Chap 7: Ám sát.

Tại sân thượng của bệnh xá nào đó, thân người chàng trai mỏng manh đang đứng trong làn gió lạnh trong màn đêm, tưởng chừng gió sẽ làm cậu bay nhưng có ai ngờ cậu đang sừng sững đứng yên, trưng nguyên bộ mặt căng thẳng của cậu hướng mắt về cái thiết bị kì lạ kêu tít tít liên hồi trên tay phải cậu. Không phải cậu sợ mà thật ra cũng sợ gia sư ác quỷ nào đó mắng, cậu chỉ cảm thấy... cái gì đó... sắp đến. Chàng trai trẻ tuổi hít một hơi khí lạnh để tỉnh táo đầu óc, cậu từ từ nhấn nút màu đỏ, chợt từ cái thiết bị đó xuất hiện hình ảnh ba chiều tí hon của một người mặc áo vest đen, đội mũ đen che mặt, cái con người ấy ngước nhìn cậu chàng trai trước mặt chỉ bởi vì đây chỉ là hình ảnh ba chiều nhỏ đủ vừa vặn trong lòng bàn tay...

"Dame Tsuna, cậu làm gì mà lòng vòng quá vậy? Gọi cậu hơn chục hồi mà còn chưa thấy cậu bắt máy, xong đợt này thì tốt nhất cậu về sẵn sàng chịu phạt vì dám bắt tôi chờ."

Người đàn ông tí hon đó ngước nhìn mà không ngước đầu, chỉ trợn ngược mắt mà lườm, tỏa sát khí ngùn ngụt như muốn đe dọa Tsuna. Tsuna chảy mồ hôi lạnh vì sợ tuy cái mặt không biểu hiện gì cả. Cậu lấy dũng khí mà trả lời.

"Reborn, tôi xin lỗi. Không phải tôi không bắt máy, mà..."

"Cảm thấy nguy hiểm?"

"Có lẽ vậy..."

Ở đâu đó trên bước tường dưới sân thượng, một anh chàng mặt mèo đang bám sát tường để nghe ngóng tình hình trên sân thượng. Những suy nghĩ liên tục xuất hiện trong đầu cậu ta.

"Tsunayoshi và cái cậu đầu xù cùng lên sân thượng lằm gì?, ngắm cảnh?"

"Chỉ là trò chuyện bình thường, Ah, cái cậu đầu xù đi xuống rồi, vậy cậu Tsunayoshi ở đây làm gì?"

"Tiếng gì kì lạ vậy? như cái thiết bị liên lạc. Chẳng lẽ cậu ta có thể liên lạc với thế giới của cậu ư?"

"Sao Tsunayoshi không nhấn nút trả lời, cậu ta sợ ư?"

"Cái người liên lạc có vẻ là người nóng tính."

"Cái gì? họ cảm nhận được mối nguy hiểm, chẳng lẽ là mình."

Thế là cậu ta ngừng suy nghĩ và núp nghe ngóng tiếp. Sau vài giây im lặng, Reborn nói tiếp.

"Sao chả được, tôi báo cho cậu một tin."

"Hm?"

"Dino đang ở chỗ cậu đó."

Im lặng... rồi bùng nổ, hốt hoảng.

"Dino-san cũng bị lọt vào thế giới này hả!?"

"Cậu cố gắng tìm Dino đi, chắc không ở xa lắm đâu."

Ở đâu đó trên lưng con đại bàng khổng lồ, ai đó thật tuấn tú với mái tóc vàng hắt xì vài cái.

"Nhưng làm thế nào?"

"Tôi vừa mới 'thăm hỏi' Shouichi, thì mới biết đây là lỗi trục trặc."

"Tsunayoshi-kun! Tôi xin lỗi!" Giọng của ai đó quen quen vang vẳng từ thiết bị.

Tsunayoshi thở dài một hơi, uể oải nhìn Reborn trên tay mình.

"Tôi biết rồi, tôi sẽ đi tìm Dino-san."

"..."

"Reborn? Còn gì nữa không?"

"Tôi chỉ dặn dò vài cái, dù sao tôi cũng là gia sư của cậu."

"Eh?"

Tsuna ngớ người ra , chưa bao giờ thấy cái thứ gọi 'tình thầy trò' xuất hiện trong não cậu.

"Cậu đã là Vongola Decimo chính thức sau khi vượt nhiều cuộc chiến sinh tử. Cho dù trong mọi hoàn cảnh nào, cậu vẫn là chính cậu, mạnh mẽ mà chiến đấu mặc cho tỉ lệ thắng chỉ gần bằng 0. Nên..."

Reborn không ngước nhìn Tsuna nữa, cậu kéo cái mũ xuống nên không thể thấy mặt, nhưng có thể thấy khóe môi hơi nhếch. Mắt Tsuna có chút long lanh nhìn con người tí hon ở bàn tay phải, đây là thực hay là mơ vậy.

"Đừng làm tôi thất vọng."

Phụt.

Ảo ảnh kết thúc, để Tsuna bơ vơ một mình với cái câu vừa rồi vang vẳng trong đầu mình. Naruto nãy giờ nghe hết đối thoại nên mới bò lên sau tiếng "phụt", cậu nhìn qua cái lan can để nhìn kỹ phản ứng của Tsuna, tại vì cậu ở xa và đằng sau lưng Tsuna nên không thấy rõ. Nhưng lúc Tsuna nghiêng người nhìn làng, Naruto có thể thấy Tsuna đang cười nhẹ.

________Ở trong phòng thí nghiệm________

Spanner và Shouichi dán mắt trên màn hình vi tính đầy chữ sau vài tiếng giải lao. Hai người bận tới nỗi không mở miệng thăm hỏi Tsuna như thế nào? vừa rồi mới kết nối với Tsuna để nghe tiếng mới cảm thấy nhẹ nhõm mà làm tiếp tục công việc. Reborn đứng ở trên cổ máy liên lạc bằng hình ảnh ba chiều im lặng, chợt có một tiếng nói vang lên.

"Có vẻ Tsunayoshi-kun vẫn ổn nhỉ?"

Một người tóc trắng có hình xăm dưới mắt trái của hắn nở một nụ cười mà dựa vào thành cửa ra vào.

"Byakuran! Anh đến đây làm gì?"

Dù miệng nói vậy nhưng mắt vẫn nhìn màn hình mà đánh máy thần tốc.

"Tại vì chưa thấy cậu về thế là nên vác thân lên đây chơi."

"Không phải tôi báo với anh là tôi sẽ ở đây vài tuần sao? Mà không ai rảnh mà chơi với anh, đi chơi với ai khác đi."

"Không có cậu chán lắm..."

Hai người cứ vờn nhau như thế đến khi giọng the thé nhưng đầy uy nghiêm cắt cuộc đối thoại.

"Reborn-Ojii-sama, có thể cho cháu biết lí do không?"

Một bé gái thánh thiện nhưng ánh mắt xanh huyền bí ẩn chứa đầy phẩm chất của nhà lãnh đạo, giống như Tsuna.

"Tôi dẫn Uni-chan đến rồi đó, Reborn."

Byakuran thở dài và lại cười. Reborn nhếch mép, chậm rãi bước khỏi cỗ máy, quay người nhìn cô bé nhỏ nhắn.

"Vì sao Ojii-sama đưa Tsunayoshi-san đến quá khứ 400 năm trước để thư giãn mà không phải 10 năm trước."

Uni nhìn Reborn nghiêm nghị nhưng đôi mắt vẫn ẩn chứa lòng kính trọng sâu sắc đối với Reborn.

"Lúc đầu, tôi không có ý định đưa Tsuna thư giản, tôi muốn Tsuna đối mặt với Đệ Nhất mà đánh ít nhất một trận, dù sao thế hệ đầu thấy thế hệ sau đột ngột trước mặt mình chắc chắn phải thử sức mạnh."

Reborn không cười nữa, đi tới cái ghế sofa không xa và ngồi thoải mái với kiểu ngồi 'like a boss', Reborn suy tư.

"Tôi xem đây chỉ là một bước nhỏ trong đợt huấn luyện cậu ta mạnh hơn. Nào ngờ có trục trặc, mà lại rơi vào thế giới khác..."

Nói tới đây, Reborn nở nụ cười quái dị.

"Đây không còn là bước nhỏ mà trở thành bước lớn trong đợt huấn luyện. Ở một nơi toàn là ninja, có thể ám sát mọi lúc mọi nơi, Tsuna sẽ tăng độ cảnh giác, rồi nhóm Tsuna sẽ đấu với ninja, họ sẽ mạnh hơn và trưởng thành hơn trong cái thế giới xa lạ. Đúng là trong cái rủi có cái may."

"Reborn, Tsunayoshi-kun sẽ ổn chứ? Khi liên lạc với cậu ta, tôi cảm nhận được rất nhiều người đang rình rập cậu ta."

Uni đồng ý gật đầu cùng với Byakuran vẫn ung dung cười. Reborn lườm Byakuran.

"Cậu đừng coi thường học trò của tôi, cậu ta làm boss khoảng 6, 7 năm rồi. Chắc chắn không làm tôi thất vọng."

Miệng nói những lời ẩn chứa ý an ủi mà cái mặt không khớp với lời, Reborn cười nham hiểm hơn bao giờ hết.

"Có lẽ tôi đến thế giới đó xem thử."

Reborn cười quái dị không ngớt, tựa lưng mà thư giãn, giống như chuẩn bị xem kịch hay.

"Vậy những lời của ông nói với Tsuna không phải là động viên mà quyền rủ thằng nhóc mau có nhiều mối nguy hiểm mà chiến đấu. Thật tội nghiệp cho Tsuna khi có người thầy chỉ xem cảnh học trò mình gặp nạn là một vở kịch hay." Tất cả mọi người trong phòng nghĩ.

Reborn không cười nữa quay ra nhìn Byakuran, Byakuran trạng thái bình thường thuận theo tự nhiên nhìn Reborn.

"Cảm ơn ngươi đem Uni đến đây, và giờ tôi cần cậu giúp đỡ."

"Hm? Là gì."

"Ký hết giấy tờ của Tsuna giúp tôi."

Im lặng... rồi lại bùng nổ. Chân mày Byakuran giật giật.

"Reborn, tôi là boss Nhà Millerfiore đó.

"Tôi không quan tâm."

"Sao ngươi tự làm đi?."

"Vì tôi là hitman số một thế giới."

"Nó có liên quan đến công việc bàn giấy của Tsunayoshi-kun à?."

"Ngươi ký đi rồi tôi cho cậu ôm Shouichi tối nay, à, khuyến mãi luôn 10 bịch marshmallow."

VÚT

"REBORNNNNN-SANNNN!!!!!!!"

Shouichi không quay lại nhìn mà hét trước mặt màn hình với khuôn mặt đỏ bừng. Spanner ngồi kế bên cười không ngớt. Reborn tiếp tục cười và thả người trên ghế, Uni thì đi xuống bếp lấy nước giải khát cho mọi người, trên đường đi Uni cũng cười nhẹ không thôi.

___________Tại sân thượng đâu đó________

Tsuna vẫn đang ngẩn người, cứ mặc gió tạt vào mặt mình, thì cậu nhận ra có tiếng động đang di chuyển tới và la hét um sùm.

"Tsunayoshi! Nguy hiểm."

Theo phản xạ, Tsuna né người để cho Naruto đỡ đòn bằng kunai với kẻ thù. Tsuna tránh ra xa liền đeo bao tay kích hoạt lửa dying will. Thấy có thêm một bóng đen nhào tới Naruto, Tsuna liền bay tới đánh văng thằng đó. Hai người tựa lưng nhau, hướng nhìn bọn người áo đen trùm mặt càng lúc càng nhiều.

"Naruto, bọn người đó là ai?"

"Tôi không biết..."

Chưa nói xong thì họ bị bọn áo đen nhào tới đánh không ngừng nghỉ. Naruto phải dùng phân thân để đối phó, Tsuna thì một thân một mình với tốc độ đánh nhanh. Tsuna làm boss rồi nên lâu lâu mới bị đánh tập thể, thông thường Người bảo vệ họ lo mấy cái vụ này. Naruto đánh lão luyện trong khi Tsuna đánh không ra gì, Tsuna nổi giận chuẩn bị thế bắn.

"Naruto! Tránh ra!"

Theo phản xạ, đám Naruto vừa đánh vừa né để mặc cho bọn áo đen xông tới Tsuna, dù sao Naruto cũng biết Tsuna mạnh rồi nên cậu cứ thả như vậy để xem cậu mạnh tới đâu. Tsuna gồng mình, tay trái phía trước như tích tụ lửa lại, tay phải ra sau phát ánh lửa nhè nhẹ.

"Operation X."

"Vâng, boss."

Một tiếng nhỏ nhẹ nằm từ con chip nhỏ nằm trong tai của Tsuna, dùng cái này sẽ tiện hơn cái tai nghe cũ kia, có thể mang mọi lúc mọi nơi. Tròng mắt của Tsuna đã xuất hiện vài thứ như cái bảng nhắm bắn. Tiếng đếm số lượng lửa cậu cần phải bắn bọn áo đen văng vẳng trong tai Tsuna, vì không muốn phá nhà phá cửa nên cậu giảm mức lửa bắn vừa đủ cho bọn áo đen. Tay trái Tsuna có thể thấy vài tia ánh sáng đang hút vào, như tích tụ sức mạnh, nhưng chỉ như vậy mà Naruto ngớ người nhìn Tsuna, thật ra cậu ta mạnh như thế nào. Bọn áo đen nhìn ánh sáng kỳ diệu từ bàn tay trái của người đối diện như thể bọn họ chưa bao giờ thấy chiêu thuật như thế này. Tsuna trừng bọn áo đen.

"X-Burn..."

Chưa kịp nói xong thì cậu bị ai đó ôm cổ kéo xuống về phía lan can, thì ra bọn áo đen không chỉ xuất hiện từ hướng đối diện họ mà còn đằng sau họ. Tsuna loạng choạng ngửa mình về phía sau, nếu cậu không lấy hai tay nắm lan can thì cậu sẽ bị kéo ngã ngửa và rơi trong không khí như chơi. Người áo đen thấy vậy thôi ôm cổ cậu mà dùng hai bàn tay nhăn nheo, gầy gò như tay phù thủy mà bóp cổ cậu, vừa bóp vừa kéo xuống. Chưa hết, bọn áo đen trước mặt Tsuna mỗi người cầm một vũ khí chậm rãi đi tới Tsuna như lễ hiến tế của người Maya.

"Tsunayoshi!!!"

Naruto tỉnh người định chạy đến cứu nhưng phải chống cựa đám người liên tục đánh mình, phân thân của cậu dần bớt đi giờ chỉ còn mình cậu, cậu muốn dùng thuật thân phân để cứu Tsuna nhưng cái đám người này không cho cậu một cơ hội nào. Tsuna với ánh mắt màu cam rực ngước nhìn bọn áo đen sắp đâm mình, hai bàn tay bóp cổ cậu ngày càng chặt hơn, hai tay của Tsuna nắm chặt lan can để không bị kéo rơi xuống nhưng như vậy khiến cậu không sử dụng được lửa, trán Tsuna đầy mồ hôi, từng hơi thở nặng nhọc, chưa bao giờ bị đánh hội đồng như thế này. Naruto giờ không còn tâm trí để đấu bọn người trước mặt mình mà trong đầu cậu luôn nghĩ việc cứu Tsuna, đa số thắng thiểu số, bọn người áo đen bắt được cậu, tứ chi không cử động được. Naruto gồng người mà hét lên.

"Ai đó!! giúp tôi với!!!"

Vừa nói xong liền có tiếng bắn như súng, ngọn lửa đỏ xông tới cái bọn người muốn đâm Tsuna, cả bọn bị văng ra xa rồi, người thì văng tới sân thượng của bệnh xá thứ hai kế bên, không đến chỗ đó được thì rơi tự do. Người tóc bạc với đôi mắt xanh lục nhíu mày, miệng thì ngậm thuốc lá, quần áo xộc xệch, tay được gắn cái súng hình đầu lâu, hông được đeo cái đai gắn nhiều hộp nhỏ. Hắn giận dữ mà lầm bầm.

"Các ngươi không có quyền đụng Juudaime, ngay cả là một cọng tóc."

Nói xong lại có một người bay như gió về phía đám người bao vây Naruto, thanh kiếm bén sắt chém một phát là bay cả đám, Naruto sững người nhìn người vừa cứu mình, là một anh chàng tóc đen với đôi mắt đen, có vết sẹo dưới cằm và đang cười như không có gì xảy ra.

"Không sao chứ nhóc?"

"...À..Hớ! Còn Tsunayoshi??!!!!"

Naruto vài giây ngớ người vẫn không quên cứu Tsuna liền quay qua nhìn phía Tsuna đang vật lộn. Rất nhanh, trong chớp mắt tên bóp cổ Tsuna liền bị đâm bởi cây kích của một con người mờ ảo trên không trung, kẻ bóp cổ Tsuna liền rớt xuống bị tan xác và biến mất một cách kỳ dị. Lại có một người rất nhanh tóm tay Tsuna kéo lên, Tsuna nhắm kịt mắt mà cố gắng điều hòa hô hấp, giờ cái bao tay sắt chuyển thành cái bao tay len, Tsuna ho khụ khụ liên hồi, cái con người mờ mờ ảo ảo giờ mới hiện hữu chân thật trên sân thượng, đứng kế con người mắt xám lạnh lẽo vừa mới cứu Tsuna, nhìn vị boss ngồi bệch xuống. Bỗng cả hai người lườm bọn áo đen còn sống sót đầy sát khí, bọn họ biết thân biết phận cuống quýt chạy đi mất, dù sao cái ai ngu đánh với Hibari và Mukuro, cặp đôi khát máu đó. Naruto thấy vậy liền đuổi theo.

"Khoan đ..."

"Naruto, bỏ đi."

Một người tóc trắng che mặt hết 75%, nhìn Naruto bị trầy xước. Và một người có vết sẹo ngang mặt

"Kakashi-sensei, Iruka-sensei..."

Kakashi và Iruka nhìn hướng về phía cậu boss đang bị bao vây cái đám người bảo vệ, Naruto cũng nhìn Tsuna.

"Việc này thầy sẽ báo cho Đệ Ngũ."

Kakashi nói xong hướng nhìn Iruka.

"Iruka-sensei, nhờ thầy với Naruto trông giúp bọn Tsunayoshi."

Nói xong Kakashi nhảy một cái và biến mất. Bọn Naruto đành đến giúp Tsuna một tay, rất may là Chrome và Sakura lên đến đây, họ chuẩn bị gọi mọi người ăn tối không ngờ nghe tiếng cứu của Naruto nên liền chạy lên đây. Sakura liền trị thương cho Tsunayoshi và Naruto, vết thương không nhiều và nhỏ nên không sao, có điều khiến cho cả bọn người bảo vệ nhăn mặt là cái vết bầm in nguyên bàn tay trên cổ Tsuna. Bỗng Lambo bước lên.

"Vongola, tôi tìm được rồi, rất may là...sao mọi người ở đây vậy?"

Mọi người nhìn cái thằng trời đánh với ánh mắt khinh miệt, cái thằng bị này bị điếc à? Chrome nhỏ nhẹ giải thích cho Lambo, Lambo giờ mới ngớ người ra, cậu còn tưởng Tsuna tổ chức tiệc vui nên mời cả bọn đến góp vui. Lambo đến gần Tsuna vẫn còn ngồi bệch, Sakura thì ngồi kế bên chữa trị vết bầm. Lambo nhướng mày nhìn.

"Vongola, vết bầm này thật giống mấy kẻ bạo d...."

Chưa nói xong vừa bị một chưởng của Gokudera văng tới vách bên kia.

"Đầu bò, ăn nói cẩn thẩn!"

Gokudera lườm Lambo, Lambo co rúm người lại không nói gì.

"Vậy là xong rồi, vết bầm vẫn còn chút chút nhưng đỡ hơn rồi."

"Cảm ơn, Sakura-san."

Tsuna dịu dàng cảm ơn Sakura. Chợt nhớ tới tuổi tác của Tsuna, Sakura phân vân mình nên gọi Tsuna bằng gì? Trong lúc bối rối thì bỗng nhiên gió mạnh ập tới, không phải nổi giông bão gì mà là cánh đại bàng khổng lồ ập tới, con đại bàng đó đáp xuống sân thượng mà họ đang đứng, đám Tsuna lùi lại chuẩn bị sẵn vũ khí thì Naruto thốt lên.

"Sai! Cậu làm gì ở đó?"

Cả đám đóng băng, làm sao thằng bé đó nuôi cả một con đại bàng to như vậy. Vừa đáp xuống, cả ba người xuống nhanh lẹ, Sai thở phào nhìn Tsunayoshi.

"Tsunayoshi-san, có vẻ như có trận chiến ở đây."

Vừa nói xong thì chàng trai tuấn tú từ sau lưng lo ra nhìn thấy Tsuna liền nhào đến. Tsuna há hốc mồm.

"Dino-san!?"

"Tsuna, em không sao chứ?"

"Cậu ta có vẻ không sao rồi, boss."

Cả đám Tsuna quấn quýt bên Dino và Romano, tình anh em trong gia đình đang tràn ngập, thôi cứ để những vị khách xa nhà này như thế đi. Sakura hỏi nhỏ Naruto.

"Naruto, vừa rồi có chuyện gì? Ai đột kích vậy."

"Tớ không biết. Có vẻ là người bên Akatsuki hoặc là không phải."

"Còn Iruka-sensei?"

"Thầy không nhìn kịp nên không biết là ai..."

"Naruto."

Sai bỗng thốt lên.

"Hm?"

"Tớ sắp đi báo cáo với Đệ Ngũ biết, cậu có muốn đi không?"

"Tớ đi làm gì?"

"Không phải cậu bám đuôi Tsunayoshi-san nên mới kịp thời lao ra cứu sao?"

"Không phải chuyện của cậu..."

"Báo cáo về sức mạnh của Tsunayoshi, không phải là một phần công việc của cậu sao?"

Naruto lặng thinh, đấu võ mồm không phải sở trường của cậu nên cậu đành đi theo Sai đến phòng làm việc của Hokage. Chỉ để lại Sakura và Iruka giải tán đám đông, Sakura và Chrome vừa mới làm bữa tối xong nên mời cả đám xuống ăn, thế là ai cũng cười cười xuống với cái dạ dày rỗng, Lambo chạy nhanh xuống phòng kêu Ryohei dậy. Họ vừa mới xuống hết xong thì có hai bóng người từ đâu nhảy tới, một người mặt mày giống rắn, một cô gái tóc đỏ với mắt kính.

"Karin, ngươi có nhìn ra hắn là thuộc loại ninja nào không?"

"Đây là lần đầu tôi thấy..."

"Ngươi có nghĩ đây là người của thế giới khác không?"

"Có lẽ vậy..."

Tên mặt rắn ngẫm nghĩ rồi nở nụ cười nham hiểm.

"Tên nhóc đó thú vị, nhờ có Akatsuki nhúng tay vào mới thấy thằng nhóc đó không bình thường, có lẽ nên bắt cóc làm thí nghiệm..."

"Orochimaru-sama, về được chưa."

"Ta đi thôi, về báo Sasuke thử xem cậu ta sẽ như thế nào."

Thế là hai người bay đi mất. Lại từ đằng xa, một bóng dáng của một thằng đeo mặt nạ chỉ chừa con mắt, thân choàng cái áo đầy hình mây màu đỏ mắt hắn lộ ý cười và biến mất sau màn đêm bí ẩn.



Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro