chương 15
Mưa...
Yamamoto là một cơn mưa...
Yamamoto thường đứng dưới những cơn mưa...và đôi khi y tự hỏi đây là nước mắt của bầu trời hay đơn giản chỉ là những cơn mưa ?
Mỗi khi đứng dưới mưa, Yamamoto luôn nhìn thấy một hình bóng mỉm cười với y.
Nhiều khi, y tự hỏi...người đó là ai?
Hình bóng đó, cười với y, thì thầm với y hạnh phúc không?
Hạnh phúc? Yamamoto lại giễu cợt khi nhớ đến. Trên đời này, không có gì là mãi mãi...
Và rồi...
Cơn mưa tạnh đi, rửa trôi bầu trời vẩn đục....
Bầu trời lại trở về vẻ đẹp thường có...cơn mưa tạm biệt bầu trời...
Yamamoto lại mong chờ cơn mưa đến...để có thể với lấy hình bóng kia...
" Haha, Yamamoto, mau vào thôi mưa rồi "
Yamamoto nghe giọng nói xuất phát từ chính bản thân, hoài nghi xem nó là của ai? Hình ảnh thiếu niên mái tóc vô trọng lực đang lôi kéo y đến một cửa hàng tránh mưa.
" Không cần đâu, Tsuna, tớ là mưa, mưa là bạn tớ "
Yamamoto ôn nhu xoa đầu thiếu niên trước mắt, giọng nói mang nhiều phần sủng nịch.
Nhìn cảnh tượng giữa bọn họ thật đẹp biết bao nhiêu, rải phấn hoa hồng biết bao nhiêu đến cuối cùng...
" Xin lỗi....Tsuna..."
Yamamoto quỳ trên nền tuyết, không dám đối mặt với thiếu niên kia, chỉ sợ...thiếu niên đó một đời trách móc, oán hận không tha thứ...
" Bọn tớ là vì...muốn tốt cho cậu..."
Nhìn Yamamoto rời đi không chút do dự, không quay đầu hối tiếc...thì ra, đó là câu trả lời...
Đứng ngoài quan sát, Yamamoto này không khỏi ngạc nhiên, đó là tương hai của y? Còn người kia, không lẽ là Sawada Tsunayoshi? Không thể!! Tsuna không thể sống đến 15 tuổi nên không thể có tương lai như thế... Vậy nó là gì?
oooOooo
" Yamamoto... Làm sao vậy?" Ieyasu lay Yamamoto, cậu bạn lỡ ngủ quên trong giờ Quốc Ngữ, điều đó là không thể đối với Yamamoto.
Yamamoto thoáng chốc tỉnh giấc nhìn vào đồng hồ, thì ra vẫn còn trong giờ học, hóa ra, đó chỉ là giấc mơ.
" Không có " Yamamoto che giấu đi bằng một nụ cười giả tạo trả lời Ieyasu.
" Vậy được rồi " Ieyasu cũng không hỏi gì, trực tiếp quay lên bảng nghe giảng tiếp.
Yamamoto nhìn ra cửa sổ, nhìn đám mây trên bầu trời...thật giống người đó...
*****
Belphegor - hoàng tử thiên tài của Varia " Prince The Ripper trúng đạn lạc dẫn đến bị thương sau được đưa về Varia chữa trị.
Nono giao cho Varia một nhiệm vụ là tiêu diệt một nhà mafia. Lần này di chuyển chỉ có Bel cùng Xanxus. Xanxus là người chứng kiến tất cả mọi việc.
Bel bỗng nhiên thẫn thờ khi nhìn thấy gì đó, không để ý nên trúng đạn. Miệng luôn lẩm bẩm " Công chúa..."
Xanxus biết, người công chúa mà Bel nhắc đến là ai, đó là ....Tsunayoshi.
Vậy ra, Bel cũng được đưa sang thế giới này. Xanxus thở dài trong bí mật nhìn Bel, tất cả đều giống nhau cả thôi...
" Nếu tên rác rưởi đó tỉnh thì bảo đến gặp ta "
Buông một câu, Xanxus bỏ đi khiến mấy người kia nghĩ Xanxus nổi giận nên trừng phạt Bel.
" Rõ "
*****
Nhà Sawada lại có thêm một nhân vật nữa, nhân vật này mới có 5 tuổi, có danh hiệu bài danh sao- Fuuta.
" Oa, Tsuna-nii, xin chào "
Vừa nhìn thấy cậu, Fuuta đã nhảy tót ra cúi người. Tsuna hơi thoáng ngạc nhiên sau đó hồi thần.
" Em là ai...vậy?"
Fuuta thoáng nét mặt buồn rồi cũng tươi cười hướng cậu giới thiệu.
" Em là Fuuta "
" Là bài danh sao - Fuuta " Reborn xuất hiện lên tiếng. Tsuna thắc mắc, không phải Reborn là nên ở với người kế thừa Vongola - là Ieyasu sao? Sao lúc nào cũng xuất hiện ở cạnh cậu?
" A, Reborn, chào em Fuuta, chúng ta vào nhà chứ?"
" Vâng ạ "
Tsuna ngóng nhìn Nana trong phòng bếp rồi đến phòng khách cũng không thấy đâu, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
" Tsuna, mama đã đi chợ rồi "
Reborn như biết trả lời câu hỏi của cậu, Tsuna cũng thở phào nhẹ nhõm. Gần đây có tin đồn rằng Namimori đang bị tấn công. Hội kỉ luật của Hibari cũng đang lùng sục kẻ tấn công đó dẫn đến việc Hibari dạo gần đây không xuất hiện để chơi với cậu.
" Tsuna-nii, làm ơn hãy giúp em " Fuuta bày ra luôn mặt cún con để cầu cứu.
Tsuna nhìn Fuuta cũng thấy mủi lòng, bản thân kiếp trước là Fuuta quá đáng yêu nên đồng ý nhưng cũng không muốn dính dáng đến mafia. Kiếp này sinh ra, cậu không dính tới nhưng người dính tới lại là anh trai cậu - Ieyasu.
" Được " Tsuna chốt hạ rồi quay sang Reborn bên cạnh đang uống trà " Reborn, có thể đi nói với aneki một tiếng được không? Tsuna không được đi nữa "
Reborn nhìn cậu một hồi rồi nhìn sang Fuuta, bất giác gật đầu đồng ý.
Nhìn bóng lưng Reborn biến mất sau cánh cửa lại nhìn bóng lưng Tsuna đang tiến vào bếp, Fuuta càng thêm hoài niệm.
Fuuta thích Tsuna...
Fuuta biết bản thân thích Tsuna là khi nhìn Tsuna bảo vệ bản thân, Tsuna là người không có dã tâm dù cho bản thân yếu đuối, có là ông trùm mafia đứng đầu, Tsuna cũng vẫn không có dã tâm nhưng là...
Fuuta còn quá nhỏ để có thể biết yêu là gì. Fuuta lựa chọn chờ đợi bản thân lớn thêm chút nữa để có thể toàn tâm toàn ý bảo vệ Tsuna trong chính vòng tay này. Tsuna không chỉ là người anh trai mà Fuuta yêu quý...Tsuna còn là người mà Fuuta yêu...
Đến cuối cùng khi Tsuna chết đi, Fuuta vẫn còn ân hận vì sao bản thân lại chấp nhận đi làm nhiệm vụ dù biết Tsuna ngày hôm đó rất buồn... Nghe tin Tsuna chết, Fuuta thật hận không thể tìm tất cả tính sổ ...đã muộn...
Nhưng rồi...đời lại cho Fuuta thêm một cơ hội, đưa Fuuta trở lại năm còn bé, năm bắt đầu của nhóc để có thể toàn tâm ở bên cạnh bảo vệ Tsuna...một lần nữa.
' Tsuna-nii, lần này, em nhất định sẽ bảo vệ anh '
Fuuta ánh mắt quyết tâm, đời này mất định phải đi xử lí con mắm bánh bèo kia mặc dù không biết giờ nó đang ở đâu...
**** tua nhanh thời gian
Ieyasu về đến nhà phát hiện trong nhà có nhiều hơn 2 đôi giày nhưng khi nhớ lại lời Reborn, thì chỉ thở dài cất giày vào tủ rồi bước vào.
" Con về rồi "
" Ara, Ieya-kun, mừng con về " như mọi lần sẽ là tiếng nói của Nana và sau đó là cái ôm ấm áp của Tsuna nhưng...hôm nay không có, không có.
" Tsu đâu mẹ?"
" Tsu-kun đang ở trên tầng với Fuuta, Lambo và I-pin rồi " Nana cười hiền hậu hướng đứa con trai lớn của bà trả lời. Nhìn xem, bộ dạng lo lắng cho em trai, cái gì cũng không bằng em trai kia làm bà lo lắng ghê.
Tsuna có người anh trai như thế, sau này lấy người khác kiểu gì?
Ieyasu không quan tâm mẹ mình đang nghĩ gì cả, hoặc không biết Nana đang nghĩ gì, một mạch chạy lên phòng. Mở cửa ra, Ieyasu mém ngạt trong hoa đào.
Cư nhiên cảnh tượng này, nhiều hoa đào ghê á!!
Lambo, I-pin ngồi bên cạnh Tsuna, đối diện là Fuuta đang vừa ăn vừa cười với Tsuna rất vui vẻ. Nhìn vẻ mặt Tsuna có bao nhiêu thỏa mãn kìa, nụ cười đó...Tsuna, nó là của anh mà!!!
Fuuta hướng ra cửa nhìn thấy một người bước lên, chắc mẩm là aneki của Tsuna-nii vậy xưng hô thế nào?
“ Aniki, xin chào, em là Fuuta ”
“ Aneki, chào mừng ”
Đối mặt với một Fuuta ngoan ngoãn cúi đầu cùng một Tsuna dễ thương vô bờ bến đón chào, Ieyasu cũng không nguyện ý giận quá lâu, trực tiếp bước vào thì...
# Rầm –#
...... Trực tiếp té rầm do con bò ngốc nghếch kia ....
“ Ahahaha...Ieyasu ngốc nghếch kìa, ngã rồi, Lambo nói không sai mà ” Lambo phá lên cười.
“ Lambo, lần sau không được nghịch ngợm như thế nữa ” sau đó là màn giáo huấn của I-pin đối với Lambo.
“ Aneki, không sao chứ?” Tsuna lo lắng cho con người đang lồm cồm bò dậy kia.
“ Không sao, Reborn mau đá con bò ngốc kia ra đi ” Ieyasu đưa ra nụ cười vô hại nhưng thực ra là có hại tiễn biệt Lambo.
Reborn — người vừa ở dưới bếp bước lên nhìn Lambo rồi lại quay sang Ieyasu “ Con bò ngốc nghếch, nhỡ Tsuna ngã thì sao? Chết đi ” Lambo bị Reborn đá bay ra khỏi cửa sổ.
“ Quả nhiên mà, Lambo luôn là người xui xẻo nhất ” Fuuta cười nhìn vào cuốn sách khổng lồ bên cạnh “ Đáng đời ”
Rất tiếc là mọi người đang ồn ào cười nên không nghe thấy Fuuta đang nói gì cả.
*****
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro