Chap 2: Bắt đầu cuộc hành trình.
Điều đầu tiên Tsuna cảm nhận là mùi rừng thoang thoảng trong không khí, cậu nhẹ nhàng mở mắt để tia ánh sáng ban mai lọt vào khẽ mắt. Cậu nhìn thấy, nhìn thấy một khoảng bầu trời xanh cao vút ở góc nhìn dưới tán lá cây rừng. Thật đẹp, đúng là thiên nhiên là nhất! nhưng cậu liền cắt đứt dòng suy nghĩ ngay khi cái cảm giác nhức nhói ở khắp người khi cậu ngồi dậy.
"Ugh....mình ngồi dậy được là còn may mắn, nó không nhức cho lắm...."
Cậu vừa thì thầm vừa xoa bóp những nơi nhức nhối. Sau một hồi, cậu đứng dậy như bình thường, cậu thở phào khi biết mình vẫn còn sức cầm cự. Cậu ngước nhìn xung quanh cảnh vật thiên nhiên hùng vĩ, tứ phía đều có những cây to lớn, rất khó để xác định. Cậu lại chợt nghĩ đến những người bạn, hình như họ không có ở đây:
"Chậc, mình lạc mất họ rồi! Phải đi tìm thôi....Mà, đây là đâu?"
Đúng là cậu ở trong khu rừng, chắc đây là một phần của nước Ý và thuộc quyền sở hữu của Nhà nào đó. Tsuna nhìn xung quanh khu rừng như con nai vàng ngơ ngác lạc mẹ, nhưng trời thương cậu, siêu trực giác đã trở về bên cạnh cậu. Nó mách bảo cậu rằng cứ đi thẳng trước con đường mặt cậu thì sẽ gặp 'tia sáng', lúc đầu cậu lưỡng lự nên nghe theo không, cậu sợ rằng nó sai như vài lần trước đây, nhưng đường cùng rồi cậu đành tin tưởng vào nó. Cậu bước trên con đường mòn ấy với hy vọng sẽ tìm ra lối ra, đồng thời cũng không có nghĩa cậu không phàn nàn.
"Haizz....Ước gì mình có cái gì đó liên lạc với mọi người thì hay biết mấy."
Tsuna tội nghiệp không biết rằng cái thiết bị liên lạc của Spanner đã đưa cậu trước lúc cậu đi nó đang ở trong túi quần.
_________________________Ở phòng thí nghiệm Vongola_________________________________
"Chết thánh dứa trong bụi dứa rồi!!!......Ôi cái bụng....Ugh.."
"Chuyện gì nữa vậy, Shouichi?"
Spanner vừa nhìn màn hình đầy vừa nói chuyện vừa bấm máy tính lia lịa, dù là thiên tài nhưng Spanner cũng là con người, tất nhiên là rối loạn khi trong tình cảnh này .
"Tôi quên một điều quan trọng nữa!"
"Quên gì nữa?"
Shouichi 'vinh dự' khi chính thức lọt vào danh sách top 5 'Những người nguy hiểm nhất' của Spanner.
"Vì tôi nghĩ 'vũ khí ninja' là rơi từ quá khứ nên tôi gắn thêm bộ phận 'quá khứ', lúc đầu tôi nghĩ nó sẽ hoạt động nhanh hơn đến nơi có 'lỗ hỏng', Nhưng...."
Máy Shouichi đầy chữ, đầy cửa sổ liên tục thay nhau hiện ra, cung cấp thông tin cho Shouichi để cậu có thể nói một câu:
"...Sau một lúc phân tích, tôi đã nhận rằng, gắn thêm bộ phận đó thật sai lầm, quá khứ của thế giới kia sẽ kết nối thế giới bên này, mọi chuyện ngày càng rắc rối."
" Ý cậu là sao?"
Spanner cứ tập trung làm việc đến nỗi không biết cây kẹo trong miệng đã tan hết.
" Đáng lẽ Tsunayoshi sẽ đến quá khứ 400 năm trước, nhưng do lỗ hỏng thời gian nên cậu ta bị hút về hiện tại của thế giới kia, suy ra cậu ta đi từ hiện tái thế giới này đến thế giới kia. Lại có thêm bộ phận 'quá khứ' tôi gắn vào kết hợp với lỗ hỏng, quá khứ của thế giới này sẽ liên kết với thế giới kia..,.."
"Aggggg....cậu có thể tóm gọn lại cho tôi được không?"
Tức giận cũng chả gì lạ, bởi vì chẳng có ai có thể giải quyết mối rắc rối 'thế giới kia', 'quá khứ' và 'lỗ hỏng' trong cùng một lúc, nhất là khi tập trung một việc gì đó. Shouichi nói:
"Tóm lại, nếu có ai đó từ thời Primo có ảnh hưởng đến lịch sử Vongola qua bên thế giới kia thì lịch sử có thể năng thay đổi!!!!!!!"
Spanner mở to hai con mắt mình ra mà nhìn Shouichi, hai người nhìn nhau mà 'cười'. Để rồi quay lại bấm máy tính với tốc độ nhanh hơn lúc trước, Spanner ra sức mà 'cứu' lịch sử. Shouichi lại một lần thở dài trước khi bật chế độ làm việc tối đa:
"Hy vọng không có ai lọt vào thế giới kia.....dù sao, cũng cố gắng liên lạc với Tsunayoshi bằng mọi giá."
Đằng sau hai con người thiên tài ngồi gõ máy tính, có ai biết rằng Reborn đã nghe đầu đuôi câu truyện:
"Mọi thứ tệ rồi nhỉ.."
Nói như vậy nhưng miệng không ngừng cười nhếch, một nụ cười nham hiểm.
_______________________Tại khu rừng_________________________
Tsuna lạnh xương gáy, có lẽ cậu cảm nhận điều đó không hề lành. Mà tạm gác qua một bên, hiện giờ cậu đí thẳng hơn 30 phút rồi, sức chịu đựng cậu có giới hạn, các cơ chân bắt đầu co lại vì đi quá nhiều. Dù đi bộ dài như vậy nhưng cậu không thấy 'tia sáng' hay đoại loại là vậy. Trực giác cứ mách bảo cứ đi thẳng là thấy, dù sao quay đầu lại cũng không kịp, nên cậu cứ tin cái trực giác mà đi tiếp. Cuộc sống không bao giờ hại người lành, Tsuna cuối cùng thấy mái tóc màu tím violet nằm dưới thảm cỏ xanh trong rừng, trang phục vest nữ, không thể nào nhầm lẫn được, đó là Chrome!
Tsuna mừng rỡ vội vàng chạy kế bên người bảo vệ sương mù nữ đang ngủ ngon trên thảm xanh ấy, tuy trên người Chrome không có vết thương nặng hay trầy xước, nhưng Tsuna cố gắng lay Chrome dậy sợ rằng cô sẽ không bao giờ mở mắt. Tiếng gọi tên Chrome cứ vang vẳnh bên tai cô, cô chợt mở con mắt màu tím thẫm, con mắt này dù chỉ nhìn thấy một phần thế giới nhưng nhìn thấy được vị Boss kính yêu đầu tiên khi mở mắt là một điều hạnh phúc. Tsuna thở phào nhẹ nhõm, nói với cô với chất giọng dịu dàng:
"Không sao chứ? Chrome?"
"E?...anou....em không sao, Bossu."
"Mừng quá..."
Nhìn thấy Tsuna nhẹ nhàng cười, Chrome cũng bất giác cười. Lát, hai người họ đứng dậy trên khu rừng không lối thoát, họ chống chọi lại bằng cách tiếp tục đi tìm những người bảo vệ, và lại là trực giác, họ tiến về phía trước. Tsuna biết rằng mình không nên tin vào trực giác quá nhiều, nhưng hết cách rồi, cậu phải tiếp tục tin tưởng vào nó.
Kết quả? tất nhiên Tsuna là người may mắn, cuối cùng hai người họ tìm thấy phía cuối khu rừng cũng là vách núi. Họ mừng rỡ, điều đầu tiên họ phải là nhìn ngắm phong cảnh phía trước mình như nhân vật trong phim, để họ có thể xác định đây là đâu..
Trong thâm tâm cậu nghĩ rằng sẽ có tòa lâu đài kiến trúc cổ xưa phương Tây cao chọc trời, nhưng cậu chỉ thấy là chỉ một làng bình thường, mà không hẳn là bình thường, cậu đang ở trên vùng đất Ý mà có dạng làng Nhật Bản. Chưa kể họ ăn mặc phong cách Nhật Bản thời xưa lại là dạng ninja, đằng sau làng có núi được khắc 5 bức tượng, 5 khuôn mặt ấy chắc là 5 người anh hùng mà làng tôn thờ, cậu chưa thấy bao giờ cho dù nó hao hao giống các bức tượng ở núi Rushmore, nhưng không thể nào! Cho dù cậu có thể lạc vào quá khứ của Nhật Bản, nhưng làm gì có cái làng nào dân cư mặc giống ninja với núi được khắc mặt.
Chrome bối rối nhìn quang cảnh, cô cũng nhận ra rằng đây không phải là thế giời mà họ đáng lẽ phải đến. Sự mệt mỏi sau khi đi bộ lâu dài ập đến, Tsuna ngồi bệch xuống, cả Chrome cũng vậy, đôi mắt màu chocolat sâu thẳm nhìn về phía ngôi làng như cậu đang tìm kiếm câu trả lời.
Trong tâm trí của cậu...
Một con người giống Tsuna với đôi mắt hổ phách rực lửa ngồi đối diện với Tsuna. Thẳng thắn cất lời:
"Chúng ta đang ở thế giới song song đó Tsunayoshi."
"Eh?"
Tsuna tròn đôi mắt màu nâu trong nhìn một nửa của cậu, như thể cậu không hiểu cho lắm. Bản sao Tsuna lắc đầu vì Tsuna là boss sao mà chậm tiêu thế.
"Có nghĩa vì lý do gì đó, đại loại là lổ hỏng thời, đã đưa chúng ta đến thế giới này."
"Sau cậu biết?"
"Không phải rõ ràng lắm sao? Làng ninja, tập huấn luyện chiến đấu, bức tượng tôn vinh những người lãnh đạo, ăn mặc thời xưa và chắc chắn rằng không chỉ có riêng ngôi làng này trên trái đất đâu, còn có các làng khác nữa, nếu không có họ thì đâu cần phải tập luyện sức mạnh kỳ lạ ấy."
Tsuna mở rộng tấm nhìn hơn một chút qua ánh mắt, quả nhiên là bản sao của cậu nói đúng, họ có những sức mạnh quái dị ở phía khu tập luyện bên kia. Thế giới này không hề bình thường. Tsuna than thở với chính mình:
"Aishh.....Ước gì mình có thể liên lạc với mọi người..."
Bản sao Tsuna nhìn Tsuna muốn chảy mồ hôi lạnh, bộ cậu không nhận ra à.
"Tsunayoshi..."
"Hai..?
"Cái thiết bị mà Spanner đưa cho cậu đó, cậu đang giữ nó mà?"
"EHHHH???????!!!! Thật ư?"
"Reborn nói đúng thật. Sau cùng cậu vẫn là Dame-Tsuna."
Kết thúc trò chuyện
Sau cuộc trò chuyện tự kỷ, Tsuna liền lục lội khắp người từ túi áo trong đến túi áo ngoài, mò mẫm túi quần mới nhận ra có một thiết bị liên lạc. Cái thiết bị nhìn rất tồi tân, to bằng nửa bàn tay, Tsuna mừng rỡ, tay run run như cầm vật được ban tặng bởi Chúa trời. Chrome cũng lục lội thân mình phát hiện ra cũng có một cái thiết bị tương tự. Tsuna chưa bấm nút liên lạc thì đầu thiết bị phát ra ánh sáng kỳ ảo.
Tsuna và Chrome vội vàng đứng lên để chờ đợi một điều gì đó, ánh sáng đó chiếu phía trước, ào ảnh hiện ra, giống việc hiện 3D lúc còn trong thời gian chiến tranh với Nhà Millefiore tại phòng thiết bị Spanner. Một con người xuất hiện, tuy là ảo ảnh nhưng rất là thật khi con người đó là Reborn. Tsuna nhìn vị gia sư đã đồng hành với cậu suốt trận đường dài, cậu chưa bao giờ nghĩ cậu sẽ nhớ Reborn nhiều như lúc này.
"Cậu đứng như vậy chắc cậu vẫn ổn nhỉ, Dame-Tsuna."
Nói thì lạnh lùng, nhưng đối với sự nhạy bén của Tsuna sau nhiều năm, cậu nhận ra Reborn lo lắng cho cậu.
"Tôi đang ở thế giới song song đúng không? Reborn."
"Vậy cậu đã biết, đỡ phải giải thích dài dòng, lý do vì trục trặc kỹ thuật nên cậu phải ở đây hơn 1 tuần. Spanner chỉ có thể liên lạc với cậu nên nhớ cố gắng liên lạc với những người kia, sau đây là bản đồ thế giới cậu đang đứng mà nãy giờ Shouichi đã quét được, nó sẽ được lưu trữ trong máy của cậu."
Bóng người Reborn được thay thế bởi tấm bản đồ kỹ thuật với có vài chấm màu. Giọng Spanner vang lên.
"Tôi quét được nơi cậu đứng trong phạm vi 50 km, rất may mắn những người bảo vệ khác cũng nằm trong phạm vì này."
Ở phía bên trái màn óc trên cùng, chấm đỏ và chấm xanh dương đang cùng nhau về phía làng, có lẽ Yamamoto và Gokudera lo lắng cho TSuna rất nhiều. Ở phía cuối màn hình ngay chính giữa, chấm lam nhạt và chấm cam, vậy cậu và Chrome đang đứng ở đó. Ở phía trên cùng bên phải, chấm lục và chấm vàng đang nằm gần nhau và đứng yên, Ryohei và Lambo vẫn chưa tỉnh. Quan trọng là trọng tâm của màn hình, chắc là nằm trong làng, có chấm lam đậm và chấm tím nằm GẦN NHAU!!!!! Thật sự đây là một điều tồi tệ, Tsuna xanh mặt khi biết Mukuro và Hibari ở gần nhau. Tiếng Shouichi vang lên.
"Như cậu thấy đấy, đây là một điều không hề ổn tí nào, cậu nên nhanh lên báo cho những người khác và ngăn chặn kịp thời trước khi...."
Chưa nói hết câu, có tiếng nổ ở làng, bốc khói ngùn ngụt, Tsuna chuyển cái nhìn từ làng sang màn hình, hai dấu chấm nguy hiểm ấy giờ đã di chuyển..
"...có thảm họa...Mà có lẽ chậm rồi. Tsunayoshi-kun, nhanh nhanh đến bên họ trước khi tai họa ập đến. Còn nữa, chúc cậu có một kỳ nghỉ vui vẻ"
Ảo ảnh kết thúc, chỉ để lại Tsuna với suy nghĩ" Đây là kỳ nghỉ à?". Nhưng cậu liền lấy lại trạng thái nghiêm túc khi tiếng nổ thứ 2 kéo đến, tiếng chà sát kim loại và giọng cười có một không hai vang cả làng. Tsuna chảy mồ hôi, bó tay trược sự bất trị của hai người bảo vệ Mây và Sương Mù, nhưng cậu không quên nhiệm vụ của mình, ngăn chặn và báo tin. Cậu liền kích hoạt trạng thái Dying Will với cái găng tay len, cậu là boss được vài năm rồi, đâu cần phải uống thuốc, Chrome, người con gái lặng lẽ nge ngóng tình hình nay cũng sát cánh cùng Tsuna, cô đã có kinh nghiệm nhiều nên cô có thể dễ dàng sử dụng sức mạnh cơ bản, cô dùng thuật dịch chuyển của người bảo vệ sương mù mà đến nơi mà Mukuro đang đứng một cách nhanh chóng, nhưng vì Chrome sợ bossu bị thương nên biến thành một đám sương kè theo Tsuna. Thế là hai người họ cùng bay về phía ngôi làng đó.
______-Tại phòng Hokage làm việc_________
"Tsunade-sama, có chuyện lớn rồi!"
"Có chuyện gì?"
Người con gái xinh đẹp mặc bộ kimono thoải mái với vòng 1 khủng, nhưng chẳng có vẻ là hiền lành, bất ngờ nhìn người lính của mình hốt hoảng báo tin.
"Có hai tên bị còng tạm thời đã thoát!!!!"
"Hai tên nào?"
"Hai tên đó không phải là người của Làng Lá hay các Làng khác, họ rớt từ trên xuống lúc sáng nay, thấy khả nghi nên nhốt tạm thời. Nào ngờ họ quá mạnh, họ phản công mà ra sức phá làng."
Tiếng nổ sau lưng Tsunade bất ngờ xuất hiện, cô nhìn đằng sau mới thấy vài cột khói đen bốc lên ngùn ngụt. Tsunade chảy mồ hôi và bất ngờ hơn bao giờ hết.
"Chưa gì họ đã làm thương 60 Genin, 45 Chounin và 21 Jounin, và ước lượng con số này sẽ tiếp tục tăng."
"Họ là ai mà mạnh vậy?"
"Tôi không biết, tôi không cảm nhận được charka, thay vào đó là một sức mạnh lạ, một tên phát sức mạnh lửa ở thanh vũ khí lạ, một tên cầm cây kích thản nhiên thi triển một loại thuật nào đó với con mắt không thuộc sức mạnh của gia tộc nào, thưa Tsunade-sama."
Tsunade ngẫm nghĩ một lúc, nhìn về phong cảnh phía sau mình, rồi nhanh chóng bật dậy ra khỏi cửa.
"Dẫn đường cho ta."
____________Tại chiến trường_____
"Hn."
Hibari bắt đầu chán nản khi quật được một tên động vật ăn cỏ yếu ớt.
"Chưa gì đã chán..Kyoya..ta nhớ ngươi háu chiến lắm mà?"
Mukuro hù dạo vài tên bằng ảo ảnh của nỗi sợ hãi.
"Không, ta chỉ cảm thấy bực bội khi chỉ đánh toàn là những động vật có yếu ớt và cũng khó chịu khi ở chung với ngươi."
Hibari đánh văng cả đám tên ninja.
"Oya, ngươi nhớ Vongola à? Nên nhớ sớm muộn gì thân thể cậu ta thuộc về ta."
Mukuro tạo những cột lửa được quấn chặt bông sen từ dưới đất lên làm cho nhiều tên ngã nhào vì bất ngờ.
"Hn. Tên động vật ăn tạp đó không thuộc về ngươi, ta sẽ cắn chết cậu ta."
Bất cứ ai cũng phải đổ mồ hôi lạnh khi cuộc trò truyện của hai con người không đội trời chung,nói như thù nhau nhưng sao vẫn chiến đấu cùng nhau, đây vẫn là một điều bí ẩn. Bỗng, Hibari cảm nhận được sát khí đang nhào tới kèm theo giọng hét, Mukuro cũng thấy vậy nên quay mặt lại thấy một quả cầu cuồn cuộn như bão to bằng bàn tay lao xuống trước mặt:
"Rasengan!!!!"
Hibari may mắn né được, đau thay là Mukuro bị trúng đòn bất ngờ và lộn nhào đến thân cây gần đó. Lưng Mukuro đập vào thân cây một cách đau đớn, người thường sẽ bất tỉnh với đòn tấn công đó nhưng đối với một tên cứng đầu như Mukuro, thì không thể nào bất tỉnh nhục nhã như vậy. Mukuro nhanh chóng đứng dậy, đi loạng choạng và liếc nhìn người vừa tấn công anh. Hibari cười mỉa mai khi nhìn thấy Mukuro trúng đòn nhưng anh không quên cái phản xạ đầu tiên của mình khi thấy bị tấn công là quan sát người chủ động:
"Các ngươi là ai mà dám phá làng của tôi! các ngươi phải trả giá đắt! Xông lên, Sakura!"
"Shanaro!"
Hibari nhìn từ cậu nhóc mặt mèo giận dữ đến con người nhảy ra chuẩn bị tấn công theo lời nói của nhóc. Hibari vừa nhìn thấy mái tóc màu hồng của cô nhóc vừa nghe tên 'Sakura', thì bệnh dị ứng của anh trở lại. Thế là Hibari cũng nhận một cú đấm tay của cô nhóc đó, văng về phía thân cây nơi mà Mukuro bị đập thẳng vào, nhưng anh không thê thảm như Mukuro, anh lấy đà được, đôi mắt xám tro liếc nhìn hai con người trước mặt. Không chỉ có mình Hibari mà còn có Mukuro nhìn với đôi mắt giận dữ.
Một cô gái tóc hồng, một cậu nhóc mặt mèo, cả hai người họ liếc nhìn hai người bảo vệ' quậy phá' của Vongola. Trận chiến này sẽ trở thành 2 chọi 2, tuy công bằng nhưng hai con người trẻ trung ấy thì không thể bằng những con người khát máu đầy kinh nghiệm này, vì vậy lại xuất hiện thêm 2 con người. Một người mái tóc đen với làn da trắng cộng thêm khuôn mặt lạnh tanh, rất giống bóng ma, kè theo cô nhóc tên Sakura. Một người tóc bạc che một mắt, có lẽ hắn là người lớn tuổi nhất trong cái đám trước mặt, đang đứng trước cậu nhóc mặt mèo để bảo vệ. Ai cũng có sát khí ngút trời, điều này sẽ làm ai sợ trong phạm vi gần của họ, nhưng có ai ngờ rằng điều này làm tăng độ thích thú của hai con người háu chiến kia. Hibari cười nhếch, mắt phải Mukuro chuyển sang chữ kanji số 4.
"Tên mặt mèo và tên tóc trắng là con mồi của ta."
"Oya, đành vậy, vậy hai con người tội nghiệp còn lại sẽ là của ta."
Hai con người nói như thách thức họ, đội 7 tức giận mà chủ động đánh trước. Naruto, nhóc mặt mèo, ra chiêu đòn cũ nên Hibari nhanh chóng đánh bại dễ dàng.
"Quá chậm..."
Hibari xuất hiện đằng sau Naruto và tặng một cú fonfa thật mạnh vào lưng, Naruto văng về phía trước, Naruto không thể nào nhích nổi cái chân vì Hibari đáng trúng chổ hạch thần kinh nên tạm thời cậu ngồi yên đó. Kakashi, người thầy tóc bạc che một mắt, điều này Hibari thích thú hơn khi đấu với người lớn tuổi hơn, hai người giằng co với thanh Kunai và chiếc fonfa, không ai chịu nhường ai. Giờ bên trận chiến Mukuro, Sakura xông lên và ra đòn tay làm sập đất nhưng Dứa-sama anh đây rút kinh nghiệm rất nhiều từ Naruto, Mukuro né tránh nhanh hơn. Lại bất ngờ bị tấn công bởi những con thú bước ra từ bức tranh của Sai bằng nét vẽ tinh tế, chúng hoàng loạt tấn công, Mukuro liền gõ đuôi cây kích xuống đất để xuất hiện những cột lửa chặn lại đòn tấn công, Sai và Sakura hoảng hồn, không thể tin được có một loại sức mạnh lạ và mạnh tới như vậy. Cuộc chiến giằng co vài phút thì Naruto nhào vào làm phá đội hình chiến đấu bằng Rasengan, mọi thứ trở lại ban đầu, ai cũng thở hồng hộc và đều đưa ra nhận xét 'tên này mạnh lắm'. Và trước khi Mukuro chủ động đánh tiếp vì chưa thỏa mãn 'thú vui tao nhã', Thì có một giọng nói uy quyền vang lên khắp trời.
"Mukuro, Kyoya, hai người dừng tay ngay!!!!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro