Chương 8

Lại một ngày tốt đẹp như ngày xuân, gió nhẹ lướt qua mặt, nhưng tâm trạng Châu Hiền lại không được tốt như thời tiết. Những ngày sau đó, Châu Hiền luôn bị câu nói của Sáp Kỳ quấy nhiễu, nghĩ cả trăm lần cũng chưa hiểu được. Mà người lại cứ trốn ở quân doanh còn chưa thấy về, khiến nàng muốn hỏi cũng chưa có cơ hội. Ngẩn người nhìn đôi chim quấn quýt trên cây, không lâu sau mình và Sáp Kỳ có thể thương yêu nhau như vậy không?

"Châu Hiền tỷ tỷ!" Thanh âm một hài tử kêu lên, kéo Châu Hiền về thực tại.

"Châu Hiền tỷ tỷ!" Thanh âm này sao có vẻ giống—— nghĩ tới đây Châu Hiền lập tức cúi đầu liền nhìn thấy một thân ảnh nho nhỏ chạy tới, ôm chặt lấy chân mình.

"Lâm nhi, sao muội tới được đây?" Kinh ngạc nhìn hài tử đang nhìn mình cười vui vẻ, Châu Hiền cúi thấp người ôm lấy nàng— tiểu công chúa của vương triều Bùi quốc, cũng là muội muội của Châu Hiền— Nghệ Lâm.

"Đương nhiên là muốn gặp tỷ tỷ a!" Nghệ Lâm chu cái miệng nhỏ nhắn nói.

"Muội đi một mình sao?" Châu Hiền hỏi.

"Chỉ mình muội ấy sao có thể xuất cung được?!" Một thanh âm cợt nhã vang lên.

"Hoàng huynh?" Châu Hiền lại kinh ngạc nhìn nam tử tuấn lãng phi phàm* trước mặt.

[khôi ngô tuấn tú hơn người]

"Đã lâu không gặp, Châu Hiền!" Nam tử cười cười nói.

"Sao huynh lại tới đây?" Châu Hiền hỏi.

"Sao vậy, không vui khi thấy huynh tới a?" Nam tử vẻ mặt bi thương nói.

"Ca!" Châu Hiền có chút bất đắc dĩ kêu lên. Nam tử ưa thích đùa giỡn trước mặt này chính là hoàng tử duy nhất của vương triều Thiên Chiếu, ca ca ruột của Châu Hiền và Nghệ Lâm— Thái Nghiên.

"Ha ha, không chọc muội nữa! Là Phụ hoàng, người bảo huynh tới thăm muội!" Thái Nghiên vẻ mặt ôn hòa (thư thái) nói.

"Phụ hoàng?"

"Ân, bữa trước muội về lại không đi gặp Phụ hoàng. Phụ hoàng sợ đã làm gì đó khiến Hiền nhi ghét bỏ nên bảo huynh tới coi thử!" Thái Nghiên mỉm cười nói.

"Sao vậy được! Lần trước đi không gặp được Phụ hoàng, còn tưởng là người cần phải xử lý nhiều việc quan trọng nên không dám quấy rầy a!" Châu Hiền giải thích.

"Thì ra là vậy, khi nào về huynh sẽ báo lại cho Phụ hoàng biết, tránh để người một mình đoán mò!" Thái Nghiên cười cười nói.

"Lần sau——"

"Sáp Kỳ!" Châu Hiền còn chưa nói xong đã bị đánh gãy bởi tiếng kêu của Nghệ Lâm.

"Sáp Kỳ!" Nghệ Lâm vui vẻ kêu lên, giãy ra khỏi vòng tay của Châu Hiền, chạy về phía người mà đáng lẽ đang ở quân doanh.

"Tiểu Lâm!" Khương Sáp Kỳ cười gọi, nhấc bổng Nghệ Lâm lên cao. Châu Hiền đầu tiên là ngạc nhiên, lại lập tức cười ác ý. Thấy Sáp Kỳ cười vui vẻ như vậy, Châu Hiền hơi nhíu mày, trong lòng không được thoải mái!

"Các nàng quen nhau?" Châu Hiền nhanh nhíu mày hỏi.

"Tiểu Lâm có nói với huynh là nàng không phải Sáp Kỳ không kết hôn*!" Thái Nghiên đáp phi sở vấn (hỏi một đằng, trả lời một nẻo).

"Huynh nói vậy là có ý gì?" Châu Hiền nhướng mày, liếc mắt hỏi Thái Nghiên. Thái Nghiên cười cười, không trả lời. Sáp Kỳ đã ôm Nghệ Lâm đi tới.

"Hoàng huynh, đã lâu không gặp! Gần đây khỏe chứ?" Sáp Kỳ tùy ý hỏi mà lại không làm mất lễ tiết.

"Ta khỏe! Mà thật ra khoảng thời gian này Khương Thiếu tướng và Khương Nguyên soái mới thật sự vất vả a!" Thái Nghiên nói.

"Bầu không khí ở biên giới càng ngày càng căng thẳng, chúng ta phải chuẩn bị cho chu đáo vẹn toàn. Bảo vệ vương triều Bùi quốc là sứ mệnh của chúng ta, thì vất vả cũng đúng thôi!" Sáp Kỳ nói theo lý lẽ thường tình.

"Sao ngươi được trở về rồi?" Châu Hiền thoáng lãnh đạm nói. Vốn thấy nàng ôm Tiểu Lâm cười vui vẻ như vậy lòng liền cảm thấy không thoải mái, nhưng nghe cuộc nói chuyện với hoàng huynh, trong lòng thêm khó chịu, lại có loại cảm giác chua xót. Sáp Kỳ hiển nhiên bị ngữ khí này dọa cho sợ, hơi sửng sốt.

"Nga, Phụ hoàng muốn cho ta và phụ thân thay phiên nhau nghỉ ngơi a." Sáp Kỳ chất phác (thật thà) nói.

"Nha, thật tốt nga! Vậy là Sáp Kỳ có thể chơi cùng Tiểu Lâm rồi!" Nghệ Lâm cao hứng múa máy tay chân nói. Nhất thời sắc mặt Châu Hiền càng thêm khó coi. Thái Nghiên đã đem từng chút thay đổi của Châu Hiền thu vào trong mắt*, trong lòng nhịn không được bật cười.

"Nghệ Lâm, Khương Thiếu tướng hiện đã là phò mã của Châu Hiền tỷ tỷ, không được gọi thẳng kỳ danh như trước!" Thái Nghiên thoáng nghiêm túc nói. Đùa một chút là được rồi, còn giỡn quá trớn, Châu Hiền nổi giận chỉ có chết! Nghệ Lâm vừa nghe, vẻ mặt bi thương, mân mê cái miệng nhỏ nhắn, bộ dạng muốn khóc tới nơi.

"Không sao đâu, Tiểu Lâm còn nhỏ, đợi lớn lên sẽ biết thôi!" Sáp Kỳ vội vàng dỗ dành Tiểu Lâm.

"Ngày mai ta được nghỉ, Tiểu Lâm ở lại chơi với ta, được không?" Sáp Kỳ nói, Tiểu Lâm lập tức hớn hở. Nhưng lời này lại khiến Châu Hiền đứng cạnh tức chết được, suýt nữa là bộc phát ra ngoài.

"Nếu muội thật sự thích Khương Sáp Kỳ thì phải đối xử tốt với người ta, còn không thích thì để lại cho Tiểu Lâm, không nên độc chiếm người ta!" Thái Nghiên nhỏ giọng nói bên tai của Châu Hiền. Châu Hiền hung hăng trừng mắt liếc nhìn Thái Nghiên một cái.

"Lâm nhi, cần phải đi thôi!" Thái Nghiên nói với Nghệ Lâm.

"Không a! Muội muốn ở đây với Sáp Kỳ!" Nghệ Lâm ôm cổ Sáp Kỳ nói, nhìn Thái Nghiên dè chừng. Thái Nghiên lại thiếu chút nữa cười thành tiếng, hắn dường như cảm nhận được có sát khí bên cạnh mình.

"Không được, muội còn một đống công khóa (môn học/ bài tập) chưa hoàn thành. Muội muốn bị Phụ hoàng mắng a?" Thái Nghiên uy hiếp nói, Nghệ Lâm cúi đầu. Thái Nghiên đi tới ôm Nghệ Lâm vào lòng.

"Nghệ Lâm ngoan, muội là công chúa của vương triều Bùi quốc, phải nghe lời nga!" Sáp Kỳ mỉm cười dỗ dành. Lúc này Nghệ Lâm mới không tình nguyện mà gật gật đầu.

"Bọn ta đi đây, Châu Hiền, Sáp Kỳ, các người bảo trọng!" Thái Nghiên mỉm cười nói, ôm Nghệ Lâm rời đi.

Nhóm người Thái Nghiên vừa đi, Châu Hiền liền tức giận quay về phòng. Ngồi trên giường, Châu Hiền vừa tức lại vừa giận, vừa rồi mình bị gì vậy? Thế mà lại đi ăn dấm chua với một tiểu hài tử?

"Nàng sao vậy?" Đi theo phía sau, Sáp Kỳ thấy Châu Hiền có vẻ khác thường, liền lo lắng hỏi.

"Không cần ngươi quan tâm!" Châu Hiền ngẩng đầu nhìn nàng một cái, tức giận nói.

"Không nên tức giận a, cái này cho nàng!" Sáp Kỳ nói, đem một cây sáo ngọc để bên cạnh Châu Hiền. Nhìn sáo ngọc ngắn nhỏ lại tinh xảo, Châu Hiền ngẩn người.

"Tại sao—— Tại sao lại đối với ta tốt như vậy?" Châu Hiền ngẩng đầu, căm tức nói với Sáp Kỳ.

"Nàng là thê tử của ta, ta đối với nàng không tốt, thì tốt với ai bây giờ?" Sáp Kỳ không khỏi cười khổ nói.

"Nhưng mà ngươi rõ ràng đã nói là——"

"Không nên thích ta."

"Tại sao?" Tới giờ vẫn cảm thấy khó hiểu, Châu Hiền lớn tiếng hỏi.

"Bởi vì ta không thể cho nàng hạnh phúc!" Sáp Kỳ hơi nhíu mày nói, Châu Hiền ngẩn người.

"Tại sao?" Châu Hiền tiếp tục hỏi.

"Không lâu nữa ta sẽ ra chiến trường. Trên chiến trường, cửu tử nhất sinh ( chín phần chết, một phần sống), nàng cũng biết mà!"

"Vậy tại sao lại đối với ta như vậy, làm ta yêu thương ngươi!" Châu Hiền rơi lệ nói. Sáp Kỳ chỉ còn lại vẻ mặt sửng sốt.

"Ta—— Nàng——" Sáp Kỳ sửng sốt nói. Nhìn biểu tình của Sáp Kỳ, lòng Châu Hiền càng tức càng đau.

"Khương Sáp Kỳ, ta chán ghét ngươi, ta hận ngươi! Ngươi đi đi, ta không muốn gặp lại ngươi nữa!" Châu Hiền chỉ tay ra cửa, khóc nói lớn.

"——" Sáp Kỳ vẫn còn kinh ngạc nhìn Châu Hiền, muốn nói gì đó nhưng lại do dự.

"Thực xin lỗi!" Sáp Kỳ cúi đầu thấp giọng nói, bỏ quên trường bào phía sau, vội vàng đi ra ngoài.

Châu Hiền cắn chặt môi nhìn Sáp Kỳ rời khỏi. Nước mắt che kín đôi mắt, Châu Hiền nằm sấp trên giường thấp giọng khóc ồ lên. Tại sao, tại sao bản thân đã bỏ qua mọi thứ nhưng lại nhận được kết quả như vậy?!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro