Chương 1.1: Thanh Vân Sơn Mạch: Linh Căn Phế, Hạt Châu Sinh

Thanh Vân Sơn Mạch không phải là nơi đặt chân của các cường giả Viễn Cổ, mà chỉ là một góc nhỏ bé, tĩnh lặng trong Vạn Cổ Giới rộng lớn. Tại đây, Linh Khí đã trở nên loãng nhạt đến mức ngay cả Trúc Cơ kỳ cũng là một truyền thuyết.
Lạc Thần Vũ, mười sáu tuổi, mang một chiếc áo vải thô đã sờn, đứng trên đỉnh một ngọn núi nhỏ, hít sâu vào luồng không khí lạnh lẽo mang theo hơi ẩm của sương sớm.
Hắn nhìn về phía chân trời, nơi Vạn Cổ Giới dường như bị một bức màn xám xịt che phủ.
Anh ta lẩm bẩm:
"Lại một năm nữa trôi qua, ta vẫn là Phàm Nhân."
Hắn có Linh Căn, nhưng nó là loại Hàn Băng Thần Mạch cực kỳ hiếm thấy – một trong những loại Linh Căn mạnh mẽ nhất trong các Kỷ Nguyên Cũ theo như lời một số vị Lão Tổ truyền lại.
Nhưng trong Kỷ Nguyên Hỗn Độn này, Thần Mạch của hắn lại bị một Lực Lượng Ăn Mòn vô danh phong ấn, khiến hắn không thể hấp thu Linh Khí. Hắn bị gọi là Phế Thể, bị các đồng môn cùng tuổi cười nhạo.
Một tên đệ tử áo xanh, tên là Hồ Sơn, đi tới, giọng điệu mỉa mai, cao ngạo:
"Ồ, Phế Thể Lạc Thần Vũ đây rồi. Ngươi không lo xuống núi hái thuốc đi sao? Đừng cố gắng tu luyện nữa. Linh Khí trong cơ thể ngươi đã sớm bị Vận Mệnh rút cạn rồi."
Lạc Thần Vũ bình tĩnh đáp lại:
"Hồ Sơn, ta làm gì không liên quan đến ngươi. Hãy giữ lại chút sức lực để đối phó với khảo hạch cuối năm đi."
Hồ Sơn cười lớn, lộ ra vẻ khinh miệt:
"Khảo hạch? Với ta, đệ tử đã đạt đến Luyện Khí tầng Bốn, nó chỉ là một trò đùa. Còn ngươi, Phế Thể, e rằng ngay cả việc luyện thành một đạo Linh Lực Căn Bản cũng là điều không tưởng."
Nói xong, Hồ Sơn hất cằm, quay lưng bỏ đi. Dù lời nói của hắn cay nghiệt, nhưng lại là sự thật. Lạc Thần Vũ cảm thấy bất lực, tựa như bị cả Chư Thiên Vạn Giới ruồng bỏ.
Anh ta tự nhủ:
"Linh Căn bị phong ấn, Đan Điền trống rỗng. Chẳng lẽ ta mãi mãi không thể thoát khỏi số phận Phàm Nhân này sao?"
Bỗng nhiên, mặt đất rung chuyển dữ dội. Bầu trời xám xịt phía chân trời bỗng nhiên nứt ra một khe hở khổng lồ. Không phải là sấm sét, mà là một sự rách nát của không gian.
Từ bên trong khe nứt, một luồng Khí Tức Hỗn Độn khủng khiếp tuôn trào, mang theo hơi thở của Kỷ Nguyên Diệt Vong. Nó áp chế tất cả, khiến Hồ Sơn đang đi cũng phải ngã quỵ.
Hồ Sơn sợ hãi, hét lớn:
"Cái gì vậy? Chẳng lẽ là Thiên Tai Viễn Cổ đã được ghi lại trong sách cổ?"
Lạc Thần Vũ, mặc dù sợ hãi, nhưng lại cảm nhận được một sức hút kỳ lạ từ khe nứt. Trong tích tắc, một vật thể nhỏ bé, đen kịt, mang theo những tia lửa màu tím nhạt, rơi thẳng xuống ngọn núi nơi hắn đang đứng.
Vật thể đó va chạm mạnh vào đất đá, tạo ra một hố sâu. Ngay lập tức, luồng Khí Tức Hỗn Độn từ khe nứt cũng tan biến, như thể nó đã hoàn thành sứ mệnh của mình.
Lạc Thần Vũ bước đến bên miệng hố. Bên dưới, một Hạt Châu màu xám tro, chỉ to bằng ngón tay cái, đang phát ra một luồng nhiệt độ kỳ lạ. Nó không phải là Pháp Bảo, cũng không phải là Linh Thạch.
Khi hắn chạm vào Hạt Châu, một luồng thông tin khổng lồ đột ngột xông thẳng vào Thần Thức của hắn.
Vô số hình ảnh hỗn loạn vụt qua: Linh Dược ngàn năm hóa thành tro bụi, Thần Thú khổng lồ gầm thét trong lửa, ngọn lửa màu xanh lục thiêu đốt mọi thứ, và một Thiếu Niên Áo Đen đang ngạo nghễ đứng trên đỉnh núi lửa...
Đây chính là Tàn Mộng Chi Cảnh – Tàn dư năng lượng và quy tắc của một Thế Giới Khác đã bị Kỷ Nguyên Hỗn Độn nuốt chửng.
Lạc Thần Vũ cảm thấy Đan Điền trống rỗng của mình bỗng nhiên rung động. Hạt Châu Hỗn Độn đột ngột hòa tan, xuyên qua lòng bàn tay hắn, chui thẳng vào Đan Điền và cố định ở đó.
Một giọng nói cổ xưa, trầm thấp, chứa đựng sự uy nghiêm của bậc Thần Đế từ một Đa Vũ Trụ đã tắt, vang vọng trong Thần Thức:
"Phế Thể? Ngươi không phải Phế Thể. Ngươi là kẻ được Vận Mệnh lựa chọn."
"Hạt Châu này là Nguyên Khí Lõi của một thế giới bị diệt vong. Nó chứa đựng Đấu Khí, Linh Lực, và Kỹ Thuật Luyện Thể của hàng vạn Kỷ Nguyên."
"Ta là Vô Thượng, một tàn hồn của Chủ Nhân Hạt Châu. Ta đã chờ đợi hàng tỷ năm để tìm thấy một thân thể đủ yếu ớt, đủ bất khuất, để mang trọng trách Kỉ Nguyên Chi Chủ."
Lạc Thần Vũ sững sờ:
"Ngươi... ngươi là ai? Ngươi muốn ta làm gì?"
Giọng nói Vô Thượng Thần Đế đó đầy mệt mỏi:
"Ta không muốn gì cả. Ta chỉ muốn ngươi sống sót, và học cách Dung Hợp."
"Linh Căn của ngươi bị phong ấn bởi Thiên Đạo của Vạn Cổ Giới, vì ngươi là Mầm Mống Bất Định."
"Giờ đây, Hạt Châu đã ban cho ngươi phương pháp tu luyện thứ hai: Kỹ Thuật Khai Phá Linh Mạch và Công Pháp Dẫn Lửa Luyện Thể."
Một luồng thông tin khổng lồ và phức tạp, chứa đựng các mô thức tu luyện khác hẳn với các Tông môn của Vạn Cổ Giới, truyền thẳng vào đầu hắn.
Đó là cách thức luyện hóa một loại năng lượng gọi là Đấu Khí và cách thức dùng Lửa để rèn luyện gân cốt, đạt đến Luyện Thể Sơ Cấp mà không cần Linh Khí. Đây chính là con đường để phá bỏ phong ấn của Thiên Đạo Vạn Cổ Giới.
Ngay lúc này, Hồ Sơn và một nhóm đệ tử áo xanh đã quay lại, bị tiếng động lớn thu hút.
Hồ Sơn nhìn Lạc Thần Vũ với ánh mắt tham lam:
"Ngươi tìm thấy cái gì? Mau giao nộp ra đây!"
"Phế Thể như ngươi không có quyền sở hữu bất cứ thứ gì từ Kỷ Nguyên Diệt Vong!"
Lạc Thần Vũ đứng thẳng người, cảm thấy một luồng sức mạnh mới đang cuộn trào trong Đan Điền. Mặc dù vẫn chưa có Linh Lực, nhưng ý chí của hắn đã thay đổi.
Anh ta cười khẩy, ánh mắt đã có tia lửa của sự bất khuất:
"Thứ ta tìm thấy, ngay cả ngươi và Tông môn của ngươi, cũng không thể chạm tới."
Hồ Sơn giận dữ, rút ra một thanh phi kiếm màu đồng:
"Ngươi dám! Luyện Khí tầng Bốn của ta sẽ nghiền nát ngươi!"
Cuộc chiến đầu tiên của Hỗn Độn Chi Chủ tương lai đã bắt đầu, không bằng Linh Lực, mà bằng ý chí và những mầm mống Luyện Thể mới được Hạt Châu Hỗn Độn ban tặng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #tutien