#3
Tôi đứng dậy, phủi tuyết bám trên áo, rồi quay sang nhìn nhỏ. Nhỏ đứng đấy, gương mặt mỉm cười, nhưng đôi môi bắt đầu tái đi vì lạnh. Nhỏ vẫn muốn tiếp tục luyện tập, nhưng tôi không thể để nhỏ lạnh thêm nữa. Tôi bước lại gần, vỗ nhẹ vào vai nhỏ.
- Về thôi, Momo. Tụi mình còn ở lại qua đêm mà, sáng mai tập tiếp.
Nhỏ nhìn tôi, đôi mắt sáng lấp lánh dưới ánh trăng. Nhỏ gật đầu đồng ý, rồi chúng tôi cùng đi về phía căn nhà kho cũ.
Khi chúng tôi đến gần căn nhà kho cũ, bầu không khí trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng bước chân trên tuyết. Cánh cửa gỗ nặng nề, đã cũ kỹ và rêu phong, đứng im lìm chờ đón chúng tôi. Tôi kéo cánh cửa ra, tuy hơi khó khăn, nhưng cuối cùng cũng mở được, tạo ra một âm thanh ken két.
Bên trong căn nhà kho, không khí lạnh lẽo ập vào mặt. Chúng tôi để dụng cụ trượt tuyết ở một góc, rồi chuẩn bị rời đi. Nhưng khi tôi quay lại để mở cánh cửa lần nữa, nó lại kẹt cứng.
- Hình như... kẹt rồi... - Tôi cảm thấy chút lo lắng thể hiện trong giọng nói của mình, nhìn về phía nhỏ.
- Kẹt rồi sao? - Nhỏ hỏi, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng.
Nhỏ bước tới, thử kéo cánh cửa một lần nữa, nhưng kết quả vẫn như vậy. Thái độ bình tĩnh của nhỏ khiến tôi hơi ngạc nhiên.
- Ừ, họ nên thay cánh cửa mới, chiếc này cũ quá rồi. - nhỏ nói, không để lộ bất cứ dấu hiệu của sự lo lắng nào.
-Sao mày không lo lắng gì hết vậy? - Tôi hỏi khi nhìn thấy vẻ bình thản của nhỏ.
-Sáng mai sẽ có người đến thôi.
Nhỏ chỉ khẽ cười, không hề bận tâm về tình huống này. Nhỏ lại quay người ngồi xuống một góc của căn nhà, co người ôm đầu gối, ánh mắt của nhỏ vẫn vô tư như vậy.
Tôi ngồi cạnh nhỏ, cả hai chúng tôi đều ngắm nhìn không gian xung quanh. Tuyết bên ngoài đã dày lên, những bông tuyết trắng xóa như những lớp chăn mềm mại phủ lên mọi thứ. Căn nhà có vẻ như đang giam chúng tôi lại, nhưng không khí lại thật ấm áp khi có nhỏ bên cạnh.
Cơ thể của nhỏ mong manh run nhẹ vì từng đợt gió buốt thổi lướt qua làn da mịn màng. Nhìn nhỏ như vậy, tôi chỉ muốn ôm chặt lấy nhỏ. Tôi cởi áo khoác của mình, choàng lên vai nhỏ. Cảm giác ấm áp từ lớp vải dày dạn lấp đầy không gian giữa chúng tôi. Nhỏ nhẹ nhàng dựa vào tôi, tìm kiếm hơi ấm giữa cái lạnh lẽo của buổi tối. Tôi không thể không cảm nhận được sự gần gũi này, sự gắn bó mà tôi chưa bao giờ nghĩ tới.
Tôi vòng tay quanh eo của nhỏ, một sự thoải mái lạ lùng lan tỏa trong tim tôi. Nhỏ co người lại, tựa vào tôi hơn, khoảng cách giữa chúng tôi dường như biến mất. Cảm giác ấm áp giữa cái lạnh bên ngoài, tôi biết mình muốn bảo vệ nhỏ hơn cả bản thân mình.
Tôi nhìn xuống nhỏ, cơ thể khẽ run rẩy. Tôi muốn bảo vệ nhỏ, muốn chắc chắn rằng nhỏ không phải lo lắng về điều gì. Nhưng trong lúc ấy, tôi lại cảm thấy một nỗi lo khác dâng lên trong lòng: nhỏ có biết những gì tôi đang cảm thấy không? Có phải những giây phút này đang làm trái tim tôi rung động quá mạnh mẽ hay không?
Đột nhiên, một bàn tay ấm áp vuốt ve nhẹ cơ bụng của tôi dưới lớp áo, khiến tôi sững sờ. Tôi nuốt khan, một chút nhột nhột xuất hiện nơi cổ họng. Nhỏ vừa dựa vào vai tôi vừa thì thầm.
- Hiro, cậu ấm quá.
Tôi nhắm mắt lại, cảm nhận những luồng cảm xúc trong lòng. Hơi ấm từ cơ thể nhỏ khiến tôi có chút điên cuồng. Bây giờ, mọi thứ không chỉ là trượt tuyết hay những bài kiểm tra nữa, mà đã trở thành điều gì đó lớn lao hơn, sâu sắc hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro