dâu tương lai mà mình đã nhìn lớn, ông an ủi vợ, còn tinh nghịch nháy mắt một cái:
"Nhắc mới nhớ, em không tò mò về quá trình phá án đầu tiên của con trai chúng ta sao?"

"Cũng đúng, nhưng mà vụ án đầu tiên của Shin-chan không phải lần này đâu." Yukiko bổ sung, dường như vì cuối cùng cũng có một lần qua mặt được chồng mà lén cười một cách đắc ý.
"À?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro