Retenue (I): Minuit à Fontaine
Cảnh báo: spoil cốt truyện genshin 4.1. Truyện có yếu tố gây trigger. Cẩn thận trước khi đọc. Tác giả không cổ súy rape và không khuyến khích dưới bất kỳ hình thức nào. Hai nhân vật không sống ở chiều không gian 3D và chỉ đụ nhau trong bộ não delulu của tác giả.
Chương 1: Minuit à Fontaine
(Mình cần gặp Thủy Thần Furina. Cô ta là trung tâm của Fontaine, nhưng thú vị ở chỗ, cô ta giống như một ngôi sao hơn là một vị thần)
Với ý định đã quyết. Vị Quan Chấp Hành thứ 4 của Fatui, Arlecchino sẽ thực hiện kế hoạch vào ngày hôm nay.
__
Thủy Thần Focalors cảm thấy thật chán chường. Ngoài vụ án của ảo thuật gia với sự tham gia của nhà lữ hành tóc vàng phương xa, thì không có gì còn sự kiện nào khiến cô thấy hứng thú cả. Cô càu nhàu với Neuvillette, nhưng anh ta không mấy để tâm vì phải đang phải bận rộn với công việc tòa án và chính sự, để cô phải tự tìm niềm vui cho mình. Vì vậy, Furina quyết định làm việc mỗi khi cô thấy chán, là lang thang khắp thành phố buổi đêm và kiếm mèo để chơi cùng.
Furina rất yên tâm rằng mình sẽ không gặp nguy hiểm trong chính thành phố do mình cai trị. Cô đường đường là thần Công Lý cơ mà. Người phàm sẽ không bao giờ dám đụng vào một vị thần như cô, huống chi là dân chúng Fontaine. Giả sử có kẻ to gan lớn mật có ý định hãm hại cô, thì kẻ đó chắc chắn sẽ phải lãnh án tử hình.
Cảnh tượng Thủy Thần bị một ai đó uy hiếp sẽ không bao giờ xảy ra. Đúng vậy, vốn là nên tin tưởng như vậy.
Tuy nhiên, giống như lời thoại trong vở kịch nổi tiếng được trình diễn ở Viện Ca Kịch Epiclese.
"Sinh mệnh giống như một vở kịch, bạn vĩnh viễn không thể đoán được bước ngoặt sẽ xảy ra ở chương nào".
Kể cả thần thánh cũng không thể đoán định được số phận của họ. Và quyết định của Furina đã khiến cô phải đối diện với một bước ngoặt lớn của bản thân mình.
Ở trung tâm thành phố về đêm, dưới sự bao phủ của bóng tối, Thủy Thần bắt đầu cuộc hành trình lúc nửa đêm. Những con phố thường nhộn nhịp với hoạt động, giờ nằm trong một vòng tay im lặng, chỉ được tô điểm bởi những ánh đèn đường nhấp nháy thỉnh thoảng ở xa.
Cuộc hành trình dẫn Furina qua những con hẻm ngoằn ngoèo và những góc khuất, nơi những cái bóng dường như nhảy múa, thì thầm những bí mật của những câu chuyện bị lãng quên. Ánh đèn tuy thưa thớt nhưng tạo nên những vùng ánh sáng mờ ảo, hé lộ thoáng qua những ngóc ngách ẩn giấu của thành phố nước.
Sự im lặng bao trùm, chỉ bị gián đoạn bởi những tiếng vọng xa xa của màn đêm, tiếng động cơ máy móc, một bóng người đơn độc biến mất trong bóng tối. Mỗi bước đi giống như một cuộc nổi loạn nhẹ nhàng chống lại sự yên tĩnh, một sự hòa hợp với sức quyến rũ bí ẩn.
Một mình giữa đêm đen tĩnh lặng, Furina thấy thanh thản đến kỳ lạ, cảm tưởng như đang được bao bọc trong những bí mật bị chôn vùi của thành phố.
Dưới ánh sáng mờ ảo của những cột đèn nhấp nháy, mê cung đường phố và ngõ tối của thành phố, Fontaine trông hệt như một sân khấu lớn, với ánh trăng tròn chiếu rọi bóng hình nhân vật chính, thủy thần Focalors. Không một ai biết ở phần khuất sau cánh gà, một bóng người đang dõi theo hành trình của nhân vật chính từ lúc cô rời khỏi phòng mình.
Dạo chơi được một lúc, Furina dừng chân tại Đài Phun Nước Lucine. Chốn quen thuộc của cô vào những đêm vắng. Không một ai ngoại trừ chính bản thân thủy thần biết cô đã ghé đây bao nhiêu lần. Cô chỉ đứng đó, lặng lẽ quan sát dòng nước...
(Sau khi lời tiên tri cổ xưa và tất thảy mọi thứ kết thúc, tôi đã bị sa sút trong khoảng thời gian rất dài. Người đứng trên sân khấu nhận được sự săn đón từ khán giả, cùng với đó là sự mong đợi và dõi theo. Nhưng tôi rất rõ, thứ họ chờ mong không phải tôi, mà là vai diễn [thần linh] của tôi... Trong quá trình này, tất cả những gì tôi thực sự nhận được chỉ là sự cô đơn...)
Furina lắc đầu để xua đi những ý nghĩ ấy. Dân chúng Fontaine yêu thích Furina vì "cảm giác kịch nghệ" độc đáo của cô. Những lời nói vô cùng lôi cuốn, cùng cử chỉ dí dỏm nhưng không kém phần tao nhã đều thể hiện sự quyến rũ thần thánh của Furina. Người dân Fontaine sẽ không thể nào tin một vị thần như Furina, lại có những lúc cô đơn lạc lõng giữa đêm.
Furina xoay người, tiếp tục bước đi trên con phố không bóng người, trên đại lộ của những giấc mơ tan vỡ. Nơi thành phố đã chìm sâu vào giấc ngủ và chỉ còn mình cô đơn độc bước đi. Đi cạnh cô lúc này chỉ là cái bóng của chính cô. Thứ duy nhất còn thổn thức lúc này chỉ là trái tim non nớt của chính cô.
(... Đôi khi tôi ước rằng có ai đó ngoài kia sẽ tìm thấy tôi).
Và cô vẫn cô độc bước đi...
Đến một ngõ rẽ, cô cuối cùng cũng tìm thấy điều mình mong chờ đêm nay.
"Ấy? Chào nhóc, qua đây nào!"
Chú mèo hoang sọc trắng đen bất ngờ trước tiếng gọi của Thủy Thần, liền kêu lên một tiếng "Meo!", rồi nhanh chóng bỏ chạy khỏi cô.
"Dám chạy à? Đứng lại cho ta!"
Trên một băng ghế, người mặc áo choàng đen ngồi đó. Là bóng hình đã luôn theo sát Furina từ lúc bắt đầu. Vì mải chơi với bé mèo, Thủy Thần đã không hề đề phòng một bộ móng vuốt sắc nhọn đang nhằm vào mình mà lao tới. Furina chỉ kịp kêu lên một tiếng thất thanh. "Ááaaa!" rồi ngã khuỵu xuống nền đất. Chú mèo cũng bỏ chạy trong cơn hoảng loạn.
Bóng người mặc áo choàng thu bàn tay lại trước khi chạm đến người Furina. Arlecchino thầm nghĩ, đôi mắt chữ thập vẫn không ngừng đánh giá và quan sát vị thần trước mặt.
(Đúng như mình đã dự đoán trước khi ra tay, Gnosis không có ở trên người Thủy Thần...)
(Hơn nữa, trông cô ta không giống như một vị thần... Trên người còn ẩn chứa lời nguyền nào đó.)
Furina lúc này trong tình trạng kinh sợ tột độ. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày một vị thần lại bị đe dọa ngay trong chính đất nước mình cai trị. Niềm tin vững chắc bị sụp đổ xen lẫn sự sợ hãi lần đầu được trải nghiệm khiến cô không cầm được nước mắt mà nức nở.
"Cô là ai? Cô, cô muốn làm gì... Đừng giết tôi, xin cô đấy..."
Arlecchino vẫn không im lặng không nói lời nào, nhưng không vì vậy mà sự đe dọa và bầu không khí ghê rợn bao quanh cô giảm bớt.
(Nỗi sợ của cô ta không phải giả, và có lẽ cô ta cũng không phải mồi nhử. Nhưng dù thế nào đi nữa, ra tay với cô ta cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi.)
"Hừm"
Vốn định bỏ đi ngay sau khi đã xác nhận nghi ngờ, nhưng Arlecchino bỗng chốc dừng lại. Cô chăm chú nhìn vào bộ dáng run rẩy của Furina, hai cánh tay mảnh mai bấu chặt lấy thân thể nhỏ bé, đôi mắt rưng rưng những giọt lệ. Cô cảm nhận một điều gì đó nguyên thủy bên trong cô đang trỗi dậy.
Arlecchino tận hưởng việc thống trị người khác, cảm giác thỏa mãn khi "những người con yêu dấu" tuân theo mọi lời sai bảo, cũng như sự phấn khích khi trông thấy những kẻ yếu đuối phục tùng cô. Ngay lúc này, việc Furina khóc lóc như một thiếu nữ yếu ớt loài người khiến cô khiến cô không khỏi cảm thấy kích thích.
Lãnh đạo của một quốc gia. Vị thần chính nghĩa và phán quyết ngồi ở nơi cao. Sự tồn tại thần thánh không thể xâm phạm. Nếu bây giờ cô hủy đi cái lớp vỏ khoa trương và những tước vị hòa nhoáng ấy thì cô sẽ tìm thấy điều gì bên trong. Cô thật sự muốn biết. Không. Cô nhất định phải biết.
"Đến đây nào!"
Arlecchino bất chợt nắm lấy cổ tay của Furina thật mạnh, cô lôi Thủy Thần vào một con hẻm nhỏ gần đó và dồn cô ấy vào bức tường gạch. Con hẻm chật hẹp dường như không đủ không gian cho hai người. Arlecchino gằn giọng, âm thanh dù trầm nhưng vẫn rất thanh thoát, rồi dùng đôi bàn tay đầy móng vuốt ghim chặt cả hai cánh tay của Furina vào tường bằng một lực đáng kinh ngạc.
"Cô, cô tính làm gì... cô có biết tôi là ai không? Tôi là thần Công Lý... chỉ cần tôi gọi người tới cô sẽ bị tuyên án và trừng phạt...". Mặc dù đã cố giữ cho giọng nói đanh thép hết sức có thể, nhưng Furina không thể che đậy nỗi sợ ngày một lớn dần trong cô.
"Vậy cho ta xem sức mạnh của ma thần nào, ma fille?"
"Tôi, tôi sẽ..." Lời nói của Furina nghẹn lại trong cổ họng. Cô không có khả năng kháng cự. Việc bị tấn công bất ngờ bởi một kẻ lạ mặt không sợ hãi địa vị thần thánh của cô làm cô tới giờ vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh. Huống hồ bây giờ cô còn đang bị kẻ tấn công áp vào bức tường tại con hẻm.
Furina vùng vẫy, cố đẩy lùi kẻ tấn công nhưng sự khác biệt về sức mạnh thật choáng ngợp. Người phụ nữ mặc áo choàng đang ghì chặt Furina vào tường chỉ bằng một tay đầy vuốt nhọn của cô ta.
Trước sức mạnh kinh người và thứ sát khí áp bức tỏa ra từ người phụ nữ, cô nhận thấy mình không có khả năng chiến thắng tên người phàm trước mắt. Lần đầu tiên trong đời, Furina thấy mình bất lực hơn bao giờ hết. Vốn dĩ, cô không phải là một vị thần thật sự...
Dưới tấm áo choàng, Arlecchino khẽ cười. Cô không nói một lời. Những chiếc móng tay như vuốt nhọn cắm vào hàm của Furina, buộc cô phải nhìn vào người đang ở trước mặt. Từ từ, cánh tay cô trượt xuống dọc thân thể mảnh mai ấy hơn cho đến khi có thể ôm lấy cặp đào mịn màng của Furina.
Một tiếng rên rỉ thoát ra từ môi vị thần, làm cô phải nhanh chóng nghiêng đầu sang chỗ khác để tránh ánh nhìn của bóng người mặc áo choàng trước mặt, vì cô không thể ngăn được cảm giác đỏ bừng đang phủ lên má mình.
Arlecchino tiến lại gần hơn để có thể thì thầm thẳng vào tai Furina "Ồ. Nữ thần cũng có phản ứng hệt như thiếu nữ loài người nhỉ?". Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng vị Thủy Thần. Thần vốn không có thân thể cũng như giới tính. Thân xác phàm trần hiện tại của Furina là được tạo nên, cơ thể cô có đủ các cơ quan thụ cảm như không khác nào cơ thể của một bé gái loài người.
Một nụ hôn mãnh liệt ghì chặt đầu Furina vào tường một cách mạnh mẽ, khi khuôn mặt của người phụ nữ trùm đầu áp vào mặt cô, chiếc mũ của Furina bị hất văng xuống sàn nhà bẩn thỉu. Miệng cô buộc phải mở ra khi chiếc lưỡi kia tự ép nó vào trong miệng. Một tiếng rên rỉ phát ra từ lòng ngực khi cô dần bắt đầu không còn hơi để thở, nhưng người kia không có dấu hiệu dừng lại. Cho đến lúc tâm trí Furina trở nên mờ hồ vì thiếu dưỡng khí, người lạ mới thả cô ra.
Furina thút thít, hơi ấm tràn ngập toàn bộ cơ thể cô, làn da cô ướt đẫm vì nóng và má cô ngày càng đỏ. Vẻ mặt cô lúc này như một đống hỗn độn ướt đẫm.
"Aaa~ Cô dám... tôi sẽ tử hình cô!" Lại một tiếng rên thoát ra từ người Furina trong khi cô vẫn đang cố vung tay để giằng mình ra, nhưng sức lực trong cánh tay cô như không là gì trước sức mạnh của người kia.
Bóng người đó lùi lại và lại ngay lập tức bấu chặt vào mông cô, móng vuốt bắt đầu đâm vào da thịt nhưng không bao giờ làm rách chúng. Ngón tay sắc nhọn của vị quan chấp hành tiếp tục tiến xa hơn, cho đến khi chọc vào phía dưới quần đùi của Furina, các đầu ngón tay của cô mân mê trước lối vào của vị nữ thần, khiến cô phải bật ra một tiếng rên rỉ. Một sự kích thích thú vị đối với the Knave, trên môi cô đã nở một nụ cười thèm khát.
Ngón tay tiếp tục cọ xát, càng lúc càng nhanh, Furina cảm thấy cơ thể mình đang bắt đầu siết lại khi người cô bị ép chặt vào tường. Phần đệm của ngón tay miết dọc theo khe hở qua chiếc quần bó. Furina cảm thấy áp lực ngày càng tăng và cô không thể chống lại. Cô bắt đầu cảm nhận được nó, ngọn lửa ăn sâu vào da mình, xé nát bản chất thần thánh bên ngoài và chạm đến tận cốt lõi con người cô.
Dường như không thể kiên nhẫn hơn được nữa, Arlecchino kéo tuột chiếc quần bó ngắn của Furina, lộ ra bộ quần lót trắng. Vị quan chấp hành lại dùng tay banh rộng nơi đó, cuối cùng là đưa phần đầu ngón tay và bắt đầu chà xát nơi quan trọng của thủy thần.
Furina có thể cảm nhận phần da thịt bên trong mình đang bị cứa vào bởi những chiếc vuốt sắt. Hột le của cô cũng bị chơi đùa. Người lạ thì thầm vào tai cô.
"Ồ. Có vẻ như vẫn chưa có kẻ nào đi vào nơi này?"
Đương nhiên rồi. Làm gì có con người nào lại có ý nghĩ mạo phạm đến thần linh, hơn hết lại còn là Thần Công Lý, người sẽ phán xét họ. Nhưng mà, người trước mặt cô lại đang ngang nhiên đùa giỡn với một cơ thể một vị thần. Không một người thường nào dám làm điều này. Trừ khi, tên này là...
"Ngươi là... Fatui!" Furina cố gắng lấy lại quyền kiểm soát tình hình, ngay khi cô nhận ra thân phận của kẻ trước mặt.
"Vẫn còn chút tỉnh táo cơ à? Không hổ danh Thủy Thần..." Tốc độ của bàn tay kẻ mang mũ trùm đầu đột ngột thay đổi, nóng rát và nhanh hơn bao giờ hết. Một cảm giác mà Thủy Thần chưa từng bao giờ trải qua trong đời đang trào lên một cách mãnh liệt.
"...nhưng ta không nghĩ điều này giúp được gì cho em đâu, ma fille!" Người lạ thì thầm vào tai cô.
Hành động của ngón tay đã vẫn được duy trì và liên tục thay đổi, Furina nhắm nghiền mắt lại khi cô cảm thấy những đường gân lửa càng lúc càng nhức nhối. Cô chưa bao giờ cho ai vào, cô cũng không biết rằng một người phàm nào đó có thể tìm thấy cốt lõi nằm sâu bên trong cô. Cô có thể cảm nhận một điều gì đó đang tới....
Đột nhiên, người phụ nữ dừng mọi hành động đang làm. Cô ta thả tay của Furina, làm đôi chân cô run rẩy và muốn khuỵu xuống, nhưng cô không bao giờ ngã khi một tay của người phụ nữ đó đã đỡ cô lại. Vị thần nhỏ bé cảm thấy mờ mịt.
(Ơ? Tại sao...). Cô cảm thấy mình gần lắm rồi... Furina chợt nghe thấy tiếng rơi của quần áo xuống nền đất, và một thứ không tưởng đập vào mắt cô.
"Cô...Tại, tại sao cô lại có thứ đó!"
Con cặc trần của người phụ nữ áp vào cơ thể của Furina. Nó quá to và dài, mang màu đen của hắc thạch hệt như bàn tay người phụ nữ. Vị thủy thần không dám tưởng tượng đến việc thứ đó thật sự tiến vào bên trong cô, nó chắc chắn sẽ xé toạc cô thành từng mảnh.
"Ta không hẳn là nhân loại thuần chủng..." Arlecchino dùng cả hai tay tóm lấy eo của Furina, nhấc bổng cô lên với không một chút sức lực và dồn cô lại bức tường một lần nữa.
"Nhưng không phải em nên chú tâm vào chuyện khác ngay bây giờ sao?"
Sự tự tin và dũng cảm mà cô ấy thể hiện trước đó bỗng chốc hóa thành sương mù, Furina run lên vì sợ hãi. Cả gương mặt và phần dưới của cô đều đã ướt đẫm thành một đống hỗn độn tuyệt đẹp. Cô cầu xin kẻ lạ mặt trong sự tuyệt vọng.
"Đừng... Đừng mà... Tôi xin cô... Dừng lại...!!"
Nỗi sợ của Thủy Thần bé nhỏ càng như tiếp thêm lửa cho phần tính cách bạo dâm của vị Quan Chấp Hành. Sợi dây lý trí cuối cùng đã đứt trước lời van xin yếu ớt ấy, Arlecchino không thể nhịn được nữa rồi.
"Quá trễ rồi, ma bébé!"
Đầu khấc đen ấn vào âm hộ của cô, chỉ chừa cho Furina một giây ngắn ngủi thời gian trước khi bắt đầu đẩy vào, trơn trượt bởi chất dịch của Furina đã tụ lại ở đó từ trước. Phần đỉnh đang nới rộng bên trong của cô ra. The Knave rất dịu dàng. Từng chút một tiến vào sâu bên trong vị nữ thần, một bàn tay đặt lên phần xương hông của Furina, giữ cho cô ổn định tại vị trí. Qua một thời gian tưởng chừng như vô tận, vị thần ngày một quằn quại để tử cung cô phải tự co thắt và kéo căng ra nhằm vừa với dương vật của kẻ tấn công mình, đủ lâu để khiến Furina nhận ra rằng bản thân việc này là sự tra tấn. Sự dịu dàng được dựng nên chỉ để che giấu một sự bạo dâm trắng trợn.
Đôi mắt người phụ nữ đó sáng lên, lộ lên vẻ ác ý. Một tiếng cười lạnh thấu xương khiến Furina rùng mình. Arlecchino đột ngột thúc mạnh, đóng phần đỉnh vào bên trong cô. Furina bật ra một tiếng nức nở, người phụ nữ lại thúc vào trong và Furina gần như phải hét lên vì nó, cô khóc nấc lên và hoảng sợ.
"Khít thật đấy!" Hơi thở của người phụ nữ lạ mặt phà vào tai Furina. Cảm giác nhức nhối trong bụng cô ngày càng dữ dội hơn. Cô đã không để ý đến việc áo của mình đã bị lột trần từ lúc nào, để lộ ra bộ ngực xinh xắn. Arlecchino dùng tay mơn trớn bộ ngực, kéo và vuốt những núm vú hồng hào, mượt mà của thủy thần. Sau đó liếm quanh chúng như thể đang mút kẹo, và cô cắn chúng khi chúng dựng lên. Con người này... sắp khiến một vị thần như cô phải ra vì bị hiếp. Trong một ngõ hẻm bẩn thỉu như một món đồ chơi của ả.
Bất ngờ, Furina chợt trông thấy qua khóe mắt của mình một dáng hình từ đằng xa. Một người đàn ông, đang tiến về phía con hẻm.
Cô sẽ bị nhìn thấy mất. Nếu bị nhìn thấy, tất cả những gì Furina đã gây dựng sẽ tan thành bọt biển. Bao gồm cả vai diễn "thần linh" hoàn hảo của cô. Furina nhanh chóng lấy tay bịt miệng, giữ cho bản thân không gây ra bất kỳ một tiếng động nào. Nhưng người phụ nữ không tha cho cô, ả nhấc chân cô lên, xong khóa lại bằng tay khiến cô không cử động được, rồi lại không ngừng thúc vào bụng cô.
"Em bỗng siết chặt hơn khi trông thấy người tới." Mỗi lần người phụ nữ này rút ra và đâm vào luôn cọ vào điểm G của cô. "Hóa ra ma chérie thích bị người lạ nhìn. Ta không ngờ đấy!"
Không để cho Thủy Thần kịp phản bác, một nụ hôn đã khóa chặt vào môi cô, giữ không cho tiếng động nào phát ra. Trong lúc bị hôn môi, Arlecchino vẫn thúc dương vật vào hết tận bên trong cổ tử cung Furina. Cô ôm cái cơ thể nhỏ nhắn của Thủy Thần trong khi nó nảy lên, và sau khi cọ xát trong đó và cho tử cung Furina một nụ hôn.
Cô rút ra, và rồi đâm ngược lại vào tận bên trong. Kéo ra và thúc vào, kéo ra và thúc vào, một cách liên hồi.
"Em đang kẹp lấy tôi rất chặt. Có thể nào em đang ra không?"
Hơi thở của người phụ nữ nóng bừng phả vào tai Furina. Đầu dương vật của người này ấn mạnh lên khắp những chỗ nhạy cảm của cô. Từng cơn rung chấn xộc thẳng lên não Furina. Hai mắt cô nhòe đần đi. Sự nhục nhã và khoái cảm mà cô không chịu thừa nhận sắp làm cô phát điên rồi. Cô không còn quan tâm việc mình sắp bị nhìn thấy nữa. Và khi lối vào tử cung của cô mở ra và hút Arlecchino vào...
PHỤT
Furina có thể cảm nhận được dương vật của người phụ nữ đang co giật bên trong. Thứ gì đó nóng đang chảy vào. Tinh trùng.... rất nhiều, đang được rót vào bên trong....
(Hết thật rồi.)
Không còn chút sức lực nào, Furina ngã khuỵu xuống nền đất, nhưng Arlecchino đã lại kịp bắt lấy, giữ cho thân thể vị nữ thần không rơi xuống. Xong xuôi, vị quan chấp hành quay người lại và trừng mắt. Người đàn ông nọ sợ hãi bỏ đi trong sự vội vã. Má anh ta có vài chỗ đỏ ửng cùng phần dưới căng phồng trong đũng quần, rõ ràng anh ta đã chứng kiến toàn bộ.
(Chắc là mình nhìn lầm! Không đời nào Thủy Thần của chúng ta lại có mặt tại nơi này vào lúc nửa đêm, rồi bị chơi ở một con hẻm bẩn thỉu như thế được. Nhưng con phò ấy trông thật giống ngài Thủy Thần Focalors của đất nước mình....)
Anh chàng vội vàng xua đi những ý nghĩ hoang đường đó, chạy thẳng về nhà để còn sớm được vui vẻ với tư liệu anh đã may mắn trông thấy.
Nhận thấy bóng dáng đã xa, Arlecchino quay lại sửa sang lại cho vị thần. Đặt cô dựa vào bức tường gạch rồi quay đi rời khỏi con hẻm nhỏ.
__
Tại nơi trú ẩn, vị quan chấp hành ngồi trên bàn, nhấm nháp ly trà của mình và suy tư.
(Mình dễ dàng rời khỏi hiện trường. Không ai truy tìm mình, càng không có ai buộc tội mình tập kích Thủy Thần Focalors. Mình thậm chí còn nghĩ Furina sẽ không dám nói ra chuyện này.
Lát sau, mình quả nhiên nhận được tin từ trinh sát, Furina đã khóc sau khi trở về nơi ở của mình. Cô ta vô cùng sợ hãi và mất ngủ cả đêm, thậm chí còn không ăn nổi bánh.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Furina có vấn đề. Có lẽ cô ta không phải Thủy Thần thật sự, thẩm phán tối cao Neuvillette mới là Thủy Thần.
Mình phải tìm được Gnosis. Nếu suy đoán đó là đúng, rất có thể Gnosis đang ở chỗ Neuvillette. Hoặc được giấu ở một nơi mà người bình thường sẽ không đến gần.)
Sau khi giao việc cho đám Lyney, một người con khác đã đến chỗ Arlecchino, trên tay chìa ra một vật.
"Thưa cha. Ảnh đã có."
Một bức ảnh, trong đó là cảnh tượng thủy thần đang nuốt lấy dương vật của người mang áo choàng bằng miệng dưới.
"Chụp rất tốt." Cô cầm trên tay tấm hình, lặng lẽ tán thưởng.
Ý định của là chụp một số chứng cứ về người được xem là Thủy Thần hiện tại, Không ngờ lại thu hoạch ngoài dự kiến. Cũng không tệ. Mới chỉ làm đúng một lần thì làm sao thỏa mãn được vị Quan Chấp Hành.
"Chắc là ta sẽ ghé thăm ma petite fille một chút nhỉ? Nghe bảo rằng cô bé đã khóc cả đêm rồi."
__
Trong không gian yên tĩnh của căn phòng ngủ thiếu ánh sáng, Thủy Thần Focalors nằm co ro trong chăn, thân hình nhỏ bé run lên vì sợ hãi. Căn phòng có cảm giác rộng lớn và u ám, những cái bóng tạo nên những hình thù kỳ quái trên tường, đánh lừa trí tưởng tượng của cô. Ánh sáng dịu nhẹ của ngọn đèn ngủ là niềm an ủi duy nhất của cô, tạo ra một rào cản yếu ớt chống lại bóng tối đang xâm chiếm.
(Không thể tin nổi mình đã bị...)
Furina nắm chặt chăn, đôi mắt mở to đầy lo lắng. Một tiếng xào xạc bất ngờ khuấy động sự im lặng. Tim cô lỡ một nhịp, cô nín thở. Không khí trở nên nặng nề hơn vì lo sợ, và căn phòng dường như đang thu hẹp lại trước cô. Nỗi sợ hãi nhảy múa trong mắt cô, phản chiếu nỗi sợ hãi đang siết chặt trái tim non nớt của cô.
Một âm thanh cót két yếu ớt vang vọng khắp căn phòng, làm tăng thêm phần lo lắng. Đột nhiên, một người lạ xuất hiện từ trong bóng tối, sự hiện diện của họ hiện ra lờ mờ một cách đáng ngại. Nhịp tim của Furina đập dồn dập và cơ thể cô cứng đờ vì sợ hãi. Mọi bản năng đều thúc giục cô phải chạy trốn, tìm kiếm sự an toàn.
Hình bóng của người lạ vẫn bị che khuất, một hình dáng đen tối, đầy đe dọa khiến cô rùng mình. Ánh đèn đêm nhấp nháy, tạo ra những cái bóng dài đầy ám ảnh nhảy múa khắp các bức tường. Nước mắt cô trào ra trong đôi mắt sợ hãi, giọng cô nghẹn lại trong cổ họng.
"Dọa em sợ rồi sao, ma chérie?"
"Cô... là cô! Sao cô vào được đây!?"
Furina nhận ra kẻ đã cưỡng hiếp mình. Nỗi sợ hãi dần biến thành sự hiện diện ngột ngạt, tràn ngập căn phòng. Cô muốn kêu cứu, muốn Neuvillette đến giải cứu nhưng nỗi sợ hãi đã khiến cô im lặng.
"Chút chuyện này sao có thể làm khó ta được."
Bóng dáng của người mặc áo choàng tiến lại gần hơn, cảm giác đe dọa hiện rõ tỏa ra từ hình dáng của họ. Nước chảy bắt đầu chảy dài trên má Furina, đôi mắt cô sưng húp vì sợ hãi và tuyệt vọng. Người phụ nữ đưa bàn tay đầy móng nhọn của mình ra, vươn tới vuốt ve đôi gò má đã ướt đẫm vì nước mắt của Thủy Thần, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
"Đừng khóc, bé con. Ta sẽ không làm em đau."
Người phụ nữ mơn trớn mái tóc cô thật dịu dàng. Từng lọn tóc mượt mà luồn qua kẽ tay Arlecchino. Chất giọng ma mị thì thầm vào tai Furina những lời ngọt ngào, tựa như người cha đang dỗ dành đứa con gái nhỏ của mình. Sự đề phòng và căng thẳng trong Furina dần tan biến. Arlecchino đặt lên trán Furina một nụ hôn.
"Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau."
Và rồi người phụ nữ biến mất khỏi căn phòng như chưa từng bao giờ xuất hiện. Furina không khỏi băn khoăn mà tự hỏi. Liệu có phải chăng tất cả chỉ là giấc mơ? Vào lúc nửa đêm.
Kết thúc của một chương, nhưng đây mới chỉ khởi đầu cho những tháng ngày khổ sở của Furina thôi. Nhật ký huấn luyện của daddy còn dài lắm, nhưng khi nào viết hết thì... a hi hi ◕‿↼)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro