Chương 2: Thế giới của riêng hai ta
Trong trường học, Khải Lâm như một vết mực đen giữa sách trắng – lặng lẽ, sạch sẽ, không bị ai động vào.
Ai cũng biết cậu ấy lạ, nhưng không ai dám lại gần.
Trừ tôi.
Tôi không đến vì tò mò.
Tôi quay lại vì... không thể sống nếu không còn cái bóng của cậu.
Cậu không nói nhiều.
Không hỏi tôi ăn chưa, không nhắn tin chúc ngủ ngon, không chạm vào tôi.
Chỉ có một điều cậu giữ rất nghiêm túc:
"Đừng thân với ai khác."
"Tôi không phải đồ của anh."
"Không phải. Nhưng anh ghét chia sẻ."
Và tôi... chấp nhận.
Có một ngăn bàn cũ ở cuối lớp.
Không ai dùng, chỉ tôi và Khải Lâm biết.
Cậu gọi đó là "ngăn tâm trí".
Chúng tôi để thư, tranh vẽ, các mảnh giấy với suy nghĩ vụn vặt vào đó. Nhưng không bao giờ được nói bằng miệng.
Nếu muốn giận nhau – phải viết.
Nếu muốn nói nhớ – phải vẽ.
Nếu muốn kết thúc – phải im lặng.
Tôi bắt đầu quen với cách đó.
Vì nói ra cảm xúc thật... có lẽ quá nguy hiểm.
Ngày 42 kể từ khi gặp lại Khải Lâm.
Tôi mở ngăn bàn và thấy một mảnh giấy nhỏ:
"Tôi thấy em trong giấc mơ. Nhưng em không nhận ra tôi.
Tôi gọi em... nhưng em chỉ cười với người khác."
Phía sau là một hình vẽ:
Một con bướm bị xé đôi cánh.
Dưới ghi: "Nếu mất em lần nữa, tôi sẽ xé sạch đôi cánh đó."
Tôi nên sợ. Nhưng không.
Tôi thấy ấm áp. Vì ít nhất, tôi còn là một cơn ám ảnh trong tâm trí cậu.
Tôi bắt đầu cố tình khiến cậu ghen.
Tôi nói chuyện với người khác, cười to hơn bình thường, về trễ hơn giờ cậu thích.
Chỉ để nhìn phản ứng.
Nhưng Khải Lâm không nói gì.
Chỉ lặng lẽ, mỗi ngày một lạnh hơn.
Cho tới khi tôi nhận được một mảnh giấy:
"Thử thách kết thúc.
Anh đã sai khi nghĩ em giống anh.
Ngăn tâm trí sẽ bị khóa.
Đừng chạm vào ký ức nữa."
Và tôi như rơi khỏi thế giới của chính mình.
Ngày hôm sau, cậu xin nghỉ học.
Mất tích. Không lời giải thích.
Ngăn bàn trống.
Tôi như kẻ điên, ngồi cắn tay, lục tìm trong từng góc lớp những gì cậu để lại.
Tôi mất ngủ ba đêm liền.
Tôi mơ thấy Khải Lâm đứng trên sân thượng, quay lưng về phía tôi, tay cầm ngọn lửa nhỏ.
Trên sàn là tất cả những mảnh giấy chúng tôi từng viết.
"Em còn nhớ chúng ta từng nói:
Nếu anh biến mất... đừng đi tìm."
"...Nhưng tôi không chịu nổi."
"Thì chịu đi."
Ngày thứ 6, tôi nhận được một email nặc danh.
Chỉ có một bức ảnh đính kèm.
Khải Lâm đang ngủ, trên tay là sợi dây đỏ buộc vòng cổ.
Trên dây có một mảnh giấy rất nhỏ:
"Tôi là giấc mơ cuối cùng em không được phép chạm vào nữa."
Tôi bật khóc.
Lần đầu tiên trong đời, tôi khóc vì một người không còn bên cạnh.
Không phải vì yêu.
Mà vì... tôi biết cậu đã kiểm soát mình tới mức nào.
🖤 Hết chương 2
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro