Chương 36: Bước Ngoặt Trong Tình Cảm
Bầu không khí trong cung Trường Nhạc lúc này đã trở nên khác biệt. Sau khi Lục Dao và Tô Nhược Lan trải qua một đêm đầy căng thẳng, mối quan hệ giữa họ dần chuyển hướng. Từ những cuộc đối đầu mâu thuẫn trong quá khứ, giờ đây họ lại có một sự thấu hiểu lạ thường, nhưng lại đầy mơ hồ và không dễ dàng gì để xác định.
Lục Dao bước vào gian phòng với dáng vẻ trầm tĩnh, khuôn mặt nàng không còn vẻ lạnh lùng như mọi khi, mà có chút dịu dàng. Tô Nhược Lan, đang đứng bên cửa sổ ngắm nhìn khung cảnh đêm tối bên ngoài, cảm nhận được ánh mắt nàng đang hướng về mình.
"Ngươi không nói gì sao?" Lục Dao lên tiếng, giọng nàng nhẹ nhàng nhưng không thiếu sự sắc bén.
Tô Nhược Lan không quay lại ngay lập tức. Nàng đang cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu. Mọi thứ thay đổi quá nhanh, và nàng không chắc mình đã sẵn sàng đối mặt với những gì đang xảy ra.
"Ta chỉ không biết nên bắt đầu từ đâu," Tô Nhược Lan nói, giọng nàng khô khan. "Ta không hiểu, vì sao mọi thứ lại như thế này."
Lục Dao bước đến gần hơn, đôi mắt phượng vẫn không rời khỏi nàng. "Ta nghĩ, ngươi đã bắt đầu hiểu được một phần nào đó rồi."
Tô Nhược Lan quay lại, nhìn vào mắt Lục Dao. Đôi mắt ấy không còn chứa đựng sự lạnh lùng như trước mà lại ánh lên sự kiên định và một phần cảm xúc khó nói. Nàng không thể nhìn thấu hoàn toàn tâm tư của Lục Dao, nhưng có một điều nàng biết chắc—cả hai đã không còn như trước.
"Ngươi có ý gì?" Tô Nhược Lan hỏi, giọng có phần cứng rắn hơn, nhưng trong lòng lại không khỏi hoang mang.
Lục Dao nhìn nàng, đôi mắt không rời. "Ý của ta là, từ giờ chúng ta sẽ phải đối mặt với mọi thứ cùng nhau. Ta không thể để ngươi một mình gánh vác mọi việc. Dù sao, cả hai chúng ta đều đang ở trên ván cờ này, không ai có thể đứng ngoài cuộc."
Tô Nhược Lan cảm thấy một sự ấm áp kỳ lạ lan tỏa trong lòng. Dù Lục Dao không nói ra, nhưng sự quan tâm nàng dành cho nàng đã rõ ràng hơn bao giờ hết. Nàng không thể phủ nhận, trong những ngày tháng qua, dù là ở trong hoàn cảnh nào, sự hiện diện của Lục Dao vẫn luôn làm nàng cảm thấy an toàn và vững vàng hơn.
"Ta không muốn lại trở thành công cụ cho bất kỳ ai," Tô Nhược Lan khẽ nói, một phần trong nàng vẫn muốn duy trì sự tự do của mình.
Lục Dao không vội vàng đáp lại. Nàng nhìn Tô Nhược Lan thật lâu, như thể muốn hiểu rõ tất cả những gì nàng đang suy nghĩ. Sau đó, nàng nhẹ nhàng nói: "Ta không ép ngươi làm điều gì ngươi không muốn. Nhưng ta chỉ muốn ngươi hiểu rằng, đôi khi, để tồn tại trong cái thế giới này, chúng ta cần phải dựa vào nhau."
Tô Nhược Lan im lặng, ánh mắt nàng chạm vào mắt Lục Dao. Nàng cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của nàng, nhưng cũng có một sự đấu tranh nội tâm. Sự quan tâm mà Lục Dao dành cho nàng là thật, nhưng liệu đó có phải là tình cảm mà nàng mong muốn không?
"Vậy, ngươi muốn ta làm gì?" Tô Nhược Lan cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nàng có chút mềm mỏng hơn.
Lục Dao mỉm cười, nhưng đó là một nụ cười rất khác so với những lần trước. Không còn sự lạnh lùng, chỉ có sự kiên định và một chút cảm động. "Ta chỉ muốn ngươi bên cạnh ta, cùng ta đối mặt với mọi khó khăn. Bất kể là vì lý do gì, ta vẫn muốn bảo vệ ngươi."
Tô Nhược Lan không biết mình nên phản ứng thế nào. Một phần trong nàng muốn từ chối, nhưng một phần lại muốn chấp nhận. Đứng giữa ngã ba đường, nàng cảm thấy mình không còn lựa chọn nào khác. Mọi chuyện đã không thể quay lại như trước, và có lẽ, đã đến lúc nàng phải đối diện với chính bản thân mình.
"Ta sẽ bên ngươi," cuối cùng Tô Nhược Lan nói, tuy lời nói đơn giản, nhưng đối với nàng, đó là một cam kết mà nàng không thể dễ dàng nuốt lời.
Lục Dao khẽ gật đầu, đôi mắt nàng dịu lại. "Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi thứ, không ai bị bỏ lại phía sau."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro