Chương 45: Đối Mặt Với Sự Thật
Bầu trời hoàng hôn nhuộm màu đỏ rực, những tia sáng yếu ớt từ cuối chân trời chiếu qua cánh cửa sổ rộng, tạo ra những bóng đổ dài trên sàn. Không gian trong phòng như yên ắng hơn bao giờ hết, chỉ có tiếng gió thổi qua khung cửa sổ nhẹ nhàng.
Tô Nhược Lan ngồi lặng lẽ, đôi mắt sâu thẳm nhìn về phía xa xăm, tâm trí đầy rẫy những suy nghĩ hỗn loạn. Mỗi câu nói của Diệp thái hậu vẫn như còn văng vẳng bên tai, gây ra những xáo trộn trong lòng nàng. Rốt cuộc, bà ta muốn gì? Vì sao bà lại dồn ép nàng vào một góc như vậy?
Nhưng trong lòng nàng vẫn có một cảm giác mơ hồ, một nỗi lo sợ không thể tả. Không phải vì sự đe dọa của Diệp thái hậu, mà là vì những bí mật mà nàng bắt đầu cảm nhận được từ Lục Dao. Dù nàng có tin tưởng Lục Dao đến đâu, vẫn có những câu hỏi mà nàng chưa thể tìm ra lời đáp.
Lục Dao bước vào phòng, ánh mắt nhìn Tô Nhược Lan không rời. "Ngươi đang nghĩ gì vậy?"
Tô Nhược Lan quay đầu lại, hơi ngạc nhiên khi thấy nàng đứng ngay cửa. Tuy nhiên, sự ngạc nhiên chỉ thoáng qua, nàng mỉm cười nhẹ, cố gắng giấu đi những suy nghĩ rối ren trong lòng. "Chỉ là một chút suy nghĩ vẩn vơ."
Lục Dao bước đến gần, ngồi xuống cạnh nàng. Mùi hương nhẹ nhàng từ cơ thể nàng thoảng qua, như một liều thuốc an thần. Tô Nhược Lan cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể nàng gần kề, nhưng những suy nghĩ trong đầu nàng lại không thể dừng lại. Nàng thở dài, cuối cùng quyết định mở lòng.
"Lục Dao... Nếu ta nói ta không còn biết phải tin ai nữa, ngươi sẽ làm gì?" Nàng nhìn thẳng vào mắt Lục Dao, không giấu giếm sự nghi ngờ trong ánh mắt.
Lục Dao im lặng một chút, rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng. "Ngươi có thể tin ta."
Một câu nói đơn giản nhưng lại mang đến sự ấm áp lạ kỳ. Tô Nhược Lan cảm thấy như những bức tường trong lòng dần vỡ ra, để lộ ra những cảm xúc không thể nói thành lời. Nhưng nỗi lo âu vẫn chưa hoàn toàn tan biến. Nàng nghiêng người gần hơn, đôi mắt không rời khỏi ánh mắt của Lục Dao.
"Công chúa... ta chỉ sợ một ngày nào đó, ngươi sẽ vì những lý do khác mà không còn bên ta nữa. Sự thật, những bí mật xung quanh ngươi, ta không thể đoán được. Và điều đó khiến ta sợ hãi."
Lục Dao nhìn nàng, ánh mắt như xuyên thấu vào tận trái tim nàng. "Nếu ngươi sợ, thì hãy để ta bảo vệ ngươi."
Câu nói của nàng như một lời cam kết, nhưng trong lòng Tô Nhược Lan vẫn có một phần lo lắng chưa thể gạt bỏ. Tình cảm giữa họ không đơn giản, và nàng biết rằng một khi đã dấn thân vào cuộc chiến này, sẽ không có lối quay lại.
Cả hai ngồi lặng lẽ một lúc lâu, nhưng bầu không khí giữa họ không còn căng thẳng như trước. Cảm giác yên bình bao trùm lấy cả căn phòng, khiến Tô Nhược Lan cảm thấy có chút thanh thản. Dù sao đi nữa, nàng vẫn có Lục Dao bên cạnh, và đó là điều quan trọng nhất lúc này.
Tô Nhược Lan khẽ nghiêng đầu, ánh mắt nhìn vào gương mặt Lục Dao, rồi nhẹ nhàng nói:
"Cảm ơn ngươi."
Lục Dao mỉm cười, vươn tay nhẹ nhàng vén một sợi tóc đang bay loạn của nàng ra sau tai. "Không cần cảm ơn. Ta sẽ luôn ở đây."
Giữa hai người chỉ còn lại sự im lặng nhẹ nhàng, nhưng cũng chính trong sự im lặng ấy, tình cảm của họ dần chín muồi, nở hoa trong lòng mỗi người.
Lúc này, một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, phá vỡ không gian yên tĩnh. Lục Dao đứng lên, quay lại nhìn Tô Nhược Lan một lúc trước khi bước ra mở cửa.
Bên ngoài là một người hầu mang theo một phong thư, đưa cho Lục Dao với vẻ mặt nghiêm trọng.
Lục Dao mở phong thư ra, ánh mắt lướt nhanh qua những dòng chữ bên trong, rồi quay lại nhìn Tô Nhược Lan. "Chúng ta cần phải chuẩn bị. Những âm mưu đang ngày càng gần hơn, và mọi thứ không thể cứ như vậy nữa."
Tô Nhược Lan nhíu mày, cảm thấy trong lòng lại dâng lên một cảm giác bất an. "Vậy ta phải làm gì?"
"Chúng ta phải đối mặt với sự thật." Lục Dao nói, đôi mắt kiên định. "Ngươi đã sẵn sàng chưa?"
Tô Nhược Lan im lặng một chút, rồi gật đầu. "Ta đã sẵn sàng."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro