L'Amour en cage (I): Chaîne
Cảnh báo: Truyện chứa nhiều yếu tố gây trigger. Cưỡng hiếp, giam cầm, bondage, tâm lý bất ổn, toxic love, mối quan hệ không lành mạnh, stockholm syndrome, máu, gây thương tổn lên cơ thể.... (có gì nhớ ra thêm tag thì bỏ vào :))))
Tác giả không sở hữu nhân vật nào của Mihoyo ngoại trừ cốt truyện tự delulu ra.
Chương 1: Chaîne
Tối hôm đó, vẫn như mọi ngày, Thủy thần Focalors lại một lần nữa lang thang nơi con phố không người. Tin tức tình báo không lần nào đem lại kết quả khả quan, mực nước lại dâng cao hơn sau mỗi năm.
(Phải bao lâu nữa... tất cả những chuyện này mới kết thúc...)
Chỉ có vào ban đêm, Furina mới có thể là chính mình, dù chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Sẽ không sao đâu, cô thường xuyên lang thang một mình suốt 500 năm, không có bất kỳ chuyện xấu nào xảy ra cả. Furina tự trấn an mình như thế. Tuy nhiên, nó lại là một quyết định sai lầm và lần này có cách nào cứu vãn.
Một bóng đen đã áp sát cô một cách âm thầm mà cô không hề hay biết và đánh gục cô bằng một thứ thuốc kỳ lạ.
Từ giây phút ấy, thế giới chỉ còn tồn tại một màu đen .
~~~
Furina tỉnh dậy trong tiếng kẽo kẹt, tiếng lách cách không rõ xuất phát từ đâu. Thủy thần có thể cảm thấy toàn thân lạnh giá, đặc biệt ở phần cổ và và hai cánh tay. Tuy nhiên, phần bụng dưới của cô lại nóng như lửa đốt. Cô thử cử động, thì thấy thật nặng nề. Hình như... cô đang bị xích vào thứ gì đó. Một cái giường? Cổ, hai tay và hai chân cô đều bị còng. Hai cánh tay lại đang duỗi thẳng qua đầu và xích vào khung giường.
Dưới ý thức lờ mờ, một dáng hình to lớn dần hiện ra, và người ấy đang đè lên người cô. Thủy thần nhận ra kẻ đó là Arlecchino. Và cô cũng nhận ra rằng người phụ nữ đó... đang dịch chuyển hông ra vào. Furina choáng váng, cô không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Cơn đau nhói từ bụng bất ngờ ập đến, cơ thể Furina lắc lư qua lại trên tấm ga mềm.
"A, em tỉnh rồi." Arlecchino mỉm cười, nhìn vào Furina.
"Lẽ ra tôi định lấy đi lần đầu khi em còn tỉnh táo, nhưng mà..." Arlecchino trượt tay lên đùi Furina, chầm chậm rút "cái đó" ra và lại tiến vào sâu hơn. "...em dễ thương quá khiến tôi không kiềm lòng được, giọt nước nhỏ."
"Lúc em ngủ say, tôi đã giúp em nới lỏng..." Arlecchino đặt môi hôn nhẹ lên đùi cô. "Nhưng có vẻ vẫn không vừa."
Toàn thân Furina bất động và run rẩy. Arlecchino dừng di chuyển, kéo ra một đoạn vẫn chưa vào hết. Vị quan chấp hành đột nhiên nở một nụ cười đáng sợ. Cô nâng nhẹ cặp đùi cô vẫn đang giữ trên người, tạo một khoảng không giữa nệm với phần dưới của Furina, và, ấn mạnh xuống.
Arlecchino đẩy "thứ đó" của cô vào thật sâu, không dừng lại cho đến khi đầu của nó chọc thẳng vào nơi sâu nhất của thủy thần, đè bẹp những nếp gấp ướt đẫm.
Miệng dưới của Furina bị buộc phải ngậm ngập lấy toàn bộ chiều dài, khiến đôi mắt cô trợn ngược. Cảm giác như thể bụng cô đang bị nghiền nát và xé toạc làm hai. Furina hét không thành tiếng. Cô muốn kêu lên, nhưng âm thanh từ cổ họng chỉ phát ra những tiếng ú ớ.
"Không nói được à? Có vẻ tôi tiêm cho em hơi nhiều thuốc."
(Th... thuốc...?)
"Không có phản ứng nào cũng hơi chán. Tôi rất muốn nghe tiếng rên của em!"
Arlecchino cười khẩy, lực đẩy của cô trở nên khắc nghiệt hơn, hông đập mạnh về phía trước cho đến khi gáy của Furina đập vào nệm sau mỗi cử động. Cô áp môi mình vào môi Furina và tàn phá miệng cô ấy như một con thú đói khát.
Arlecchino tiếp tục đâm vào cô, cho đến khi vị Quan chấp hành cuối cùng cũng phết kem ngập sâu tận trong lõi của thủy thần, cùng với đó một tiếng rên rỉ rùng mình. Trọng lượng nặng nề của cô đè nặng lên cơ thể Furina.
Kết thúc quá trình. Arlecchino bế bỏng thân thể mềm rủ bé nhỏ của Furina trên tay mình, đặt cô nằm ngay ngắn trên chiếc giường. Vị quan chấp hành thay quần áo sạch, tháo sợi xích trên còng tay Furina ra khỏi giường. Trước khi rời đi còn không quên lấy chăn từ cái tủ được kê gần đó đắp cho vị thần bé nhỏ.
"Tôi sẽ gặp lại em vào ngày mai."
Cánh cửa sắt đóng sầm, kéo theo đó là tiếng leng keng của chìa khóa.
~~~
Lần kế tiếp Furina tỉnh dậy, cô thấy đầu mình nhức như búa bổ. Thuốc; tác dụng của chúng vẫn ảnh hưởng đến khả năng di chuyển và định hướng của cô.
Furina đang ở một phòng giam nhỏ trống trải và dường như cô đang nằm trên một chiếc giường kim loại. Ánh nắng lờ mờ lọt vào từ một ô cửa sổ nhỏ hình vuông trên đầu giường, cửa sổ duy nhất của phòng; nó hẹp và ngột ngạt như cửa sổ trong ngục tối Fontaine. Một chiếc đèn bàn đặt trên tủ đầu giường. Cánh cửa hở bên phải chiếc giường trông như dẫn vào phòng tắm.
Thủy thần muốn ngồi dậy và quan sát xung quanh. Nhưng khi thử ngẩng đầu, Furina lại ngã ngửa ra giường và mất phương hướng, cơn đau nhức trên cơ thể khiến cô rên rỉ. Furina giơ tay lên để kiểm tra cổ tay mình, nghe thấy tiếng kim loại kêu leng keng khi cô di chuyển.
Khung cảnh trước mắt dường như bị mắc kẹt trong một cơn co giật liên tục, và phải mất hơn mười giây mắt cô mới lấy lại được cách xác định vị trí. Furina nhìn thấy cổ tay cô đang đeo một cặp cùm có độ dày bằng hai ngón tay người cộng lại. Bề mặt kim loại đủ mịn để phản ánh vẻ kinh hoàng trên khuôn mặt cô. Bên trong cổ tay được lót bằng đệm bông và nhung, trớ trêu thay, lại mang lại cảm giác thoải mái nhất định cho người đeo. Và cô nhận ra mình không có một mảnh vải che thân ngoại trừ tấm chăn trên người.
Không từ ngữ nào có thể diễn tả được sự hoảng loạn và sợ hãi đang xâm chiếm trái tim Furina.
Khi tầm nhìn của Furina bắt đầu ngừng quay, cô cố ngồi dậy bất chấp cảm giác khó chịu và bắt đầu kiểm tra xung quanh. Đầu giường bao gồm các thanh kim loại mỏng và sợi xích trên cổ Furina được gắn vào khung giường. Những sợi xích to và nặng, nhưng ít nhất chúng cũng dài, giúp Furina có đủ chỗ để ra vào phòng tắm và thậm chí di chuyển tự do trong phòng giam.
Thủy thần duỗi chân và để những ngón chân chạm đất, và đôi chân trần tiếp xúc với sàn gỗ mát lạnh khiến cô rùng mình. Việc chống đỡ cơ thể khó khăn hơn cô nghĩ, đặc biệt là khi cô không chỉ đang cố gắng chống lại thuốc an thần vẫn còn trong cơ thể mà còn cả sự đau nhức trầm trọng mà người nào đó đã gây ra cho cô.
Dù thế nào đi nữa, không thể phủ nhận thực tế rằng cô đã bị hiếp. Cảnh tượng hôm qua xẹt qua đầu làm Furina muốn ói ra sàn ngay lập tức. Cô nuốt xuống nước bọt, giữ không cho thứ gì trào ra từ cổ họng.
Furina đi vòng quanh để quan sát phòng tắm. Không có gì đáng ngạc nhiên, căn phòng bé xíu này không có một lối thoát nào trừ lỗ thoát nước nhỏ bằng nắm tay. Cô rời khỏi phòng tắm, trèo lên giường để có thể nhìn qua cửa sổ phòng giam. Leo lên đó, Furina cố gắng nhìn qua khe hở của những chấn song, chúng quá hẹp, đầu cô không tài nào lọt qua nổi. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng Furina. Những khe hở cho phép nhìn vào một góc nhỏ của thế giới bên ngoài.
Bên ngoài giới hạn của tòa tháp, tuyết trắng đã phủ một vẻ đẹp ám ảnh lên phong cảnh núi non. Những ngọn núi sừng sững và đáng sợ, những đỉnh núi được tô điểm bởi một lớp tuyết dường như tỏa sáng dưới ánh mặt trời. Giữa khung cảnh hoang tàn này có một dinh thự đồ sộ, hình bóng của nó tương phản hoàn toàn với bức tranh mùa đông. Căn biệt thự toát ra vẻ uy nghi, những cánh cửa sổ bằng kính phản chiếu tia khúc xạ từ tuyết trắng và mặt trời. Những cây trụi lá đứng canh gác quanh dinh thự, những cành cây xoắn xuýt giống như những ngón tay xương xẩu vươn tới bầu trời.
Tuyết rơi nhẹ nhàng nhưng dai dẳng, giống như lời thì thầm nhẹ nhàng của những giọng nói ma quái trong gió. Từng bông tuyết tìm thấy vị trí của nó trên mặt đất đóng băng, tạo thành một tấm thảm trắng nguyên sơ, bóp nghẹt mọi âm thanh của thế giới bên dưới.
Cảm nhận được cái lạnh thấu xương, Furina lùi khỏi song sắt, cô thấy lạ vì bên trong nhà giam lại khá ấm. Âm thanh duy nhất cô nghe được trong phòng là âm thanh cơ khí của bánh răng. Khả năng là đang có máy móc hoạt động bên trong cấu trúc của tòa tháp, có thể là hệ thống sưởi. Căn phòng được làm bằng đá, ngoại trừ cánh cửa, sàn nhà và một lỗ thông hơi nhỏ tỏa hơi ấm gần chân cửa.
Khi cô kiểm tra lối vào, Furina mới nhận ra sợi xích của mình lại quá ngắn. Ngay cả khi cô duỗi người hết mức có thể, chỉ có ngón chân cô mới chạm được vào khung cửa. Chẳng có gì khác ngoài chiếc giường và tủ đầu giường có khóa. Trên đó là chiếc đèn duy nhất trong toàn bộ căn phòng.
Furina bất chợt nghe thấy tiếng chân người đang bước lên cầu thang. Đoán chắc đó là kẻ đã bắt giữ cô, Furina mau chóng trở về giường, đắp chân và giả vờ như đang ngủ.
Sau tiếng lách cách, bóng hình cao lớn đi vào trong, tiến lại gần chỗ của Thuỷ Thần đang nằm, im lặng trong một vài giây rồi nói.
"Tôi biết là em đã tỉnh, Furina."
Furina vẫn không động đậy, làm như không nghe thấy gì.
"Tần số hơi thở khi thức khác với lúc ngủ. Dậy ngay hoặc tôi phải dùng biện pháp khác để đánh thức em."
Furina nhớ về những chuyện người phụ nữ này đã làm với mình hôm qua, và cô không muốn phải trải nghiệm nó thêm lần nữa một chút nào. Một cách miễn cưỡng, cô đành ngồi dậy và đối diện với kẻ đã bắt cóc mình.
Arlecchino cởi bỏ lớp áo ấm, tiến lại bên chiếc giường, và ngồi xuống bên cạnh Furina. Cô lướt ngón tay trên lớp kim loại nhẵn của chiếc vòng cổ. Cô kéo lớp kim loại, đặt lòng bàn tay lên da Furina và vuốt ve nhẹ nhàng.
"Tôi mong em sẽ không hành động dại dột. Chiếc vòng này sẽ giáng tia sét xuống người em nếu em cố sử dụng sức mạnh nguyên tố. "
(Không thể nào! Cô nói dối! Người không có vision Lôi không thể sử dụng nó, nói chi đến chuyện đưa vào một vật vô tri!)
Mắt Furina dán chặt vào vị quan chấp hành, cô muốn hỏi, nhưng lại không muốn dám kiểm chứng nghi ngờ của mình.
Arlecchino đưa bàn tay lên xoa vùng da trên cổ Furina, ngón cái đặt trên mạch của cô. Hơi thở của Furina trở nên ngắn hơn khi ngón tay cái bấm vào mạch máu, bàn tay đầy vuốt quấn vòng quanh cổ họng cô. Ép đầu Furina phải ngửa về phía sau và cô vội vã hít một hơi không khí.
Run rẩy, Furina đánh bạo hỏi kẻ bắt cóc.
"Tại... tại sao cô lại làm... những điều này? Tất cả là vì.... là vì tôi đã không cho cô... câu trả lời cho việc ngăn chặn lời tiên tri sao?"
"Đúng." Arlecchino buông tay ra, nhưng nụ cười của cô nhạt dần. ".... nhưng nó chỉ một phần trong tội lỗi to lớn của em."
Bàn tay to lớn đen đúa thật nhanh tóm lấy khuôn mặt Furina, đẩy cô ngã xuống giường. Dường như ngay lập tức, hai bàn tay của Furina lại bị xích vào thành giường. Arlecchino bắt đầu chạm vào khắp cơ thể Furina. Xương đòn của cô, bộ ngực vừa tay, những ngón tay cọ xát vào núm vú của thủy thần, khiến cô rên rỉ đau đớn. Bàn tay sau đó vuốt ve đùi trần của Furina, cảm nhận được kết cấu mềm mại trước khi rút lui hoàn toàn.
Furina rùng mình khi cảm thấy những ngón tay đầy vuốt nhọn đang chà xát lối vào của mình. Nó đau đớn khủng khiếp. Nỗi đau không thể nói thành lời, cô dường như cảm nhận được bên dưới của mình đang chảy cả máu lẫn nước.
"Một vị thần vô dụng. Một con ranh kiêu căng, ngạo mạn, không hề hay biết đến nỗi khổ của con dân." Arlecchino buông khuôn mặt vị thần ra và dùng ngón tay cái sượt qua núm vú của cô, khiến nó cứng lại. Nhịp tim của Furina tăng nhanh. Cô khóc nức nở vì cơ thể bị kích thích quá mức.
Khi những ngón tay của Arlecchino tuột ra khỏi lối vào của Furina, cô giơ ngón tay nếm vị sắt dính trên chúng. Đôi mắt chữ thập lại nhìn trừng trừng vào Furina. Dưới ánh sáng lờ mờ của căn phòng, chúng như đang phát sáng. Giống hệt ánh nhìn của một con thú săn mồi vào giữa đêm.
"Mọi tội lỗi đều phải trả giá. Tôi nói đúng chứ, thần Công lý?"
"Khôn-" Furina tính kêu lên phản kháng, nhưng một cái véo và vặn nhẹ núm vú khiến Furina thở hổn hển, nghe như tiếng mèo con.
Nỗi sợ lại dâng lên trong lòng ngực khi Furina cảm thấy đầu khấc của Arlecchino áp vào lối vào của mình. Arlecchino đẩy vào. Furina há miệng và phát ra một tiếng rên ướt át. Cô vô thức nhấc hông mình lên, khiến nó trượt vào dễ dàng hơn lần đầu. Arlecchino kéo giãn bên trong Furina bằng dương vật khổng lồ của cô, thong thả đẩy sâu vào cho đến khi chạm tới cổ tử cung Furina.
Arlecchino khẽ thở dài. Cô đã lấp đầy hoàn toàn Furina và không mất nhiều thời gian để cô bắt đầu thúc. Cô lắc hông khi nắm lấy mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Furina.
"Vị thần thảm hại như em sẽ có ích cho một chuyện khác..." Arlecchino hôn miệng Furina, dùng môi và răng cạy hàm cô ra, quấn lưỡi quanh quẩn, nếm từng phần của cô từ mọi ngóc ngách.
"Là trở thành món đồ tiêu khiển của riêng tôi!"
Phần tiếp giáp giữa mặt trong đùi và bụng dưới của Arlecchino chồm về phía trước, khiến Furina nấc lên, đập cô vào đầu giường. Khi Arlecchino thả môi Furina ra để tập trung vào cổ cô, cơ thể cô co giật dưới sự kích thích. Nước mắt chảy ra từ khóe mắt cô.
Furina cắn môi và cong người, dây xích còng tay kêu leng keng khi Arlecchino đẩy cô xuống ga trải giường sau mỗi cú đóng mạnh. Phía trên cô, kẻ bắt giữ cô đang thở hổn hển nhỏ xíu đồng bộ với tiếng rên rỉ của Furina, mồ hôi của cô bay bay theo từng nốt nhạc của bản giao hưởng tiếng thở.
Vị quan chấp hành liếm môi, sau đó cắn nhẹ mọi chỗ, để lại dấu răng khắp người vị thần.
"Furina...". Một tiếng thì thầm giữa những nụ hôn. Furina rên rỉ và rên rỉ. Hơi thở của cô trở nên gấp gáp vì bị nghẹn ở cổ, lồng ngực phập phồng. Furina ướt đẫm, choáng ngợp, khoái cảm chảy qua các bó dây thần kinh trong âm hộ. Tất cả các giác quan của cô đều phụ thuộc vào sự thương xót của vị quan chấp hành.
"Furina..." Arlecchino tiếp tục, tốc độ ngày càng nhanh hơn. Cái tên mang một sự yêu thương đầy tình cảm khiến Furina run rẩy. Cô không muốn nghe tên mình phát ra từ miệng của người phụ nữ ấy, nhưng một góc nhỏ trong tim cô đang dần chấp nhận nó mà cô không hề hay biết.
Furina gần như sắp vỡ nát bởi những khoái cảm không thể chịu nổi, khiến cô kêu gào, quằn quại và lăn lộn trên giường.
"Aa, tôi đã biết em sở hữu tiếng rên ngọt ngào nhất trên đời mà, Furina. " Arlecchino càng thêm hăng máu, liên tục đâm tới tấp vào cơ thể Furina, cặc cô chạm đáy bên trong thủy thần.
Và với phát đâm kế tiếp, cơn cực khoái mãnh liệt đã đến với Furina. Sự đau đớn cực độ mà Furina chưa từng trải qua, áp lực trong tử cung cô bùng nổ. Hông Furina co giật khi cô rên rỉ, nước dịch bắn tung tóe ra trên dương vật Arlecchino và ga giường.
Những phát dập dường như đã dừng lại. Thời gian như đứng yên, và tai Furina tràn ngập âm thanh hậu cực khoái, tầm nhìn của cô trở nên mờ ảo nhiều màu sắc. Khoảnh khắc tiếp theo, Arlecchino lại đâm vào cô, kéo giãn bên trong Furina, tiến tới một độ sâu chưa từng có trước đây.
Có một cảm giác nhạy cảm, ngứa ran đến từ việc bị sử dụng sau khi cô vừa đạt đến cao trào, buộc Furina phải rơi nước mắt. Nhưng cô không còn sức để khóc nữa, chỉ phát ra một tiếng thút thít nhỏ. Khi Arlecchino sờ vào bụng thủy thần, cô có thể cảm nhận được con cặc của mình đang đập bên trong Furina. Cơn phấn khích làm cô ngay tức khắc bắn lụt tử cung vị thần bằng những dòng tinh đặc nóng, khiến Furina một lần nữa lên đỉnh.
Những thớ thịt bên trong âm hộ vẫn luôn giữ chặt lấy dương vật cô, dường như không muốn nó rời đi. Chật vật từng chút một, Arlecchino mới có thể rút ra toàn bộ. Bụng Furina lúc này ngập đầy tinh, chúng phọt ra với chỉ một cơn co giật nhẹ từ thân dưới của cô.
Furina nằm bất động và thẫn thờ. Có chất lỏng mặn chát được đưa tới môi cô, những chiếc vuốt thọc vào miệng. Bắt cô ngậm lấy mỡ hỗn hợp từ tinh và nước dịch của chính mình.
Đến lúc vị quan chấp hành sắp rời đi, Furina vẫn nằm đờ đẫn với cảm giác tự kinh tởm chính mình. Cổ tay cô đã được tháo xích.
"Hãy là một cô gái ngoan cho đến khi tôi giải quyết xong chuyện ở Fontaine. Mai tôi sẽ đem quà cho em."
Cánh cửa sắt nặng nề ngăn cách thủy thần Focalors với thế giới bên ngoài một lần nữa đóng sầm. Tiếng giày cao gót vang lên từ cầu thang lát đá cẩm thạch.
~~~
Tôi sẽ trở thành gia đình của em. Đó là lời hứa.
...
Rất nhiều năm về trước, tại một vùng ngoại ô của Fontaine, tồn tại một trại tế bần được gọi là Căn Nhà Hơi Ấm. Nơi đây cứu giúp những đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa. Những đứa trẻ được chăm sóc khi lớn lên sẽ phải dâng hiến sinh mạng và linh hồn của mình cho Fatui.
Một cô bé cũng trong số những đứa trẻ. Cô có mái tóc đen dài và đôi đồng tử cùng màu. Tên em là... Không quan trọng. Danh tính không hề quan trọng ở nơi này. Lũ trẻ được gọi với hai cái tên chung là "Snezhevich" cho con trai và "Snezhevna" cho con gái, đoạn sau là những con số để nhận diện mỗi đứa.
"Cống hiến tất cả cho nữ hoàng Tsaritsa vĩ đại!"
Tiếng nói của vị quản đốc vang vọng khắp căn phòng. Bên dưới người đàn ông là hàng dài những đứa trẻ xếp hàng ngay ngắn. Mỗi buổi sáng, chúng đều phải nghe những lời giáo huấn này. Với tâm lý non nớt của một đứa trẻ, cô bé tóc đen vẫn chưa hiểu những lời đó có ý nghĩa gì.
Lớn lên trong Căn Nhà Hơi Ấm, đám trẻ được dạy rằng chúng phải coi mình là con của Băng thần Tsaritsa, và phải gọi người đã sáng lập đồng thời cũng là người đứng đầu nơi này, Arlecchino the Knave, là "Cha".
Trải dài trong suốt thời gian trong ngày của những đứa trẻ là những bài học và huấn luyện: từ lịch sử, địa chất, kiến thức giả kim, vận hành máy móc, mật mã; cho đến giao chiến bằng tay không và bằng những vũ khí khác nhau. Những bài tập thể lực khắc nghiệt, cách đột nhập vào những cấu trúc riêng rẻ từ lớn tới nhỏ, phá khóa và trốn thoát. Đặc biệt học cách để giả mạo cảm xúc và quên đi con người trước đây của mình.
"Cha" chỉ ghé qua Căn Nhà vào các kỳ nhất định, nhằm lựa chọn những đứa trẻ "có tiềm năng" đã hoàn thành xuất sắc những bài huấn luyện ở nơi này. Những người được coi là "có tiềm năng" sẽ gia nhập Fatui và được cử làm đặc vụ ngầm đến các quốc gia khác để chờ lệnh. Họ có thể trở thành đặc vụ của Arlecchino hoặc là cấp dưới của Quan chấp hành khác và thực hiện các nhiệm vụ ngoài những hoạt động gián điệp. Còn những đứa trẻ không có "tiềm năng".... chúng sẽ được đưa đến những nơi khác để được nhận nuôi và làm việc ở đó. Theo như lời của vị quản đốc.
Tuổi của cô bé tóc đen chưa đến đủ cho bài sát hạch cuối khóa, nên em chỉ trông thấy "cha" qua vài lần vô tình bóng dáng đó lướt qua em. Một người phụ nữ mang mặt nạ và áo choàng dài. Bầu không khí có chút đáng sợ.
Mặc cho những bài học có phần khắc nghiệt, lũ trẻ vẫn được ăn no và có mái ấm che đầu. Chúng có tất cả ở nơi này, duy chỉ có tình yêu thương là không tồn tại.
Tại Căn Nhà, cô bé tóc đen không phải là một đứa trẻ xuất sắc. Không bao giờ đạt điểm cao trong các bài kiểm tra, kỹ thuật tệ hại, luôn thất bại trong việc đột nhập, em chưa từng thắng bất kỳ ai trong những buổi tập đối kháng. Tuy vậy, em không màng đến chúng. Em không quan tâm tới việc phục vụ cho nữ hoàng bệ hạ. Em muốn mình được gửi đi nơi khác.
Rời xa khỏi nơi này. Để em có thể gặp lại mẹ của mình.
Đã đến giờ ngủ, lũ trẻ bắt buộc phải lên giường đúng giờ. Bà quản giáo kiểm tra một lần cuối, cho đến khi chắc chắn tụi nhỏ đã ngủ say, bà mới rời khỏi phòng. Tiếng giày cộp cộp kéo dài trong hình lang, cho đến khi tiếng động đó nhỏ dần rồi mất hẳn.
Một bóng đen ngồi dậy từ chiếc giường, nhè nhẹ bước xuống, rồi ngụy trang mấy cái gối cẩn thận cho giống như một người đang nằm ngủ. Bóng đen bước đi khe khẽ, len lỏi qua từng chiếc giường cho đến khi tới được cửa sổ. Bóng đen dùng vải để tránh tiếng ồn, từng chút mở khung cửa sổ, cố không tạo ra bất kỳ tiếng động nào.
Chốt cửa bật mở, gió lạnh bắt đầu ùa vào, nhưng không có bất kỳ chiếc giường nào cạnh đó nên những đứa trẻ đang ngủ khó lòng cảm thấy nhiệt độ thay đổi. Bóng đen lanh lẹ chui qua cửa sổ, và ngay nhanh tay đóng nó lại.
Dưới ánh sáng của vầng trăng tròn chiếu rọi, hình hài bóng đen đã hiện lên là cô bé tóc đen. Em giữ thăng bằng trên mái, và leo cho đến khi lên tới đỉnh. Đến một vị trí bằng phẳng, em dừng lại và ổn định vị trí của mình ở đó.
Cô bé tóc đen đã quá quen thuộc với hoạt động buổi đêm này của mình. Không ai trong Căn Nhà Hơi Ấm chịu kết bạn với em, vì em chỉ là một đứa thất bại. Những lúc rảnh rỗi, dù vui hay buồn, em đều mò lên nóc nhà. Chốn yên bình của em.
Mỗi lần ở đây, em đều đưa tầm mắt khắp màn đêm. Từ bầu trời sao rực rỡ, cho đến phía Khu Đại Sảnh Fontaine ở tít tận chân trời. Ánh sáng rực rỡ từ các vì sao xa, những ánh đèn mờ ảo từ phía trung tâm.
Mỗi điểm sáng là mỗi sự sống đang hiện diện trên thế giới này. Mỗi người, mỗi vật... đều trải qua những giây phút không thể ngủ như em. Nghĩ đến chúng, em cảm thấy mình không còn cô đơn nữa. Và đâu đó dưới những ánh sáng kia, là nơi mẹ của em đang ở.
Em không hề biết mẹ em đang sống ở đâu. Chưa từng biết khuôn mặt người đã sinh ra mình. Em luôn tin mình sẽ nhận ra mẹ ngay khoảnh khắc trông thấy bà. Không ai tin em, bảo rằng em quá ngây thơ, rằng em sẽ không tài nào nhận ra bà. Nhưng em biết mình nhất định sẽ nhận ra, và mẹ cũng sẽ nhận ra em khi bà trông thấy em.
Đến lúc đó, mẹ và em sẽ trở thành một gia đình.
Em mỉm cười khi nghĩ đến nó.
Nhiều tháng trôi đi, ngày quyết định số phận của em cũng tới, kỳ sát hạch cuối cùng.
Note: Các bạn nghĩ sao về truyện này? Giữa bộ Retenue và bộ này thì các bạn thích bộ nào hơn? Comment bên dưới bình luận FB hoặc Wattpad để mình quyết định viết chương nào tiếp theo.
Ai có lòng cứ việc donut bơm trà sữa cho con au nhanh đẻ chap mới😌.
Enjoy~
🚫Một lần nữa, cấm repost, chôm plot, chôm ý tưởng hay mang đi đâu khác thì tác giả sẽ rửa tay gác bút ngay và luôn, méo viết nữa nhé🙂
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro