CHƯƠNG 3: ÁNH SÁNG TRONG BÓNG TỐI
Sáng hôm sau, Alin thức dậy trong một căn phòng vẫn còn đượm mùi ẩm ướt của cơn mưa đêm qua. Những tia sáng yếu ớt xuyên qua rèm cửa, chiếu xuống tấm thảm cũ kỹ trên sàn. Nhưng ánh sáng không đủ để xua đi những bóng tối trong lòng cô.
Cô ngồi dậy, đôi mắt vẫn nặng trĩu, chưa thể thoát ra khỏi cơn ác mộng mà đêm qua đã mang lại. Nỗi đau từ việc phát hiện ra Kate phản bội cô vẫn chưa phai mờ, cứ quấn quýt trong trái tim cô như một vết thương chưa lành.
“Làm sao bây giờ?” Cô thì thầm, nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trong chiếc gương treo trên tường.
Cô nhìn thấy một người phụ nữ mệt mỏi, buồn bã, và chán nản. Khuôn mặt cô đã mất đi vẻ rạng rỡ và tự tin như trước. Nhưng cô không còn thời gian để chìm đắm trong nỗi đau. Cô biết mình phải tiếp tục sống, dù khó khăn, dù có đau đớn đến đâu. Vì cô còn phải đối mặt với cả một tương lai phía trước.
Mặc dù vậy, cô vẫn không thể gạt bỏ được suy nghĩ về Kate. Những hình ảnh đêm qua cứ quay cuồng trong đầu cô như một bộ phim không thể tắt.
---
Alin nhanh chóng thay đồ và chuẩn bị đi ra ngoài. Lúc này, cô chỉ muốn gặp Jane – người bạn duy nhất mà cô cảm thấy có thể chia sẻ nỗi đau này. Cô biết rằng mình cần một bờ vai để tựa vào, và Jane chính là bờ vai vững chắc ấy.
Đang đi về phía cửa, cô nhận thấy điện thoại của mình rung lên. Là một tin nhắn từ Jane.
“Cậu ổn không? Mình đến đón cậu nhé?”
Alin mỉm cười nhẹ. Jane lúc nào cũng vậy, luôn là người kiên nhẫn và sẵn sàng ở bên cô dù cô có gặp khó khăn gì.
Cô nhanh chóng nhắn lại.
“Tớ không sao đâu. Chỉ là hơi mệt một chút thôi. Cảm ơn cậu.”
Không đợi lâu, tin nhắn trả lời lại rất nhanh.
“Mình sẽ ở đó trong 15 phút. Cậu cứ chuẩn bị đi nhé!”
Alin cảm thấy lòng mình ấm lại. Ít nhất cô không phải đối diện với mọi thứ một mình.
---
Khoảng 20 phút sau, Jane xuất hiện trước cửa nhà Alin. Cô ấy mặc một chiếc áo khoác dày, với khuôn mặt thể hiện rõ sự lo lắng. Cô ấy không nói gì, chỉ im lặng bước tới và ôm Alin thật chặt, như một cách an ủi mà không cần phải nói ra lời nào.
“Cảm ơn cậu, Jane,” Alin thở dài, vòng tay ôm chặt lấy người bạn thân. “Tớ không biết phải làm gì nữa. Mọi thứ... tớ không thể hiểu được. Tớ không thể tin rằng Kate lại làm như vậy với tớ.”
Jane vỗ về lưng Alin, như thể muốn cho cô chút sức mạnh. “Cậu không phải cảm thấy có lỗi với bản thân đâu, Alin. Đó là hành động của cô ấy, không phải của cậu. Cậu là người xứng đáng được yêu thương và tôn trọng.”
“Nhưng tớ đã tin cô ấy. Tớ đã dựa vào cô ấy rất nhiều. Và giờ thì… giờ thì mọi thứ đã vỡ vụn hết rồi.”
Câu nói của Alin như một lời thừa nhận rằng cô không còn là chính mình nữa. Cô cảm thấy bất lực và hoang mang trước tình cảm mà mình đã dành cho Kate. Và giờ, tất cả chỉ còn lại những mảnh vỡ không thể hàn gắn.
Jane đưa tay ra lau đi giọt nước mắt trên má Alin. “Đừng khóc nữa, được không? Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua chuyện này. Cậu không phải đối mặt với tất cả một mình. Tớ sẽ giúp cậu.”
Alin nhìn vào mắt Jane, đôi mắt của cô có một chút khẩn cầu, như thể đang tìm kiếm sự thật từ chính những lời nói của Jane. “Cậu thực sự nghĩ tớ có thể vượt qua được không?”
“Có,” Jane đáp một cách chắc chắn, “cậu sẽ làm được. Chúng ta sẽ cùng nhau tìm lại chính mình. Và sau đó, cậu sẽ thấy rằng mình mạnh mẽ hơn những gì cậu nghĩ.”
Một lần nữa, Alin cảm nhận được sự ấm áp từ sự hiện diện của Jane. Có lẽ cô chưa thể tìm thấy câu trả lời cho tất cả những câu hỏi trong lòng mình, nhưng ít nhất, cô không còn cô đơn trong hành trình này. Và đó đã là một sự an ủi lớn lao.
---
Khi cả hai ngồi xuống trong quán cà phê quen thuộc, không gian xung quanh họ bỗng trở nên yên bình đến lạ. Không ai vội vã, không có tiếng ồn ào của cuộc sống ngoài kia. Tất cả những gì còn lại là câu chuyện giữa hai người bạn thân, giữa Alin và Jane.
“Jane, tớ không biết phải bắt đầu từ đâu,” Alin nói, mắt nhìn vào chiếc cốc cà phê nóng. “Tớ đã yêu Kate, nhưng giờ thì… tớ chẳng còn gì nữa.”
Jane nhìn cô bạn của mình, đôi mắt đầy sự thấu hiểu. “Cậu đã từng yêu cô ấy, và đó là điều đáng quý. Nhưng tình yêu không phải lúc nào cũng mang đến hạnh phúc. Đôi khi, nó lại mang đến tổn thương.”
“Nhưng tớ không thể đơn giản quên cô ấy, Jane. Cảm giác này quá khó chịu, quá nặng nề.”
“Đừng quên, Alin. Chỉ là bước qua thôi. Tớ sẽ giúp cậu làm điều đó.” Jane đặt tay lên tay Alin, một hành động nhỏ nhưng đầy sự ủng hộ.
Alin cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay của Jane. Một phần trong cô muốn tin rằng mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn. Nhưng cô vẫn còn quá nhiều nghi ngờ.
Tuy nhiên, trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra rằng có những thứ không thể thay đổi ngay lập tức. Nhưng cô có Jane, và đó là tất cả những gì cô cần ngay lúc này.
Mặt trời từ từ lặn xuống, ánh sáng cuối cùng của ngày chiếu xuống những con phố tấp nập. Cả hai người ngồi đó trong quán cà phê nhỏ, nhưng không gian yên bình chỉ còn là sự tĩnh lặng giữa họ và thế giới xung quanh. Mọi thứ bên ngoài dường như không còn quan trọng với Alin nữa. Cô chỉ cần có Jane bên cạnh.
Đôi tay Alin vẫn siết chặt cốc cà phê, nhưng cô không còn cảm thấy cái nóng, không còn thấy sự đắng ngắt của từng giọt cà phê nữa. Thực sự, trái tim cô đã đắng nghét, đã mệt mỏi lắm rồi. Những gì cô cần là sự an ủi, là một chút gì đó giúp cô vượt qua.
Jane nhìn cô bạn một lúc lâu, đôi mắt đầy sự đồng cảm. Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát Alin, cho phép cô có thời gian để xử lý những cảm xúc mà cô không thể nói ra. Nhưng không thể để yên được nữa, cô quyết định lên tiếng.
“Alin, cậu biết không, sự đau khổ này… nó không phải là hết cả đâu. Cậu sẽ không mãi ở trong bóng tối này.” Jane nói nhẹ nhàng, nhưng lại mang trong đó một sự mạnh mẽ mà chỉ có những người bạn thực sự mới có thể trao nhau.
Alin ngước mắt lên, nhìn vào đôi mắt của Jane, tìm kiếm một sự thật nào đó mà cô không thể tự mình nhìn thấy. “Cậu nghĩ là mình có thể vượt qua được không?”
“Được chứ. Mọi thứ cần thời gian, nhưng cậu không phải làm một mình. Chúng ta sẽ cùng làm. Một bước một thôi, đừng vội vàng.”
Alin nhẹ nhàng nhắm mắt lại, thở dài, nhưng lần này cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Được chia sẻ nỗi đau đã là một phần quan trọng giúp cô tìm lại chút hy vọng.
---
Ngày hôm sau, Alin vẫn không thể ngừng nghĩ về những gì đã xảy ra. Cô phải đối diện với thực tế, nhưng thực tế lại quá đau đớn. Cảm giác phản bội, sự lừa dối mà cô đã nhận phải từ Kate vẫn như một vết thương chưa lành, và cô không biết làm thế nào để chữa lành nó.
Alin quyết định dành cả ngày để đi dạo. Cô không biết mình sẽ đi đâu, chỉ biết là mình không thể ở trong căn nhà ấy nữa. Kate vẫn chưa về, và cô không biết phải đối diện với cô như thế nào.
Lúc này, khi bước chân qua những con phố, cảm giác trống rỗng lại ập đến. Cô đi dọc theo một con đường quen thuộc, nơi cô và Kate từng dạo bước tay trong tay. Cô tự hỏi, liệu cô đã từng là người mà Kate thực sự yêu thương? Hay tất cả chỉ là sự giả dối, một trò chơi mà cô đã không nhận ra cho đến khi mọi thứ sụp đổ?
Alin không muốn dừng lại quá lâu trong những suy nghĩ ấy. Cô cần phải tiếp tục sống, dù cho nó khó khăn đến mức nào.
Khi bước vào công viên, cô thấy một cặp đôi đang nắm tay nhau đi qua. Họ cười đùa, trao nhau những cái nhìn ngọt ngào. Cảnh tượng này càng khiến cô thêm xót xa. Làm sao cô có thể quên được tình yêu mà mình đã dành cho Kate? Tại sao Kate lại có thể phản bội cô như vậy?
Cô ngồi xuống ghế đá, mắt nhìn xa xăm, và lặng lẽ suy tư. Bất chợt, một tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Là Jane. Cô nhấc máy.
“Alin, cậu đâu rồi? Tớ đang lo lắm đấy.” Jane nói, giọng đầy lo lắng.
“Tớ đang ở công viên,” Alin đáp, giọng nhẹ nhàng nhưng có chút mệt mỏi. “Chỉ cần đi dạo một chút thôi.”
Jane im lặng một lúc, rồi nói, “Cậu cần gì, Alin? Nếu cậu không muốn về, tớ có thể đến bên cạnh cậu. Đừng ở một mình quá lâu.”
Cảm nhận được sự quan tâm sâu sắc từ Jane, Alin chỉ biết thở dài. “Tớ cảm thấy trống rỗng, Jane. Mọi thứ như đã mất đi ý nghĩa. Tớ không biết phải làm sao nữa.”
“Alin, cậu có biết không, đôi khi cảm giác trống rỗng đó chỉ là tạm thời thôi. Đừng để nỗi đau kéo dài mãi mãi. Cậu xứng đáng được yêu thương.”
Nghe những lời của Jane, Alin không kìm được mà nước mắt lại rơi xuống. “Cảm ơn cậu, Jane. Tớ không biết sẽ làm gì nếu không có cậu.”
“Vậy thì đừng nghĩ đến chuyện đó nữa. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua, như chúng ta đã làm trước đây.”
---
Alin và Jane tiếp tục trò chuyện qua điện thoại cho đến khi Alin cảm thấy tinh thần có phần thoải mái hơn. Cô không thể nói rằng cô đã sẵn sàng để tha thứ cho Kate, nhưng ít nhất, cô biết rằng mình không còn đơn độc. Jane luôn ở bên cô, dù trong những khoảnh khắc khó khăn nhất.
Ngày hôm đó kết thúc bằng một cuộc hẹn với Jane. Cả hai gặp nhau trong một quán ăn nhỏ, nơi họ có thể trò chuyện mà không có bất cứ ai làm phiền. Alin cảm thấy yên lòng hơn khi có Jane bên cạnh.
Khi ngồi xuống bàn, Jane nhìn vào Alin với ánh mắt ân cần, “Tớ biết cậu không muốn đối mặt với Kate ngay lúc này, nhưng cậu sẽ phải làm vậy thôi. Dù sao thì cậu cũng cần phải nói chuyện với cô ấy. Cậu cần phải hiểu rõ mọi chuyện trước khi quyết định bước tiếp.”
Alin gật đầu, nhưng trong lòng cô lại có một sự lo lắng không thể tả. “Tớ biết, nhưng tớ sợ mình không đủ mạnh mẽ để làm điều đó.”
“Cậu không phải làm một mình, Alin. Tớ sẽ ở bên cậu, và chúng ta sẽ làm mọi thứ cùng nhau.”
Cảm giác bình yên từ lời nói của Jane khiến Alin bớt lo âu hơn. Dù không biết tương lai sẽ ra sao, ít nhất cô không còn cảm thấy mình là người duy nhất phải chịu đựng.
--
Ngày hôm sau, Alin cảm thấy như có một trọng lượng đè nặng lên tim mình. Mỗi bước đi, mỗi suy nghĩ, đều khiến cô cảm nhận rõ rệt sự mất mát mà cô không thể nào phủ nhận. Nhưng ít ra, hôm nay cô đã có một chút sức mạnh để tiếp tục. Jane là lý do duy nhất giúp cô đứng vững giữa tất cả những gì đang xảy ra.
Vì không thể trì hoãn mãi việc đối diện với Kate, Alin quyết định phải gặp cô ta. Cô không thể cứ mãi trốn tránh và sống trong bóng tối của sự phản bội này. Nhưng bước vào cuộc gặp này, cô cảm thấy trái tim mình như muốn vỡ ra.
Kate gọi cho Alin vào buổi sáng, giọng nói nhẹ nhàng, như thể không hề biết có chuyện gì xảy ra. "Em à, em đi đâu lâu quá? Anh nhớ em. Chúng ta có thể gặp nhau không?"
Mỗi câu từ của Kate như một cái tát vào mặt Alin. Làm sao cô ta có thể thản nhiên như vậy sau tất cả những gì đã làm? Alin không thể kiềm chế được sự giận dữ dâng trào trong lòng. Cô hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Chúng ta cần phải gặp nhau, Kate. Hôm nay.” Alin đáp, giọng lạnh lùng hơn bao giờ hết.
Kate không biết rằng Alin đã phát hiện ra mọi chuyện. Cô ta chỉ nghĩ rằng cuộc trò chuyện sẽ như bao lần trước. Nhưng hôm nay sẽ là một cuộc gặp không giống những cuộc gặp khác.
---
Lúc gặp mặt, Kate ngồi ở quán cà phê quen thuộc, nơi cả hai thường xuyên lui tới. Alin bước vào, cảm giác như mình đang bước vào một cuộc chiến không hề công bằng. Mọi thứ trong lòng cô trở nên nặng nề hơn, nhưng cô biết mình phải đối mặt với nó.
“Kate, em nghĩ rằng mọi chuyện vẫn ổn sao?” Alin bắt đầu, giọng nói không chút cảm xúc.
Kate ngẩng đầu lên, đôi mắt ngạc nhiên, rồi cô ta cười khẽ. “Anh đã làm gì sao? Em không hiểu em đã làm gì sai đâu, Alin.”
Câu nói của Kate giống như một lời xúc phạm. Alin muốn hét lên, muốn vỡ òa trong sự tức giận. Nhưng cô không làm vậy. Cô giữ bình tĩnh, hít thở sâu, và nhìn thẳng vào mắt Kate.
“Không, em không sai. Nhưng anh thì có. Anh đang phản bội em với một người phụ nữ khác. Em đã thấy tất cả.” Alin lạnh lùng nói, từng từ như một nhát dao cứa vào trái tim cô.
Kate ngồi sững lại, rồi cuối cùng, mặt cô ta tái đi. “Em... em đã thấy rồi sao?”
Alin không trả lời ngay lập tức. Cô chỉ lặng lẽ ngồi xuống, hai tay đan chặt vào nhau. Cô cảm thấy nghẹt thở vì sự phản bội mà Kate đã gây ra. Nhưng giờ, cô chỉ muốn biết lý do, lý do tại sao Kate lại làm như vậy.
“Kate, em có thể giải thích không? Tại sao lại làm thế với em? Em là gì đối với anh?” Alin hỏi, nhưng giọng cô đã không còn run rẩy nữa, mà đã mạnh mẽ hơn.
Kate cúi đầu, đôi mắt rơi vào tay mình, như thể không thể đối diện với Alin. Một lát sau, cô ta ngẩng lên, và có lẽ là lần đầu tiên trong suốt cuộc trò chuyện, Kate nhìn thẳng vào mắt Alin với một vẻ chân thành, nhưng cũng đầy sự tiếc nuối.
“Anh xin lỗi, Alin. Anh không thể tiếp tục như thế. Anh đã không yêu em theo cách mà em nghĩ.” Kate thở dài, giọng yếu ớt. “Anh không thể yêu em nữa. Anh không thể yêu phụ nữ như em đã mong muốn.”
Đôi mắt Alin ngấn nước, nhưng cô không cho phép mình rơi lệ trước Kate. Từng câu nói của Kate như từng mũi dao đâm vào trái tim cô. Cô không thể tin rằng một người mà cô đã yêu, một người mà cô đã tin tưởng đến thế lại có thể phản bội cô một cách tàn nhẫn như vậy.
“Em không cần phải giải thích nữa. Em đã có câu trả lời rồi,” Alin nói, giọng cứng rắn. “Chúng ta kết thúc đi, Kate.”
Cô đứng dậy, không nhìn lại. Chỉ trong một phút, mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn. Cô không còn là người phụ nữ yếu đuối, không còn là người yêu của Kate nữa. Cô là Alin – một người mạnh mẽ, không còn bị kìm hãm bởi sự phản bội này.
---
Về đến nhà, Alin cảm thấy không còn chút sức lực nào. Cô không biết phải làm gì tiếp theo, nhưng ít nhất, cô đã có được câu trả lời mà mình cần. Và điều quan trọng hơn cả, cô có Jane.
Jane không phải lúc nào cũng có thể hiểu hết những gì Alin phải trải qua, nhưng cô luôn ở đó, làm người bạn tốt nhất, là bờ vai vững chắc mà Alin có thể dựa vào.
Khi Jane đến, Alin chỉ nhìn cô ấy một lúc, rồi bật khóc.
“Cậu không cần phải nói gì, Jane. Tớ không biết phải làm gì nữa.” Alin thì thầm, và những giọt nước mắt rơi xuống như một cơn mưa.
Jane lặng lẽ ôm cô vào lòng, vỗ về, không nói gì. Cô hiểu rõ nỗi đau mà Alin đang trải qua. Dù chỉ là một cái ôm, nhưng lại có thể làm dịu đi rất nhiều nỗi đau trong lòng cô bạn.
“Em sẽ ổn thôi, Alin. Chúng ta sẽ vượt qua tất cả,” Jane nói, giọng đầy kiên định. "Và lúc này, em không phải một mình."
Câu nói ấy như một lời hứa, khiến Alin cảm thấy trái tim mình dần dần nhẹ nhõm hơn.
--
Ngày hôm sau, Alin vẫn cảm thấy mệt mỏi, không chỉ vì cú sốc mà cô vừa trải qua mà còn vì cảm giác trống rỗng khi phải đối diện với sự thật. Cô không còn có thể sống trong ảo tưởng về tình yêu với Kate nữa. Và mặc dù cô đã cắt đứt mọi liên lạc với Kate, nỗi đau không dễ dàng biến mất.
Cả ngày, cô chỉ muốn nằm trên giường và để bản thân chìm trong những suy nghĩ hỗn loạn, nhưng rồi cô nhận ra một điều quan trọng: cô không thể để mình chìm trong đau khổ mãi. Alin biết rằng để chữa lành, cô cần phải đi qua nỗi đau và đối diện với cảm xúc của mình.
“Em không thể cứ mãi tránh né cuộc sống như thế này,” cô tự nhủ. “Mình phải đứng lên, phải tiếp tục.”
Nhưng cuộc sống của Alin không hề dễ dàng. Mỗi lần cô ra ngoài, cô lại nhìn thấy những cảnh vật mà mình từng chia sẻ với Kate, những kỷ niệm không thể xóa nhòa trong tâm trí. Tình yêu của cô với Kate giờ đây đã biến thành nỗi đau, không thể nào thay đổi.
Alin quyết định đi dạo một mình. Cô cần phải suy nghĩ, cần phải tìm lại bản thân. Không ai hiểu rõ cảm giác của cô hơn Jane, nhưng hôm nay cô muốn tự mình đối diện với những suy nghĩ và cảm xúc của mình.
---
Cô dừng chân ở một quán cà phê nhỏ bên đường. Alin ngồi xuống một góc, nhìn ra ngoài, nơi những chiếc lá vàng rơi đầy trên con đường. Mùa thu đã đến, và cô cảm thấy như mùa thu của mình cũng đã đến.
Tâm trí cô vẫn không thể ngừng suy nghĩ về Kate. Từng khoảnh khắc, từng lời nói, từng cử chỉ của Kate hiện lên rõ ràng như mới hôm qua. Nhưng tất cả đều đã kết thúc rồi.
“Cô không thể mãi sống trong quá khứ,” cô tự nhủ. “Dù nó có đau đớn đến thế nào, cũng phải buông tay thôi.”
Cô nhìn chiếc điện thoại trên bàn, lòng không khỏi trĩu nặng. Cô đã không dám gọi cho Jane cả ngày hôm nay. Nhưng rồi, như một sự thôi thúc, cô cầm lấy điện thoại và nhắn tin cho Jane.
“Jane, tớ đang rất cần một người bạn.”
Không lâu sau, điện thoại của cô rung lên. Là Jane.
“Cậu đâu rồi? Tớ đến gặp cậu ngay!”
Jane không bao giờ để cô bạn mình phải chịu đựng một mình quá lâu. Cảm giác có người hiểu mình, có ai đó luôn sẵn sàng lắng nghe, đã làm Alin cảm thấy mình không hoàn toàn cô đơn.
---
Khoảng nửa tiếng sau, Jane xuất hiện. Cô ngồi xuống cạnh Alin, đưa cho cô một ly cà phê nóng, rồi chỉ im lặng ngồi đó. Alin cảm nhận được sự ấm áp từ cái ôm nhẹ của Jane, và lòng cô như dịu lại phần nào.
“Cậu vẫn chưa nói gì à?” Jane lên tiếng, đôi mắt dịu dàng nhìn cô.
Alin mỉm cười nhẹ, nhưng mắt vẫn ướt. “Tớ không biết phải nói gì nữa, Jane. Tớ cảm thấy như mình đang sống trong một cơn mơ. Mọi thứ xung quanh đều vỡ vụn.”
Jane lặng lẽ nắm tay Alin, siết nhẹ. “Tớ biết. Nhưng cậu sẽ ổn thôi. Cậu không phải gánh tất cả một mình.”
“Em không thể không nghĩ về Kate. Em đã yêu cô ấy như vậy, và giờ thì mọi thứ... kết thúc,” Alin nói, giọng cô nghẹn lại. “Tớ cảm thấy mình không còn là chính mình nữa. Em chẳng biết mình đang làm gì nữa.”
“Kate không xứng đáng với cậu,” Jane đáp, giọng kiên định. “Cậu là người mạnh mẽ, Alin. Cậu có thể vượt qua được điều này, dù giờ có cảm thấy khó khăn đến đâu.”
Alin cúi đầu, để nước mắt rơi. “Em mệt mỏi quá, Jane. Em không thể tiếp tục giả vờ là ổn nữa.”
“Cậu không cần phải giả vờ,” Jane nói, và rồi cô nắm tay Alin chặt hơn. “Cậu có thể khóc, có thể đau đớn, nhưng sau tất cả, cậu sẽ mạnh mẽ hơn. Tớ tin vào cậu.”
Một lúc lâu trôi qua trong im lặng, cả hai chỉ ngồi đó, mỗi người chìm trong những suy nghĩ riêng. Cuối cùng, Jane lên tiếng.
“Cậu biết không, Alin? Dù chúng ta không thể thay đổi quá khứ, nhưng chúng ta có thể thay đổi tương lai. Và tớ tin rằng tương lai của cậu sẽ tốt đẹp hơn, chỉ cần cậu cho phép mình bước qua nỗi đau này.”
Alin ngước lên, ánh mắt cô có chút ánh sáng, nhưng vẫn còn chút gì đó mơ hồ. “Tớ biết. Cảm ơn cậu, Jane.”
Không cần nói thêm gì nữa, Jane chỉ lặng lẽ ôm lấy Alin. Tình bạn giữa họ, dù qua bao nhiêu thử thách, vẫn luôn vững bền. Và dù cho những nỗi đau vẫn còn đó, họ sẽ cùng nhau bước tiếp, không bao giờ rời xa.
--
Ngày hôm sau, Alin thức dậy với một cảm giác nhẹ nhàng hơn một chút. Những cơn sóng dữ dội trong lòng cô dường như đã dịu lại, mặc dù không thể hoàn toàn xóa nhòa đi vết thương. Cô cảm nhận được sự ấm áp của tình bạn từ Jane, và nó trở thành thứ mà cô có thể dựa vào. Jane không chỉ là một người bạn, mà cô còn là người mang lại cho Alin cảm giác an toàn trong thế giới hỗn loạn này.
Alin bước ra khỏi giường, nhẹ nhàng nhìn ra ngoài cửa sổ. Mặt trời đã lên, nhưng trời vẫn còn u ám, một sự tương phản hoàn hảo với tâm trạng của cô lúc này. Nhưng có lẽ chính trong những ngày u ám như thế này, người ta mới thật sự tìm thấy ánh sáng.
Cô bước xuống cầu thang và tìm thấy Jane đang ngồi ở bàn ăn, mắt chăm chú nhìn vào điện thoại, có lẽ là tin nhắn hoặc cuộc gọi chưa trả lời. Jane ngẩng lên khi nghe thấy tiếng bước chân của Alin.
“Em ổn chứ?” Jane hỏi nhẹ nhàng.
Alin khẽ gật đầu. “Tớ nghĩ mình sẽ ổn thôi.”
Jane nở nụ cười nhẹ nhàng, nhưng trong mắt cô, Alin có thể thấy sự lo lắng không giấu diếm. Jane luôn là người nhận ra khi nào Alin không thật sự ổn, ngay cả khi cô cố gắng che giấu.
“Tớ biết hôm qua là một ngày khó khăn. Nhưng đừng quên rằng tớ ở đây, luôn sẵn sàng lắng nghe.” Jane nói.
Alin ngồi xuống đối diện với Jane, cô không thể không cảm thấy một cảm giác ấm áp khi nghe những lời đó. Cảm giác như có ai đó luôn sẵn sàng chia sẻ gánh nặng với cô, như một ngọn lửa nhỏ giữa đêm tối.
“Cảm ơn cậu, Jane,” Alin nói, giọng cô nhẹ như hơi thở. “Em sẽ không thể vượt qua được nếu không có cậu.”
Jane mỉm cười. “Em có thể vượt qua bất cứ điều gì, Alin. Chỉ cần em tin vào bản thân mình. Tớ luôn tin rằng em mạnh mẽ hơn em nghĩ.”
Alin cảm thấy một chút gì đó trong lòng dâng lên – sự nhẹ nhõm, sự động viên mà cô chưa từng nhận được từ ai khác. Và rồi, cô nhận ra rằng có lẽ những bước tiếp theo của cuộc đời cô sẽ không đơn độc nữa. Jane sẽ luôn ở bên cô.
“Em có thể làm gì để giúp cậu cảm thấy tốt hơn không?” Jane hỏi, giọng đầy quan tâm.
“Chỉ cần cậu ở đây thôi, là đủ rồi.” Alin nói.
Lần đầu tiên sau bao lâu, Alin cảm thấy một chút hy vọng. Cô không biết cuộc sống tiếp theo sẽ như thế nào, nhưng cô biết một điều chắc chắn: cô sẽ không phải đi một mình.
Họ ngồi đó, hai người bạn thân, cùng nhau chia sẻ những giây phút yên bình trong căn nhà nhỏ, nơi mà tình bạn là thứ duy nhất không thể bị phá vỡ. Và mặc dù có những vết thương trong lòng, nhưng Alin cảm thấy như mình đã tìm thấy một chút ánh sáng trong bóng tối.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro