12/ Xung đột
Trên đời này, không một loại người nào mà Phalae chưa gặp. Từ đứa trẻ mồ côi cho đến những công tử tiểu thư sống trong nhung lụa, từ một kẻ sát nhân cho đến những người nắm quyền chính trị, đi qua bao thời đại, bao đất nước, chứng kiến đủ mọi loại chuyện, Phalae đã sớm nhìn thấu hết thảy nhân gian.
Con người là một sinh vật không hề hoàn mỹ, ngược lại, con người mang đầy khuyết điểm. Là một chủng tộc cấp cao, thế nhưng đôi khi lại chẳng bằng những loài nhỏ bé ở phía dưới. Ghen tị, đố kỵ, thù hận, tham lam, những tội ác ấy dường như sinh ra là để dành cho con người.
Cũng như lúc này đây.
Phalae giương mắt nhìn một đám người mặc đồ đen ngang nhiên bao vây lấy cô và Fon, chỉ cần liếc qua một cái thôi cũng đủ để biết tâm của chúng mục rữa đến mức nào.
"Fon! Hôm nay bọn ta nhất định phải cho ngươi biết thế nào là lợi hại! Quán quân của Đại Hội cái gì chứ, chẳng qua chỉ là một tên mặt trắng yếu ớt mà thôi!"
"Này, ngươi có thù oán gì với chúng à?"
Phalae kéo kéo ống tay áo của người bên cạnh, không chút kiêng dè hỏi.
"Tôi không biết...." Fon bất đắc dĩ cười, "Chuyện này thường xuyên xảy ra mà."
"Ồ. Vậy giờ tính sao?"
"Cô lùi lại đi. Chỗ này để tôi là được rồi."
Phalae nhìn chàng trai đang chắn trước mặt mình, đáy mắt bỗng trở nên nhu hòa. Cô mỉm cười, nhẹ nhàng mà xinh đẹp, "Cẩn thận đấy nhé. Ta thấy có một vài tên giấu vũ khí trong tay áo."
"Không sao. Mấy món vũ khí rẻ tiền ấy không làm gì được tôi đâu," Fon thủ thế, rồi bất chợt tiến lên tấn công.
"Chết đi!!"
Phalae chăm chú nhìn những động tác trôi chảy, mềm mại mà không thiếu phần mạnh mẽ của người thanh niên, chợt cười một tiếng.
Thật là đẹp nha.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro