Chap 4: Cuộc đời thật đáng buồn nhưng không hẳn là đáng buồn.(P1)

Vào một buổi chiều đẹp đẽ ờ Làng Lá, tuy nó bình thường nhưng thật yên bình hơn bao giờ hết. Mà không hẳn là yên bình, có vài người quấn đầy băng và mùi sát trùng cùng với lời chửi rủa, nhưng đây không phải là chủ đề chính. Cảnh hoàng hôn hùng vĩ bị lấn áp bởi bầu không khí căng thẳng từ phòng làm việc của Hokage, khiến ai cũng chảy mồ hôi lạnh và vọt lẹ nếu họ trong phạm vi 300 mét. Trong căn phòng ấy đã đông người mà còn tỏa ra sát khí, không biết họ thở bằng cách nào. Bên phải của là nhóm Tsuna: Mukuro và Hibari dựa tường nhưng KHÔNG CÙNG bức tường phía xa Tsuna, Yamamoto và Gokudera đứng nép bên Tsuna, tất nhiên cậu đứng gần cái bàn làm việc, Chrome bối rối núp sau tấm lưng cường tráng của Ryohei và họ đứng sau Tsuna. Bên trái là nhóm Naruto, họ xếp thành một hàng ngang theo thứ tự từ trái sang phải: Naruto,Sakura,Sai và Kakashi. Và nhân vật không nhắc đến là không được, Tsunade- Hokage Đệ Ngũ, đang ngồi trên cái ghế làm việc và trừng mắt nhìn từng người, từ nhóm Naruto đến nhóm Tsuna với ánh mắt viên đạn.

Tsuna giờ nhận xét từng người. Một người đeo băng che mặt gần hết 75% với mái tóc bạc kim, hình như tên là Kakashi thì phải, cũng là thấy giáo luôn, nhưng trực giác của cậu mách bảo rằng con người này không phải là thầy giáo bình thưởng. Nhìn về cô gái mái tóc hồng với đôi mắt màu lục, tên là Sakura nhỉ? "Haha, hèn chi Kyoya không đánh lại một cô gái nhỏ như vậy và lầm bầm giận dữ." Cậu thầm bụng. Nhìn sơ qua Sai, một người bề ngoài vô cảm với làn da trắng bệch, thật giống ma nhưng cậu có vẻ đẹp trai lạnh lùng, có lẽ cậu là một người biết phân tích tình huống. Và một nhân vật không nên coi thường, Naruto, một chàng trai mặt mèo, mặc bộ từ trên xuống là màu cam và nhìn có vẻ' quậy', nhưng cậu cảm nhận rằng bên trong cậu có một nguồn sức mạnh lớn khủng khiếp. Cả người phụ nữ đang trừng ấy, bộ yukuta màu lục với mái tóc vàng nhạt ấy, tính cách của Tsunade-san gần giống Bianchi, đừng nên chọc cô ấy là cách tốt nhất. Đúng là đến thế giới này thật đen đủi.

"Các cậu có thể giới thiệu bản thân mình được không? Đã hơn 15 phút im lặng rồi đấy."

Tsunade bình tĩnh hơn bao giờ hết, bởi có thể cô tìm thấy một ngôi làng mới với sức mạnh lạ trên Hỏa Quốc này. Tsuna nhìn các đồng đội của mình như ra lệnh các người bảo vệ bản thân mình trước.

"Là Lambo-sama."

"Tch. Gokudera Hayato."

"Chà.Tôi là Yamamoto Takeshi."

"Tôi là Sasagawa Ryohei."

"Ano...Là Rokudo Chrome."

"Kufufufu. Là Rokudo Mukuro."

"Hn. Hibari Kyoya."

"Và tôi là Sawada Tsunayoshi."

Nhóm Naruto trố mắt ra nhìn từng người giới thiệu bản thân, họ đúng là những con người kì lạ. Tsunade nhẹ nhõm khi nghe lời giới thiệu ấy, vì cô có cảm giác họ là con người tốt. Không hẳn chỉ có cô cảm nhận được mà còn có..

"Tôi là Uzumaki Naruto, rất vui được biết các cậu."

Naruto chìa tay ra về phía Tsuna, ai cũng ngỡ ngàng khi Naruto đột ngột khi cậu làm vậy. Tsuna không ngần ngại bắt tay và mỉm cười khi có một người hòa đồng muốn làm quen với mình.

"Rất vui được biết các cậu."

Bầu không khí căng thẳng giảm đi đáng kể chỉ với một cái bắt tay, mọi người đều dễ thở hơn và mới thấy đây là khoảng khắc hạnh phúc nhất khi thoát khỏi bầu khí ảm đạm ấy. Tsunade cũng vui thầm, nhưng Tsuna đột ngột cúi người tạ lỗi trước Tsunade:

"Chúng tôi thành thật xin lỗi một lần nữa khi đã gây rắc rối cho cô, Tsunade-san."

Tsunade nhếch mép cảm thấy thích thú với Tsuna, một con người hoàn toàn có trách nhiệm và có vẻ mạnh mẽ.

"Cậu đã xin lỗi chúng tôi nhiều lần rồi, cậu không cần phải tự trách mình và gánh tất cả mọi tội lỗi mình đâu. Mà quay lại chủ đề chính, các cậu từ đâu tới và đến đây làm gì?"

Nhóm Naruto ai cũng vểnh tai lên nghe những điều bí ẩn từ Tsuna.

"Tôi đến từ một thế giới song song, xa, rất xa thế giới này. Chúng tôi bị lỗ hỏng không gian dẫn đến đây."

"Thế giới song song?"

Sakura chen vào một câu hỏi đúng tình hình.

"Chúng tôi đang sống trong một thế giới không có ninja, không có bí thuật, không có chiêu thức và những thứ ở đây chỉ là trí tưởng tượng của chúng tôi ở thế giới kia. Chúng tôi sống bằng tri thức, sức lao động và đa số sống một cuộc sống không chém giết lẫn nhau."

"Đa số?"

Một câu hỏi tinh tế của Sai.

"Có một số người vì lợi ích của riêng mình mà giết người lẫn nhau, một số người được huấn luyện tham gia quân đội khi có chiến tranh xảy ra và một số người làm việc bẩn thiểu trong thế giới ngầm."

"Vậy các cậu không có huấn luyện sử dụng sức mạnh hay đại loại là vậy."

Naruto hỏi một câu ngốc nghếch

"Không phải tôi nói rồi sao, chúng tôi đa số sống bằng tri thức để có sự hiểu biết và trí mưu mẹo, và chúng tôi không có đủ sức mạnh như các cậu mà đi luyện tập tung sức mạnh."

"Vậy cho tôi hỏi, sức mạnh các cậu tàn phá láng đó, không phải là sức mạnh đó sao, còn nữa, mắt cậu là màu hổ phách sao giờ chuyển đổi thành màu nâu thẩm vậy."

Kakashi quá quy hiểm sau khi tung ra một câu hỏi.

Tsuna giật mình chạm mắt và ai cũng nhín phía Tsuna, đúng là có chuyển màu thật, nãy giờ không để ý vì qua chú tâm việc đàm phán. Tsuna thở dài, cậu không thể giấu được nữa.

"Ở bên thế giới tôi, một thế giới ngầm có tổ chức lớn gọi là Mafia, tương tự những người làm những việc xấu xa nhưng đẳng cấp, quý phái hơn. Và một số Nhà có sức mạnh hiếm có và mạnh đáng nể đứng đầu trong giới Mafia, hiện nay nhà Vongola, nhà lâu đời nhất và vẫn đứng đầu suốt các thế hệ..."

Tsuna nói thật dài dòng nhưng làm tăng thêm phần kịch tính, tò mò của mọi người.

"Và tôi, là người thừa kế sức mạnh thứ 10 của Nhà Vongola ấy."

Im lặng vài giây trước khi vỡ ào hàng ngàn câu nói.

"Biết ngay mà, tứ đầu ta cảm thấy cậu có tư chất lãnh đạo, nào ngờ cậu lại mạnh đến thế."

"Cậu là chủ thế giới ngầm ư? Thật ngưỡng mộ, Tsunayoshi-kun"

"Nhưng cậu cũng là người xấu, đúng không?"

"Không, không phải chúng tôi xấu xa hoàn toàn đâu, thật ra chúng tôi đứng đầu nên có quyền đưa ra luật cho thế giới ngầm, nên mọi thứ sẽ không sao đâu?"

"Cũng đúng, nhìn cậu không hẳn là một người nắm đầu một chức quyền xấu xa, mà tôi chỉ nhìn thấy cậu có vẻ vô dụng."

Kakashi với ánh mắt tinh quái đã phán một câu trúng tim đen của Tsuna, cậu cứng đờ với dòng suy nghĩ "Bộ mình biểu hiện rõ lắm hay sao mà họ biết được." Nhìn Gokudera lườm như muốn quăng bom vào Kakashi nổ băng xác, Hibari nhếch mép nhưng nụ cười ấy biến mất, Mukuro nhìn Tsuna với ánh mắt thương hại như nói "Kufufufu, Vongola, cậu làm sao mà vẫn dễ bị người ta nắm bắt thế, cậu đã là boss 6 năm rồi đấy."

"Nói chung là chúng tôi đến từ thế giới khác......"

Những người bảo vệ cảm thấy có tội khi để boss của mình xấu hổ và cảm thấy nhỏ nhen. Nhưng Tsuna vẫn lấy tinh thần 'like a boss'.

"Mà mọi người, trời cũng tối rồi, giờ chúng ta phải làm sao đây?"

Naruto nói thì mọi người mới để ý nền trời đã đen từ lúc nào rồi, nhưng có vẻ vài người không hiểu.

"Thì đã sao?"

Không thể tin được Sakura là người nói câu đó, một cô gái xinh xắn và tài năng như vậy lại chậm tiêu như thế:

"Thì họ sẽ ngủ ở đâu? Không phải họ sẽ kẹt ở đây một thời gian ư?"

"Ờ thì....."

Lúc Sakura tìm câu trả lời thì Kakashi và Tsunade nhìn nhau mà 'cười'. Đúng là họ kẹt ở đây và trời cũng tối rồi, nếu họ thuê phòng trọ thì chắc chắn sẽ không có tiền ở thời này, mà nếu có tiền thì họ cũng bị đuổi. Bởi vì, họ có phong cách ăn mặc lạ, thay đồ thì được nhưng trong kho không đủ bộ cho họ thay, vả lại nếu thay được thì vẫn như không, vì ít nhất những người mặt bộ ninja Làng Lá này phải được biết mặt một lần. Vậy phòng trọ bị loại ra danh sách.

Tsunade, Kakashi suy nghĩ điên cuồng tìm đáp án cho Sakura trả lời câu hỏi của Naruto, nhưng điều này phản tác dụng rồi, Naruto phải ngó nghiêng mọi người sốt ruột chờ ai đó trả lời.

Và cuối cùng có một người trả lời, tuy nhiên không phải phía Naruto, mà từ nhóm Tsuna:

"Hay là chúng tôi HẾT MÌNH sẽ ngủ ở khu rừng."

Ryohei điềm tĩnh nói, và đây là một phần thay đổi đáng ngạc nhiên của anh chàng tóc trắng bạc có miếng dán ở mũi luôn HẾT MÌNH. Nhóm Tsuna ai ai cũng gật gù đồng tình với ý kiến của Ryohei, điều này làm cho Kakashi ngạc nhiên. Những con người mảnh mai ấy làm kháng cự được trong khu rừng đầy rẫy nguy hiểm ấy? Kakashi giờ mới lên tiếng.

"Vì sao các bạn nghĩ như thế? Các bạn không thấy nguy hiểm sao?"

Chrome, là con gái duy nhất trong cái đám đực rựa đó, dũng cảm bước lên giải thích.

"Anou....chúng tôi không muốn làm phiền mọi người ở đây nên chúng tôi mới ra quyết định như vậy, vả lại chúng tôi từng được Reborn-san huấn luyện một đợt trong khu rừng nên chúng tôi tự lập được, còn thức ă..."

"Tôi không cho phép!"

Tsunade nói như đang quát làm cho Chrome rụt người lại nhưng cô vẫn giữa được ánh mắt kiên định. Tsunade đứng dậy đến gần Chrome mà cúi xuống nhìn thân hình nhỏ nhắn ấy.

"Dù không biết các cô như thế nào nhưng các cô cậu vẫn là những vị khách, các cậu phải lành lạnh trước khi trở về thế giới của các cô!"

Chrome bị đẩy lùi vì thân hình của Tsunade cao to hơn cô nhiều, cả vòng một, và chất giọng Opera của một vị Hokage, Chrome cảm thấy mình bị gần như bị áp đảo hoàn toàn nhưng cô vẫn giữa được lòng kiên định vững chắc ấy. Bỗng có ai đó kéo cô lại về phía sau bằng hai bàn tay một cách nhẹ nhàng để rồi Người bảo vệ Bão tiến lên phía trước đối mặt với Tsunade.

"Chúng tôi có quyền của chúng tôi, cô nghĩ mình là Đệ Ngũ Hokage muốn làm gì làm à?"

"Đây là lãnh thổ của tôi và tôi có quyền ra lệnh cho các cô các cậu để biết đường mà sống."

"Cô chỉ muốn giữ chúng tôi lại vì cái sức mạnh lạ này đúng không? Tôi đã biết ý đồ của cô ngay từ lúc đầu rồi!"

"Vậy cậu nghĩ thử xem! Khi các cậu vào một khu rừng xa lạ ấy, biết bao nhiêu muôn ngàn trắc trở và những tai nạn không thể lường trước. Các cậu có thể an toàn khi ở trong khu rừng đó ư!"

Gokudera cứng họng, nãy giờ cậu chống cự lại vì Tsuna muốn không làm phiền đến mọi ngườ trong làng mà không nghĩ đến hậu quả. Cậu nhìn lại Đệ Thập đáng kính của cậu, Tsuna cũng đang suy tư và biểu hiện một ít có lỗi về vụ việc này, Gokudera thấy có lỗi theo vì không góp bàn chuyện này kĩ hơn với Tsuna và làm nhục cái danh hiệu Cánh tay phải của Đệ Thập. Trước khi bầu không khí chìm lại sự u ám thì may mắn có anh chàng hay cười ra giải hòa, vỗ vai nhẹ lên Gokudera.

"Maa,Maa~ Tsunade-san nói cũng có lý đó Hayato, chúng ta chắng biết về thứ gì ở thế giới này cả, tốt nhất nên ở đây, đúng không, Tsuna?"

Nhìn anh bạn Yamamoto cười hiền hòa và vô tư, mọi người trong phòng cảm thấy dễ chịu hơn, Tsuna cười và gật đầu. Tsunade không còn nổi nóng nữa và thở phào nhẹ nhõm.

"Vậy các cậu ở tạm thời ở trong này, tôi sẽ tìm cho các cậu một nơi ở tạm thời...."

"Trong bệnh xá."

Giờ mọi người mới để ý cậu bé tóc đen lạnh lùng nãy giờ quan sát tình hình trả lời một câu nhanh gọn lẹ. Tuy mọi người không nói nhưng ai cũng có nét mặt "Ý cậu là sao?", Sai giải thích.

"Giờ này, những người bị thương do họ gây ra cũng được băng bó và trở về nhà của họ rồi, nặng nhất là bị gãy vài xương phải nằm bệnh xá, nhưng ít người bị thương như vậy. Nên chắc chắn có phòng trống 2 giường cho họ."

Một ý kiến thật sáng suốt, mắt ai cũng rạng rỡ theo, Tsunade ngớ một chút rồi quay sang Tsuna.

"Ý kiến của cậu thì sao?'

"Tôi thấy cũng được vậy tôi sẽ ở đó vậy."

Tsuna nhìn cũng rạng rỡ, dàn Người bảo vệ mừng xôn xiết, nhóm Naruto cũng mừng lây theo. Naruto vỗ vai nhẹ Sai.

"Sai! Không ngờ cậu tuyệt đến thế!"

Rồi tới chỗ Tsuna mà khoát vai cậu.

"Vậy tôi có thể gặp cậu hằng ngày rồi nhỉ? Tsunayoshi-kun"

"Ờ..ừ"

Tsuna bối rối vì Naruto mới đây trở nên thân thiện với cậu, gọi cậu bằng tên luôn nên điều này hơi khiến Gokudera bực tức. Kakashi chia phòng ra.

"Vậy các cậu có 8 người, mỗi phòng có 2 cái giường, vậy các cậu có 5 phòng. Nãy giờ tôi để ý từng tính cách của các cậu nên tôi có thể phân chia như thế này: Yamamoto và Gokudera chung phòng 22, Ryohei và Lambo chung phòng 12, Sawada có 1 phòng riêng số 27, Chrome có phòng riêng số 96 và hai người còn lại chung phòng 87....."

Chưa kịp đọc hết thì một tiếng rầm bởi cái fonfa dính vào tường và sát khí ngùn ngụt từ cái đầu dứa huyền thoại. Hai con người ấy là hai con dã thú, làm sao mà có thể ở chung với nhau.

"Sao ta phải ở chung với động vật ăn cỏ đầu dứa vậy?"

"Kufufufu, có lẽ tôi sẽ cho anh một chuyến xuống địa ngục nhỉ?"

"Vậy giờ hai người muốn ở đâu, hết phòng rồi!"

Kakashi rất tỉnh và đập chai, anh là người có thể chống cự đống ám khí ấy.

"Hn, động vật ăn tạp tại sao có phòng riêng số 27 ?"

"Ta cũng muốn hỏi vậy, Chrome đáng yêu của ta sao phải ở riêng vậy?"

"Chrome là con gái duy nhất trong cái đám nam này nên phải ra riêng, còn Tsunayoshi không phải là boss sao? Mà các cậu muốn ở chung với hai người đó thì được nhưng phải chọn, nên nhớ mỗi người chỉ được chọn một."

Cả hai người đều chọn Tsuna, lí do đơn giản, Hibari ghét Mukuro hơn Tsuna, Mukuro muốn chiếm hữu cậu trong lúc ngủ.

Hibari lườm Mukuro, hai người sẽ quyết định trong một trò chơi sinh tử để quyết định ai sẽ là người được bước vào "vòng trong".

Oẳn tù tì.

Vâng! mang đậm phong cách 'người lớn'.

Màn 1 : Hibari ra kéo, Mukuro ra búa (0-1)

Màn 2: Hibari ra búa, Mukuro ra kéo(1-1)

Màn cuối: Hibari ra bao, Mukuro ra kéo(2-1)

Hibari là người chiến thắng! cậu cười khinh trước sự thua cuộc của thánh dứa, Mukruro nhục nhã ngồi ịch xuống, ngồi một đống. Tsuna chảy mồ hôi vì họ đấu với nhau có vẻ' hồn nhiên'.

Hibari đưa câu trả lời.

"Tôi chọn phòng 27."

Tsuna mừng vì Hibari sẽ tốt hơn Mukuro, đau thay là mỗi ngày cậu phải chịu ít nhất một vết thương vì Hibari rất háu chiến, nhưng dù sao cũng đỡ hơn Mukuro. Mukuro được Chrome an ủi và phấn chấn hơn một, ở chung với Chrome cũng đỡ và nghĩ thầm một ngày nào đó Mukuro sẽ sở hữu Tsuna.

"Vậy mọi thứ được sắp xếp, Kakashi làm tốt lắm! Mọi người giải tán! Naruto và Sakura dẫn họ đi, còn Sai ở lại một chút. Mai chúng ta còn bàn nhiều chuyện nữa nên các cậu ngủ sớm đi!"

"Vâng!"

Bốn giọng nói đồng thanh rồi kéo mọi người ra khỏi phòng mà bỏ Sai một mình với Tsunade.

"Tsunade-sama, gọi tôi có chuyện gì?"

"Gaara gửi cho tôi một lá thư yêu cầu giúp đỡ."

Tsunade cầm trên tay là bức thư cùng với hồ sơ.

"Tên nhóc đó, hiếm khi yêu cầu giúp đỡ. Tôi đã đọc sơ qua lá thư.."

Sai cầm và xem xét cái hồ sơ đầu tiên.

"Có một người từ trên trời rốt xuống, trang phục lạ và có sức mạnh gần giống cậu Tsunayoshi, hiện giờ hắn ta bị giam lỏng nhưng làng bên ấy lo lắng nên giờ chúng ta xác nhận!"

Trong hồ sơ đầy ghi chú cậu cầm có bức ảnh chụp lén một người khoảng 30, mái tóc vàng óng, đôi mắt màu chocolat và gương mặt điển trai.

"Cậu hãy đi giúp bên Làng Cát, biết đâu hắn ta cũng là bạn của cậu Tsunayoshi, vừa có lợi bên Làng Cát vừa có lợi bên cậu ta luôn đó."

"Vâng, tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ sớm nhất có thể, Tsunade-sama."

Sai mất hút để lại Tsunade nhìn công việc giấy tờ, phí xây dựng và phí bồi thường cho dân, cô lại hối hận khi để họ ở lại trong làng.

Ở đâu đó trong Làng Cát, một chàng trai bị cồng xích quấn chặt trong cái buồng giam, thở dài chờ đợi niềm hy vọng.

"Ash....Romano bị giam chỗ khác nên mình không thể thoát ra được, tự nhiên ghét tính hậu đậu này quá. Tsuna, em đang ở đâu vậy...làm ơn giúp anh đi......"

Tiếng rên nhưng không hẳn là rên không lọt vào tai ai được, cũng chẳng ai biết anh đang thầm nhớ sư đệ dưới ánh trăng bạc.





Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro