11. Xanxus

Overprotective

Author | KouMamoru
Pairing | Tsunayoshi x Xanxus
Dịch | Phi Nguyệt

Summary: Hãy xem Gia đình của Tsuna bảo vệ cậu ấy đến mức nào?

. . . . .

11. Xanxus

(Xanxus: 34 tuổi — Tsuna: 5 tuổi)

Sáng sớm...

Xanxus tiếp tục nhìn chằm chằm, trừng mắt vào cậu bé tóc nâu hiện đang được Yamamoto bế. Đứa bé được biết đến với cái tên Vongola Decimo, Sawada Tsunayoshi thậm chí không thèm nhìn hắn. Có lẽ nó sợ hơi thở của Xanxus.

"Xin lỗi vì đã làm phiền, Xanxus," Yamamoto nói, để Tsuna xuống đất nhưng cậu vẫn nắm chặt lấy quần anh.

"Hãy là một cậu bé ngoan nhé, Tsuna. Đừng làm phiền Xanxus," Anh nói, vò tóc của cậu. Thay vì vâng lời Yamamoto như thường lệ, Tsuna lại ngước lên nhìn anh, thầm cầu cứu.

"Tụi bây cũng thấy rồi đó, thằng nhóc này không thích tao. Sao tụi bây không tìm một người trông trẻ có thể trông nó hả," Xanxus nói. Yamamoto chỉ có thể thở dài.

"Anh biết đấy, tình huống hiện tại của cậu ấy cần được giữ bí mật với các Nhà khác, ngoại trừ Cavallone và Simon. Thế nên, việc thuê một người trông trẻ là điều không thể. Chúng tôi cũng không muốn làm phiền anh nhưng hết cách rồi, những Người bảo vệ đều được gọi đi làm nhiệm vụ," Yamamoto giải thích. Chà, về phần Xanxus, hắn chỉ lườm một cách mỉa mai. Yamamoto nhìn thấy nhưng quyết định lờ đi. Anh cúi xuống, đảm bảo rằng mình ở ngang tầm mắt với Tsuna.

"Tsuna, hôm nay em sẽ ở với nii-chan này nhé. Nếu em ngoan, em có thể ăn bất cứ thứ gì mình muốn," Yamamoto nói, ám chỉ những Người bảo vệ.

"N-Nhưng, anh đó trông thật đáng sợ," Tsuna thì thầm, vẫn không chịu buông tay. Xanxus hầm hừ bực bội khi nghe thấy lời nhận xét mặc dù chỉ là thì thầm.

"Tsuna, anh kể cho em nghe một bí mật nhé. Anh đó là nii-chan trong câu chuyện mà anh kể cho em nghe trên đường đến đây đấy," Yamamoto nói, chỉ vào Xanxus. Lần này, Tsuna quay lại nhìn hắn với con mắt ngưỡng mộ.

"Thật là anh ấy à, Takeshi nii-chan?" Tsuna hỏi. Yamamoto gật đầu, nở một nụ cười.

"Vậy anh nghĩ em tặng cho anh ấy được không?" Tsuna hỏi.

"Nếu em có thể làm được trong hôm nay," Yamamoto nói và đứng dậy.

"Chăm sóc cậu ấy thật tốt nhé, Xanxus, kể cả khi anh không muốn," Yamamoto bảo, để lại Tsuna với kẻ sử dụng Lửa Bầu Trời nóng tính.

/

"Làm những gì mày thích đi. Và đừng làm phiền tao ngủ," Xanxus nói, ngáp một cái. Nhưng cậu bé tóc nâu chỉ nhìn hắn lom lom, không hề chớp mắt. Xanxus quay lại nhìn nó, thấy lạ với hành vi này.

"Mày muốn gì hả nhóc?"

"Nii-chan không thấy lạnh à?"

"Sao tao phải thấy lạnh chứ? Có máy sưởi trong phòng," Xanxus nói. Đáp lại câu trả lời của hắn, Tsuna buồn bã cúi xuống.

"Mình đoán là, anh ấy không cần nó," Tsuna thì thầm, ôm chặt chiếc ba lô. Người đàn ông cao lớn khó hiểu nhìn cậu.

"Mày đang nói gì đó,"

"À, không có gì ạ," Tsuna lắc đầu, vội vã chạy ra khỏi phòng.

/

Tsuna lén nhìn vào trong và thấy người đàn ông đáng sợ tên Xanxus, đang ngủ trên giường. Cái chăn bị vứt xuống sàn khiến hắn đột nhiên rùng mình vì lạnh. Tsuna lặng lẽ lại gần, trèo lên giường. Cậu ngập ngừng không dám lay hắn. Rồi lấy hết can đảm, cuối cùng Tsuna cũng vỗ vai Xanxus đánh thức hắn dậy.

"Chậc," Xanxus tặc lưỡi khó chịu.

"Nii-chan, anh có lạnh không?" Tsuna hỏi. Xanxus quay qua nhìn cậu bé tóc nâu.

"Mày biết gì không?! Tao phát ớn khi nghe câu hỏi đó từ mày rồi đấy! Cứ 10 phút, mày lại tới đây gọi tao dậy và hỏi tao, nếu tao lạnh tự tao sẽ biết! Ai cần mày lo hả! Thằng nhóc lắm mồm!" Xanxus gầm lên, trừng mắt nhìn cậu bé tóc nâu tội nghiệp.

Không có phản ứng nào. Tsuna sụt sịt, rơm rớm nước mắt, vừa sốc vừa buồn vì bị mắng như thế. Cậu bé đứng dậy, lại gần Xanxus, cắn môi và nắm chặt khớp ngón tay.

"Nii-chan ngốc, em ghét anh," Tsuna bực bội hét lên, đấm vào má Xanxus bằng nắm tay nhỏ của mình, rồi chạy ra khỏi phòng.

Xanxus xoa má. Cú đấm chả xi nhê gì cả, nó chỉ như một cái vỗ nhẹ. Hắn nằm trên giường, nghe những tiếng khóc từ bên ngoài, có lẽ cậu khóc vì bị Xanxus mắng.

"Lũ đó cưng chiều mày quá rồi đấy," Xanxus thì thầm, cơn buồn ngủ cuối cùng cũng ập tới.

/

Xanxus tỉnh dậy sau giấc ngủ xế trưa. Bụng hắn đói cồn cào. Hắn nghĩ tới việc xuống phòng ăn dùng bữa. Có lẽ hắn nên dẫn theo thằng nhóc đó, coi như là bù đắp cho những gì đã làm với nó. Nhưng khi Xanxus bước vào phòng nghỉ của khách, cậu bé tóc nâu không có ở đó.

"Này, cô kia," Xanxus nói, cản lại một hầu gái đang làm việc.

"V-Vâng, thưa Xanxus-sama?" Cô hầu lắp bắp trong sợ hãi.

"Thằng nhóc đó đâu?" Xanxus hỏi. Cô hầu bối rối nhìn hắn.

"Cậu bé ấy không phải đang ở trong phòng nghỉ của khách à, Xanxus-sama?" Cô ta hỏi. Xanxus tặc lưỡi khó chịu.

"Nếu nó có ở đó, ta đã không hỏi mi câu đó rồi, ngu xuẩn!" Xanxus bực bội quát. Cô hầu chỉ biết run rẩy. Một quản gia cao cấp tình cờ nhìn thấy cô hầu tội nghiệp đang gặp rắc rối đã chạy vội tới trước khi Xanxus điên tiết lên.

"Xanxus-sama, Decimo Bé mất tích rồi nhưng chúng tôi đã cử một nhóm người đi tìm," Lão quản gia nói, thầm cầu nguyện cho bản thân.

"Cái gì?!"

"C-Chuyện xảy ra cách đây một giờ, một người hầu mang bữa xế tới cho cậu ấy, nhưng không thấy người đâu cả. Chúng tôi đã cố gắng lùng sục quanh biệt thự nhưng vẫn chưa tìm được."

Xanxus nghe đủ rồi. Không chần chờ thêm phút nào nữa, hắn lao ra khỏi biệt thự, không buồn cầm lấy áo len hay khăn quàng cổ mặc cho bên ngoài tuyết đang rơi. Hắn thầm hy vọng cậu bé tóc nâu vẫn ổn. Xanxus thực sự không muốn đối mặt với những Người bảo vệ, gia sư và cha mẹ bảo vệ thằng nhóc đó quá mức.

/

"Xong rồi," Tsuna reo lên khi nhìn người tuyết mình vừa đắp xong, cảm thấy tự hào với bản thân. Nhưng vẻ hạnh phúc đó lập tức thay bằng sự buồn bã khi nhìn vào chiếc ba lô của mình.

Tiến lại gần đó, Tsuna lục lọi và lấy chiếc khăn quàng cổ màu xanh để ở trong ra, mũi đan cẩu thả. Cậu thở dài, quàng nó cho người tuyết.

"Mình nghĩ nii-chan không cần nó. Bạn có cần không?" Tsuna Bé hỏi người tuyết. Đột nhiên, chiếc khăn bị giật đi. Cậu quay đầu, giật mình khi thấy hai gã đàn ông trưởng thành đang cười nhạo mình.

"Nhìn xem, chúng ta có gì ở đây nè? Một thằng nhóc mít ướt và một cái khăn quàng cổ gớm ghiếc," Gã nói.

"T-Trả lại đây," Tsuna sợ hãi lắp bắp, với tay lên cao.

"Mày nói cái gì? Tao không nghe được," Gã bảo, chế nhạo cậu bé tóc nâu đang run rẩy.

"Trả khăn quàng lại cho em," Tsuna kêu.

"Nếu tao không thì sao?" Gã nói, sau đó là tiếng xé toạc. Tsuna ngước lên, đôi mắt cậu rơm rớm nước mắt khi gã đó thẳng thừng xé toạc chiếc khăn quàng cổ.

/

Xanxus tới chỗ sân chơi gần đó. Hắn thở hồng hộc khi nghe thấy tiếng khóc yếu ớt phát ra từ đó. Hắn cố tìm và những gì hắn nhìn thấy trước mắt, đã khiến hắn giật mình.

Trong sân chơi, Xanxus thấy hai gã lạ mặt và một cậu bé tóc nâu thân quen. Cậu bé đang khóc, cố gắng với lấy chiếc khăn mặc cho vóc dáng thấp bé. Trong khi đó, gã đàn ông cầm một thứ có vẻ là khăn quàng cổ, quơ quơ nó trên đầu Tsuna với nụ cười toe toét.

"Trả lại đây! Sao anh lại xé nó?! Nó là của Xanxus nii-chan!" Tsuna hét lớn. Hai gã đàn ông chỉ cười, coi lời của cậu như một trò đùa.

Đột nhiên, tiếng cười tắt lịm khi mồm của chúng bị hai khẩu súng bịt lại, một người đàn ông có đôi mắt đỏ tươi xuất hiện, cau có nhìn chúng. Mắt hắn như đang thầm kể cho chúng nghe về màn tra tấn và những đau đớn vô tận đang chờ ở phía trước.

"Trả cái khăn quàng cổ chết tiệt đó cho thằng nhóc," Xanxus ra lệnh, đầy giận dữ. Gã đàn ông vội làm theo, mặt mày tái nhợt.

"Rác rưởi, tốt hơn hết là mày hãy cho tao một lý do chính đáng sau khi đã chọc khóc nó. Nếu không, máu của mày sẽ sơn lại nơi đây," Xanxus đe dọa.

"Chúng tôi l-làm vì vui thôi," Gã trả lời. Bạn của gã cũng chỉ biết gật đầu.

"Vì vui à? Để tao cho mày biết cái gì là vui nhé," Xanxus càu nhàu, khẩu súng phát sáng. Hai kẻ bắt nạt chỉ biết cầu nguyện, thầm thề rằng mình sẽ không bao giờ trêu chọc người khác nữa. Chúng đâu có ngờ hôm nay lại là ngày xui xẻo của mình chứ. Chúng chỉ trêu đùa một thằng nhóc yếu thế hơn mà thôi.

'Vĩnh biệt bố, mẹ. Con xin lỗi vì đã là một đứa con bất hiếu," Cả hai nghĩ khi cảm nhận được hơi nóng bốc lên trong miệng.

"Đừng làm vậy," Giọng trẻ con cầu xin vang lên. Chúng nhìn xuống, thấy cậu bé đang cầu xin Xanxus tha cho mình.

'Đó là một thiên thần,' Chúng thầm nghĩ, nhìn Tsuna với ánh mắt mong đợi. Đột nhiên, khẩu súng bị rút khỏi miệng, sau đó là tiếng thở dài từ chỗ người đàn ông đáng sợ. Cả hai thở phào nhẹ nhõm, được cứu rồi. Xanxus quắc mắt nhìn chúng, nã một phát xuống đất, suýt trúng vào chân, nhưng điều đó đã đủ để chúng co giò chạy ra khỏi sân chơi rồi.

"Nii-chan," Tsuna thốt lên, bị sốc bởi hành động của Xanxus.

"Câm đi, nhóc. Tao không lấy mạng của chúng không có nghĩa là tao không được bắn," Xanxus nói.

/

"Sao mày lại chuồn khỏi biệt thự? Thậm chí còn không nói với ai nữa. Mày đã khiến mọi người trong biệt thự lo lắng cho mày đấy," Xanxus hỏi, quắc mắt lên trừng cậu bé đang bồn chồn. Thay vì trả lời câu hỏi của hắn, Tsuna lại vỗ vào má Xanxus, phát ra tiếng hổn hển.

"Ở đây lạnh lắm. Anh lạnh như băng vậy," Cậu nói, tháo khăn quàng cổ ra, quấn quanh cổ hắn. Nếu không phải vì kích thước quá nhỏ, có lẽ cậu sẽ đưa luôn cả găng tay và mũ len của mình cho Xanxus.

"Nó sẽ làm anh ấm hơn," Tsuna nói, mỉm cười với hắn. Xanxus mở to mắt trước cảm giác quen thuộc. Hành động của thằng nhóc khiến hắn nhớ tới những gì Timoteo đã làm khi lão quyết định nhận hắn vào gia đình. Cố kiềm lại những vết xẹo đang hiện ra trên gò má, Xanxus nhấc chân, đi về phía nào đó. Tsuna lò dò chạy theo sau.

"Chúng ta đi đâu đây, nii-chan?"

"Ăn. Tao đói rồi," Xanxus nói, bước chậm lại. Tsuna nhận ra điều đó, cậu cười phì, nhảy tới chỗ Xanxus, nắm lấy tay hắn. Xanxus mở to mắt vì ngạc nhiên, hắn nhìn thằng nhóc. Thấy được vẻ hạnh phúc của Tsuna, hắn không đành lòng giật tay lại. Sau đó, một tin đồn được lan truyền trong thị trấn, rằng con thú đã bị thuần hóa bởi một cậu bé dễ thương.

/

Trời sập tối, Tsuna và Xanxus trở về biệt thự sau khi tận hưởng một ngày chơi đùa với nhau. Tsuna có lẽ đã kiệt sức, cậu ngủ thiếp đi, Xanxus đang bế cậu, hắn tiến tới chỗ hai Người bảo vệ Mưa và Sương Mù (nữ) kiên nhẫn ngồi đợi trong phòng khách.

Thấy Xanxus trở về với Tsuna, Chrome đứng dậy đi tới, muốn ôm lấy cậu bé. Hiểu được ý cô, Xanxus trao cậu bé cho cô gái. Chrome nhẹ nhàng bế lấy Ông chủ Bé, không muốn đánh thức cậu.

"Takeshi, em sẽ đợi anh trong xe," Chrome nói, rời khỏi phòng sau khi Yamamoto gật đầu với mình.

"Tốt hơn là mày nên giải thích rõ tất cả, rác rưởi," Xanxus nói,

"Ừm, tôi phải bắt đầu từ đâu đây?" Takeshi nói, dáng đứng như đang suy ngẫm về một điều gì đó.

"Hahaha, tụi này đã biến anh thành nhân vật chính trong một câu chuyện dành cho trẻ con,"

"Hả?"

"Anh thấy đấy, hai tuần trước, Reborn nói rằng tụi này phải đi làm nhiệm vụ và anh là người duy nhất sẵn sàng trông Tsuna một ngày. Reborn bảo chúng tôi kể một câu chuyện để Tsuna thay đổi quan điểm về anh, cũng như để loại bỏ nỗi sợ của cậu ấy khi gặp anh vào hôm nay,"

"Và, câu chuyện đó là gì?"

"Ồ, một câu chuyện đơn giản thôi. Chuyện kể về một cậu bé nghèo, trông có vẻ đáng sợ, bán bánh mì để mua thuốc cho mẹ. Cậu bé ấy rất cố gắng nhưng không ai mua bánh cả, vì cậu ấy quá nghèo. Trong một đêm lạnh giá, một ông lão bất ngờ tới chỗ cậu bé, mua hết số bánh mì của cậu còn tặng cậu món quà là một chiếc khăn quàng cổ. Sau đó, ông lão nhận cậu bé làm con nuôi và coi cậu như con ruột của mình. Đó là một mùa đông rất lạnh, cậu bé không tìm được chiếc khăn quàng cổ quý báu, cậu đã run rẩy suốt một đêm, chờ đợi ai đó mang tới hơi ấm như ông lão đã từng mang tới cho mình," Yamamoto nói. Anh nhìn Xanxus, kẻ lúc này đang im lặng.

"Phản ứng của thằng nhóc đó?"

"Ngưỡng mộ và buồn bã,"

"Cậu ấy ngưỡng mộ cậu bé đó vì đã không bỏ cuộc dù chẳng có ai mua. Nhờ đó mà cậu bé gặp được ông lão tốt bụng,"

"Thế sao nó lại buồn?"

"Vì cậu bé đó bị mất chiếc khăn quàng và bị lạnh trong đêm đông. Sau đó, Tsuna quyết định đan một chiếc khăn làm quà để cậu bé đó không lạnh nữa. Ừm, Tsuna đã nhờ Kyoko và Haru dạy đấy. Cậu ấy thực sự là một thiên thần," Yamamoto nói. Chậm rãi đứng dậy khi nghe thấy tiếng còi xe yếu ớt phía bên ngoài.

"Được rồi. Tôi phải đi đây. Cảm ơn vì đã chăm sóc Tsuna hôm nay. Jaane (hẹn gặp lại)," Yamamoto nói, rời khỏi phòng.

/

Xanxus đi vào phòng, mở tủ, lấy ra một chiếc khăn quàng cũ, nở nụ cười nhẹ trên môi. Ngón tay hắn lướt dọc trên lớp vải, nhớ tới cuộc gặp đầu tiên với Timoteo.

"Thằng nhóc đó không làm mất chiếc khăn quàng cổ quý báu của nó đâu nhóc. Hơn nữa, nó có một cái mới rồi," Xanxus nghĩ, trước khi bỏ hai chiếc khăn vào trong tủ, xuống phòng ăn khi đã tới giờ ăn tối.

END

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro