Chương 25
Ánh trăng treo cao trên bầu trời, yên tĩnh không chút tiếng động
"Trí Tú tỷ tỷ?"
"Muội tỉnh rồi, cảm thấy thế nào?" Kim Trí Tú ôn nhu hỏi han.
"Trí Tú tỷ tỷ, hài tử đâu?" Châu Hiền gật gật đầu hỏi, trên mặt lộ vẻ lo lắng!
"Ở giường nhỏ bên kia, muội chờ chút, ta bế qua cho muội ôm!" Kim Trí Tú mỉm cười nói, cẩn thận nâng Châu Hiền dậy, để nàng ngồi ở bên giường, sau đó đi tới một cái giường nhỏ cách đó không xa. Ánh mắt Châu Hiền vẫn không rời Kim Trí Tú. Kim Trí Tú thật cẩn thận ôm tiểu hài tử trong cái khăn đỏ tới chỗ Châu Hiền.
"Thật đáng yêu!" Châu Hiền nhìn sinh linh nhỏ bé không khỏi nở nụ cười, trong lòng thực hạnh phúc, thật muốn cho Sáp Kỳ nhìn một cái!
"Thừa Hoan đã kiểm tra qua cho hài tử, là một nữ hài rất khỏe mạnh! Bá mẫu (bác gái) còn nói, hài tử này thật giống Sáp Kỳ lúc nhỏ như đúc!" Kim Trí Tú mỉm cười nói.
"Thật sao!?" Châu Hiền ngẩng đầu nhìn Kim Trí Tú! Kim Trí Tú mỉm cười gật gật đầu, trong lòng thực ngưỡng mộ Sáp Kỳ, có một nữ nhân yêu nàng tới vậy, không sợ hiểm nguy sinh cho nàng một hài tử!
"Ân! Châu Hiền, đặt cho hài tử một cái tên đi!" Kim Trí Tú nói. Châu Hiền kinh ngạc nhìn về phía Kim Trí Tú.
"Phụ hoang bọn họ--"
"Hoàng Thượng và Khương Nguyên soái nói đây là hài tử của muội và Sáp Kỳ nên tất nhiên là phải để cho hai người đặt tên. Bây giờ Sáp Kỳ không có ở đây, thì đương nhiên là để muội đặt rồi!" Kim Trí Tú cười cười nói.
"Gọi là ' Khương Trí Mẫn (Kang Jimin (Karina))' thì sao?" Châu Hiền nhìn về phía Kim Trí Tú.1
"Ân-- tên rất hay! " Kim Trí Tú suy nghĩ một chút, nói.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Thời gian qua mau, tháng ngày thoi đưa, đảo mắt một cái đã qua bốn năm năm. Từ hai năm trước, tên Nam Minh quốc đã biến mất khỏi bản đồ. Người làm chính là Sáp Kỳ, người đã chiếm lĩnh ba mươi tòa thành.
Thiếu tướng của vương triều Bùi Thiên tuyên bố dùng thời gian ba năm để hoàn toàn gạch tên Nam Minh này ra khỏi bản đồ nhưng thực tế nàng chỉ dùng hai năm đã đánh hạ Nam Minh quốc. Sau đó Thiếu tướng một bên cai quản ba mươi thành trì, một bên mang quân đi tiêu diệt nổi loạn, đem mọi phiền nhiễu loại bỏ hoàn toàn cho dân an cư lạc nghiệp, được dân chúng Nam Minh kính yêu sâu sắc.
Tất cả đã được đưa vào nề nếp, năm thứ tư, Khương Thiếu tướng dẫn quân sĩ còn lại lên đường trở về quê hương.
Nhìn khói dày đặc cuồn cuộn trước mắt, Hoàng Đế vui vẻ, miệng cười không ngừng. Khương lão Nguyên soái luôn nghiêm cẩn nghiêm túc cũng không ngừng ngóng nhìn, chờ mong, cổ không ngừng vươn ra trước để nhìn.
Khói dày đặc chậm rãi tản ra, một đội quân nghiêm trang từ trong đám khói đi ra. Sau khi khói đặc được xua ra xa mặt, ngay giữa đội ngũ thần tử (các quan đại thần) vốn yên ắng cũng nổi lên xôn xao.
Ngay khi Hắc Phong dừng cước bộ, Lân Quân sư ra hiệu cho đội ngũ dừng lại. Sáp Kỳ xoay người xuống ngựa, bước nhanh về phía Hoàng Đế. Hoàng Đế cũng cười vui vẻ tới đón Sáp Kỳ. Sáp Kỳ đang định quỳ xuống hành lễ, nhưng mới được một nữa đã được Hoàng Đế nâng dậy.
"Sáp Kỳ, cuối cùng con đã trở về, ha ha ha ha--" Hoàng Đế đỡ Sáp Kỳ nói, rồi mới ngửa mặt lên trời cười to, vô cùng cao hứng.
"Khương Sáp Kỳ bái kiến Ngô Hoàng, Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế*!" Khương Sáp Kỳ chắp tay nói.
[chúc sống lâu ngàn tuổi, triệu tuổi!]
"Sáp Kỳ không cần đa lễ!" Hoàng Đế hòa nhã cười nói. Mỉm cười nghiêng người, lộ ra Khương Thăng Nhuận ở sau lưng.
"Phụ thân, con đã trở về!" Sáp Kỳ hai mắt rưng rưng nói, quỳ trên mặt đất, cung kính dập đầu ba cái với Khương Thăng Nhuận.
"Mau đứng lên đi, hài tử!" Khương Thăng Nhuận chạy nhanh tới nâng Sáp Kỳ dậy, mỉm cười thỏa mãn. Sáp Kỳ có thể bình an trở về đã khiến hắn vô cùng cao hứng rồi, Sáp Kỳ còn đạt được thành tích, khiến hắn thật sự kiêu ngạo, hắn rất tự hào a!
"Sáp Kỳ, theo lệ thường, đêm nay mở yến tiệc Khánh Công (chúc mừng lập đại công) cho con. Nhưng trẫm biết, lòng con nhớ tới mẫu thân cùng Hiền nhi, nên trẫm bố trí yến tiệc sang ngày mai. Trẫm cũng cho phép con đi trước, mau về thăm nhà chút đi!" Hoàng Đế cười nói.
"Tạn ơn ân điển (ban ơn) của Hoàng Thượng!"Sáp Kỳ lập tức vui vẻ ra mặt, hành lễ với Hoàng Thượng xong liền chạy tới cạnh Hắc Phong, phi thân lên ngựa, vội vàng chạy nhanh về phía thành Nhật Quang.
"Khương Nguyên soái, nơi này liền giao cho ngươi và Lân Quân sư!" Hoàng Thượng nói, Khương Thăng Nhuận và Lân Quân sư cùng hành lễ đáp.
Hoàng Đế đích thân dẫn cả triều văn võ ở nơi cách thành cả mười dặm để nghênh đón Thiếu tướng, có thể thấy Hoàng Đế coi trọng Khương Thiếu tướng tới cỡ nào. Hơn nữa bình thường Sáp Kỳ được dân chúng yêu mến, nên tự nhiên trong thành dân chúng cả thành ở khắp các đường hẻm để hoan nghênh. Nhưng toàn dân chỉ thấy được một tia chớp màu đen chợt lóe qua, chẳng ai thấy được chính xác dung mạo của nàng. Tuy là nuối tiếc nhưng mọi người hiểu được, mọi người đều biết lòng Sáp Kỳ nhớ thương Công chúa, tất nhiên là vội vàng về phủ.
Mà ở Khương phủ, sớm đã có hai ba hạ nhân chờ sẵn trước cửa. Sáp Kỳ mới vừa dừng lại, vài hạ nhân liền vừa hô lớn "Thiếu tướng đã về! Thiếu tướng về rồi!" vừa chạy tới nhận dây cương từ tay Sáp Kỳ. Hắc Phong được dắt đi, Sáp Kỳ cũng bước nhanh vào nhà.
"Cha--Cha--" Tiếng kêu to đầy non nớt khiến Sáp Kỳ lập tức ngây ngẩn cả người, ngây ngốc nhìn tiểu hài tử trước mặt.
"Cha, cha!" Tiểu hài tử kêu lên , chạy về phía Sáp Kỳ.
"Không được gọi bậy, ai là đa ngươi chứ?!" Sáp Kỳ vẻ mặt nghiêm cẩn nói, lách qua tiểu hài tử, tiếp tục đi về trước.
"Nương nói, người đầu tiên Mẫn nhi nhìn thấy chính là cha con! Con nhìn thấy đầu tiên chính là người, người chính là cha con!" Tiểu hài tử nói, chạy tới trước mặt Sáp Kỳ, giang hai tay ngăn cản, vẻ mặt bất mãn.
"Con tên là gì? Nương của con là ai?" Nhìn tiểu hài tử này có chút quen mắt, Sáp Kỳ đoán có thể là hài tử thân thích nào đó nên hỏi.
"Con tên là 'Khương Trí Mẫn'~ Nương của con là Châu Hiền!" Tiểu hài tử kiêu ngạo nói.
"Nói bậy, còn nói bậy ta sẽ--" Sáp Kỳ ngưng câu nói, một tiểu hài tử, có khi nào là nàng?
"Sáp Kỳ!" Một tiếng nghẹn ngào kêu lên làm Sáp Kỳ ngẩng đầu.
"Hiền nhi!" Đợi kịp phản ứng, Châu Hiền đã nhào vào lòng Sáp Kỳ, nước mắt như dòng nước lâu nay bị kìm hãm giờ chảy mãi không ngừng. Nhìn Sáp Kỳ, lòng lại thấy chua xót, đau lòng nhưng lại càng cao hứng, kích động.
"Hiền nhi, ta về rồi!" Sáp Kỳ có chút nghẹn ngào nói, ôm chặt lấy Châu Hiền.
"Kỳ nhi!" Khương mẫu được thị nữ dìu ra, kích động kêu lên.
"Nương!" Sáp Kỳ hô. Châu Hiền rời khỏi cái ôm của Sáp Kỳ, lùi qua một bên lau nước mắt trên mặt.
"Mẫu thân, con đã về!" Sáp Kỳ đi tới trước mặt mẫu thân, quỳ xuống dập đầu ba cái.
"Nương, nãi nãi (bà nội), phụ thân không cần con!" Khương Sáp Kỳ vừa mới đứng lên, hài tử ban nãy liền khóc nói. Sáp Kỳ lại trợn tròn mắt, nhìn Châu Hiền, lại nhìn Khương mẫu.
"Mẫn nhi, không khóc, cha con không phải là không cần con đâu!" Châu Hiền ôm lấy hài tử, ôn nhu an ủi.
"Hài tử của ta?!" Khương Sáp Kỳ bộ dạng ngây ngốc trì độn, không tin hỏi.
"Vô nghĩa, bộ dạng giống hệt con, không phải hài tử của con thì còn có thể là của ai!" Khương mẫu oán trách nói, gõ một cái lên đầu Sáp Kỳ.
"Nhưng mà con--" Sáp Kỳ hoang mang, khó hiểu nói.
"Sáp Kỳ, thực xin lỗi!" Châu Hiền cúi đầu, vẻ mặt đôi chút xấu hổ nói. Sáp Kỳ lập tức hiểu ra là chuyện gì đã xảy ra.
"Aiz!" Sáp Kỳ bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro