Chương 91 - 95: Đán tịch
Chương 91: Đán tịch
Nửa tháng sau, ta bị nhốt trên xe chở tù lên đường cùng đại quân Dục Quốc. Mưa tuyết nhỏ lất phất, gió bắc lạnh cuồn cuộn quất lên cơ thể. Ta chết lặng cuộn mình trong xe, hai tay ôm gối, nhìn thảm tuyết trắng kiêu ngạo bị vô số vó ngựa dẫm lên, bị bánh xe nghiền nát.
Trận chiến này rốt cục bắt đầu, không mất bao lâu là sẽ chấm dứt.
Liên Hi cưỡi con ngựa Thiên Lý mạnh mẽ màu nâu đỏ, sương mù bao phủ bóng dáng. Trận này hắn nắm chắc bao nhiêu phần thắng? Hồi tưởng trước khi đi, Liên Hi khích lệ ba quân trước Thiên Khuyết môn, tiếng nói vang dài phá tan trời tuyết làm lòng người phấn chấn, dõng dạc hô to: "Không diệt Kỳ Quốc thề không trở về".
Đó là tiếng lòng của trăm ngàn chiến sĩ, cũng là tiếng lòng của dân chúng thiên hạ, nay bọn họ chỉ mong thắng bại rõ ràng, dù đầu rơi máu chảy cũng đổi về bình yên cho bách tính.
Tình hình phía Kì Hữu ta không biết, tuy binh lực Kỳ Quốc nổi tiếng hùng mạnh, nhưng binh nhiều thì cần lương thảo nhiều, liệu bọn họ đã chuẩn bị sung túc chưa? Liệu có đủ đánh trận này không?
Trải qua mấy ngày bôn ba, chúng ta rốt cục tới biên phòng hội quân với Kì Vẫn. Nơi đây hoang vu bát ngát, mây trắng trải rộng trời cao, khung cảnh tiêu điều được rót thêm chút sức sống vì đại quân đã đến.
Một gã thị vệ mở cửa xe, mời kẻ bị khóa chặt hai tay hai chân là ta đi xuống. Gần tới đỉnh tường thành, ta bắt gặp Kì Vẫn trợn mắt đối diện một binh lính nhỏ con, mặt mũi thanh tú.
Lần đầu tiên thấy Kì Vẫn tức giận thế này, ta không khỏi tò mò, cao nhân có thể khiến vị vương gia luôn luôn dịu dàng tức giận cỡ đó?
Càng đến gần, âm thanh càng rõ.
"Nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, chơi với đám tục tằng ấy ít thôi, sao ngươi không chịu nghe? Đều một đám cao lớn thô kệch..." Kì Vẫn liên tục lải nhải, mà tên lính kia chỉ biết cúi thấp đầu, trông thật đáng thương.
Kì Vẫn thấy đối phương không nói lời nào, nhíu mày tiếp tục quát: "Ngươi nghe rõ ta nói gì không?!"
"Ta chơi với bọn họ, ngươi lo lắng hay sao?" Chất giọng rất mỏng, xen lẫn nức nở nghẹn ngào. Thấy Kì Vẫn trầm mặc không đáp, cậu ta liền khóc lớn hơn. Tiếng khóc này khiến ta khó hiểu, còn Kì Vẫn lại nhiên mềm thái độ, nhẹ giọng dỗ dành: "Đừng khóc."
Không nghĩ, cậu ta còn khóc ác hơn.
Kì Vẫn luống cuống, rống một câu, "Đừng khóc, ta bảo ngươi đừng khóc!"
Cậu lính lập tức im bặt, mở to đôi mắt ngập nước nhìn Kì Vẫn, mà Kì Vẫn lúc này đã trông thấy ta, đột nhiên xấu hổ, rất nhanh liền lấy lại phong thái nho nhã thường ngày, "Thần phi."
Ta đánh giá qua lại hai người, cuối cùng nhìn kĩ cậu lính, đột nhiên nhận ra một điều, hiểu rõ cười cười, "Nàng ấy còn nhỏ, đừng hung dữ quá."
Khi Kì Vẫn còn đang thất thần, ta đã theo thị vệ lướt qua bọn họ, cậu lính kia rõ ràng là tiểu cô nương, ta nghĩ Kì Vẫn đã biết từ lâu. Có thể thấy hắn yêu mến cô nương này, nếu không đã không để ý đến việc nàng hay tiếp xúc với tướng sĩ. Nhưng dường như, chính bản thân hắn còn chưa phát hiện ra tình cảm của mình.
Có đôi khi ta thật sự hâm mộ bọn họ, được yêu mến lẫn nhau không mang gánh nặng, tình cảm cứ lặng lẽ lan tràn. Nhớ rõ lúc trong Thiên Lao U Thảo từng hỏi, nếu Liên Hi chịu từ bỏ giang sơn vì ta, liệu ta có đồng ý dắt tay hắn ở ẩn núi rừng hay không?
Không phủ nhận, ta muốn sống những ngày bình thường, có một người ở bên làm bạn suốt quãng đời còn lại, càng là điều may mắn. Nhưng bỏ qua việc Liên Hi sẽ không từ bỏ giang sơn, ta còn là tẩu tử của hắn, phi tử của Kì Hữu... Quan trọng nhất, trái tim ta đã chôn vùi nơi sâu thẳm, không thể chấp nhận thêm bất cứ kẻ nào.
Trên đỉnh tường thành có một chỗ... Miễn cưỡng coi là gian phòng, được đắp ra từ đất badan. Liên Hi cúi đầu nhìn bản đồ tác chiến, ánh đuốc hắt lên khuôn mặt hắn lúc sáng lúc tối, không hiểu sao lại khiến ta hồi hộp, tinh thần bất an.
Thị vệ lấy một chiếc ghế dựa ọp ẹp cho ta, ta không hiểu ra sao bèn liếc sang Liên Hi. Thấy hắn cúi đầu, coi ta như không tồn tại, ta mới ngồi xuống. Chúng ta cách nhau không xa, hắn lại hoàn toàn coi ta là không khí. Mãi đến khi vài vị tướng lĩnh mặc áo giáp tiến vào, Liên Hi mới ngẩng đầu, bình tĩnh nói: "Tình hình Kỳ quân thế nào?"
Vài vị tướng lĩnh muốn mở miệng, nhưng đề phòng có ta ở đây, thái độ thận trọng xen lẫn khinh thường. Mà Liên Hi từ đầu tới cuối chỉ sắc bén nhìn chằm chằm bọn họ, "Câm điếc hay sao? Tình hình Kỳ quân hiện tại thế nào?"
"Hồi bẩm Hoàng Thượng, lần này hoàng đế Kỳ Quốc ngự giá thân chinh, hai vị đại tướng Tô Cảnh Hoành và Triển Mộ Thiên đi theo hộ giá, quan hệ của hai người này chẳng hề gay gắt như lời đồn, ngược lại..."
"Trẫm sai các ngươi gài người ly gián bọn họ, thế nhưng hiện tại bọn họ sóng vai tác chiến cùng Nạp Lan Kì Hữu! Ngay chút chuyện nhỏ ấy cũng làm không xong, các ngươi định chỉ huy đại quân xuất chinh giúp trẫm kiểu gì?!" Giọng Liên Hi hàm chứa tức giận.
Vài vị tướng sĩ run lên, "Hoàng Thượng tha tội, vốn đã ly gián thành công, nhưng... Nhưng... Không hiểu tại sao, bọn họ lại đột nhiên bỏ qua ân oán cũ."
"Đủ rồi, trẫm không muốn thảo luận việc này. Nay chúng ta cần nắm rõ binh lực, lương thảo, vị trí cụ thể phía quân địch, nghĩ biện pháp phá được bọn chúng." Liên Hi vẫy vẫy tay, các tướng sĩ bèn vây lên quan sát bản đồ, ngươi một lời ta một lời, thảo luận cách tiến công phòng thủ, lý lẽ rành mạch.
Liên Hi, hắn căn bản không sợ ta nghe được hết thảy, nay ta là một tù nhân, cho dù biết bí mật quân sự cũng đâu có khả năng làm gì?
Ta ngơ ngác ngồi trên ghế, không quan tâm trong phòng ồn ào, chỉ hướng mắt ra bầu trời tuyết trắng. Giờ phút này Kì Hữu đang cách ta bao xa? Ba dặm? Ba mươi dặm? Ba trăm dặm?
Liên Hi muốn dẫn ta đến xem, rốt cuộc Kì Hữu yêu ta hơn hay yêu giang hơn, có lẽ chính ta cũng mong đợi, muốn biết bản thân có vị trí gì trong lòng chàng. Lại sợ hãi đối mặt, nếu yêu ta hơn, ta sẽ thành đầu sỏ khiến Kỳ Quốc sụp đổ, nếu yêu giang sơn hơn, liệu tim ta có đau đớn hay không?
Mùa đông trời tối rất nhanh, vài tên thị vệ bưng chậu than tiến vào, rót chút nhiệt độ cho căn phòng lạnh lẽo, nhưng hoàn toàn không đủ với ta. Đã mấy lần ta suýt lịm đi, phải nhờ giọng nói tục tằng của các tướng sĩ mới thoáng kéo lại chút ý thức.
Cái rét làm ta chết lặng, rốt cuộc không chống đỡ được, mí mắt nặng nề khép. Trong mơ màng, có một hơi ấm lan khắp thân thể ta, tựa như chén nước lạnh ngày hè, cây diêm nhỏ mùa đông. Cố hết sức mở mắt, ta trông thấy một khuôn mặt lạnh lùng phóng đại, mà bản thân đã được chăn dày quấn kín.
Muốn mở miệng nói chuyện, bất đắc dĩ, không thể phát ra âm thanh.
Liên Hi bế ta lên, đưa tới chiếc giường duy nhất trong phòng. Nhìn hắn như khoan thai lại như vội vã, như buồn bực lại giống vui mừng, ta cảm thấy khó hiểu, tại sao vậy, tại sao hắn lại thương hại ta?
"Phức Nhã..." Giọng hắn rất trầm, gọi tên ta, khiến ta bối rối.
Đột nhiên để ý ngực áo giáp dính máu, ta liếm liếm môi, định lên tiếng nhắc nhở Liên Hi, lại nếm được vị tanh nồng trong miệng.
Ta mới giật mình hoàn hồn, thì ra là máu của ta.
"Ta sắp chết phải không?" Hơi thở mong manh, cổ họng nghèn nghẹn, thứ chất lỏng lạnh lẽo tràn ra từ khóe miệng.
"Ta sẽ không cho cô chết. Chỉ cần Dục Quốc còn tồn tại, cô phải sống cùng Dục Quốc!" Lời nói kiên định, hắn khẽ nhếch môi, sắc mặt có chút giận dữ. Ta yếu ớt cười cười, "Không ai chống được ý trời, nếu Diêm vương muốn mạng của ta, kẻ nào ngăn được?"
"Nếu Diêm vương dám lấy mạng của cô, ta sẽ đến điện Diêm Vương cướp cô trở lại." Hắn đột nhiên đứng dậy, phủ thêm chăn cho ta, sợ ta không chịu được lạnh.
Có đôi khi ta cảm thấy Liên Hi thật mâu thuẫn, nếu không muốn ta chết, vì sao lại nhốt ta trên xe chở tù suốt đường đến biên phòng, không cho lấy một tấm áo rét? Hắn giữ ta trong phòng, mặc các tướng sĩ nhìn ta bằng ánh mắt khinh bỉ, mục đích chẳng phải vì tra tấn ta hay sao? Hiện tại hắn thỏa nguyện, có lẽ chỉ chốc lát nữa thôi, ta sẽ chết trước mặt hắn, hắn lại nói không cho ta chết... Muốn tiếp tục tra tấn ta ư? Nếu là vậy, ta không cần cố níu hy vọng sống cuối cùng làm gì, ở trong lòng Kì Hữu, sao ta có thể quan trọng hơn giang sơn?
"Phức Nhã, cô đừng ngủ!" Liên Hi gầm lên giận dữ, ôm cơ thể yếu ớt của ta vào lòng, "Người đâu, mang một thùng nước ấm vào đây, nhanh lên!" Giọng hắn như sư tử rống giận, binh lính canh gác bên ngoài lập tức đáp: "Vâng, thưa Hoàng Thượng."
Chương 92: Thập niên
Binh lính vội vã xách nước ấm đổ đầy thùng tắm, hơi nước lượn lờ khắp gian phòng, Liên Hi còn dặn thị vệ tìm mấy vị thuốc, bởi vì trời đổ tuyết dày, hắn chỉ nói mấy vị thảo dược dễ tìm chung quanh, cuối cùng đổ chung vào thùng tắm.
Hắn ngồi cạnh giường, đặt hai tay lên gáy ta. Ý thức được hắn muốn cởi xiêm y của ta, ta cố gắng giữ chặt vạt áo, "Ngươi làm gì..."
"Cô nghĩ mình còn sức tự cởi?" Liên Hi dễ dàng gạt tay ta ra, mặc kệ ta phản đối liền bắt đầu tháo nút thắt.
Không tiếp tục giãy dụa, ta nhắm mắt không nhìn. Ta biết, muốn sống nhất định phải cởi xiêm y ngâm thuốc, quân đội không có nữ tử, đương nhiên sẽ là Liên Hi giúp ta. Trong đầu đột nhiên nghĩ đến cậu lính nhỏ bị Kì Vẫn mắng sáng nay, nàng là nữ tử không phải sao? Nhưng ta không thể nói, nếu không sẽ làm hại Kì Vẫn, làm hại nàng.
Khi chỉ còn chiếc yếm và quần lót che thân, Liên Hi bế ta dậy, đặt vào thùng tắm. Mùi thảo dược vấn vít chung quanh chải vuốt suy nghĩ rối bời, cơ thể lạnh cóng của ta cũng dần dần thả lỏng trong làn nước nóng.
"Còn biết thẹn thùng cơ đấy." Nghe tiếng cười khẽ vang lên bên tai, ta mới chậm rãi mở mắt. Thái độ của Liên Hi tuy trêu tức, nhưng cũng có vui mừng, "Thử xem tay cử động được chưa, được rồi thì cởi nốt nội y đi, ngâm thuốc tắm không nên mặc quần áo."
Không biết vì thảo dược hay vì Liên Hi, ta nóng bừng khuôn mặt, thụp người sâu hơn một chút mới dám cởi đồ.
Hắn im lặng nhìn ta chằm chằm, khiến ta bất đắc dĩ mở miệng phá tan bầu không khí xấu hổ, "Vì sao lại cứu ta, ngươi muốn tra tấn ta không phải sao?"
Liên Hi mỉm cười, giây lát sau mới nặng nề đáp, "Ta nghĩ, mình sẽ vui khi thấy cô chịu khổ."
Ở trong nước, ta giật giật hai tay, tiếng nước róc rách rất rõ ràng, ta hít sâu một hơi, thầm suy đoán thâm ý của hắn. Chưa kịp nghĩ xong, hắn đã thản nhiên ngừng cười, nét mặt lạnh lùng như cũ, "Đợi cô khỏe hơn, ta sẽ đưa cô đi gặp Nạp Lan Kì Hữu."
"Gặp chàng?" Giọng ta kích động, chớ không phải định tái diễn cảnh ám sát ở đèo Liên Vân năm ấy? Nếu Liên Hi lại bắn lén Kì Hữu, liệu ta có sẵn lòng đứng ra chắn hộ chàng nữa không?
Dường như nhìn thấu sầu lo của ta, hắn nhíu mày, "Năm đó đại ca đi gặp Nạp Lan Kì Hữu, có ta đứng sau trợ giúp bắn ba mũi tên độc, mà nay đến lượt ta, đã không còn ai đứng sau trợ giúp cho ta nữa." Hắn ngừng thật lâu, thì thầm giống như tự nhủ, "Dù có, cô cũng sẽ đỡ thay cho hắn mà thôi, nhưng lần này sẽ không có ai đỡ thay cho cô nữa."
"Đúng vậy, trên đời chỉ có tên ngốc Liên Thành mới làm việc đó." Ta mỉm cười nghẹn ngào, đôi mắt cay cay, "Liên Hi, là ngươi cho ta biết, thì ra huynh đệ trong hoàng tộc cũng có chân tình. Hơn mười năm, ta chứng kiến bao cảnh ruột thịt tương tàn, chỉ có ngươi và Liên Thành, tuy cùng cha khác mẹ, lại tình cảm thâm sâu. Nếu huynh đệ Kì Hữu tốt bằng một nửa các ngươi, có lẽ chuyện giết cha đoạt vị đã không xảy ra. Mà ta, từ mười năm trước đã chết dưới lưỡi đao của nhị hoàng thúc."
"Mười năm..." Hắn sâu xa lặp lại hai từ này.
"Một tấc tương tư trên hành lang,
Ngắm ánh trăng tàn, sao mê mang.
Dựa mây dựa gió nghe hoa khóc,
Mười năm yêu hận, thôi sang trang."
"Tức cảnh sinh tình quá nhỉ." Hắn nghe xong cười lớn một tiếng, rất nhanh lại tối sầm mặt, làm cho ta không kịp chuẩn bị, "Nhớ ta nói gì không, ta có thể trị chứng vô sinh giúp cô, trị mọi bệnh tật cô đang mắc dễ như trở bàn tay."
"Đương nhiên, mấy thứ ốm đau vặt vãnh có đáng là gì trong mắt Liên Hi trò giỏi hơn thầy. Nhưng điều kiện của ngươi là gì?"
"Cô rất hiểu ta." Hắn tiến lên mấy bước, chống hai tay lên thành thùng tắm, cúi người tới gần "Chăm sóc Sơ Tuyết cả đời, làm mẫu thân của con bé."
Ta có chút kinh ngạc, "Đơn giản vậy sao? Từ lâu ta đã coi Sơ Tuyết là con ruột, chỉ cần ta còn sống, ta sẽ dành toàn bộ tình yêu thương cho nó."
"Không, không đơn giản." Liên Hi đột nhiên bóp chặt cằm ta, bắt ta ngẩng đầu, đối diện ánh mắt tà ác của hắn, "Nếu lần này ta thua, chỉ cô mới bảo vệ được Sơ Tuyết."
"Nhưng ngươi từng nói, nếu Dục Quốc diệt vong, ta phải chôn cùng Dục Quốc."
"Ta đổi ý rồi. Nếu một ngày ta trở thành tù nhân, vận mệnh của Sơ Tuyết không cần nói cũng hiểu. Chỉ khi cô sống, Sơ Tuyết mới có cơ hội được sống." Hắn suy sụp, nhẹ buông tay, bi thương xoay lưng về phía ta.
Đây là lần đầu tiên hắn biểu lộ yếu đuối trước mặt ta, còn tính toán đến khả năng tệ nhất.
Người không phải cỏ cây, sao có thể vô tình thật sự.
Dường như hắn đã hiểu thấu chút nguyên tắc làm đế vương, chiến tranh không phải để cá chết lưới rách, mà là để thiên hạ yên ổn. Thống nhất thiên hạ đứng trên vạn người, hẳn phải có lòng bao dung, tha thứ.
Hiện tại Liên Hi tha thứ cho ta, vậy chung quy sẽ có một ngày, hắn tha thứ cho Kì Hữu. Dù sao Liên Thành chết, Liên Hi cũng có trách nhiệm rất lớn, nếu không vì hắn đứng sau bắn lén, chúng ta đâu thể rơi vào hoàn cảnh hôm nay?
Chương 93: Hám tuyết
Biên quan phương Bắc tuyết rơi quanh năm, trời đông giá rét.
Tuyết trắng bao phủ khắp mênh mang bờ cõi, nhưng không giấu được những thi thể nằm lại trên chiến trường. Hai tay ta lại bị khóa chặt, nhưng còng chân được miễn. So với vẻ thảm hại ban đầu, hôm nay Liên Hi cho ta thêm một chiếc áo lông, sợ ta bị lạnh mà xảy ra chuyện.
Ta và hắn ngồi chung một ngựa, đôi cánh tay rắn rỏi của hắn vòng chặt ta, áo choàng đen bay phần phật theo gió. Hơi thở lạnh lùng, sát khí nồng đậm cực kì hung hiểm.
Ta nghiêng tai lắng nghe, để ý xem trừ tiếng bước chân của toán binh lính đi sau ra, còn âm thanh nào khác hay không, ta rất sợ sự cố đèo Liên Vân xảy ra lần nữa. May mắn ta không nghe thấy, chỉ có tiếng gió bắc điên cuồng thét gào.
Đường đi trắc trở gập ghềnh, băng tuyết che khuất ánh dương.
Gió lớn như đao, quất lên gương mặt có chút đau đớn.
Xa xa phía cánh đồng hoang vu, ta rốt cục gặp lại nam tử kia, mũ giáp màu bạc, chiến bào khắc rồng, cưỡi bạch mã ngạo nghễ nhìn chúng ta. Một vị nữ tử với đôi mắt vô hồn ngồi chung ngựa cùng chàng, sợi tóc bị gió cuốn đan xen vào nhau.
Chàng gắt gao dõi ta, hai năm, khí phách đế vương của chàng vẫn uy nghiêm như vậy, dấu vết năm tháng hằn lên dung mạo nhiều nét tang thương. Năm nay chàng đã gần ba mươi, chúng ta đều đang già, mười năm trôi nhanh, giật mình quay đầu mới phát hiện, thời gian ở bên nhau chỉ ít ỏi vài năm, mà tình yêu lại liên tiếp trải qua biến cố.
Liên Hi đột nhiên kéo ta dính sát vào người hắn, gác cằm lên đỉnh đầu ta, hơi thở ấm áp phả xuống mặt khiến ta hơi ngứa. Ta muốn giãy, hắn lại ôm càng chặt.
Nhìn Kì Hữu lạnh buốt ánh mắt, ta liền hiểu mục đích của Liên Hi, hắn muốn chọc chàng tức giận.
Cảm thấy bất đắc dĩ, ta thấp giọng nhắc: "Liên Hi, làm như vậy trẻ con lắm."
"Chớ nói kích ta, hôm nay ta muốn cô nhìn xem, bản thân có địa vị thế nào trong lòng Nạp Lan Kì Hữu." Hắn ghé sát tai ta thì thầm, sau đó ngẩng đầu lên, "Nạp Lan Kì Hữu, muốn nữ nhân của ngươi không? Muốn thì một mình một ngựa mang Liên Tư sang đây trao đổi."
Ta giật mình, một mình một ngựa khác nào chịu chết? Ta tức giận quay đầu: "Ngươi định làm gì?!"
Hắn liếc xuống ta, "Đau lòng? Chẳng lẽ cô không muốn biết đáp án?" Âm điệu cực kì nguy hiểm.
"Ta không cần chứng minh bằng cách này." Còn chưa dứt lời, một lưỡi dao găm đã kề bên cổ họng, "Nạp Lan Kì Hữu, nói gì đi chứ, có dám lại đây không?!"
Tô Cảnh Hoành chỉ đại đao về phía Liên Hi, giận mắng, "Sao ngươi không một mình một ngựa mang Nhã phu nhân lại đây đổi muội muội?!"
Liên Hi cười ha hả, "Con tin có giá trị riêng của con tin, Liên Tư là kẻ phản bội ta, mà Phức Nhã là nữ tử dám hy sinh vì Kỳ Quốc, ai quan trọng hơn ai, hẳn các ngươi rất rõ ràng."
Tô Cảnh Hoành nghe xong cũng cười, một tay ấn dây cương, "Nếu chúng ta quyết đẩy Nhã phu nhân đi, đương nhiên đã tính đến chuyện phu nhân không trở về, ngươi đem một kẻ vô dụng ra để đàm phán với Hoàng Thượng, nực cười!"
"Nực cười hay không, Nạp Lan Kì Hữu nói mới tính." Sắc mặt Liên Hi lạnh lùng, quay sang phía Kì Hữu, "Quyết định thế nào, trả lời đi."
Từ đầu tới cuối, ánh mắt Kì Hữu chỉ quấn lấy ta, không liếc người khác đến một lần, ta hoài nghi chàng rốt cuộc có nghe Liên Hi nói hay không.
Đột nhiên, Kì Hữu buông lỏng dây cương, nhảy xuống, kéo Liên Tư đờ đẫn xuống ngựa cùng, "Được, ta qua."
"Hoàng Thượng!"
"Hoàng Thượng!"
Tô Cảnh Hoành cùng Triển Mộ Thiên đồng thời hô to, tiếng ngựa hí vang dài trên cánh đồng hoang vắng.
Ta không thể tin nhìn chằm chằm Kì Hữu túm Liên Tư đi về phía bên này, không vui sướng, chỉ có hoảng sợ, "Kì Hữu, đừng lại đây, hắn không giết thiếp đâu!"
"Câm miệng!" Liên Hi ấn mạnh cằm, không cho ta nói chuyện. Ta ra sức giãy dụa, lưỡi dao cắt qua da thịt, hắn giật mình, vội vàng nâng dao lên nửa tấc, cố định thân thể ta, không để ta tiếp tục giãy dụa.
Kì Hữu không dừng bước, Tô Cảnh Hoành xoay người nhảy xuống ngựa, dang tay ngăn cản đường đi, kích động hô: "Hoàng Thượng, ngài phải nghĩ cho con dân tướng sĩ nước Kỳ. Ngài gánh vác một quốc gia trên vai, chớ vì nữ nhân mà vứt bỏ giang sơn xã tắc!"
Áo lông cừu tung bay, chàng đứng lặng giữa trời tuyết, sâu thẳm nhìn ta, "Ta cũng từng cho rằng, một nữ nhân tuyệt đối không thể quan trọng hơn giang sơn, nhưng hiện tại mới biết, nữ nhân và giang sơn đều tương tự, khác là ở chỗ quan điểm của mỗi người." Giống như nói với chính mình, giống như nói với Tô Cảnh Hoành, lại giống như nói với ta, "Liên Hi là hoàng đế Dục Quốc, trẫm tin hắn sẽ không làm chuyện bắn lén, dù sao, quyết chiến là hắn đề nghị."
Nữ nhân và giang sơn đều tương tự, khác là ở chỗ quan điểm của mỗi người.
Ta ngừng giãy dụa, nước mắt cứ thế trào ra.
Mà Liên Tư cũng rưng rưng nước mắt, khuôn mặt đờ đẫn bất chợt nở nụ cười, cười đến vô cùng châm chọc.
Tô Cảnh Hoành giơ đại đao kề lên cổ, khuỵu hai gối, quỳ rạp, "Hoàng Thượng, nếu ngài đi qua, lão thần sẽ chết trước mặt ngài."
Giọng Kì Hữu bình tĩnh nhưng chứa đầy kiên định: "Ý trẫm đã quyết!"
Không chịu để ông uy hiếp, Kì Hữu lại bước về phía ta, Tô Cảnh Hoành không thể tin nổi, bàn tay run run, không cầm nổi đại đao, leng keng đánh rớt, "Trời muốn diệt Kỳ Quốc ta rồi..." Toàn bộ thân mình phủ phục trong băng tuyết, đau khóc thành tiếng.
Triển Mộ Thiên không ngăn cản Kì Hữu, chỉ xuống ngựa tới chỗ Tô Cảnh Hoành: "Tô tướng quân, Hoàng Thượng là người phàm, cũng có thứ muốn liều mạng bảo vệ. Đối với Nhã phu nhân, Hoàng Thượng không chỉ có tình yêu ghi tâm khắc cốt, mà còn có mười năm thua thiệt!"
Kì Hữu chậm rãi lại gần, Liên Hi buông lỏng cằm ta, thấp giọng nói : "Thật không ngờ, Kì Hữu lại có tình như vậy. Cô thấy đáp án chưa? Cô quan trọng hơn giang sơn, quan trọng hơn mạng của hắn. Có lẽ chính cô cũng không đoán được kết cục này. Hiện tại chỉ cần ta hạ lệnh một tiếng, Nạp Lan Kì Hữu sẽ trở thành tù binh, ta dùng một nữ nhân cũng có thể thống nhất thiên hạ. Không uổng một mạng người, không đổ một giọt máu."
Được giải thoát, ta lập tức khẩn cầu: "Xin ngươi... Tha cho chàng, xin ngươi..."
Liên Hi không thèm nhắc lại, cười nhìn Kì Hữu càng bước càng gần, đột nhiên thả cương, mang ta xoay người xuống ngựa: "Từng tò mò, không hiểu vì sao nữ nhân này ngu ngốc trả giá cho ngươi nhiều như vậy, ngươi có gì hấp dẫn được nàng? Tính ngươi vẫn là nam nhân! Nếu hôm nay ngươi không lựa chọn Phức Nhã, ta nhất định sẽ không để ngươi ra khỏi mảnh đất này." Dừng một chút, hắn chua xót cười, "Nếu hạ chiến thư, ta sẽ quyết đấu với ngươi trên chiến trường. Bây giờ Phức Nhã trả cho ngươi, không bao lâu nữa, ta sẽ đưa nàng về."
Kì Hữu đứng trước mặt chúng ta, rốt cục chuyển tầm mắt sang chỗ Liên Hi, con ngươi chứa đựng khâm phục và tán thưởng, liền ngay cả ta cũng không dám tin, Liên Hi lại rộng lượng thả chúng ta như vậy. Có lẽ, hắn đã thật sự coi nhẹ thù hận, dần dần có khí khách đế vương.
"Ta rất mong được so tài cùng ngươi." Kì Hữu mỉm cười, "Muội muội của ngươi trả cho ngươi, không tổn thương một sợi tóc."
Vẫn bị Kì Hữu khống chế, Liên Tư đột nhiên quay đầu nhìn chàng, nét mặt ta không thấy rõ, chỉ nghe cô ta chất vấn: "Chàng nợ Phức Nhã, nhưng chẳng lẽ chàng không nợ ta?!"
Kì Hữu không nói gì, hơi nhăn mặt, ta cảm thấy không ổn, dễ dàng thoát khỏi Liên Hi, xông lên xem, mà cảnh tượng hãi hùng khiến ta hoàn toàn ngây dại.
Liên Tư nắm chặt cán dao, mà lưỡi dao đã đâm ngập vào bụng Kì Hữu, máu nhỏ giọt thấm xuống thảm tuyết trắng. Liên Tư căm phẫn, cũng có không cam lòng, "Nạp Lan Kì Hữu, ta phản bội ca ca vì chàng, chàng không nghĩ mình nợ ta hay sao? Trong mắt chàng chỉ có nữ nhân này, chàng không làm ta thất vọng hay sao?"
Kì Hữu rốt cuộc không chống đỡ được, lảo đảo lui về sau vài bước, hai chân mềm nhũn như sắp ngã quỵ. Ta lập tức đỡ lấy, "Kì Hữu, Kì Hữu..."
Thị vệ Kỳ Quốc vừa thấy Kì Hữu xảy ra chuyện, vội vàng chạy tới, liên miệng kêu: "Mau cứu Hoàng Thượng, mau..." Ba chân bốn cẳng khiêng chàng lên, đề phòng nhìn chằm chằm huynh muội Liên Hi. Nhất là Tô Cảnh Hoành, nếu không phải giờ phút này tình trạng Kì Hữu đang nguy cấp, nhất định ông sẽ xông lên liều mạng.
Liên Tư bình tĩnh đến đáng sợ, Liên Hi tiến lên kéo cô ta, "Muội làm cái gì vậy?!"
"Muội hận hắn, muội hận hắn!" Liên Tư kích động hô, trừng mắt nhìn Liên Hi, "Cả huynh nữa, tại sao đưa muội đến Kỳ Quốc, còn hại chết con của muội! Huynh không có nhân tính, ngay cả con của muội muội ruột cũng nỡ giết!"
"Muội điên đủ chưa?" Liên Hi quăng Liên Tư lên ngựa, quay đầu nhìn ta một lát, "Nhớ kỹ lời hứa giữa chúng ta!"
Ta thăm thẳm ngóng nhìn Liên Hi, nói hai chữ "Cảm ơn" liền xoay người, đuổi theo Kỳ quân. Kì Hữu bị thương khiến tâm trí ta rối loạn, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất, xin chàng đừng sao hết, tuyệt đối đừng sao hết.
Chương 94: Tuyết phong
Đứng ngoài quân trướng nhìn thị vệ ra ra vào vào, ta rất muốn níu một người hỏi giờ phút này Kì Hữu ra sao, nhưng không ai để ý tới ta hết. Muốn vào xem, tức thì bị lính của Tô Cảnh Hoành ngăn cản. Ta rối rắm vân vê hai tay, đi qua đi lại, còng tay chưa tháo, lách cách rung động theo mỗi bước chân.
Mỗi khi thấy thị vệ bưng một chậu máu loãng đỏ tươi ra ngoài, trái tim ta lại run lên bần bật, loáng thoáng nghe bọn họ bàn luận.
"Nữ nhân kia xuống tay nặng quá, lưỡi dao vùi hết vào bụng Hoàng Thượng."
"Trông sắc mặt quân y, hình như tình huống không được khả quan."
"Nếu Hoàng Thượng xảy ra chuyện gì, chúng ta có phải đánh nữa không?"
"Nói bừa, Hoàng Thượng là thiên tử, có thiên thần phù hộ. Trận này đánh gần ba năm, nếu bây giờ không chiến mà bại, ta quyết không cam lòng."
Nghe bọn họ nói, ta càng sốt ruột nhìn cửa trướng che kín, trông mòn con mắt.
Mây trôi xa, đêm đổ xuống.
Khi quân y mỏi mệt trở ra cùng Tô Cảnh Hoành và Triển Mộ Thiên, ta lập tức lại gần định hỏi thăm tình hình. Nhưng chưa được hai bước, các binh lính chờ lâu bên ngoài cũng đồng loạt ùa lên, ngươi một câu ta một câu. Ta bị đẩy ra rìa ngoài cùng, không chen nổi một chữ.
"Yên lặng nào, Hoàng Thượng đã qua cơn nguy kịch." Giọng quân y chìm nghỉm giữa đám đông ồn ào, không ai thèm để ý, các tướng sĩ hô hào đòi gặp Hoàng Thượng, Tô Cảnh Hoành giận tím mặt, "Im miệng cho bản tướng quân!"
Bầu không khí đột nhiên im bặt, các tướng sĩ ngậm miệng, mở to đôi mắt chờ đợi nhìn ông. Ông hắng hắng yết hầu, trang trọng nói: "Nay quân y đã kiểm soát được vết thương của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng hiện tại cần im lặng và nghỉ ngơi. Các tướng sĩ hãy yên tâm trở về vị trí, Dục quân có thể đột kích bất cứ lúc nào, chúng ta cần sẵn sàng đón địch, không thể lộ nhược điểm cho bọn họ thừa cơ."
Triển Mộ Thiên cũng đứng dậy, giọng điệu vững vàng mạnh mẽ: "Hãy tin Hoàng Thượng, ngài nhất định sẽ qua được cửa này, việc bây giờ chúng ta cần làm là bảo vệ giang sơn trong thời gian Hoàng Thượng nằm tĩnh dưỡng!"
"Tuân lệnh." Mọi người bán tín bán nghi trả lời, cuối cùng tản hết, chỉ còn lại quân y, Tô Cảnh Hoành, Triển Mộ Thiên, sắc mặt nặng nề kì lạ.
Ta ngóng nhìn bọn họ, trong lòng có dự cảm không lành, chẳng lẽ Kì Hữu bị thương rất nặng? Ta bèn vọt lên, "Rốt cuộc Kì Hữu thế nào? Ta muốn vào thăm chàng."
"Không được!" Tô Cảnh Hoành lập tức ngăn cản, tàn nhẫn quở trách, "Nếu không có cô, Hoàng Thượng đã không bị thương!"
Bao lo âu vì lời này mà chuyển thành phẫn nộ, ta cười mỉa, "Tô tướng quân, nếu ông không van nài ta đến Dục Quốc, hôm nay các ông có đường đường chính chính giao phong với Liên Hi được không? Nếu không tại ông, chẳng lẽ hôm nay ta sẽ bị Liên Hi mang ra đổi lấy Liên Tư? Cô ta vốn là con tin có giá trị cao, cuối cùng lại chỉ đổi được ta về, thất vọng lắm phải không? Lẽ đời mà, ông muốn một thứ, nhất định phải mất một thứ, cái đó gọi là chuyển vần."
"Chuyện bản tướng quân làm không tới lượt cô cô soi mói, cô không có tư cách!" Tô Cảnh Hoành tức giận đỏ bừng mặt.
"Được rồi, đừng ầm ĩ nữa." Triển Mộ Thiên không chịu được bèn quát, "Hiện tại tính mạng Hoàng Thượng đang ngàn cân treo sợi tóc, vậy mà hai người vẫn còn tâm trạng khắc khẩu."
"Ngàn cân treo sợi tóc?" Ta lẩm bẩm lặp lại mấy từ quan trọng, ánh mắt chất vấn nhìn quân y, "Không phải ông nói đã qua cơn nguy kịch sao?"
"Đó là để ổn định lòng quân. Liên Tư xuống tay rất nặng, không nể tình chút nào, rõ ràng là muốn lấy mạng Hoàng Thượng, hiện tại ta đã cầm máu, tạm thời kiểm soát vết thương. Nhưng phương bắc hoang vu, dược liệu thưa thớt, muốn tìm đủ vị thuốc khó càng thêm khó. Nếu phái người không ngủ không nghỉ, phi ngựa liên tục về Kỳ Quốc lấy thuốc, đi tới đi lui ít nhất cũng mất mười ngày, mà e Hoàng Thượng không trụ nổi thời gian dài như vậy." Quân y đè thấp giọng, sợ lọt tin tức đến tai tướng sĩ sẽ xảy ra đại loạn.
Ta nhíu mày hỏi: "Không còn cách nào khác?"
Quân y ngập ngừng nhìn ta, lại nhìn sang Tô Cảnh Hoành cùng Triển Mộ Thiên.
"Muốn nói mau nói, lề mề cái gì!" Triển Mộ Thiên có chút kích động, không kiên nhẫn rống một câu.
Quân y nâng ngón trỏ, chỉ về bên phải, đó là một ngọn núi tuyết dày cả trăm trượng, "Tuyết lộ phải lấy lúc bình minh ở nơi cao nhất, sạch sẽ nhất, nếu ta đoán không lầm, địa điểm băng giá quang năm như vậy, nhất định sẽ sinh trưởng tuyết liên. Chỉ cần tìm được hai thứ này, tuyết liên làm thuốc, tuyết lộ làm chất xúc tác, mài thành hỗn hợp bột phấn, nửa uống, nửa thoa ngoài da, vết thương sẽ dịu đi, chống đỡ được mười ngày chờ đưa dược liệu đến."
"Được, để ta. Triển tướng, cậu giỏi mồm mép, ở lại trấn an lòng quân. Tô mỗ là kẻ võ biền, sẵn lòng lên núi tuyết tìm thuốc cho Hoàng Thượng, nếu không tìm thấy, quyết không trở về!" Tô Cảnh Hoành không hề do dự, xách đao định rời đi, ta lập tức chắn đường, "Ta cũng đi."
"Cô đi chỉ khiến ta thêm phiền." Ánh mắt Tô Cảnh Hoành tràn ngập khinh thường.
"Việc Hoàng Thượng chưa qua cơn nguy kịch không thể lộ, hiện tại chỉ ta mới giúp được ông, nhiều người nhiều sức. Ta không sợ núi tuyết, không sợ giá lạnh, ta tuyệt đối sẽ không kêu khổ. Nếu ta kêu một tiếng, ông cứ bỏ ta lại là được, ta chỉ muốn đi cùng, muốn làm điều gì đó cho Kì Hữu, không hơn." Giọng điệu gần như van nài, nay tính mạng Kì Hữu nguy ở sớm tối, ta muốn giúp điều gì đó, mà không phải ngồi im chờ đợi.
Tô Cảnh Hoành tròn mắt đánh giá ta hồi lâu, rốt cục hừ khẽ một tiếng, "Cô thích đi thì cứ đi, nếu cô không theo kịp, Tô mỗ nhất định không chờ dù chỉ một lát."
Được Tô Cảnh Hoành đồng ý, ta cũng không lập tức khởi hành, mà gói ghém thêm chút lương khô và hộp đánh lửa. Nhìn sắc trời dần tối, không có lửa làm sao nhìn thấy đường; Mà muốn lấy tuyết lộ lúc bình minh, hẳn phải ở trên núi qua đêm, không có lương khô làm sao có sức tiếp tục tìm kiếm.
Chuẩn bị xong xuôi, ta liền cõng bọc đồ lên đường, lúc gần đi Mộ Thiên dặn ta cần cẩn thận, theo sát Tô Cảnh Hoành, trăm ngàn đừng đi lạc. Cậu ta hiểu tính Tô Cảnh Hoành, nếu không theo kịp, quả thật ông ta sẽ bỏ mặc ta, bất chấp ta có phải Nhã phu nhân hay không.
Kì Hữu có một kẻ bề tôi như vậy, thật sự là may mắn của chàng. Tô Cảnh Hoành làm hết thảy đều vì triều đình, vì Kì Hữu, không sợ tội khi quân cũng muốn đẩy ta đi. Chỉ cần Kì Hữu có chút không đúng, ông ta sẽ kiên trì phản đối, hiện tại quan viên kiểu này đã không còn nhiều. Chỉ tiếc Tô Cảnh Hoành quá cổ hủ, gặp chuyện không biết ứng biến, đi theo lối mòn, khiến cho rất nhiều người bất mãn. Đây cũng là lý do ông ta mãi lủi thủi một mình trên triều, không có ai muốn xây dựng quan hệ.
Ánh trăng bạc như sương, tuyết trắng phủ kín đường.
Ta theo sát Tô Cảnh Hoành, tuy núi chẳng hề dốc đứng, nhưng đêm đen gió mạnh, chỉ có một ngọn đèn trên tay miễn cưỡng soi sáng khoảng nhỏ phía trước, quả thật khó đi. Ước chừng qua hai canh giờ, chúng ta mới tới giữa sườn núi.
Bàn chân dẫm lên lớp tuyết dày, tạo ra âm thanh xột xoạt, sức ta dần cạn, thở không ra hơi. Tô Cảnh Hoành từ đầu đến cuối không thèm để ý tới ta, đi liền một mạch. Thật sự rất mệt, nhưng lại không dám kêu, bởi vì ta đã hứa.
Thấy Tô Cảnh Hoành càng ngày càng xa, ta rất muốn đuổi theo, nhưng hai chân mỏi nhừ, bước không nổi nữa, lảo đảo một cái, rốt cuộc ngã xuống mặt tuyết lạnh lẽo. Ta nghĩ, thế là hết, Tô Cảnh Hoành khẳng định sẽ bỏ mặc ta. Ta không sợ chết, nhưng ta muốn thấy Kì Hữu bình yên vô sự mới có thể ra đi an lòng.
Nằm sấp trên tuyết, cái lạnh thấu xương làm thân thể ta chết lặng, cho đến khi một đôi tay kéo ta lên, "Không đi nổi, tội gì tự chuốc lấy khổ?"
Ta gần như kiệt sức, phải nhờ cánh tay Tô Cảnh Hoành mới miễn cưỡng ngồi được, "Không phải ông nói, sẽ không chờ ta hay sao?"
Tô Cảnh Hoành hừ nhẹ một tiếng, "Cô nghĩ lão phu thích lộn lại chắc? Nếu không vì lương khô và hộp đánh lửa ở trên người cô, lão phu cũng mặc kệ cô chết hay sống."
Ta ho nhẹ vài tiếng, buồn bã cười, "Vậy nhờ lương khô và hộp đánh lửa đã cứu ta một mạng."
"Rồi rồi, nghỉ ngơi chút đi, nửa canh giờ sau sẽ lên đường. Chúng ta phải tới đỉnh núi trước bình minh, lấy tuyết lộ tinh khiết nhất, như vậy Hoàng Thượng mới có hy vọng."
Ta hít sâu mấy hơi, Tô Cảnh Hoành cũng không nói nữa, vẫn lấy tay chống đỡ cho cơ thể sắp đổ của ta. Thật ra ông ta cũng không phải kẻ tục tằng không phân rõ phải trái, nếu không đã bỏ mặc ta đi tìm dược liệu. Còn lương thực, có lẽ ông ta chưa từng để ý.
Sau nửa canh giờ, ta đã khỏe lại đôi chút, ăn thêm ít lương thực bổ sung thể lực, tiếp tục theo chân Tô Cảnh Hoành. Khi sắp tới nơi, đường đi dốc đứng, ta kiệt sức lần nữa, suýt ngã xuống sườn núi, may có Tô Cảnh Hoành đúng lúc nắm chặt, ta mới thoát được một kiếp.
Bàn tay dày mà chai sạn của ông ta đột nhiên làm ta nhớ đến phụ hoàng, tay phụ hoàng cũng như vậy, lúc còn trẻ nhiều lần cầm quân xuất chinh, vô số lần chiến đấu hăng hái nơi sa trường mới ổn định được Hạ Quốc. Nghĩ tới đây, cảm giác chua xót nảy lên đáy lòng.
Tuyết trắng mờ mịt, gió thổi thét gào, góc áo bay lên.
Thời khắc trời vừa tảng sáng, ta nằm phủ phục, lấy tay gạt phần sương sớm đọng trên mặt tuyết vào chai, chốc lát liền đầy, sau đó cẩn thận cất vào vạt áo.
"Tìm chung quanh xem có tuyết liên không, nghe quân y nói nó hay mọc gần vách núi." Tô Cảnh Hoành nhìn ta cất chai xong, liền bắt đầu tìm kiếm.
Ta mò mẫm dò bước, cúi đầu nhìn xuống vực, ngọn núi này quả thật khá cao, nếu ngã xuống chắc chắn sẽ tan xương nát thịt.
"Nhã phu nhân, cẩn thận một chút." Tô Cảnh Hoành đột nhiên quay đầu, chất giọng khô khan xen lẫn đôi phần lo lắng.
"Được." Ta cười cười, không ngờ người luôn mang thành kiến với ta lại có lúc quan tâm ta như vậy. Không phải ông ta luôn mong ta chết hay sao, như vậy Kì Hữu mới có thể an tâm làm hoàng đế tốt.
Đột nhiên, ta trông thấy một đóa hoa rực rỡ sắc màu, kiêu ngạo sinh trưởng giữa gió tuyết nơi vách núi. Không phải tuyết liên thì là gì được nữa!
Không giấu được hưng phấn, ta lập tức ngồi xổm, vươn tay định ngắt, "Tô tướng quân, ta tìm được tuyết liên rồi!" Quay đầu gọi Tô Cảnh Hoành, sau đó liền rướn người hái, nhưng khoảng cách vẫn còn một đoạn dài.
Tô Cảnh Hoành hưng phấn chạy tới, đứng gần chỗ ta ảo não ngó nghiêng, nhíu chặt mày, "Xa quá, Nhã phu nhân tránh ra, để ta dùng vỏ đao đào mấy cái hố đặt chân."
Ta đứng dậy, ông ta liền bắt tay làm việc ngay phía trên vách đá hiểm trở. Nhìn Tô Cảnh Hoành ra sức đào, ta lo lắng bèn bám lấy cánh tay ông ta, đề phòng ông ta bất cẩn trượt chân. Tô Cảnh Hoành hơi cứng người, nhưng rất nhanh liền lấy lại bình tĩnh.
Lát sau, rốt cục đào xong một loạt hố có thể tới gần tuyết liên hơn.
"Được rồi." Dứt lời, Tô Cảnh Hoành cắm đại đao xuống nền tuyết.
"Để ta đi." Nhanh nhẹn ngăn cản ông, giọng điệu kiên định không chấp nhận từ chối, thấy ông kinh ngạc, ta liền lạnh mặt, "Ông là đại tướng quân Kỳ Quốc, hiệu lệnh ngàn vạn tướng sĩ chiến đấu với Dục Quốc, không thể gặp chuyện không may. Mà Phức Nhã ta là hồng nhan họa thủy, sống trên đời chỉ gây phiền toái cho hoàng triều, nếu ta có bề nào, trên đời sẽ bớt một mầm họa." Dừng một chút, lại nói, "Huống chi chỗ này trơn như vậy, lỡ ông sảy chân, chắc chắn ta sẽ không kéo được, nhưng nếu ta trượt, ông sẽ giữ nổi ta."
"Được." Ông ta không đắn đo liền đồng ý. Quả là người thông minh, biết cân nhắc nặng nhẹ, không hổ là đại tướng quân lăn lộn sa trường.
Trước khi bước xuống, có ánh sáng kì lạ lóe qua đôi mắt Tô Cảnh Hoành, đó là thứ cảm xúc ta chưa bao giờ gặp.
Chương 95: Tích ái
Lúc mang dược liệu xuống núi, mưa tuyết lớn lại bắt đầu rơi. Tô Cảnh Hoành im lặng đưa tuyết liên và tuyết lộ cho quân y làm thuốc, sau đó cùng ta đứng chờ ngoài cửa trướng.
Triển Mộ Thiên nghe tin chúng ta trở lại, lập tức cáo việc quân, chạy tới cúi đầu hỏi ta: "Ông ta có làm gì tỷ không?"
Ta cười nhẹ lắc đầu, "Không."
"Thấy tỷ tỷ an toàn trở về, đệ yên tâm rồi." Cậu ta thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận gạt bông tuyết trên tóc cho ta.
Ta đứng tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt chăm chú nhìn mành cửa trước mặt, trong đầu hiện lên hình ảnh trên vách núi. Khi hái xong tuyết liên, ta thấy rõ sát ý trong mắt Tô Cảnh Hoành.
Thật ra từ trước lúc lên núi ta đã biết, Tô Cảnh Hoành sẽ xuống tay với ta, nhưng ta không hối hận, ngược lại còn tươi cười đưa tuyết liên cho ông ta, "Nhất định phải cứu sống Kì Hữu."
Tô Cảnh Hoành run run cầm lấy, nắm chặt tay ta có chút đau. Tiếp theo, cổ tay buông lỏng, ta nghĩ mình sẽ ngã xuống vực, vậy nhưng nó lại bị tóm lần nữa.
Tô Cảnh Hoành kéo ta lên, không nhìn một lần liền xoay người bỏ đi.
Nhìn bóng dáng mâu thuẫn của ông ta, ta không khỏi giật mình. Mới vừa rồi sát ý rõ ràng như vậy, căn bản muốn đẩy ta vào chỗ chết, thậm chí đã buông tay, nhưng cuối cùng lại quyết định nắm chặt.
Vô số bông tuyết đậu trên gò má làm ta hoàn hồn, nghiêng đầu nhìn Tô Cảnh Hoành đứng cạnh, gương mặt rắn rỏi, bọ râu quai nón, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm quân trướng. Ta giật giật miệng, không nói thành lời.
Cả ba chúng ta đều trầm mặc, trong thiên địa chỉ còn lại tiếng gió thét gào, tiếng tuyết tuôn rơi.
Mãi đến khi quân y đi ra, chúng ta mới không hẹn mà cùng vọt lên. Nhưng ta đi tới một nửa liền dừng lại, ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn Triển Mộ Thiên và Tô Cảnh Hoành lo lắng hỏi tình trạng Kì Hữu.
Quân y rốt cục thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Hoàng Thượng qua cơn nguy kịch, hiện tại tỉnh rồi..."
Lời chưa dứt, hai người đã vọt vào trướng, trái tim lo lắng của ta cũng dần dần thả lỏng.
"Nhã phu nhân không vào ư?" Quân y khó hiểu nhìn ta.
"Không... Chàng không sao, ta yên tâm được rồi." Chua xót cười, ta chậm rãi lùi về sau một bước.
Triển Mộ Thiên và Tô Cảnh Hoành lại đột nhiên vén rèm đi ra, "Tỷ tỷ, Hoàng Thượng muốn gặp tỷ."
"Gặp ta?" Nháy mắt, tâm trí ta rối bời, không biết nên đối mặt với chàng thế nào, nói với chàng điều gì đây? Ta muốn bỏ chạy, nhưng đáy lòng lại khát vọng gặp Kì Hữu, muốn xác định là chàng đã ổn.
Vén mành bước vào, vành mắt ta cay cay, nhìn Kì Hữu yếu ớt nằm trên giường, nửa thân trên không mặc áo, chỉ có băng gạc quấn quanh thắt lưng nhiều vòng, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt sâu thẳm ngóng nhìn ta.
Tuy trong trướng có đặt nhiều chậu than, nóng hừng hực, ta vẫn lo lắng chàng bị lạnh, bèn ngồi xổm xuống bỏ thêm mấy cục than.
"Phức Nhã..." Chàng khàn khàn gọi, hơi thở mong manh, tựa như đã dùng hết sức lực, đột nhiên thét lớn một tiếng. Ta lập tức chạy đến cạnh giường lo lắng hỏi, "Làm sao vậy, vết thương đau phải không?"
Chàng không nói lời nào, ánh mắt hàm chứa dịu dàng, cầm lấy hai tay ta, kéo ta ngồi xuống.
Thấy chàng định ngồi dậy, ta lập tức ngăn cản, "Đừng nhúc nhích, cẩn thận động tới vết thương."
Chàng ngoan ngoãn nghe lời, khóe môi khẽ cong lên, "Mới vừa rồi Tô Cảnh Hoành tiến vào, nói với ta... Nhã phu nhân là nữ nhân tốt. Lần đầu tiên Tô Cảnh Hoành khen nữ nhân trước mặt ta, thế nhưng lại là nữ nhân ông ta căm ghét hơn nửa đời người."
Nghe xong, phản ứng đầu tiên của ta là giật mình, tiếp theo lại buồn cười, "Hơn nửa đời người? Khi đó thiếp còn chưa sinh ra đâu, sao đã bị ông ta ghét?"
Chàng bất đắc dĩ mà cưng chiều, nắm một lọn tóc của ta, thâm tình ngóng nhìn hồi lâu, "Về sau... Đừng cắt tóc nữa, ta cam đoan sẽ không để nàng phải chịu thêm thương tổn, không bao giờ."
Đôi mắt vốn tràn đầy ý cười chợt ê ẩm, rốt cục không nhịn được, ta cúi người tựa lên ngực chàng, nước mắt rớt xuống da thịt trần trụi, "Chàng khờ lắm, vì sao phải đích thân đưa Liên Tư sang, chàng thật sự không cần giang sơn nữa ư? Chàng bỏ được ư?"
"Ta luyến tiếc." Chàng kiên định trả lời, tiếp sau lại nói, "Thấy Liên Hi kề dao lên cổ nàng, ta rất muốn cược, nhưng chung quy không dám... Bởi tiền đặt là mạng của nàng, nếu thua, ta không trả nổi." Chàng vỗ nhẹ lưng ta, lời ít mà ý nhiều.
Chàng nâng đầu ta lên, mềm nhẹ giúp ta lau nước mắt, khuôn mặt rắn rỏi bỗng trở nên mềm mại vì mỉm cười, khiến ta không khỏi ngẩn ngơ.
Nhân lúc ta còn đang sợ sệt, đôi môi nhợt nhạt của chàng đã ấn lên, đầu lưỡi đụng vào khiến ta có chút bối rối, khẽ dịch ra sau. Chàng ôm lấy cổ ta, không cho ta trốn tránh, quấn quít dây dưa làm ta không thể kháng cự, tựa như uống một ly rượu thơm, càng uống càng say.
Chàng đặt bàn tay dày rộng lên ngực ta, cách quần áo vỗ về xoa nắn, ta lập tức ngăn lại, "Kì Hữu, chàng... Chàng bị thương!" Ta đứt quãng rên rỉ.
"Thật sự... Rất nhớ nàng." Chàng né qua tay ta, nụ hôn chậm rãi dời xuống gáy, khi mềm nhẹ như nước chảy, lúc mạnh mẽ tựa mưa rào. Hơi thở đan xen, không gian ngập tràn ái muội, chỉ nghe thấy tiếng tim đập loạn nhịp của nhau.
Cơ thể nóng rực của chàng làm tay ta muốn bỏng, nhút nhát định rụt về, nhưng lý trí mê loạn lại khiến ta vòng tay ôm cổ Kì Hữu. Chàng xoay người, đổi vị trí với ta, đặt ta dưới thân thể.
Lần này, ta lập tức tỉnh táo, sợ hãi kêu: "Kì Hữu, chàng chán sống hay sao?! Chàng mới vừa khỏe lại..." Ta khẽ đẩy chàng, sợ vô tình động đến vết thương, "Đừng nhúc nhích, nằm yên đi."
Lúc này chàng giống như đứa nhỏ, ôm thắt lưng của ta, không chịu buông. Ta không thể không cứng rắn, "Kì Hữu, chàng còn vậy nữa, thiếp sẽ giận."
Ta nhẹ nhàng đỡ chàng nằm thẳng, nhìn băng gạc thấm đỏ, cơn tức nhất thời bùng lên, "Lại rỉ máu!" Đứng dậy định đi gọi quân y băng bó cho chàng lần nữa.
Kì Hữu tóm chặt tay ta, "Phức Nhã, chớ đi." Đôi mắt đen láy, "Ở lại với ta, cho ta ôm nàng một lát, đừng để người ngoài quấy rầy."
"Nhưng vết thương..."
"Vết thương nhỏ thôi, ta chịu được." Chàng ôm ta vào lòng, mệt mỏi nhắm mắt nghỉ ngơi, tiếng hít thở đều đều khiến ta nghĩ rằng chàng đã ngủ.
Chắm chú nhìn chàng, đầu ngón tay mơn trớn gò má, chỉ sợ chàng bỗng nhiên biến mất.
Chàng hơi cứng người, lập tức liền thả lỏng, bàn tay đặt trên eo ta siết chặt hơn, hít sâu mấy hơi, mỉm cười nói, "Phức Nhã... Ta yêu nàng."
Ngẩn ra, ta hoài nghi vừa rồi là ảo giác, hỏi lại: "Chàng nói gì?"
"Ta nói, ta yêu nàng." Chàng vẫn nhắm mắt.
Đã lâu không được nghe chàng nói ba từ "Ta yêu nàng", dường như... Chỉ có duy nhất một lần vào đêm đại hôn.
Ta nghiêm túc hỏi lại, "Chàng nói gì? Thiếp không nghe rõ."
"Nạp Lan Kì Hữu nói, rất yêu nàng, cả đời không muốn tách khỏi nàng!" Chàng kiên nhẫn trả lời, rúc đầu trước ngực ta, đôi môi mỏng cong lên, thật sự... Rất giống một đứa trẻ.
Ta thích chàng như vậy, bởi đó mới là chàng chân thực nhất.
Đợi khi bừng tỉnh, bên cạnh đã không có bóng người, ta rét lạnh từ đầu đến chân, Kì Hữu đâu? Kì Hữu đâu?
Nhìn quanh quân trướng, liền thấy Triển Mộ Thiên vén mành nâng Kì Hữu vào, ta hoảng sợ, lập tức xoay người xuống giường, vừa đỡ chàng, vừa nhắc: "Hoàng Thượng chưa khỏi hẳn, sao có thể tùy tiện ra ngoài? Đệ xem, lại rỉ máu nữa rồi."
"Thần cũng khuyên Hoàng Thượng chớ ra ngoài, nhưng Hoàng Thượng quyết ý, thần không lay chuyển nổi."
Kì Hữu thản nhiên cười cười, "Vết thương của trẫm làm tướng sĩ lo lắng, nếu trẫm không đi ra cho bọn họ an tâm, trận này quân ta đã thua phân nửa."
"Vậy cũng không thể đem mạng mình ra giỡn, dược liệu còn mấy ngày mới đến. Nếu chàng xảy ra cơ sự gì, thiếp đây lại phải lên núi hái tuyết liên lần nữa đó!" Giọng điệu thoáng kích động, nhưng nâng chàng vẫn thật cẩn thận.
Ta cùng Triển Mộ Thiên dìu chàng tới ghế phủ da sói tuyết, chàng ngả người tựa lưng, cười nhìn ta, "Trẫm không sao."
Bất đắc dĩ thở dài một tiếng, ta để ý chậu sưởi không cháy vượng như lúc đầu, liền ngồi xuống nhặt than bỏ vào trong.
Bầu không khí nhất thời im lặng, Triển Mộ Thiên nhận ra điều gì, khom người cúi đầu, "Thần xin cáo lui trước."
Tiếng mành vén lên rồi lại buông, tiếng lửa cháy lách tách lách tách. Ta đứng dậy đi tới cạnh Kì Hữu, có chút sầu lo hỏi: "Kì Hữu, trận này trận có nắm chắc phần thắng không?"
"Không." Chàng trả lời rất nhanh, nhưng cũng rất nặng nề.
"Thiếu tự tin vậy sao? Binh lực bên ta mạnh hơn Liên Hi nhiều." Ta thật sự kinh ngạc.
Kì Hữu kéo lấy tay ta, "Là ta mệt mỏi."
Mệt! Quen biết Kì Hữu mười năm, chưa từng nghe chàng nói mệt.
Bàn tay thon dài của chàng vuốt ve từng ngón tay của ta, nụ cười nhẹ nhàng xen lẫn chút mong đợi, "Phức Nhã, chúng ta cũng ích kỷ một lần được không? Bỏ lại năm mươi vạn đại quân, đi xa thật xa, sống cuộc sống êm đềm, không có chiến tranh, không có đổ máu, không có lợi dụng..."
Ta lại kinh ngạc lần nữa, chỉ có thể sững sờ nhìn chàng. Kì Hữu thật sự thay đổi, chàng chán ngán cung đình, chán ngán ngôi vị hoàng đế, chàng không còn mạnh mẽ lạnh lùng như trước kia. Hôm nay chàng nhắc đến hai từ, mệt mỏi, đi xa.
Ở trước mặt ta, vẫn là Kì Hữu dám giết phụ hoàng cướp ngôi đó sao?
"Phức Nhã, trả lời ta." Kì Hữu nắm tay ta mạnh hơn vài phần, thế này mới khiến ta hoàn hồn, ánh mắt bồi hồi chung quanh không dám nhìn thẳng, "Kì Hữu, chàng đừng giỡn."
Âm chưa tan hết, chàng liền khẳng định: "Ta nói thật."
Ta buồn bã cười, giờ phút này hy vọng cỡ nào, bản thân có thể ích kỷ một lần như chàng nói. Nhưng ta không thể, Kì Hữu cũng không thể, "Nếu chàng muốn bỏ mặc Kỳ Quốc, thiếp sẽ ích kỷ một lần cùng chàng, nhưng rời khỏi rồi thì sao? Chàng có vui vẻ thật không? Đôi vai chàng gánh vác trách nhiệm với trăm ngàn dân chúng, thống nhất thiên hạ là ước nguyện suốt đời của chàng, bây giờ chưa đánh đã bại, lâm trận lùi bước, chắp tay dâng giang sơn cho người ta, chàng có cam tâm không? Có lẽ hiện tại chàng cảm thấy đáng giá, nhưng mười năm sau, hai mươi năm sau thì sao? Vứt bỏ ước nguyện cả đời, chung quy sẽ có ngày hối tiếc. Cho dù chúng ta được sống những ngày bình thường, cũng sẽ không vui vẻ."
Thấy ánh mắt Kì Hữu đau khổ, do dự, mâu thuẫn, lòng ta không khỏi chua xót: "Cho dù trận này thua hay thắng, thiếp cũng nhất định ở bên cạnh chàng."
"Phức Nhã..." Chàng cảm động gọi một tiếng, ôm ta vào lòng, rốt cuộc không thốt nên lời.
"Chiến tranh thành bại không quan trọng, quan trọng là chúng ta đều từng cố gắng vì ước nguyện của mình, từng kiên trì, từng trả giá. Như vậy, dù chết trận sa trường, cũng vẫn có thể ngẩng cao đầu. Kì Hữu của thiếp không thuộc về bình thường, bễ nghễ thiên hạ mới là vị trí cuối cùng chàng nên đứng."
"Vậy nàng thì sao, ước nguyện của nàng thì tính sao?"
Nếu Kì Hữu dám từ bỏ giang sơn vì ta, sao Phức Nhã lại không thể vì chàng mà buông trôi ước nguyện? Mỉm cười, ta cũng ôm lấy chàng, "Mấy ngày trước, ước nguyện của thiếp là sống ẩn dật, mà nay, thiếp chỉ mong được sống có cặp, chết thành đôi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro