Chương 31: Trận Chiến Ngầm
Trong đại điện rộng lớn, bầu không khí nặng nề đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Tô Nhược Lan đứng bên cạnh Lục Dao, mắt dán chặt vào phong thư trong tay hoàng đế. Dù chưa mở ra, nhưng chỉ riêng việc nó xuất hiện cũng đã là một sự uy hiếp lớn đối với Lục Dao.
Lý Duẫn quỳ dưới bậc thềm, gương mặt đầy vẻ tự tin.
"Bệ hạ, bức thư này được tìm thấy trong phủ trưởng công chúa. Thần đã sai người kiểm tra, nét chữ trong thư hoàn toàn trùng khớp với bút tích của công chúa. Chuyện này không thể nào là ngẫu nhiên."
Hoàng đế trầm ngâm, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Lục Dao.
"Trưởng công chúa, khanh giải thích thế nào?"
Lục Dao vẫn bình tĩnh như thường, không hề tỏ ra hoảng loạn. Nàng bước lên một bước, chắp tay hành lễ, rồi nhẹ nhàng nói:
"Thần không giải thích, mà chỉ hỏi một câu: Bức thư này từ đâu ra?"
Lý Duẫn cười nhạt. "Đương nhiên là từ phủ của công chúa. Người của ta đã tận mắt chứng kiến, không thể sai được."
Lục Dao nhướng mày, không nhanh không chậm đáp lại: "Vậy thì ta cũng có thể nói rằng bức thư này được ngươi đặt vào phủ của ta, rồi sai người giả vờ 'tìm thấy'."
Lý Duẫn khựng lại trong thoáng chốc, nhưng rất nhanh đã cười lạnh: "Công chúa, người đừng đổ oan cho thần. Chữ viết trong thư chính là bút tích của người, chẳng lẽ ngay cả điều đó cũng có thể làm giả?"
Tô Nhược Lan nãy giờ vẫn lặng im, nhưng đến lúc này, nàng ta không thể tiếp tục đứng ngoài.
Nàng ta bước lên trước, giọng nói lạnh lùng: "Bệ hạ, thần có điều muốn nói."
Hoàng đế gật đầu, ánh mắt nhìn nàng ta đầy vẻ dò xét.
Tô Nhược Lan chậm rãi nói: "Thần muốn kiểm tra bức thư này."
Hoàng đế phất tay, lập tức có một thái giám dâng thư lên cho nàng.
Tô Nhược Lan nhận lấy, mở ra xem xét thật kỹ. Mắt nàng ta lướt qua từng con chữ, rồi đột nhiên khẽ nhếch môi.
"Lý thừa tướng, ngươi nói bút tích này giống trưởng công chúa?"
Lý Duẫn gật đầu. "Đúng vậy."
Nàng ta giơ bức thư lên trước mặt mọi người, giọng nói sắc bén: "Nếu vậy thì có lẽ ngươi nên kiểm tra lại."
Mọi người trong điện đều sững sờ.
Lý Duẫn nhíu mày: "Ý của ngươi là gì?"
Tô Nhược Lan chậm rãi lật mặt sau của bức thư, chỉ vào một góc nhỏ.
"Thư này có vấn đề. Đúng là nét chữ rất giống trưởng công chúa, nhưng giấy này không phải loại được sử dụng trong phủ công chúa."
Mọi người xôn xao.
Lý Duẫn biến sắc. "Chuyện này thì có gì quan trọng? Có thể công chúa dùng giấy khác—"
"Không." Tô Nhược Lan cắt ngang. "Giấy này là loại đặc biệt được dùng trong thư phòng của Lý thừa tướng. Mực trên đó cũng là loại mực tím quý hiếm, mà chỉ có một số ít đại thần sử dụng."
Cả đại điện im bặt.
Hoàng đế nheo mắt. "Ngươi có thể chứng minh chứ?"
Tô Nhược Lan gật đầu, giọng đầy chắc chắn. "Thần từng được đọc qua thư từ do Lý thừa tướng gửi đi. Mực và giấy đều giống hệt nhau. Nếu bệ hạ không tin, có thể sai người mang những bức thư cũ của thừa tướng ra để so sánh."
Hoàng đế nhìn về phía Lý Duẫn.
Lý Duẫn lúc này không còn giữ được vẻ bình tĩnh nữa. Hắn ta siết chặt tay, ánh mắt lóe lên tia nguy hiểm.
Lục Dao liếc nhìn hắn, khóe môi cong lên đầy châm biếm.
"Lý thừa tướng, có cần ta sai người đi lấy thư của ngươi không?"
Lý Duẫn cắn răng, biết rằng nếu cứ tiếp tục dây dưa, hắn ta sẽ là người chịu thiệt.
Hắn lập tức quỳ rạp xuống, giọng nói đầy giả dối: "Bệ hạ, có lẽ thần đã bị kẻ gian lợi dụng! Có kẻ đã dùng giấy và mực từ thư phòng của thần để vu oan cho trưởng công chúa!"
Mọi người đều nhìn hắn ta với ánh mắt nghi ngờ.
Lục Dao cười nhạt. "Nếu ngươi đã nói vậy, thì phiền ngươi điều tra lại xem 'kẻ gian' đó là ai. Nếu không, thì chính ngươi sẽ phải chịu trách nhiệm."
Lý Duẫn siết chặt nắm tay, nhưng không thể phản bác.
Hoàng đế quan sát toàn bộ tình hình, rồi trầm giọng phán:
"Chuyện này tạm thời dừng lại ở đây. Lý thừa tướng, khanh hãy điều tra rõ ràng. Nếu có bất kỳ sai sót nào, khanh biết hậu quả rồi chứ?"
Lý Duẫn cúi đầu, giọng nghẹn lại: "Thần tuân chỉ."
Hoàng đế phất tay. "Bãi triều."
Mọi người lần lượt rời khỏi đại điện.
Lục Dao và Tô Nhược Lan bước đi song song, không ai nói gì.
Chỉ đến khi ra khỏi hoàng cung, Lục Dao mới khẽ lên tiếng: "Ngươi đã cứu ta một bàn thua trông thấy."
Tô Nhược Lan liếc nàng ta một cái, rồi nhẹ giọng đáp: "Không, ta chỉ làm điều nên làm."
Lục Dao nhìn nàng ta thật lâu, rồi khẽ bật cười.
Cơn bão hôm nay đã tạm thời lắng xuống.
Nhưng cả hai đều biết... đây chỉ là khởi đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro