CHƯƠNG 4: GIỮA NHƯNG ĐỔ VỠ
Alin ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế dài trong phòng của Jane, đôi tay siết chặt ly nước nóng, cảm nhận sự ấm áp từ cốc nước lan tỏa, nhưng lại không thể xua đi cái lạnh thấm sâu trong lòng. Mưa ngoài trời vẫn không ngừng rơi, những âm thanh lộp bộp trên mái nhà dường như càng làm tăng thêm cảm giác cô đơn trong cô. Những giọt nước mắt đã khô, nhưng trái tim Alin vẫn vỡ vụn, từng mảnh vụn mà cô không thể nào lắp ghép lại.
Jane đứng ở cửa phòng, lặng lẽ quan sát Alin. Ánh đèn vàng ấm áp từ chiếc đèn bàn chiếu sáng lên khuôn mặt của Alin, phản chiếu nỗi buồn khôn nguôi mà cô không thể giấu. Jane cảm thấy một sự xót xa, nhưng lại không biết làm thế nào để xoa dịu nỗi đau ấy. Cô đứng đó, không dám lại gần, sợ rằng một cử chỉ nào đó sẽ khiến Alin cảm thấy bất an hơn.
“Em có muốn nói gì không?” Jane hỏi, giọng cô nhẹ nhàng, không muốn làm phiền những suy nghĩ của Alin, nhưng cũng như một lời mời gọi, mời cô nói ra những gì đang giằng xé trong lòng.
Alin không trả lời ngay lập tức, cô chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi mưa vẫn rơi như những giọt nước mắt vô hình. Cuối cùng, cô khẽ lắc đầu. “Em không biết phải nói gì nữa,” Alin thì thầm, giọng cô trầm, như có gì đó nghẹn lại. “Em chỉ không thể tin được rằng anh ấy lại phản bội em.”
Jane im lặng, không nói gì thêm. Cô chỉ ngồi xuống cạnh Alin, không nói một lời, nhưng sự hiện diện của cô như một sự an ủi nhẹ nhàng. Cả hai ngồi im trong sự tĩnh lặng, chỉ có tiếng mưa rơi là âm thanh duy nhất trong căn phòng.
Alin không thể kiềm chế được nữa, cô quay sang nhìn Jane, đôi mắt ầng ậng nước. “Em đã yêu anh ấy rất nhiều, chị biết không? Và giờ đây, khi phát hiện ra sự thật, em chẳng biết phải làm gì nữa. Em cảm thấy như mình bị lừa dối, bị bỏ rơi, và cái cảm giác ấy thật khó chịu…”
Jane lắng nghe từng lời của Alin, trong lòng cô cảm thấy xót xa. Cảm giác bị phản bội là nỗi đau mà ai cũng sẽ trải qua ít nhất một lần trong đời, và cô biết rằng Alin hiện giờ đang trải qua nỗi đau đó.
“Em không cần phải có câu trả lời ngay đâu,” Jane nhẹ nhàng nói. “Đừng vội vàng ép bản thân phải tha thứ hay quên đi mọi chuyện. Mọi thứ cần thời gian.”
Alin ngồi im, đôi tay cô siết chặt ly nước đến mức những ngón tay trắng bệch. “Em không biết liệu mình có thể tha thứ hay không. Cái cảm giác ấy… em không thể quên được. Anh ấy không chỉ lừa dối em, mà còn lừa dối cả niềm tin em đã dành cho anh ấy.”
Jane không biết phải làm gì ngoài việc nhẹ nhàng nắm lấy tay Alin. Cô không nói gì, chỉ siết chặt tay Alin trong lòng bàn tay mình, để cô cảm nhận được sự an ủi mà cô không thể nói bằng lời. Trong khoảnh khắc ấy, những cảm xúc chưa được thổ lộ trong Jane bỗng chốc bùng lên, mạnh mẽ và đầy nỗi lo lắng.
Alin cảm nhận được cái nắm tay ấy, cảm giác như có một sự ấm áp, một sự vững vàng nào đó từ Jane truyền đến. Có thể vì Jane chưa bao giờ phản bội cô, chưa bao giờ làm cô cảm thấy tổn thương. Và có thể, chính sự hiện diện của Jane lúc này khiến cô cảm thấy bớt cô đơn hơn.
“Em cảm ơn chị,” Alin thì thầm. Cô không thể tìm được lời nào khác để diễn tả cảm giác trong lòng mình. Dù cho nỗi đau trong cô vẫn còn đó, nhưng sự an ủi của Jane như một liều thuốc dịu nhẹ, khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn phần nào.
Jane nhìn Alin, đôi mắt cô đầy sự thấu hiểu, nhưng cũng không kém phần lo lắng. Cô không muốn Alin phải đối mặt với nỗi đau này một mình, và hơn hết, cô không muốn thấy Alin tự cô đơn trong nỗi buồn ấy.
“Em không phải một mình đâu,” Jane nói, giọng cô ấm áp và nhẹ nhàng. “Chị sẽ luôn ở đây với em, dù có chuyện gì xảy ra.”
Alin nhìn Jane, cảm nhận một cảm giác lạ lẫm dâng lên trong lòng. Cô không biết liệu đó có phải là sự cảm kích hay là một điều gì đó sâu xa hơn, nhưng khi nhìn vào mắt Jane, cô cảm thấy an toàn, cảm thấy mình không đơn độc.
Mưa vẫn rơi ngoài cửa sổ, nhưng trong căn phòng nhỏ ấy, có một thứ tình cảm thầm lặng đang dần nảy nở. Alin cảm nhận được sự thay đổi, mặc dù không thể xác định rõ ràng đó là gì. Nhưng trong khoảnh khắc này, cô biết rằng Jane sẽ luôn là người bên cạnh cô, và có thể, đó là điều mà cô cần nhất lúc này.
Cả hai ngồi im trong một khoảng không gian đầy tĩnh lặng, chỉ có tiếng mưa rơi nhè nhẹ ngoài kia. Alin không biết đã bao lâu trôi qua kể từ khi cô bước vào căn phòng này, nơi mà cô không chỉ tìm thấy sự an ủi mà còn là một sự cảm thông mà cô chưa từng nhận được từ ai. Jane vẫn ngồi bên cạnh cô, ánh mắt không rời khỏi Alin, như thể muốn bảo vệ, muốn làm cho cô cảm thấy vững vàng hơn trong thời khắc đen tối này.
Cuối cùng, Alin buông lỏng đôi tay đang siết chặt ly nước. Cô hít một hơi thật sâu, cảm nhận cái lạnh ngoài trời len lỏi vào từng kẽ tóc. Nhưng có lẽ điều mà cô cần nhất lúc này không phải là sự ấm áp từ bên ngoài mà là sự hiểu biết và chở che từ người bên cạnh.
“Chị… chị có bao giờ cảm thấy bị lừa dối không?” Alin hỏi, giọng cô vẫn đầy sự ngập ngừng, như thể mỗi lời nói ra đều có thể khiến nỗi đau trong cô tái phát.
Jane khẽ thở dài, đôi mắt nhìn xa xăm như thể đang suy ngẫm về điều gì đó. Cô không trả lời ngay, mà cứ lặng im, để Alin cảm nhận được sự bình tĩnh từ mình. Cuối cùng, sau một lúc lâu, Jane mới mở lời:
“Chị đã từng cảm thấy như vậy, nhưng rồi chị nhận ra một điều. Khi chúng ta đặt quá nhiều niềm tin vào một ai đó, không phải lúc nào họ cũng có thể đáp lại như chúng ta mong đợi. Mọi người đều có lúc sai lầm. Nhưng điều quan trọng là chúng ta phải học cách tha thứ cho chính mình trước khi có thể tha thứ cho người khác.”
Alin nhìn Jane, trong đôi mắt cô là một sự đăm chiêu, như thể đang cố gắng lắng nghe từng lời của Jane. Cảm giác cô đơn trong lòng dường như đã giảm bớt, nhưng nỗi đau về sự phản bội mà cô phải chịu đựng vẫn không dễ dàng phai mờ. "Em đã cố gắng rất nhiều để xây dựng niềm tin. Em yêu anh ấy, chị biết không? Nhưng giờ đây… em cảm thấy mọi thứ như sụp đổ."
Jane không vội vàng đáp lại. Cô nhìn Alin, cảm nhận rõ ràng nỗi đau và sự tổn thương mà cô đang trải qua. Jane biết rằng không có lời nói nào có thể giúp Alin xóa nhòa đi nỗi buồn này ngay lập tức, nhưng cô cũng biết rằng sự hiện diện của mình là điều duy nhất có thể giúp cô cảm thấy bớt cô đơn.
“Em cần thời gian,” Jane nói nhẹ nhàng. “Cả hai chúng ta đều cần thời gian để tìm ra câu trả lời cho mình. Nhưng em sẽ không phải một mình đâu.”
Lúc này, Alin không còn khống chế được cảm xúc của mình. Cô bật khóc, những giọt nước mắt cứ rơi xuống, tựa như một dòng thác dữ dội đã lâu không được giải phóng. Cảm giác nghẹn ngào dâng lên trong cổ họng, cô không thể nói nên lời. Mọi thứ cứ vỡ vụn, mọi thứ cứ tan tành trước mắt cô, và cô chỉ còn lại là sự trống rỗng vô tận.
Jane không nói gì, chỉ im lặng đưa tay ra ôm lấy Alin, như muốn truyền một phần sức mạnh và sự an ủi cho cô. Alin không phản đối, ngược lại, cô siết chặt cơ thể Jane như thể đây là điều duy nhất có thể giúp cô đứng vững.
“Cảm ơn chị…” Alin thì thầm, giọng nghẹn ngào. “Em không biết phải làm gì nữa. Em không thể yêu anh ấy thêm một lần nữa. Nhưng em cũng không thể cứ mãi sống trong đau khổ như thế này.”
Jane vỗ về lưng Alin, nhẹ nhàng và từ tốn. “Đừng vội. Mọi thứ sẽ ổn thôi. Chị ở đây, và em cũng có thể làm những điều em muốn, tìm lại chính mình.”
Một lúc lâu sau, Alin ngừng khóc. Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn vào Jane. “Chị thật sự sẽ không bỏ em sao?”
Jane mỉm cười dịu dàng. “Chị sẽ không bao giờ bỏ em.”
Đáp lại nụ cười ấy, Alin cảm thấy một chút ấm áp trong lòng, như thể chính sự quan tâm và tình cảm của Jane đã giúp cô vơi bớt đi phần nào nỗi đau. Tuy nhiên, sự tổn thương vẫn còn đó, như một vết thương chưa lành, và Alin biết rằng cô sẽ phải mất rất nhiều thời gian để chữa lành.
--
Một lúc lâu sau, căn phòng trở nên im lặng hơn. Mưa vẫn đều đặn rơi ngoài cửa sổ, tạo thành những âm thanh êm đềm như lời ru cho tâm hồn Alin. Cảm giác an yên dần dần xâm chiếm lấy cô, mặc dù trong lòng vẫn còn nhiều câu hỏi chưa có lời giải.
Alin ngồi dựa vào lưng ghế, ánh mắt nhìn mờ mịt ra ngoài cửa sổ, nơi những giọt mưa đập vào kính tạo thành những vệt dài. Cô không biết mình đang suy nghĩ gì, không biết mình cần gì nữa. Cô chỉ biết là, sau tất cả những gì đã xảy ra, trái tim cô vẫn trống rỗng.
“Chị… chị nghĩ em có thể vượt qua được không?” Alin đột ngột lên tiếng, đôi mắt đỏ hoe vẫn không rời khỏi những vệt mưa ngoài kia.
Jane ngồi gần bên, đưa mắt nhìn Alin một lúc lâu, rồi nhẹ nhàng nói: “Em sẽ vượt qua được. Chị biết em mạnh mẽ, chỉ là… đôi khi, chúng ta cần thời gian để tự chữa lành. Đừng ép bản thân mình phải quên đi tất cả ngay lập tức. Cảm xúc của em là của em, và em có quyền cảm nhận nó.”
Alin quay lại nhìn Jane, có một sự cảm kích trong ánh mắt cô. “Em không biết làm sao để cảm thấy ổn nữa. Em luôn nghĩ mình có thể kiểm soát được cảm xúc, nhưng giờ thì không thể.”
Jane khẽ mỉm cười, rồi dịu dàng nắm lấy tay Alin, kéo cô lại gần mình hơn. "Cảm xúc không phải thứ có thể kiểm soát, Alin. Đôi khi, chúng ta phải cho phép bản thân mình cảm nhận, dù là đau đớn đến đâu. Chỉ có như vậy, em mới có thể tìm ra con đường cho mình.”
Một cảm giác nhẹ nhõm bắt đầu lan tỏa trong Alin, như thể những lời nói ấy đã giúp cô xoa dịu phần nào những lo âu trong lòng. Cô khẽ nhắm mắt lại, cảm nhận từng nhịp thở đều đặn của mình, tựa như một cách để dần dần khép lại những cơn sóng dữ đang vùi dập tâm hồn.
Trong khoảnh khắc ấy, Alin nhận ra một điều gì đó: Mình không cần phải tìm một lối thoát ngay lập tức. Cô có thể học cách sống cùng nỗi đau, không phải để quên đi, mà là để mạnh mẽ hơn. Đôi khi, việc chấp nhận cảm xúc của mình chính là bước đầu tiên để chữa lành. Và có lẽ, tình cảm mà Jane dành cho cô, dù chỉ mới chớm nở, sẽ là một phần quan trọng trong hành trình ấy.
“Em sẽ ổn thôi, đúng không?” Alin khẽ hỏi, đôi mắt nhìn vào Jane với một chút lo lắng vẫn còn vương vấn.
Jane mỉm cười và gật đầu. “Chắc chắn rồi. Em không cần phải lo lắng. Chị sẽ ở đây, bên em, để cùng em vượt qua mọi thứ.”
Bầu không khí nhẹ nhàng và yên bình khiến Alin dần cảm thấy thư giãn. Cô ngả đầu vào vai Jane, và lần đầu tiên trong suốt một khoảng thời gian dài, cô cảm thấy mình không còn cô đơn. Mặc dù thế giới xung quanh vẫn chưa thay đổi, nhưng ít nhất, cô biết mình có một người bạn để dựa vào.
Một giờ trôi qua, không gian trong căn phòng lúc này tràn ngập những cảm giác vừa tĩnh lặng, vừa đầy ắp sự an ủi. Alin cảm nhận được sự ấm áp từ Jane, không phải qua những lời nói, mà qua sự hiện diện của cô, qua việc không bao giờ bỏ cô lại một mình.
Alin nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt Jane với một nụ cười mơ hồ. “Cảm ơn chị, thật sự cảm ơn chị rất nhiều. Nếu không có chị, em không biết mình sẽ làm gì.”
Jane không đáp lại ngay, chỉ mỉm cười nhìn Alin, ánh mắt đầy sự thấu hiểu. Cô không cần nói gì nhiều, chỉ cần ở đó, bên cạnh Alin, đã là đủ.
Vài ngày sau, Alin cảm thấy mình bắt đầu lấy lại được chút cân bằng. Mặc dù những cảm xúc về sự phản bội vẫn còn sâu trong tim cô, nhưng ít nhất, cô không cảm thấy như mình đang phải đối mặt với tất cả một mình nữa. Cô biết rằng dù là chuyện gì xảy ra, cô sẽ có Jane ở bên, hỗ trợ và đồng hành.
Mỗi lần nghĩ đến những lúc khó khăn trước đây, Alin cảm thấy tự hào về bản thân. Cô biết mình vẫn còn mạnh mẽ, và hơn hết, cô đã học được rằng đôi khi, việc không phải một mình đối diện với thử thách cũng là một chiến thắng.
Những ngày sau đó, Alin dần dần tìm lại được niềm vui nhỏ bé trong cuộc sống hàng ngày. Cô trở lại với công việc, tập trung hơn vào những đam mê của mình, và dù mọi thứ không thể trở lại như xưa, nhưng cô biết cô sẽ không còn mãi đắm chìm trong quá khứ.
--
Càng sống trong không gian ấy lâu hơn, Alin càng cảm thấy mình và Jane đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của nhau. Mỗi sáng thức dậy, cô lại có thể nhìn thấy nụ cười dịu dàng của Jane, mỗi khi cô mệt mỏi hay bối rối, Jane luôn là người đầu tiên tìm cách xoa dịu. Những ngày đầu, Alin chưa thể quen với sự hiện diện ấy, nhưng dần dần, nó đã trở thành một phần quen thuộc, an toàn.
Cô đã bắt đầu học cách đối diện với sự thật về người chồng sắp cưới của mình. Mỗi lần nhớ đến những kỷ niệm đã từng tưởng chừng như hạnh phúc, Alin lại cảm thấy một nỗi buồn đè nặng trong lòng. Cô đã tưởng rằng cuộc sống sẽ mãi mãi chỉ có anh và cô, một câu chuyện tình đẹp đẽ, nhưng tất cả đã sụp đổ chỉ vì sự phản bội. Và giờ, cô không còn muốn nghĩ về những gì đã qua nữa. Cô muốn sống cho chính mình.
Ngày qua ngày, Alin trở lại với công việc. Cô nhận ra rằng công việc của mình có thể giúp cô khuây khỏa, khiến cô cảm thấy mình không còn bị chôn vùi trong quá khứ. Cô không còn những buổi tối tĩnh lặng đầy nước mắt nữa, thay vào đó là những buổi tối đầy ắp tiếng cười và những cuộc trò chuyện với Jane. Tuy nhiên, những đêm khuya khi cô một mình trong phòng, đôi khi sự trống rỗng vẫn trở lại, khiến cô phải vật lộn để tìm lại chính mình.
Jane luôn ở bên Alin, cô không hỏi quá nhiều, chỉ chăm chú lắng nghe và thấu hiểu mỗi khi Alin cần một người chia sẻ. Có những lúc, Alin cảm thấy như Jane là người duy nhất có thể giúp cô tìm thấy sự bình yên giữa những sóng gió trong lòng. Chính nhờ sự kiên nhẫn và thấu hiểu ấy mà Alin bắt đầu cảm nhận rằng tình cảm mà cô dành cho Jane không còn đơn giản là sự cảm kích nữa. Mỗi khi nghĩ đến Jane, một cảm giác ấm áp và hạnh phúc tràn ngập trong trái tim cô.
Một ngày nọ, khi Alin đang ngồi trong quán cà phê, lật qua những tài liệu công việc, cô nhận thấy một tin nhắn từ Jane. Cô đã quen với việc nhận những lời động viên, những câu hỏi quan tâm từ Jane mỗi ngày, nhưng lần này có gì đó khác biệt.
“Em đã nghĩ về chị nhiều. Có lẽ chúng ta cần nói chuyện.”
Alin cầm chiếc điện thoại lên, nhắn lại một câu ngắn gọn: “Em cũng vậy, chị có thời gian không?”
Ngay lập tức, Jane đáp lại: “Tất nhiên. Em muốn gặp chị không?”
Alin cắn nhẹ môi, cảm nhận trong lòng một sự thôi thúc mãnh liệt. Cô không biết mình đang muốn nói gì, nhưng có một cảm giác rõ ràng rằng hôm nay, cô cần phải nói ra tất cả những suy nghĩ, cảm xúc mà mình đã giữ kín bấy lâu.
“Mình gặp nhau nhé,” Alin trả lời, rồi đặt điện thoại xuống, nhìn vào đống công việc đang chất đầy trên bàn. Dù cô còn rất nhiều việc phải làm, nhưng cô biết rằng lúc này, điều quan trọng nhất là đối diện với những cảm xúc mà mình đang chôn vùi.
Không lâu sau, cả hai gặp nhau ở một quán cà phê yên tĩnh mà Alin luôn yêu thích. Khi Jane đến, Alin đã ngồi sẵn ở góc bàn gần cửa sổ. Cô nhìn thấy Jane từ xa, với dáng vẻ đầy tự tin và nụ cười quen thuộc trên môi. Tuy nhiên, hôm nay có gì đó trong ánh mắt của Jane khiến Alin nhận ra, rằng cả hai đều đã thay đổi. Không phải theo cách xấu, mà là một sự thay đổi nhẹ nhàng, một sự trưởng thành dần dần đến với cả hai.
Khi Jane ngồi xuống đối diện với Alin, không gian bỗng trở nên im lặng. Họ nhìn nhau, nhưng chẳng ai nói gì ngay lập tức. Cảm giác ấy thật kỳ lạ, giống như cả hai đều đang cố gắng tìm một cách để bắt đầu.
Cuối cùng, Alin lên tiếng trước. “Chị Jane, em nghĩ… em cần phải nói ra một điều. Em không biết liệu có phải đây là lúc thích hợp hay không, nhưng em không thể giữ mãi trong lòng mình nữa.”
Jane nhẹ nhàng gật đầu, không vội vã. “Chị luôn sẵn sàng nghe em, Alin.”
Alin hít một hơi thật sâu, rồi bắt đầu. “Em không nghĩ mình có thể yêu một ai khác ngay lúc này. Nhưng… có một điều em muốn chia sẻ với chị. Em cảm nhận được rằng… tình cảm của em dành cho chị đã thay đổi. Em không biết bắt đầu từ đâu, nhưng… em không thể phủ nhận được điều đó.”
Jane im lặng, không nói gì trong giây lát. Một cảm giác bất an thoáng qua trong mắt Alin khi cô nhìn vào Jane. Liệu đây có phải là một bước ngoặt, hay lại chỉ là sự chần chừ, không dám đối diện với những cảm xúc thật sự?
Cuối cùng, Jane cười nhẹ, ánh mắt có phần sâu lắng. “Alin, chị biết. Chị không mong em phải làm gì vội vàng. Em không cần phải có câu trả lời ngay lập tức. Nhưng chị chỉ muốn em biết rằng… chị luôn ở đây, bên cạnh em.”
Alin cảm thấy nhẹ nhõm. Những lời nói ấy của Jane giống như một sự giải thoát. Cô không còn phải chịu đựng sự mơ hồ trong lòng nữa. Cô không cần phải vội vàng lựa chọn con đường nào, vì dù sao, có Jane bên cạnh, cô biết mình sẽ không bao giờ lạc lối.
Chuyến gặp gỡ hôm đó kết thúc trong sự im lặng đầy ấm áp. Khi cả hai rời đi, Alin cảm nhận được rằng mối quan hệ của họ không chỉ đơn thuần là bạn bè. Nó có thể đang bước vào một giai đoạn mới, một mối quan hệ mà cả hai đều chưa thể xác định rõ ràng. Nhưng ít nhất, họ đã bắt đầu nói về những gì thật sự tồn tại trong lòng mình.
Về đến nhà, Alin ngồi xuống chiếc ghế dài trong phòng khách, suy nghĩ về những gì đã xảy ra. Cô không biết phải làm gì tiếp theo, nhưng ít nhất, cô đã không còn cảm thấy cô đơn trong cuộc sống này. Và có lẽ, đó là điều quan trọng nhất.
Cảm giác của Alin lúc này giống như một cơn mưa nhẹ, vừa đủ để làm mát lòng nhưng cũng đủ để cô nhận ra rằng những đám mây mù vẫn chưa hoàn toàn tan biến. Cô đứng dậy, đi qua cửa sổ nhìn ra ngoài. Cảnh vật xung quanh vẫn vậy, vẫn những tòa nhà cao tầng, vẫn con phố đông đúc, nhưng trong lòng cô, mọi thứ đã thay đổi. Không còn là cảm giác vô định, mất phương hướng như trước nữa, mà thay vào đó là một sự tìm kiếm, một hành trình mà cô cần phải bước tiếp.
Dù đã nói chuyện với Jane, cô vẫn không thể rũ bỏ được những cảm xúc bùng cháy trong mình. Cô nghĩ về những lần hai người gặp nhau, những lần trò chuyện thật lâu, rồi mỗi khi nhìn vào ánh mắt ấy, cô cảm thấy mình như tìm thấy một nơi trú ẩn giữa thế giới đầy hỗn loạn này.
Nhưng liệu điều này có thể là thật? Liệu cô có thể yêu Jane như một người bạn thân, hay thực sự là một người con gái đặc biệt trong lòng cô? Alin không biết. Tất cả quá mơ hồ. Nhưng ít nhất, cô đã bắt đầu dám đối diện với những cảm xúc ấy. Và đó đã là một bước tiến lớn.
---
Đêm đến, Alin nằm trong phòng, ánh đèn vàng nhạt từ đèn bàn chiếu lên gương mặt cô. Cô nhìn vào chiếc điện thoại, thấy tin nhắn từ Jane gửi đến.
“Chị ngủ sớm đi nhé. Nếu em muốn nói thêm gì, đừng ngần ngại. Chị luôn ở đây.”
Alin khẽ cười, ngón tay lướt nhẹ trên màn hình. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ tìm thấy một người quan tâm đến mình như vậy. Không phải một người yêu, mà là một người bạn thực sự. Jane không chỉ là người cứu cô khỏi nỗi đau ban đầu, mà còn là người khiến cô nhìn nhận lại cuộc sống, để cô biết rằng mình vẫn còn khả năng yêu thương, dù trái tim cô đã từng tan vỡ.
---
Sáng hôm sau, khi ánh sáng bình minh len lỏi qua khe cửa, Alin quyết định ra ngoài. Cô không muốn cứ mãi đóng cửa mình trong căn phòng, để rồi lại đắm chìm trong những suy nghĩ loạn xạ. Cô cần làm gì đó khác, cần gặp gỡ những người bạn, cần tận hưởng cuộc sống mà cô đã từng bỏ quên.
Quán cà phê mà cô đến hôm nay không phải là nơi quen thuộc. Đây là một quán nhỏ, hơi khuất trong con phố yên tĩnh, nhưng lại có một sự tĩnh lặng khiến cô cảm thấy thoải mái. Cô ngồi xuống bàn gần cửa sổ, gọi một cốc cà phê và mở laptop để làm việc. Mọi thứ dường như nhẹ nhàng hơn khi cô ở đây, xa khỏi những lo toan thường nhật.
Đang ngồi làm việc, cô bỗng nhận ra có một ai đó đứng trước mặt. Nhìn lên, Alin thấy một người phụ nữ cao lớn, tóc dài, ăn mặc rất sành điệu, bước vào quán. Cô ta nhìn Alin một lúc, rồi tiến lại gần.
“Chị là Alin, đúng không?” Người phụ nữ lên tiếng, giọng nói của cô ta nghe có vẻ quen thuộc nhưng Alin không thể nhớ ra nổi.
“Vâng, tôi là Alin. Cô…?” Alin trả lời, nhíu mày vì không nhận ra người này.
“Là May. Chúng ta đã gặp nhau trước đây.” Cô ta mỉm cười, ánh mắt đầy ẩn ý. “Tôi muốn nói chuyện với chị về một số điều quan trọng.”
Alin có cảm giác không ổn, nhưng vẫn ra dấu mời May ngồi. “Có chuyện gì sao?”
May ngồi xuống đối diện, ánh mắt của cô ta không rời khỏi Alin. “Chị có vẻ đang làm rất tốt công việc của mình, và tôi nghe nói về những chuyện gần đây… Tôi muốn giúp chị. Nhưng tôi cần biết rõ hơn về tất cả những gì chị đang trải qua.”
Alin cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Cô không hề thích những gì May nói. Cô cảm giác rằng May không phải là người mà cô có thể tin tưởng dễ dàng.
“Cảm ơn, nhưng tôi không cần sự giúp đỡ của cô.” Alin trả lời, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.
May chỉ mỉm cười, không tỏ ra phật lòng. “Không sao đâu, Alin. Tôi không muốn ép buộc, chỉ là tôi thấy chị có thể cần một chút sự giúp đỡ. Và tôi sẽ luôn ở đây nếu chị thay đổi ý định.”
Sau khi May đứng dậy rời đi, Alin ngồi lại trong sự tĩnh lặng. Cô cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng không thể xác định được rõ ràng. May là ai? Và tại sao cô ta lại biết những chuyện mà cô chẳng hề tiết lộ cho ai?
---
Đêm đó, khi Jane ghé qua nhà Alin, cô đã kể cho Jane nghe về cuộc gặp gỡ với May. Đôi mắt của Jane tối sầm lại, vẻ lo lắng hiện rõ trong từng câu chữ. “Cô ta là ai? Em không nên để ý đến những người như vậy. Họ có thể có những mục đích khác mà em không hề hay biết.”
Alin gật đầu, nhưng trong lòng cô vẫn không yên. Cô không thể hiểu được tại sao May lại muốn giúp đỡ cô, hay có mục đích gì khác đằng sau những lời nói đó.
“Chị nghĩ em sẽ làm gì?” Jane hỏi.
Alin ngồi xuống ghế, suy nghĩ một lúc. “Tôi không biết. Nhưng tôi sẽ không để chuyện này làm mình mất tập trung. Mối quan hệ của chúng ta, tôi muốn mọi thứ phải rõ ràng. Tôi không muốn ai xen vào hay làm rối tung mọi thứ lên.”
Jane gật đầu, nắm lấy tay Alin. “Vậy thì em sẽ ở đây, bên chị. Dù thế nào đi nữa, chị sẽ không phải đối mặt với điều này một mình.”
Những lời nói ấy của Jane khiến Alin cảm thấy ấm lòng. Dù thế giới bên ngoài có thể tăm tối và đầy bất ổn, nhưng cô biết rằng có Jane bên cạnh, cô sẽ không phải sợ hãi nữa.
---
Đến cuối ngày, khi mọi thứ dường như tĩnh lặng lại, Alin cảm thấy rằng cuộc sống của mình đã bước vào một giai đoạn mới. Dù là những khó khăn hay những thử thách phía trước, cô biết rằng chỉ cần có Jane bên cạnh, cô sẽ luôn có một nơi an toàn để trở về.
Mối quan hệ này không phải là thứ gì đó cô có thể dễ dàng xác định hay lý giải. Nhưng một điều là chắc chắn: Cô không còn cô đơn nữa. Và có thể, đó chính là điều quan trọng nhất trong cuộc đời cô vào lúc này.
--
Ngày hôm sau, khi Alin thức dậy, cô nhận thấy trong lòng mình vẫn còn những vướng bận, một cảm giác không thể nào dễ dàng gạt bỏ. Mọi thứ đã thay đổi quá nhanh và cô vẫn chưa kịp thích nghi. Những gì cô cảm thấy cho Jane, những gì cô nghĩ về bản thân mình, tất cả đều chưa rõ ràng. Đêm qua, khi cô chìm vào giấc ngủ, những suy nghĩ này cứ quẩn quanh trong đầu, khiến cô không thể ngủ sâu. Và giờ đây, ánh sáng ban mai chỉ làm cho những cảm xúc ấy thêm nặng nề.
Cô tự hỏi, liệu mình có thể thật sự mở lòng với Jane? Liệu mối quan hệ này có thể phát triển hơn nữa hay lại chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua, khi cô chỉ tìm thấy sự an ủi trong một người bạn tốt? Cô không biết câu trả lời. Nhưng có một điều là chắc chắn: Cô không muốn mất Jane.
Alin đứng dậy, rửa mặt và ngồi xuống bàn, tiếp tục công việc mà hôm qua cô chưa hoàn thành. Nhưng sự tập trung của cô hôm nay rất kém. Mỗi khi cô nhìn vào màn hình, những dòng chữ cứ mờ đi trong mắt cô, thay vào đó là hình ảnh của Jane, những ánh mắt dịu dàng và những câu nói an ủi. Cô cần một lúc để nghỉ ngơi, một chút không gian để sắp xếp lại cảm xúc của mình.
Cô quyết định đi ra ngoài, đến công viên gần nhà, nơi cô có thể thả lỏng tâm trí và quan sát mọi thứ xung quanh. Thường thì những buổi sáng yên tĩnh như thế này là lúc cô cảm thấy thanh thản nhất, không phải lo nghĩ quá nhiều về công việc hay những mối quan hệ phức tạp. Cô chỉ cần thời gian để làm chủ những suy nghĩ trong đầu.
Khi đến công viên, cô tìm một ghế đá gần hồ, nơi những làn gió mát lạnh thổi qua, làm dịu đi cái oi bức của thành phố. Alin nhắm mắt lại, hít thở thật sâu, để những cảm giác căng thẳng trong cơ thể từ từ tan biến. Một lúc sau, cô mở mắt, nhìn về phía mặt hồ lăn tăn những gợn sóng. Đó là một không gian yên bình, không có ai, không có lo lắng, chỉ có sự tĩnh lặng tuyệt đối.
Cô lấy điện thoại ra và nhìn vào màn hình. Có một tin nhắn mới từ Jane.
“Chị làm gì vậy? Em đang nhớ chị.”
Lần đầu tiên, Alin cảm thấy có một cảm giác ấm áp, gần như là sự an toàn lạ lùng khi nhìn vào những chữ đó. Đó không phải là những lời nói vội vã, không phải là sự phô trương, mà là sự quan tâm thật sự. Những lời nhắn nhủ nhẹ nhàng của Jane như xoa dịu vết thương trong lòng cô, khiến cô cảm thấy như mình có thể dần tin tưởng vào ai đó, có thể mở lòng, thậm chí là yêu một lần nữa.
“Em cũng nhớ chị. Chị vừa mới ra ngoài một chút thôi. Cảm ơn em vì luôn ở đây.”
Cô trả lời, rồi đặt điện thoại xuống, nhìn ra ngoài. Cảm giác của cô lúc này không phải là sự nghi ngờ hay hoang mang nữa, mà là một cảm giác an tâm. Chỉ cần có Jane bên cạnh, cô cảm thấy mọi thứ sẽ ổn.
---
Về phần Jane, cô nhận được tin nhắn của Alin và ngay lập tức cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn một nhịp. Không phải vì cô đang chờ đợi một câu trả lời, mà là vì sự chân thành trong từng lời nói của Alin. Jane biết, dù cho mọi thứ có khó khăn đến đâu, thì chỉ cần Alin muốn chia sẻ, cô sẽ luôn sẵn sàng ở bên.
Cô đặt điện thoại xuống và nhắm mắt lại. Dường như, những gì cô đã trải qua trong quá khứ khiến cô hiểu rằng, tình yêu không phải lúc nào cũng là thứ rõ ràng và dễ dàng. Đôi khi, tình yêu đến một cách âm thầm, nhẹ nhàng, và rồi một ngày nào đó, nó sẽ hiện ra rõ rệt như ánh sáng ban mai. Jane tin rằng mối quan hệ này sẽ có lúc như thế.
Nhưng trước mắt, cô muốn trở thành người bạn tốt nhất của Alin. Cô muốn là người mà Alin có thể tin tưởng, có thể tìm đến mỗi khi cần. Cô muốn là người mang lại sự an ủi, là nơi Alin có thể trút bỏ hết mọi lo lắng. Và quan trọng hơn hết, Jane muốn là người mà Alin có thể yêu thương, dù là trong hình thức nào đi nữa.
---
Ngày hôm đó, Alin quyết định đến thăm Jane. Cô muốn làm rõ mọi chuyện, muốn nói cho Jane biết những gì mình cảm nhận. Dù có thể là mạo hiểm, nhưng cô không thể cứ mãi sống trong sự hoài nghi. Cô cần một cái gì đó vững chắc, một nơi mà cô có thể tin tưởng hoàn toàn.
Khi Alin đến nhà Jane, cô đứng trước cửa một lúc, cảm giác hồi hộp lạ lùng. Không biết lý do gì, nhưng đôi khi những cuộc gặp gỡ quan trọng lại khiến người ta cảm thấy bất an, dù là mình đã chuẩn bị sẵn sàng. Alin gõ cửa, chờ đợi, và một lúc sau, Jane mở cửa. Ánh mắt của cô sáng lên khi nhìn thấy Alin, như thể cô vừa gặp lại một người quan trọng.
“Chị đến rồi à?” Jane hỏi, giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp.
Alin mỉm cười, cố gắng kiềm chế sự lo lắng trong lòng. “Vâng, em có thể cho chị vào không?”
“Đương nhiên rồi, mời chị vào.” Jane mở cửa rộng, đưa tay ra mời Alin bước vào.
Khi Alin bước vào phòng khách, cô cảm thấy không gian ở đây thật ấm cúng. Một phần không khí của Jane mà cô rất thích. Mọi thứ đều nhẹ nhàng, thoải mái, như chính con người của cô. Cô cảm thấy được chào đón, và đó là điều mà cô luôn cần trong những lúc bất an.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro