Chương 41: Cuộc Hội Nghị Định Mệnh
Hội nghị diễn ra vào buổi sáng, tại một trong những đại sảnh lớn nhất trong cung. Tô Nhược Lan bước vào với vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt nàng không rời khỏi tờ tài liệu trong tay. Dù đã chuẩn bị kỹ càng, nàng vẫn cảm thấy một chút lo lắng, nhất là khi phải đối mặt với những người trong triều đình vốn luôn đầy mưu mô.
Lục Dao, mặc dù không tham gia trực tiếp cuộc hội nghị này, nhưng vẫn đứng ngoài, quan sát với ánh mắt sắc bén. Nàng đã theo dõi từng bước đi của Tô Nhược Lan, biết rõ rằng nàng sẽ cần sự giúp đỡ và hỗ trợ trong những tình huống khó khăn.
Vừa bước vào sảnh, ánh mắt Tô Nhược Lan lập tức bị cuốn vào các đại thần đang tụ tập. Mỗi người đều có một vị trí, một sức mạnh nhất định trong triều. Nhưng không ai có thể làm khó nàng quá lâu, vì trong sâu thẳm, Tô Nhược Lan biết rằng bản thân mình có thể thay đổi cục diện.
Cuộc hội nghị bắt đầu, và từng vấn đề lớn nhỏ được đưa ra. Tô Nhược Lan nghe chăm chú, đôi khi ghi chú vào giấy để chuẩn bị phản biện. Những đề nghị của các đại thần đều rất quan trọng, nhưng đôi lúc, chúng lại đầy tính toán, nhất là khi có sự xuất hiện của những nhân vật có quyền lực lớn, như Tô Trọng Lân.
Khi đến lượt nàng lên tiếng, Tô Nhược Lan không do dự. Giọng nói của nàng vang lên đầy mạnh mẽ, lập luận rõ ràng. Những ý tưởng của nàng không chỉ hợp lý mà còn thể hiện sự tầm nhìn xa, khiến các đại thần phải nghiêm túc lắng nghe. Tuy nhiên, khi nàng nhìn lên, ánh mắt của Tô Trọng Lân vẫn không thay đổi, như thể đang chờ đợi một sơ hở nào đó từ phía nàng.
Lục Dao, đứng ngoài hội nghị, đôi mắt nàng không rời khỏi Tô Nhược Lan. Nàng có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí, nhưng cũng cảm thấy tự hào về sự trưởng thành của Tô Nhược Lan. Mặc dù Tô Nhược Lan không thể nhìn thấy, nhưng Lục Dao cảm nhận rằng nàng đã vững vàng hơn rất nhiều.
"Ngươi làm rất tốt," Lục Dao thì thầm với chính mình, đôi mắt kiên định.
Cuộc hội nghị kéo dài suốt nhiều giờ. Những cuộc tranh luận liên tiếp nổ ra, nhưng Tô Nhược Lan luôn giữ vững được lập trường của mình. Những lời nói sắc bén của nàng khiến các đại thần phải nhìn nhận lại nhiều vấn đề.
Khi hội nghị kết thúc, Tô Nhược Lan cảm thấy như vừa vượt qua một thử thách lớn. Nàng bước ra khỏi đại sảnh, hơi thở nặng nề, nhưng trong lòng có chút thư thái. Tất cả những gì nàng đã làm là vì công lý và sự công bằng. Tuy nhiên, nàng biết rằng, cuộc đấu tranh này chỉ mới bắt đầu.
Lục Dao đứng đợi nàng bên ngoài. Ánh mắt nàng nhìn Tô Nhược Lan với sự tự hào và ngưỡng mộ. Lúc này, sự mệt mỏi của Tô Nhược Lan như được xua tan bởi ánh mắt ấy.
"Ngươi làm rất tốt," Lục Dao mỉm cười, giọng nhẹ nhàng.
Tô Nhược Lan không nói gì, chỉ đơn giản gật đầu. Mặc dù nàng rất mệt, nhưng trong lòng có một cảm giác ấm áp lan tỏa. Từng bước đi của nàng, từ nay sẽ không cô đơn. Lục Dao luôn ở bên cạnh, là người đồng hành, là nguồn động viên lớn nhất đối với nàng.
Tô Nhược Lan bước gần lại, đôi mắt nàng sáng lên, phản chiếu những tia sáng từ ánh nắng ngoài trời. "Cảm ơn ngươi," nàng thì thầm.
Lục Dao không trả lời ngay lập tức, chỉ nhẹ nhàng nắm tay Tô Nhược Lan. Đó không phải là hành động phô trương, mà là một cử chỉ quan tâm, đầy ấm áp. "Chúng ta sẽ luôn đi cùng nhau," Lục Dao nói, và đó chính là lời hứa nàng dành cho Tô Nhược Lan.
Tô Nhược Lan cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác an yên kỳ lạ. Dù phía trước còn nhiều khó khăn, nhưng nàng biết rằng, cùng Lục Dao, nàng sẽ không bao giờ phải đối mặt một mình.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro