Chương 4: Ngày 1 - Sự Xuất Hiện Bất Ngờ (4)

Ngày 1: Sự Xuất Hiện Bất Ngờ - Phần 4: Cuộc Họp Với Các Hộ Vệ Ở Bên Kia Bán Cầu

Giotto và Cozart ngồi bên cạnh Tsuna ở vị trí trung tâm của bàn họp dài. Họ đã được sắp xếp cho một phòng riêng để nghỉ ngơi sau chuyến tham quan, nhưng cả hai đều quá phấn khích để đặt lưng xuống giường nghỉ. Thay vào đó, họ đã dành thời gian để tìm hiểu về thế giới hiện đại thông qua những cuốn sách và tạp chí mà Gokudera đã chu đáo chuẩn bị cho họ. Trên bàn la liệt nào là MIT Technology Review, nào là Popular Mechanics, WIRED (1),... choán đầy một phần ba diện tích. Thậm chí, Gokudera còn tâm huyết đến độ mua liền mô hình nhà cao tầng, xe hơi, máy bay xếp thành một hàng đặt trước mặt Giotto và Cozart, minh họa chân thực và sống động xã hội hiện đại cho họ dễ hình dung.

"Những phát minh của thời đại này thật đáng kinh ngạc," Giotto thì thầm với Cozart, mắt không rời khỏi cuốn Science & Vie (2) bằng tiếng Pháp đang mở trước mặt. "Máy bay phản lực, điện thoại không dây, máy tính... thế giới đã thay đổi quá nhiều."

"Và cả ẩm thực nữa," Cozart cười, chỉ vào trang về các món ăn quốc tế. "Tôi không thể tin được người ta có thể thưởng thức món ăn từ Nhật Bản hay Trung Quốc ngay tại Italy."

"Các ngài thích những gì mình đang khám phá chứ?" Tsuna hỏi, mỉm cười khi thấy vẻ phấn khích trên gương mặt của hai vị khách từ quá khứ.

"Tuyệt vời," Giotto gật đầu, ánh mắt đầy nhiệt huyết. "Tôi thật sự rất ấn tượng với những tiến bộ trong y học và giáo dục. Không thể tưởng tượng được."

"Và cả những cải tiến trong nông nghiệp nữa," Cozart thêm vào. "Những phương pháp canh tác mới này có thể giúp ích rất nhiều cho người dân Simon thời của chúng tôi."

Tsuna mỉm cười ấm áp. "Nếu có thời gian, chúng ta có thể sắp xếp chuyến thăm đến một trong những dự án nông nghiệp của Vongola. Chúng tôi đã phát triển một số kỹ thuật canh tác bền vững rất hiệu quả."

Cuộc trò chuyện của họ bị gián đoạn khi cánh cửa phòng họp mở ra, và một người đàn ông cao với mái tóc đen ngắn và đôi mắt sắc bén bước vào. Anh ta mặc một bộ vest đen với một chiếc áo sơ mi tím nhạt bên trong, và có một biểu tượng nhỏ hình chim nhỏ gắn trên ve áo.

"Kyo-san vừa về đến trụ sở!" Một người đàn ông trẻ với mái tóc kiểu pompadour thông báo, đứng nghiêm chỉnh bên cạnh cánh cửa.

"Tetsuya, không cần phải thông báo như thế," người đàn ông tóc đen nói, trầm giọng xuống. "Tôi có thể tự giới thiệu mình."

"Vâng, Kyo-san! Xin lỗi, Kyo-san!" Kusakabe Tetsuya cúi đầu xin lỗi, vẻ mặt đầy kính trọng và sợ hãi cùng một lúc.

"Kyoya, cảm ơn vì đã đến nhanh như vậy," Tsuna đứng dậy, chào đón. "Chuyến bay từ Tokyo có suôn sẻ không?"

"Hn," Hibari Kyoya chỉ đáp lại ngắn gọn, ánh mắt đã chuyển sang Giotto và Cozart. "Đây là những kẻ xâm nhập mà tôi nghe nói?"

"Không phải xâm nhập," Enma vội vàng giải thích. "Đây là Primo của Vongola và Simon. Họ... đến từ quá khứ."

"Còn đây là Hibari Kyoya, Hộ vệ Mây." Tsuna giới thiệu với hai vị boss, nuốt hai chữ "của tôi" xuống họng. Hibari ghét khi bị gán tên mình với một ai đó, cho dù đó có là cha mẹ, hay Tsuna, hay bất cứ một ai khác. Tsuna đã phải rất vất vả khiến Hibari chấp nhận cái danh xưng Hộ vệ Mây, còn của ai thì tốt nhất là nên để trống.

Hibari nhướng mày hoài nghi, nhưng không nói gì thêm. Thay vào đó, anh tiến đến một chiếc ghế hơi cách xa những người khác và ngồi xuống. Giotto nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên như không của cậu ta, hẳn là đã quen với những chuyện như thế này từ lâu. Một cậu bé khoảng 15-17 tuổi với mái tóc xoăn đen đeo một cặp sừng bò thò ra từ phía sau - Kyoya - nếu anh không sai.

"Anh Tsuna!" cậu bé chạy đến, nụ cười rạng rỡ. "Lambo-sama đã về!"

"Lambo," Tsuna mỉm cười, xoa đầu cậu bé. "Chuyến đi với Kyoya thế nào?"

"Siêu khủng khiếp!" Lambo kêu lên, tiếng vọng khắp phòng, và chắc chắn cũng đến tai vị Hibari Kyoya kia. "Anh ấy gần như không nói chuyện suốt chuyến bay, và khi có người mời nước, anh ấy đe dọa sẽ 'cắn họ đến chết'!"

Hibari nhìn Lambo với ánh mắt cảnh báo, khiến cậu bé vội vàng trốn sau lưng Tsuna.

"Kyoya vẫn như mọi khi," Gokudera thở dài. "Nhưng ít nhất hai cậu đã về kịp."

Trong lúc đó, một màn hình lớn trên tường phòng họp sáng lên, hiển thị ba cửa sổ video khác nhau. Trong cửa sổ đầu tiên là một cô gái với mái tóc tím và một con mắt được che bằng miếng băng.

"Bossu," Chrome chào qua màn hình, đằng sau là một bức tường trắng, với ô cửa sổ hoa văn chữ Lộc bằng gỗ sơn đỏ. Giotto còn thấy cả bình hoa bằng sứ Thanh Hoa lấp ló bên góc phải, hẳn là trên một chiếc bàn tròn. Trung Quốc, anh nghĩ, giống minh họa trong sách mình từng đọc. "Xin lỗi vì không thể có mặt trực tiếp. Em đã dời gần hết công việc ở Bắc Kinh, nhưng hẳn là phải đến mai mới có thể xuất phát từ đây."

"Không sao đâu, Chrome," Tsuna mỉm cười. "Cảm ơn vì đã tham gia cuộc họp. Bắc Kinh thế nào?"

"Rất... thú vị," Chrome Dokuro trả lời ngắn gọn, một nụ cười nhỏ hiện lên trên môi cô.

Trong cửa sổ thứ hai, một người đàn ông với mái tóc xanh tím và đôi mắt khác màu - một đỏ, một xanh xuất hiện.

"Kufufu~ Xin chào mọi người," Mukuro cười bí ẩn, phía sau anh là khung cảnh hiện đại của một thành phố Canada. "Tôi đang ở Vancouver, nhưng không thể bỏ lỡ cuộc họp quan trọng này."

"Cảm ơn vì đã tham gia, Mukuro," Tsuna gật đầu chào. "Công việc ở đó thế nào rồi?"

"Chưa ra đâu vào đâu," Mukuro trả lời với nụ cười bí ẩn quen thuộc. Anh chuyển ánh mắt sang Giotto và Cozart. "Thật vinh dự được gặp những huyền thoại. Tôi đã nghe rất nhiều về hai ngài."

Cửa sổ thứ ba hiển thị là hai người đàn ông - một với mái tóc đen ngắn và nụ cười dễ chịu, người còn lại với mái tóc trắng ngắn và một vết sẹo nhỏ trên cằm.

"Yo, mọi người!" Yamamoto vẫy tay chào, phía sau anh là khung cảnh tuyết phủ, không phải của Nga, vì giờ này ở Nga đang là mùa hè. "Tôi đang ở Bắc Cực, có một vài việc phát sinh ở Moscow, và rồi tôi phải ra đây giải quyết."

"HẾT MÌNH CHÀO MỌI NGƯỜI!" Ryohei hét lên bên cạnh, rõ ràng đang ở cùng địa điểm với Yamamoto. "TÔI CỰC KỲ TIẾC VÌ KHÔNG THỂ GẶP PRIMO TRỰC TIẾP!"

"Anh hai," Tsuna chào đón, nụ cười hơi căng thẳng. "Không cần phải hét lên đâu, chúng em nghe rõ anh qua màn hình mà."

"Xin lỗi, Sawada!" Sasagawa Ryohei nói, vẫn với âm lượng cao hơn bình thường. "Nhưng tôi RẤT phấn khích! Không phải mỗi ngày đều được gặp người sáng lập Vongola, dù là qua video!"

"Maa, maa," Yamamoto cười lớn. "Senpai và tôi sẽ cố gắng quay về sớm nhất có thể sau khi hoàn thành nhiệm vụ ở đây. Nhưng hẳn là anh ấy phải qua London một chuyến bàn giao lại công việc cho người đại diện trước khi về đến Sicily."

"Rất vui được gặp mọi người," Giotto mỉm cười, nhìn vào màn hình với sự tò mò. "Công nghệ của thời đại này thật đáng kinh ngạc. Có thể nói chuyện và nhìn thấy người ở nửa bên kia thế giới..."

"Các anh có thể giới thiệu mình được không?" Cozart hỏi, ánh mắt đầy tò mò khi nhìn vào màn hình.

"Tất nhiên!" Yamamoto cười rạng rỡ. "Yamamoto Takeshi, Người Bảo vệ Mưa đời thứ mười của Vongola, hiện đang thực hiện nhiệm vụ ở Nga."

"SASAGAWA RYOHEI, NGƯỜI BẢO VỆ MẶT TRỜI ĐỜI THỨ MƯỜI!" Ryohei giới thiệu với tất cả nhiệt huyết. "HIỆN ĐANG Ở ANH!"

"Anh hai, anh đang ở Bắc Cực."

"À NHẦM! TÔI CÔNG TÁC CHỦ YẾU TẠI ANH, NHƯNG CÓ MỘT VẤN ĐỀ NÊN HIỆN ĐANG Ở BẮC CỰC VỚI TAKESHI!"

"Chrome Dokuro," Chrome nói nhẹ nhàng. "Một trong hai Người Bảo vệ Sương Mù. Hiện đang ở Trung Quốc để điều tra một số hoạt động đáng ngờ."

"Và tôi, Mukuro Rokudo," Mukuro cười bí ẩn. "Người Bảo vệ Sương Mù còn lại, hiện đang ở Canada để theo dõi một tổ chức ngầm đáng lo ngại."

"Vậy là đủ người rồi," Tsuna thông báo, nhìn quanh phòng và màn hình. "Tôi nghĩ chúng ta có thể bắt đầu cuộc họp."

"Oya?" Mukuro nhướng mày. "Chúng ta không đợi ai khác sao?"

Ngay khi Mukuro vừa dứt lời, cánh cửa phòng họp lại mở ra, và một người đàn ông trong bộ vest đen với chiếc mũ fedora bước vào. Nhưng khi Giotto cố nhìn rõ hơn, anh ta chỉ trông như một thằng nhóc thiếu niên, với mái tóc đen xoăn và đôi mắt sắc bén, thêm một con tắc kè xanh nhỏ đậu trên vai.

"Ciao," người đàn ông chào, giọng nửa trầm - hẳn là đang thời kì vỡ giọng - và đầy tự tin. "Xin lỗi vì đến muộn. Tôi có một vài việc cần xử lý."

"Reborn," Tsuna mỉm cười. "Tôi đang tự hỏi khi nào anh mới xuất hiện."

"Một sát thủ hàng đầu luôn biết thời điểm thích hợp để xuất hiện," Reborn nói, ánh mắt đã chuyển sang Giotto và Cozart. "Vậy đây là Vongola Primo và Simon Primo? Thú vị thật."

Dù bề ngoài thoạt nhìn như một cậu học sinh cấp ba, Giotto cảm thấy một luồng năng lượng mạnh mẽ từ người đàn ông tên Reborn này, và anh biết ngay đây không phải là một người bình thường.

"Tôi là Giotto," anh tự giới thiệu, đứng dậy và chìa tay ra. "Và đây là bạn tôi, Cozart."

"Reborn," người đàn ông đáp lại, bắt tay Giotto với một cái nắm tay chắc chắn. "Sát thủ số một thế giới và cố vấn của Vongola Decimo." Một nụ cười nhỏ xuất hiện trên môi anh. "Cũng là người đã biến cậu nhóc vô dụng này thành một Boss đáng kính."

"R-Reborn!" Tsuna phản đối, mặt đỏ lên. "Đừng nói những điều như vậy trước mặt Primo!"

"Tại sao không?" Reborn nhướng mày. "Đó là sự thật. Và tôi chắc Primo muốn biết mọi thứ về người kế nhiệm của mình, cả tốt lẫn xấu."

Giotto bật cười. "Anh nói đúng, Reborn. Tôi thực sự muốn biết tất cả về Tsuna." Anh nhìn Tsuna với ánh mắt tò mò. "Cậu 'vô dụng'?"

Tsuna thở dài, vẻ mặt cam chịu. "Một biệt danh từ thời còn đi học. Tôi đã không... giỏi lắm trong hầu hết mọi thứ."

"Và giờ cậu ấy là Boss của tổ chức mạnh nhất thế giới," Reborn nói, giọng đầy tự hào dù cố che giấu. "Đó là điều kỳ diệu của đào tạo kiểu Reborn."

"Tôi muốn nghe thêm về quá trình đó," Giotto mỉm cười, thực sự tò mò.

"Chúng ta sẽ có thời gian cho những câu chuyện đó sau," Tsuna vội vàng nói, không muốn Reborn chia sẻ những kỷ niệm đáng xấu hổ của mình. "Bây giờ, chúng ta nên bắt đầu cuộc họp."

Mọi người đồng ý và an tọa. Tsuna đứng dậy, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

"Như mọi người đã biết," cậu bắt đầu, "chúng ta có hai vị khách đặc biệt từ quá khứ - Vongola Primo và Simon Primo. Họ đã đến đây thông qua... một sự cố thời gian mà chúng ta vẫn chưa hiểu rõ. Tôi đã yêu cầu Shoichi và Spanner điều tra vấn đề này, nhưng trong thời gian chờ đợi, chúng ta cần đảm bảo sự an toàn và thoải mái cho họ."

"Các ngài đã được sắp xếp chỗ ở chưa?" Yamamoto hỏi, luôn thực tế.

"Đã có," Gokudera gật đầu. "Chúng tôi đã chuẩn bị hai phòng tốt nhất trong khu khách VIP của lâu đài. Và tôi đã đặt lính canh xung quanh để đảm bảo an toàn."

"Tốt," Tsuna gật đầu hài lòng. "Tiếp theo, chúng ta cần quyết định xem nên làm gì trong thời gian họ ở đây. Tôi nghĩ đây là một cơ hội tốt để giới thiệu với ngài Giotto và Cozart về Vongola và Simon hiện đại."

"Tớ đồng ý," Enma nói, vẻ mặt hào hứng thấy rõ. "Chúng ta có thể cho họ thấy những dự án hợp tác giữa hai gia tộc, để họ biết rằng di sản của họ đã phát triển như thế nào. Và trùng hợp là, Marco mới gọi cho tớ hai ngày trước, về việc kiểm tra định kỳ của chúng ta. Ông ấy không ngại nếu có thêm '2 vị khách từ phương xa' này đâu."

"Đó là một ý tưởng tuyệt vời đấy," Giotto nói, mắt sáng lên. "Tôi rất muốn biết Vongola đã làm gì để giúp đỡ cộng đồng và xã hội."

"Vongola không chỉ là một tổ chức mafia nữa," Tsuna giải thích, vẻ mặt tự hào. "Chúng tôi đã nỗ lực rất nhiều để quay trở lại với lý tưởng ban đầu của ngài - một tổ chức bảo vệ người dân và thúc đẩy công lý, hòa bình."

"Oya oya, nhưng chúng ta vẫn có những mặt tối, phải không?" Mukuro cười khẩy. "Đừng quên rằng chúng ta vẫn là mafia theo cách nhìn của thế giới bên ngoài."

"Đúng," Tsuna thừa nhận, "nhưng chúng ta đang thay đổi điều đó. Từng bước một."

"Tôi không quan tâm đến những thứ như danh tiếng," Hibari lên tiếng, giọng lạnh lùng. "Miễn là chúng ta duy trì trật tự và kỷ luật, những kẻ yếu có thể gọi chúng ta là gì cũng được."

"Kyoya!" Tsuna thở dài. "Chúng ta đã nói về điều này nhiều lần rồi. Không có 'kẻ yếu' - chỉ có những người cần được bảo vệ."

"HẾT MÌNH!" Ryohei đột ngột hét lên. "Tôi muốn biết Primo nghĩ gì! Ngài có tin rằng Vongola nên tập trung vào việc bảo vệ không?"

Tất cả ánh mắt đều hướng về Giotto, người trầm ngâm một lúc trước khi trả lời.

"Khi tôi thành lập Vongola," anh bắt đầu, giọng trầm lắng, "tôi chỉ có một mục tiêu duy nhất - bảo vệ những người không thể tự bảo vệ mình. Trở thành một tổ chức mafia chưa bao giờ là ý định của tôi." Anh nhìn thẳng vào mắt Tsuna. "Nhưng tôi hiểu rằng đôi khi, để bảo vệ điều quý giá, chúng ta phải bước vào bóng tối. Điều quan trọng không phải là người khác gọi chúng ta là gì, mà là chúng ta định nghĩa bản thân mình như thế nào."

Tsuna mỉm cười, cảm thấy một sự xác nhận sâu sắc từ những lời nói của Giotto. "Đó chính xác là những gì chúng tôi đang cố gắng làm. Định nghĩa lại Vongola theo cách riêng của chúng tôi."

"Vậy mọi người đã làm gì để 'định nghĩa lại' mình?" Cozart hỏi, vẻ tò mò hiện lên trong đôi mắt màu ruby.

"Chúng tôi có nhiều dự án xã hội," Gokudera giải thích, hẳn là vô cùng tự hào về điều này. "Từ xây dựng trường học, bệnh viện, đến các dự án bảo vệ môi trường và thúc đẩy nhân quyền."

"Và chúng tôi đang tạo công ăn việc làm cho người dân địa phương thông qua các doanh nghiệp hợp pháp," Yamamoto thêm vào, với một nụ cười rạng rỡ. "Từ sản xuất rượu vang, đến du lịch và công nghệ."

"Chúng tôi cũng làm việc để cải thiện hệ thống giáo dục," Chrome nói nhỏ nhẹ. "Đặc biệt cho trẻ em mồ côi và trẻ em có hoàn cảnh khó khăn."

"Và chúng tôi CỰC KỲ tích cực trong các hoạt động từ thiện y tế!" Ryohei hét lên, nắm chặt tay vì phấn khích. "Chúng tôi đã xây dựng bệnh viện và phòng khám miễn phí ở nhiều nơi trên thế giới!"

Giotto và Cozart nhìn nhau đầy xúc động. Đây chính xác là những gì họ đã mơ ước khi thành lập Vongola và Simon.

"Tôi... không biết phải nói gì," Giotto thừa nhận, giọng hơi nghẹn lại. "Khi biết Vongola đã trở thành một tổ chức mafia, thực lòng mà nói, tôi có hơi hụt hẫng. Nhưng giờ đây, nhìn thấy những gì mọi người đang làm, tôi lại cảm thấy... tự hào. Thực sự rất tự hào."

"Cảm ơn ngài, Primo," Tsuna nói, cảm thấy một niềm vui lớn lao khi nghe những lời này từ người mình luôn ngưỡng mộ. "Chúng tôi vẫn còn một chặng đường dài phía trước, nhưng chúng tôi đang cố gắng hết sức."

"Và đừng quên Simon," Enma nói, mỉm cười với Cozart. "Chúng tôi cũng đã thay đổi rất nhiều, từ một gia tộc nhỏ bé sống trong bóng tối trở thành một đồng minh mạnh mẽ của Vongola."

"Tôi rất muốn thấy tất cả những điều này," Cozart nói, ánh mắt đầy nhiệt huyết. "Những dự án, những thành tựu của mọi người."

"Và chúng tôi cũng rất vui được giới thiệu với các ngài," Tsuna gật đầu, rồi quay sang cả nhóm. "Tôi đề xuất một lịch trình như sau: Ngày mai, chúng ta sẽ đưa ngài Giotto và Cozart tham quan một số dự án của Vongola và Simon ở Sicily. Ngày kế tiếp, chúng ta có thể đưa họ đến thăm Viện Nghiên cứu Hộp Vũ khí và những cơ sở khác của Vongola. Và có lẽ ngày thứ ba, chúng ta có thể tổ chức một cuộc họp với các đồng minh, để ngài Giotto và Cozart có thể gặp gỡ họ."

"Tôi nghĩ đó là một kế hoạch ổn đó," Gokudera đồng tình, nhanh tay ghi chép vào chiếc máy tính bảng của mình. "Tôi sẽ sắp xếp."

"Kufufu~ Tôi có thể tham gia vào chuyến thăm Viện Nghiên cứu," Mukuro nói, một nụ cười bí ẩn trên môi. "Tôi có một vài... ý tưởng muốn trao đổi với Verde."

"Mukuro," Chrome nhìn anh, có vẻ lo lắng. "Ngài hẳn là không lên kế hoạch gì... quá đáng, phải không?"

"Chrome thân mến, sao em lại nghĩ vậy?" Mukuro cười khúc khích, nhưng không trả lời thẳng vào câu hỏi.

"Được rồi," Tsuna can thiệp, cảm thấy hơi lo lắng. Thông thường, mỗi khi Mukuro nghĩ ra trò chơi khăm mới, anh ta sẽ đột nhiên trở nên kín miệng và bí ẩn hơn hẳn. Và chuyện đó, theo kinh nghiệm hơn 11 năm nay phải theo sau chùi đít cho Mukuro, Tsuna biết lần này cũng vậy. "Tôi sẽ thông báo cho Verde về chuyến thăm này. Và Mukuro, làm ơn đừng gây rắc rối."

"Tsunayoshi," Mukuro đặt tay lên ngực, vẻ mặt giả vờ bị tổn thương. "Tôi lúc nào cũng là một Guardian gương mẫu."

Reborn khịt mũi, rõ ràng không tin chút nào.

"Vậy còn tôi thì sao?" Hibari hỏi, vẫn giữ tông giọng lạnh lùng đặc trưng. "Tôi sẽ không tham gia vào mấy cái hoạt động với đám đông này."

"Em hiểu, Kyoya," Tsuna gật đầu. "Anh có thể tham gia bất cứ khi nào anh muốn. Hoặc nếu anh thích, anh có thể đưa ngài Giotto và Cozart tham quan Đội Kỷ luật Namimori vào một dịp khác."

"Hn," Hibari chỉ đáp lại ngắn gọn, nhưng không phản đối ý tưởng này.

"Yosh!" Yamamoto vỗ tay, nụ cười rạng rỡ. "Vậy là chúng ta đã có kế hoạch! Tôi sẽ đảm bảo chuẩn bị một số hoạt động thú vị cho các ngài."

"Tôi chắc chắn chúng tôi sẽ thích bất cứ thứ gìmoij người chuẩn bị," Giotto mỉm cười, cảm thấy ấm lòng bởi sự nhiệt tình của mọi người.

"Và một điều nữa," Tsuna nói, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn hẳn. "Chúng ta cần đảm bảo thông tin về sự hiện diện của ngài Giotto và Cozart không bị rò rỉ ra ngoài. Điều này có thể gây ra hoảng loạn hoặc tệ hơn, thu hút sự chú ý mà chúng ta không mong muốn từ kẻ thù."

"Tôi đã tăng cường an ninh xung quanh Tổng bộ," Gokudera báo cáo. "Và tôi đã dặn tất cả nhân viên giữ im lặng tuyệt đối về vấn đề này."

"Đội Kỷ luật của tôi sẽ xử lý bất kỳ ai rò rỉ thông tin," Hibari nói, một nụ cười mỏng nhưng đầy đe dọa xuất hiện trên môi. "Không ai được phép làm xáo trộn trật tự Namimori hay Vongola."

"Tuyệt vời," Tsuna gật đầu, ánh mắt quét qua tất cả mọi người trong phòng. "Vậy là chúng ta đều đồng ý về kế hoạch. Hayato, tớ sẽ nhờ cậu sắp xếp chi tiết và gửi lịch trình cho tất cả mọi người."

"Vâng, Juudaime!" Gokudera đáp lại với sự nhiệt tình quen thuộc, ngay lập tức gõ gõ trên máy tính bảng của mình.

"Chúng ta kết thúc cuộc họp ở đây," Tsuna tuyên bố, đứng dậy. "Một lần nữa, xin chào mừng ngài Giotto và Cozart đến với thời đại của chúng ta. Chúng tôi hy vọng có thể giúp hai người tìm cách quay trở về, nhưng trong thời gian chờ đợi, xin hãy coi nơi này như nhà."

Yamamoto giống như chợt nhớ đến điều gì, trước khi Tsuna cho tan họp, đột nhiên lên tiếng. "Ngài Primo, nếu ngài không phiền, tôi có một đề nghị nhỏ."

"Tất nhiên, Yamamoto," Giotto đáp lại, ngay lập tức cảm thấy thoải mái với cậu Hộ vệ Mưa vui vẻ này. "Cậu có đề nghị gì nào?"

"Tôi đang nghĩ, có lẽ ngài và ngài Cozart muốn xem một vài trận đấu tập giữa chúng tôi? Có thể là vào ngày kia, sau chuyến tham quan Tổng bộ? Tôi nghĩ các ngài có thể quan tâm đến cách chúng tôi sử dụng Ngọn Lửa và Hộp Vũ khí hiện đại."

Mắt Giotto sáng lên với vẻ phấn khích không hề che giấu. "Ý hay đó! Tôi rất tò mò về kỹ thuật chiến đấu của thời đại này. Phải không, Cozart?"

Cozart gật đầu nhiệt tình. "Tôi cũng vậy! Đặc biệt là về Hộp Vũ khí mà tôi nghe mọi người nhắc đến. Chúng nghe có vẻ... rất mạnh."

"Kufufu~" Tiếng cười đặc trưng của Mukuro vang lên khi anh ta ghé gần vào màn hình hơn. "Tôi cũng sẽ tham gia vào trận đấu tập này. Sẽ thật thú vị khi được trình diễn một số... kỹ thuật của tôi trước mặt Người Sáng Lập."

"À, Mukuro..." Tsuna trông có vẻ lo lắng. "Nhớ là chỉ đấu tập thôi nhé. Không có ảo ảnh cấp độ cao hay những đòn tấn công có thể gây thiệt hại cho lâu đài."

"Decimo thân mến, cậu làm tôi tổn thương đấy. Tôi đã bao giờ phá hoại cơ sở vật chất của cậu đâu?," Mukuro đặt tay lên ngực, giả vờ bị xúc phạm, nhưng ánh mắt tinh quái của anh ta không qua được mắt của Giotto. Còn Tsuna thì nheo mắt, rất không đồng tình với câu nói này - hẳn là vậy rồi, vì mỗi lần Mukuro lên cơn với Hibari, ít nhất một phòng họp bị xóa sổ, chứ không chỉ đơn giản là hỏng nữa.

Giotto không khỏi mỉm cười với hành động này. Hộ vệ Sương Mù này chắc chắn là một nhân vật phức tạp, nhưng anh có thể cảm nhận được rằng bên dưới vẻ ngoài bí ẩn và đôi khi đáng sợ đó là một trung thành sâu sắc mà có lẽ ngay cả bản thân Mukuro cũng không muốn thừa nhận.

"Tôi rất mong được thấy tất cả các khả năng của mọi người," Giotto nói, nhìn từ Yamamoto đến Mukuro. "Thú thật, tôi cũng tò mò về sức mạnh của chính mình trong thời đại này. Ừm, nếu có thể, mọi người sắp xếp một trận đấu tập cho tôi luôn được không?"

Điều này thu hút sự chú ý của Reborn, người suốt từ lúc bước vào đến giờ, đứng im lặng ở góc phòng quan sát. "Ý tưởng thú vị đấy, Primo. Tôi tự hỏi liệu kỹ thuật Zero Point Breakthrough của ngài có hoạt động giống với Tsuna trong thời đại này không."

"Kìa Reborn!" Tsuna đứng bật dậy nhìn vị sát thủ đội fedora đen.

"Ồ? Tsuna cũng biết Zero Point Breakthrough à? Tôi rất muốn thấy nó," Giotto nói, ánh mắt đầy phấn khích. "Có lẽ chúng ta có thể so sánh kỹ thuật của mình đấy chứ?"

"Một trận đấu giữa Primo và Decimo?" Yamamoto cười lớn. "Điều đó sẽ thật TUYỆT VỜI!"

"CỰC KỲ TUYỆT VỜI!" Ryohei hét lên, nắm chặt tay trong không khí. "Tôi sẽ làm trọng tài!"

"E-Ể?" Tsuna trở nên lo lắng. "Tôi không chắc đó là một ý kiến hay..."

"Tại sao không?" Reborn hỏi, một nụ cười nhỏ trên môi. "Đó sẽ là một cơ hội học hỏi tuyệt vời cho cả hai. Và tôi chắc chắn Primo muốn thấy người kế nhiệm của mình mạnh đến mức nào."

Giotto đặt tay lên vai Tsuna, mỉm cười ấm áp. "Tôi hứa sẽ không đi quá đà. Chỉ là một trận đấu tập thân thiện thôi, trao đổi chiêu thức chút đỉnh ấy mà."

Tsuna nhìn vào đôi mắt đầy chân thành của Giotto và thở dài, biết rằng mình không thể từ chối, đặc biệt là đôi mắt lấp lánh này, nhược điểm chí mạng với cậu. "Được rồi. Nhưng chúng ta sẽ giới hạn sức mạnh. Tôi không muốn phá hủy lâu đài mới xây lại của Vongola đâu."

"Đồng ý," Giotto cười, tuyệt nhiên không để ý đến chi tiết mới xây lại của lâu đài Vongola, rồi quay sang Cozart. "Cậu có muốn thử sức với Enma không?"

Cozart nhìn Enma, người trông có vẻ bất ngờ nhưng không khó chịu với ý tưởng này. "Nếu Enma không phiền, tôi rất sẵn lòng."

"T-Tôi... tôi nghĩ điều đó sẽ rất thú vị," Enma nói, mặt hơi đỏ nhưng có một tia phấn khích trong mắt. "Tôi cũng tò mò về sức mạnh của Mặt Đất của Primo."

"Vậy là mọi chuyện quyết định xong," Reborn kết luận với vẻ hài lòng. "Ngày kia, khi các Hộ vệ về đến Tổng bộ, chúng ta sẽ có các trận đấu tập. Primo vs Decimo."

"Tôi sẽ chuẩn bị sân tập phía sau lâu đài," Gokudera nói, ghi chú nhanh vào máy tính bảng. "Và tôi sẽ đảm bảo hệ thống phòng thủ được kích hoạt để ngăn chặn thiệt hại lan rộng."

"Tuyệt vời," Tsuna gật đầu, rồi quay sang Giotto và Cozart. "Giờ, tôi nghĩ hai người có thể muốn nghỉ ngơi một chút. Đã là một ngày dài rồi."

"Cảm ơn, Tsuna," Giotto nói, thực sự cảm thấy mệt mỏi sau tất cả những sự kiện bất ngờ hôm nay. Quá nhiều bất ngờ. "Ừm, siêu mệt luôn. Lần đầu tiên từ khi làm người lãnh đạo của Vongola, tôi phải tiếp nhận nhiều thông tin đến vậy."

Tsuna gật đầu và yêu cầu một trong những nhân viên đưa Giotto và Cozart về phòng của họ. Khi hai người rời đi, những người còn lại trong phòng họp nhìn nhau với vẻ mặt khó tin.

"Vongola Primo thực sự đang ở đây," Yamamoto thì thầm, vẻ mặt ngưỡng mộ. "Tôi vẫn không thể tin được."

"Và ngài ấy thực sự giống Juudaime," Gokudera nói thêm, rõ ràng đang cố kìm nén sự phấn khích. "Cùng một khí chất lãnh đạo, cùng một sự ấm áp và quan tâm."

"Hmm," Reborn gật đầu, khoanh tay trước ngực. "Không có gì ngạc nhiên. Dòng máu không nói dối."

"Ngày kia sẽ rất thú vị đây," Mukuro nhận xét với một nụ cười bí ẩn. "Tôi mong chờ được thấy sức mạnh thực sự của Người Sáng Lập."

Tsuna nhìn ra cửa sổ, nơi ánh hoàng hôn đang dần buông xuống những ngọn đồi Sicily xinh đẹp. Cậu tự hỏi những ngày tới sẽ mang lại điều gì. Có Primo tại Vongola hiện tại chắc chắn sẽ là một trải nghiệm đáng nhớ - không chỉ cho Giotto và Cozart, mà còn cho tất cả mọi người.

"Tôi cảm thấy đây sẽ là một tuần không thể quên," cậu thì thầm, một nụ cười nhỏ xuất hiện trên môi.

Reborn nhìn học trò cũ của mình với vẻ tự hào không che giấu. "Cậu đã trưởng thành rất nhiều, Tsuna," anh nói nhỏ, đủ để chỉ Tsuna nghe thấy. "Primo chắc chắn sẽ tự hào về con người mà cậu đã trở thành."

Tsuna quay sang nhìn Reborn, bất ngờ nhưng biết ơn vì lời khen hiếm hoi. "Cảm ơn, Reborn. Điều đó... có ý nghĩa rất lớn đối với tôi."

Chú thích:

(1) MIT Technology Review: Một ấn phẩm của MIT, bao gồm công nghệ và chính sách liên quan, tập trung vào các công nghệ mới nổi và tác động xã hội của chúng. Popular Mechanics: Một tạp chí bao gồm khoa học và công nghệ, tập trung vào các dự án DIY, tiện ích và hướng dẫn cách thực hiện. WIRED: Được biết đến với phạm vi bao phủ rộng rãi về công nghệ, văn hóa và khoa học, tập trung vào giao điểm của các lĩnh vực này.

(2) Science & Vie: Một tạp chí khoa học của Pháp bao gồm nhiều chủ đề khoa học, trong đó có công nghệ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro