1.2
C1.2
Tác giả: Lục Nha Đam
____
Tên nhóc hắc hóa vô lại lại giả vờ con nai vàng "đập" chết bác thợ săn họ Đồ kia nhất quyết giả chết, hai tay hai chân móc vào bốn góc chăn, toàn diện hóa kén chờ ngày thành bướm bay bay bay trên trời. Đáng tiếc a anh bạn nhỏ, số trời đã định, đời này nhóc chỉ có thể tứ chi run rẩy dưới cái trừng của lão chị mà đạp đạp chạy trên đường đời thôi.
Không nên tủi thân ngửa mặt hỏi ông trời: Why? Bởi vì ông trời sẽ cười chua sót cầm bầu rượu mà nói: Ai, số phận a, chung quy là phúc hay họa đều không thể thoát. Làm người, sống dưới mái hiên thì phải cúi đầu trước người thôi. Anh bạn nhỏ, gia cũng vô pháp lo cho ngươi a, thân ta còn lo chưa xong, nay đổi mai thay, áo ozon rách nát không đủ mặc đây này! Tự xử nha~
Trừng mắt không phúc hậu nhìn tên giả chết trên giường kia, Ngự Tu cười đểu, cười một cái dọa té Đô Bách, "Đám nhóc, dậy đi, dậy chị cho mấy đứa hội đồng tên này. Dám phản kháng, chém! Ha hả!" Nụ cười âm u kia, cái giọng điệu kia, chậc chậc.
Lời cô vừa dứt, mấy cái kén xung quanh phiêu một phát toàn bộ thoát xác, một đám nhóc lớn nhỏ không trên mười tuổi khí thế rào rạc hoan hô ô lê lê một phát, tập thể như ruồi bâu nhào qua, hướng phía Đô Bách đang kinh hách đến dại ra, xuất ra cung fu "lấy thịt đè người" ào ào tấn công. Trong chốc lát, chiếc giường ván gỗ lót đệm êm run lên kịch lịch, lay lắt tưởng như sắp hóa thành ba chân, đáng thương không nỡ nhìn.
Còn Đô Bách trên giường, thảm trạng khiến người thương tâm bị một đám đè nặng, như cục bột nhão bị cán gỗ đập đập lăn lăn, con người nhỏ trong lòng nhóc vẫy cờ trắng, nước mắt chảy như hai sợi mì vô cùng thảm hại.
"Lão... lão đại~ tha mạng a~~... em biết sai... huhu... em đi chịu phạt.. tha em lão đại~~..."
Ngự Tu khoanh hai tay cười lạnh, vô tình vô nghĩa, không màng sống chết, không ngó tới hai chữ "yêu trẻ" của ông cha để lại, khóe môi câu lên, hô: "Mấy đứa! Tuyệt chiêu 'Nhất dương chỉ' đâu! Tung chiêu!!!" Dứt lời, cũng lao vào cái đống lộn xộn kia xung phong chọt lét cùng đám nhóc nhà mình, hành hạ Đô tiểu huynh đệ sống không được chết không xong, thê thê thảm thảm nằm chết trên giường, mông bị mấy dấu bàn tay tét cho đỏ hồng, nước mắt rưng rưng. Bị tổn thương tâm hồn nha~~~
Nháo nửa tiếng đồng hồ, đại gia đình vị thành niên gồm một lớn năm nhỏ cộng thêm một cái "xác" trên giường, tổng cộng bảy người hùng hùng hổ hổ bay qua lượn lại trong phòng khách chật chội, sàn nhà tỷ tỷ, vách tường ca ca, vôi tường đệ đệ khóc không thành tiếng với độ xung chấn cường độ cao mỗi sáng này, bi thương tiễn bước vài vị huynh đệ bị "đánh rớt".
Sau đó tập thể một nhà bảy người chỉnh trang chu đáo....
Ách! Nói chu đáo, thật ra là rửa cái mặt, chải cái đầu, đánh cặp răng, thay áo mỏng là áo ngủ sang áo hơi kín đáo là áo đi chơi, cuối cùng nắm tay tung tăng lao ra ngoài như cuồng phong vũ bão, tốc độ kinh người vèo vèo đã không thấy bóng dáng một đứa trên hành lang chật hẹp.
"A Tu, sớm vậy?" Một người hàng xóm bên vách thò đầu ra, bảo đảm là bị cái báo thức người sống từ cái gia đình này làm cho tỉnh ngủ đó mà!
Ngự Tu đang đóng cửa, nghe có người gọi liền quay sang, mỉm cười gật đầu: "Anh Hào! Em cùng tụi nhỏ đi ăn sáng. Anh với nhóc Kiệt có đi cùng không? Dù sao đều phải ăn chỗ dì Tạ, đi sớm khỏi phải hưởng tiệc đứng."
Anh Hào hàng xóm này, tên đầy đủ là Lý Chính Hào, mười tám tuổi, em trai là Lý Chính Kiệt, năm nay mới mười ba. Hai anh em nhà này được chuyển từ khu số 4 chuyên mở sòng bạc sang khu số 13 này đã tám năm. Lúc đó cô mới tám tuổi, anh ta mười tuổi bên cạnh còn dắt theo đứa em năm tuổi xanh lét mặt mày, được lão cha cô an bày cho bác gái họ Thẩm sát vách. Bác gái Thẩm là người đơn thân, trong người cũng mang bệnh nặng đi ra từ những khu khác tới đây, sống cho qua một đời bị chính mình vô tâm chà đạp.
Anh em Lý Chính Hào ở với bác gái, đến năm Lý Chính Hào mười sáu tuổi thì mất, để lại cho hai anh em căn nhà này, cùng cô làm hàng xóm cũng khá thân cận.
Thân thế Lý Chính Hào tuy khổ, nhưng so ra cũng tốt hơn nhiều người. Anh ta ban đầu cũng có ba mẹ, nhưng năm tám tuổi, ba Lý Chính Hào lăn lộn không thành ở sòng bạc còn mắc nợ ngập đầu, bị người đuổi giết, mẹ Lý vốn là tiếp viên ở sòng bài cũng bị đám lão đại ở đó bắt giữ, vì có chút nhan sắc, bị đưa tới hầu giường cho chủ nợ người ta, cuối cùng bị giết. Còn ba Lý, mất tích không rõ nguyên nhân, có lẽ cũng phơi xác ở nơi hoang vắng nào đó rồi. Để lại hai anh em này, cố sống cố chết chạy khỏi tay chủ nợ, đến được khu số 13 tị nạn, cầu xin lão cha cô giúp đỡ, sau đó được sắp xếp ở đây.
"Được! Vậy em đợi anh, anh đi gọi A Kiệt!" Lý Chính Hào mỉm cười gật đầu, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, lại thành thục hơn hai năm trước rất nhiều. Trẻ con ở khu 13, cho dù bao nhiêu tuổi, cũng luôn hiểu thời và trưởng thành hơn bạn cùng lứa rất nhiều, đặc biệt là những trẻ mồ côi phải tự lực cánh sinh trong cái nơi rồng rắn hỗn tạp này, không khôn ngoan, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng.
Ngự Tu đứng tựa bên thành lan can gỉ sét sớm không nhìn ra màu sắc ban đầu, cong cong vẹo vẹo có chỗ còn đứt đoạn, phải dùng dây kẽm gai nối lại, dây điện dây dù vắt chồng vắt chéo trên không dùng để phơi đồ. Toàn hành lang tối om vào ban đêm, có vẻ u ám lúc trời mưa thế này. Không khí lúc nào cũng thoang thoáng một mùi ẩm mốc nhàn nhạt. Bất quá, ngửi riếc cũng thành quen.
Nhìn ra vòm trời xa xa, mặt trời mới lên rọi xuống từng tia ấm áp, vàng nhạt như bơ khiến người ta chỉ có thể quanh năm nhìn những góc tường đen bẩn phải lưu luyến tầm mắt.
Rất nhiều năm, rất nhiều năm, cô cũng từng được hưởng bầu không khí thực thụ của cuộc sống tiêu chuẩn. Nhưng, đều đã qua rồi! Bao nhiêu năm trôi qua, có lẽ, cuộc sống bây giờ mới thực sự là cuộc sống chăng?
Ngự Tu thở dài, tâm tư phiêu dạt trên nền trời trong vắt sau cơn mưa phút chốc thoải mái vô cùng. Nghe bên cạnh có tiếng mở cửa, cô quay lại, trông thấy hai anh em nhà họ Lý ríu rít nói nhỏ, bất giác câu lên khóe môi thật nhẹ, không ai nhìn ra.
"Đi thôi." Cô quay người, bước đi sải chậm trên hành lang tối tăm ẩm mốc, một cơn gió thổi qua, mang theo hơi nước thanh lạnh mượt mà, kéo lên góc áo, luồn qua từng sợi tóc buông rũ trên vai, phút chốc bóng lưng trở nên mơ hồ khiến người hoảng hốt...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro