Chương 18: Mở cửa đến địa ngục


Cánh cửa mở ra trước mắt tôi. Tôi không thể nhìn rõ bên trong, nhưng có một cảm giác quen thuộc ùa đến – một cảm giác khó hiểu và đầy ám ảnh. Đó là bóng tối. Tôi không biết mình đã đứng trước cánh cửa này bao lâu, nhưng giờ tôi cảm nhận được rằng mình không thể quay lại.

Khải Lâm đứng ở ngưỡng cửa, vẫn im lặng, nhưng đôi mắt cậu nhìn tôi như một kẻ săn mồi nhìn thấy con mồi của mình. Cậu ấy không cần nói gì, chỉ cần cái nhìn ấy, là tôi hiểu ngay. Cậu ấy không muốn tôi chạy trốn. Không bao giờ.

"Đừng sợ. Anh sẽ không làm em đau."
Câu nói đó lặp đi lặp lại trong đầu tôi như một lời trấn an, nhưng càng nghe, tôi càng cảm thấy sợ hãi hơn. Giọng của cậu ấy lạnh lẽo đến mức nó xuyên qua từng tế bào trong cơ thể tôi, cứng đờ lại. Tôi không thể thoát khỏi những lời nói đó, không thể dứt ra khỏi sự khống chế cậu ấy đã giăng sẵn.

Bước chân tôi như bị lôi kéo vào bên trong, không thể chống lại. Cậu ấy không bước theo sau, chỉ đứng đó, ở ngưỡng cửa, ánh mắt cậu ấy không rời khỏi tôi. Tôi cảm nhận được sự kiểm soát tuyệt đối từ cậu, và tôi, chỉ là một con rối trong bàn tay của Khải Lâm.

"Em bước vào không phải vì em muốn. Em bước vào vì không còn lựa chọn nào khác."
Cậu ấy mỉm cười. Cái cười đầy thách thức, như thể tôi không thể thoát khỏi cậu ấy, dù muốn hay không.
Tôi cảm thấy mình bị đẩy vào một hố sâu, không lối thoát. Và trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra một sự thật kinh hoàng: Khải Lâm đã chiếm lấy tôi hoàn toàn.

Quá khứ.

Tôi nhớ những ngày tháng trước đây, khi còn trẻ, những lúc tôi không thể ngủ vì cảm giác bất an. Tôi đã đến tìm cậu ấy. Khải Lâm là người duy nhất có thể khiến tôi cảm thấy bình yên. Khi những đứa trẻ khác cười nhạo tôi, khi gia đình tôi không hiểu tôi, cậu ấy luôn ở đó, lặng lẽ, bảo vệ tôi.

"Em không cần thế giới ngoài kia. Em chỉ cần tôi."
Những lời cậu ấy nói như mảnh gương vỡ, cắm sâu vào tâm trí tôi, mỗi ngày một sâu hơn.

Lúc đó tôi không hiểu, tôi nghĩ đó chỉ là tình bạn. Nhưng giờ đây, tôi biết cậu ấy đã đánh dấu tôi. Cậu ấy đã giữ tôi lại, không cho tôi có cơ hội yêu ai khác ngoài cậu ấy. Và bây giờ, tôi nhận ra mình đã không còn là chính mình nữa.

Hiện tại.

Cánh cửa đằng sau tôi đóng lại, và tôi đứng đó, giữa bóng tối. Không thể thấy rõ xung quanh, nhưng tôi cảm nhận được sự hiện diện của Khải Lâm ở khắp mọi nơi. Tôi không thể nghe thấy hơi thở của cậu ấy, nhưng tôi biết cậu ấy ở đó, gần đến mức không thể tách rời.

"Em nghĩ mình có thể thoát khỏi tôi sao?"
Khải Lâm nói, giọng đầy kiên quyết, và tôi không thể phản kháng. Tôi biết cậu ấy đã đoán trước tất cả. Cậu ấy biết khi nào tôi yếu đuối nhất, khi nào tôi sẽ buông xuôi. Và tôi, không thể cử động, không thể nghĩ được gì ngoài cậu ấy.

"Không. Em không thể. Em sẽ không bao giờ rời khỏi tôi."
Giọng cậu ấy vang lên trong bóng tối, và tôi không thể chống lại. Tôi không thể thoát khỏi cậu ấy, bởi vì cậu ấy là tất cả đối với tôi. Cậu ấy là sự an toàn duy nhất tôi biết.

🖤Hết chương 18

Nam mô🙏

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro