Chương 1 - Chap 2 - Ồ Ốsin !!!
"Thế quái nào mà TÔI , từ chủ một căn biệt thự hạng sang , bỗng chốc lại biến thành một ôsin vô điều kiện như bây giờ ! Ha ! Lão Thiên , ông thật là biết trêu ngươi người khác nga ~"
------------------- ---------------------
Hôm qua , tôi phải vất vả lắm lắm mới tìm được nhà , định là sẽ đánh một giấc ngon lành đến hết sáng hôm sau , vậy mà ....
Mẹ ơi , cái gì thế này ?!
Ma ... Ôi mai xì gót , héo mi , héo mi !
Con lạy ông ma , con xin ông ma , con còn trẻ lắm a~ Van ông , ông đừng giết con , con chưa muốn chết , chưa bao giờ muốn chết hết á ! Con còn mẹ già em nhỏ ở dưới quê , còn có cả một tương lai tươi sáng đang chờ ở phía trước , mặc dù không biết đã làm gì nên tội với ông , nhưng xin ông , ông tha cho con , hu hu ... Mẹ ới , mẹ ơi , cứu con , cứu con ! Hú hu hu hu .... - Tôi hoảng sợ úp tay vào mặt mà gào khóc một cách thảm thiết , điên dại , đôi chân run lên , không còn sức , " nhẹ xì nhàng " ngã huỵch xuống hiên nhà , cho bàn tọa tiếp đất một cách ê ẩm không sao chịu nổi , trong lòng chắc mẩm lần này sẽ được một vé đi du lịch về âm tào địa phủ , thăm hỏi ông bà tổ tiên . "Hỡi giời ơi , ông không có mắt à , hay là hai con mắt của ông chỉ dùng để làm cảnh thôi ? Hú hú hu hu ... Sao mà cái số tôi lại đen đủi thế này cơ chứ , hix hix ! "
Im lặng ......
Tại sao ngoài tiếng khóc rống riết như gà bị cắt tiết của tôi ra thì không còn bất cứ tiếng động nào nữa hết vậy ? ... À không , không phải , còn có tiếng con chó bẹc giê nhà hàng xóm sủa nhặng xị từ nãy đến giờ nữa cơ .
Nhưng mà ... ô mô , sao kì rứa ?
Tôi im bặt , tự cảm thấy xung quanh có một lượng sát khí không hề nhỏ , hít một hơi thật sâu , tôi khẽ khàng tách một ngón áp út , để lộ ra con ngươi bên phải , ánh mắt dáo dác dòm ngó xung quanh , hơ hơ hớ , " sao ma lại có chân , còn biết mặc quần jean và đi dép nữa chứ !? ... Vậy suy ra , đây là người , hổng phải ma ! Mẹ ơi , sao gì kì dzậy nè ?! " , tôi buông thõng hai tay xuông đất , tâm trạng cực kì sốc , sốc đến mức không thể nào tả nổi nữa rồi . Trước mặt tôi bây giờ đương nhiên không phải là ma , càng không phải là một con người , mà đó là một Nam Thần , một Nam Thần a ~.
- Chu choa ơi , trai đẹp ! - Tôi thốt lên , ngạc nhiên đến sửng sốt . Mắt chớp chớp lia liạ , lại sáng rực như đèn pha ô tô đang chiếu , nhìn ngẩn nhìn ngơ người đang đứng đối diện mà hồn phách đi lạc đâu đâu tận chín tầng mây ." Sao lại có người hảo soái như vậy chứ ? Lão Thiên a , bệnh viện của người hết máu truyền nên mới dùng cách này để lấy máu con nhà người ta có đúng không ? Người sao mà tàn nhẫn quá !!! " - Tôi nghĩ , trong lồng ngực lại như có lửa đốt , rạo rực không yên . E hèm , để tôi nói cho mọi người nghe , người con trai đó , vừa cao , chân thì lại vừa dài thiệt là dài , như cây sào , thẳng tắp . Tôi ngồi trên mặt đất mà ngắm nhìn hắn cũng phải gãy cổ chứ chẳng chơi đâu ! Không những thế , dưới ánh đèn vàng nhẹ ấm áp ở hiên , khuôn mặt thiên thần của cậu ta hiện ra , vừa lung linh , lại có chút gì đó mê mẩn lòng người ! Nhìn thẳng vào đôi mắt phượng hai mí , đen , dài , vừa đào hoa vừa quyến rũ kia , tôi dường như không thể rời mắt , dường như là bị đôi mắt đó thu hút đến không thể dứt ra được nữa vậy ! Một đôi mắt ma mị với hai con ngươi to , tròn , nom như hai con cá đen tuyền đang bơi lội trong hồ nước mùa thu phẳng lặng , lại vừa nom như một cơn lốc xoáy sâu hun hút không thấy đáy ,mạnh mẽ và mãnh liệt , khiến người ta chỉ cần lướt nhẹ qua cũng bị đắm chìm vào nơi đó mà không thể tìm thấy lối ra . Và đương nhiên , tôi cũng chả thể thoát khỏi cái lưới đầy " tội lỗi " đó , chỉ đến khi một giọng nam trầm mà ấm áp kéo tôi ra khỏi cõi mộng , tôi mới từ thiên đàng rớt cái bịch xuống mặt đất .
-Này cô gì ơi , cho cháu hỏi ... Cô là ai thế ạ ?
Ôi , các bạn có biết cái giọng nói đó du dương và quyến rũ đến nhường nào không ? Cậu ấy hỏi tôi rằng " Cô là ai thế ạ ? " đấy ! Cô là ai ? Cô là ai ? Cô là ... "Hả !? Cái tên chết tiệt kia , anh ta , anh ta giám nói tôi là cô sao ? Anh ta chán sống rồi có phải không vậy ? Nhìn kiểu gì mà một cô gái tuổi teen đẹp " Nghiêng nước nghiêng thành " như tôi đây , anh ta lại nhìn ra thành một bà cô già nua , xấu xí , da nhăn nheo , tóc lại lơ phơ bạc và xưng hô bằng cháu như vậy chứ . Có đôi mắt đẹp như thế hóa ra lại mù đường sao ? Hừm ! Vậy thì hãy "dỏng" mắt lên để xem bà chữa trị cho cái tên đần thúi nhà mi như thế nào nhá ! " . Tôi bật thẳng người dậy , hai tay chống nạnh , hít hà một hơi thật sâu và dài , cho dòng không khí căng tràn lồng ngực rồi lớn tiếng quát lại :
- Nè cái anh kia , mắt anh có bị gì không vậy . Nếu có , tôi nghĩ anh nên mua mắt kính đeo đi là vừa . Không ngờ một người đẹp trai lai láng như anh lại không thể phân biệt đâu là một cô gái trẻ và đâu là một bà cô già , xấu xí , thật là đáng tiếc !
- Vậy còn đỡ hơn cô đấy ạ , thậm chí còn không phân biệt được giữa một con ma và một con người nữa kia mà ! - Cậu ta đốp ngay lại tôi , giọng điệu nghe đủ biết là đang bực mình , ấy vậy mà bản mặt cậu ta vẫn nom tỉnh rụi , không chút gì có vẻ là khó chịu , cáu kỉnh cả , và đương nhiên - điều đó khiến tôi muốn đấm cho cậu ta mấy phát , xịt máu mũi ra , khiến khuôn mặt đẹp trai hảo soái kia biến dạng thê thảm , như thế tôi đây mới hả được cơn giận đang nghẹn lại ở cổ họng này ! Thế nhưng Lão Thiên và tôi không thân thiết lắm , chính vì vậy Lão không những không giúp tôi rửa mối hận đây mà còn "ban tặng" cho tôi một nỗi nhục khác , khủng khiếp hơn gấp trăm lần ...
-Tôi biết là tôi sai , tại vì lúc đó tôi hoảng quá nên nhìn gà hóa thành cuốc , thế nhưng anh cũng đâu cần phải cay nghiến với tôi như vậy cơ chứ, ai mượn anh mở cửa ra bất ngờ làm chi cho tôi hết hồn hết vía . Mà ... anh là ai vậy ? Sao lạ ở trong nhà tôi ? Ăn trộm hả ? - Tôi ngây thơ nói , chân tự động lùi sâu ra sau một bước lớn , tay nâng lên thủ thế , nếu là trộm , coi như cậu ta số đen rồi , bởi vì tôi đây - đai đen karate vô địch bảy năm liền - sẽ hạ cậu ta bằng một cú song phi cước tuyệt kỹ -cho cậu ta LÉ MẮT ra . Hố hố hố !
Nhếch mép - Đó là hành động đáp lại sự dọa người đầy " khí thế " của tôi :
- Câu đó tôi hỏi cô mới đúng chứ ! Cô là ai , sao vào được đây và vào đây có mục đích gì ? Cho cô ba phút . Nói nhanh !
- Hớ , anh ta đang ra lệnh cho tôi ấy hả ? Bộ anh ta là cha tôi sao . Ôi , xem kìa , xem bộ dạng hách dịch : tay khoanh trước ngực , vai ngả vào thành cửa cùng cái bản mặt nghênh nghênh tự đắc đầy kiêu ngạo , " DỄ THƯƠNG " của cậu ta kìa . Ôi trời , sao con cảm thấy cõi lòng mình tan ''lát'' thế này . Tôi thu tay thành nắm đấm , rồi như để hạ cơn lửa giận ngút trời trong lòng , tôi binh thẳng vào lồng ngực mình mấy cái đánh ''bốp!'' đau rớt tim , liếc nhìn cậu ta bằng ánh mắt không thể '' CHÂN THÀNH , THIỆN CẢM " hơn mà xí một tiếng rõ dài rồi nói :
- Đây là nhà của tôi , chính tôi đã thuê nó , giấy tờ đây - móc túi lấy ra , ấn vào bản mặt đẹp trai kia - còn thắc mắc nữa không ? À , còn chuyện tôi vào đây bằng cách nào thì thân anh tự lết xác ra ngoài mà hỏi cái cổng đen kia đi nhá , nó tự mở cho tôi vào đó . Xong chuyện rồi đúng không , mặc dù không biết anh chui được vào nhà tôi bằng cách nào nhưng giờ cảm phiền anh vô trong dọn dẹp hành lí dọn đi chỗ khác và tránh đường cho tôi vào nhà . OK ?
- Không thích !
*Ầm ầm , xoẹt* . Má ơi , con nghe tiếng nổ đâu đó gần bên tai ... Lão Thiên , tôi hỏi ông , trên đời này sao lại có người vô sỉ , mặt dày , biến thái thế này cơ chứ ?!
- Vậy chứ giờ anh muốn sao đây ?
- Ờ , thôi , vô nhà nói chuyện !
Hơ , rảnh ! - Đó là tất cả những gì xuất hiện trong đầu tôi lúc này . Tôi liếc nhìn cậu ta một cái sắc lẻm coi như lời cảnh cáo cho sự bỡn cợt vừa rồi , sau đó nhẹ nhàng lách người đi vào trong . Thiên a ~ Cuối cùng con cũng được vào nhà rôi . Tiểu bảo bối ngoan , chị nhớ cưng lắm ! Tôi tủm tỉm cười như ma nhập , và hậu quả của sự tưng tửng bất thình lình này chính là một loạt những âm thanh vang dội khắp căn nhà '' Véo , bộp , ầm , bịch '' kéo theo là tư thế hạ cánh khó coi của tôi xuống mặt sàn nhà , cho cái chảo một lần nữa được gặp đất mẹ thiêng liêng trước ánh mắt ngỡ ngàng , ngạc nhiên của mọi người trong phòng . Khốn nạn ! Còn gì là hình tượng bản thân nữa cơ chứ ?! Huhu ... Ai đời lại đặt giẻ lau giữa đường giữa lối thế kia , chính là muốn giết người đây mà ... huhu !
- Cái tật lanh chanh , cho chừa ! Cảm giác tuyệt không ? Hử ? - Một giọng nam nhuốm đầy sự khinh bỉ qua từng lời nói vang lên trong không khí , và không hề khó để tôi nhận biết được chủ nhân của câu nói ấy là ai ! " Rõ ràng là anh ta muốn chết đây mà ! " . Tôi mím chặt môi , uất ức tự dưng trào lên rồi nghẹn lại ở họng khiến tôi suýt rơi nước mắt . Tôi cố kìm nén , cúi gằm cả mặt xuống , ngăn không cho tiến sụt sùi phát ra , tai tôi ù đi , chỉ nghe được loáng thoáng một giọng nói trong trẻo của một cô gái , thánh thót , dịu dàng và ngân vang như tiếng chuông chùa cất lên :
- Tiểu Khải ! Lần này anh quá đáng rồi !
- Này cô bạn gì ơi , bạn có sao không vậy , có cần tôi giúp một tay hay không ? - Và một cánh tay chìa ra trước mặt tôi , có ý giúp đỡ . Tôi ngượng ngùng ngoe nguẩy cái đầu , rụt rè ngửa cô lên , chỉ định xem xem cái con người ấm áp , ôn nhu , tốt bụng này là ai đây. Thế nhưng khi vừa kịp chạm mắt vào khuôn mặt của người đối diện , tôi đã một phen giật mình hoảng loạn , trước mặt tôi không phải là một cô gái như tôi nghĩ , mà là một chàng trai , không những thế , còn là một tiểu mĩ thụ nữa chứ . Ây da , nhà nào phước phần phải dữ lắm mới sinh được đứa con trai xinh đẹp như thiên sứ thế này . Thật đáng ngưỡng mộ nga ~ Phải nói cho mọi người biết , nếu người con trai đứng đằng sau tôi mang vẻ đẹp của một Nam Thần chính hiệu , vừa quyến rũ lạnh lùng , vừa ngạo mạn bất cần mang tên Tiểu Khải kia thì anh chàng đây lại khác một trời một vực . Cả người của cậu ấy toát ra một khí chất gì đó , vô cùng đặc biết , rất dễ chịu và ấm áp . Nhìn vào gương mặt trong sáng , góc cạnh với cái mũi cao , đôi môi đỏ mận và ánh mắt biết cười , sáng như sao của cậu , tôi bất giác thấy thẹn thùng , hai má cứ nóng ran cả lên . Nụ cười kia sao lại đặc biệt ngọt và quyễn rũ thế này cơ chứ ?! Thật bức chết con nhà người ta mà ! Tôi nghĩ , rồi cứ như người ở trên mây , tay vô thức nắm lấy tay cậu mà đứng lên , bàn tay ấy thực ấm áp vô cùng !
- Dẹp ngay cái giây phút lãng mạng ấy đi . Cô chả phải muốn nói chuyện sao ? Mất thời gian quá !
- Tôi không cần anh phải nhắc đâu , đồ vô duyên ! - Tôi đốp lại bằng giọng hậm hực , rồi quay phắt sang người đối diện , cơ mặt lập tức dãn ra , cười tươi mà nói hai tiếng " Cảm ơn " , sau đó lết xác đến gần cái ghế sofa trắng được kê ngay ngắn giữa nhà . Ôi thôi rồi ! Nói thật chứ trong căn phòng được gọi là trung tâm của ngôi biệt thự này , chỉ còn được cái ghế tôi đang ngồi là ở đúng vị trí . Nào là vỏ bánh kẹo , gối , quần áo các loại , vân vân và mây mây vương vãi khắp nơi . Rồi nào là lon coca , hộp đồ chơi , rometo , truyện tranh , sách vở thi nhau có mặt ở khắp mọi địa hình , từ mặt bàn , gầm tủ , kệ chạm , sàn nhà , dưới tấm lót thảm , v.v trong phòng .Thật kinh khủng ! Nguyên nhân cũng là vì đây mà mông tôi mới ê ẩm như vậy . Thảo nào , bom , mìn , lựu đạn ở khắp nơi cơ mà !
- Nhà tôi đẹp lắm phải không ? - Cậu ta hỏi
- Ờ , đẹp , đẹp như cái chuồng heo ấy , nơi này chính là không phải dành cho người ở mà ! Khiếp !
- Ưmh , cũng phải ! Vậy cô về đi , cô là người mà , sống ở cái chuồng heo này làm gì ?
- Tôi thích ! - Đó là câu đáp gỏn lọn của tôi để chấm dứt cuộc nói chuyện đốp chát rát lỗ tai này . Chỉ thoáng thấy sắc mặt của cậu thiên sứ đang ngồi cạnh cái người tên Tiểu Khải kia tái mét .
- Vậy cô đến đây làm gì ? - Cậu ta hỏi , chất giọng trầm mà ấm .
- Đòi nhà ! Đây là nhà của tôi , tôi đã thuê nó , anh cũng nhìn thấy giấy tờ rồi còn gì ? - Tôi đáp lại câu hỏi một cách lạnh lùng và thản nhiên . Khuôn mặt dãn ra , mang theo nụ cười của kẻ chiến thắng , nào ngờ ...
- Hừ ! Cô thuê kệ cô , gia đình chúng tôi đã mua đứt căn biệt thự này vào khoảng hai tháng trước rồi . Nếu không tin thì ... Nhị Nguyên , mang giấy tờ lên đây , cả số liên lạc của ông chủ nhà nữa . Ba mặt một lời . Nhanh ! - Cậu ta nói như ra lệnh , mặt coi vẻ hằm hằm khó ưa thấy rõ , chỉ tội mỗi tiểu thiên thần Nguyên Nguyên của tôi thôi a ~ Bị Lão Khải chết tiệt kia xoay mòng mòng đến vã mồ hôi hột rồi ! " Nhưng mà lúc nãy cậu ta nói vậy là có ý gì nhỉ , mua lại sao ? Rõ ràng mình đã thuê rồi kia mà ! Hay là ... bị lừa rồi ?! "
- Tự xem đi ! - Cậu ta nói , anh mắt sắc lẻm lia qua khiến tôi thoáng chút rùng mình , cái ánh mắt đó , cậu ta vốn là người không nên xem thường a ~
- Thôi khỏi , để tôi gọi điện . - Tôi trả lời rụt rè và rút điện thoại ra ấn số , trong lòng dậy lên chút cồn cào lo lắng , cũng may là tôi vẫn còn giữ thông tin về cái người này , nếu không thật chẳng biết xoay sở ra sao . " Cái lão già chết tiệt , dám chơi xỏ bổn cô nương , ta mà gặp lại thì ông chết với ta ! " .
- Tút ! Tút ! Tút . Số máy quý khách vừa gọi không có thật , mong quý khách vui lòng gọi lại sau ...
" Đoàng ! " . " Chuyện gì vậy nè trời , vậy là sao , sao lại ... ??? " -Những dòng âm thanh khô khốc cứ vang lên đều đặn trong máy . Sự việc xảy ra quá nhanh và khiến tôi bất ngờ đến nỗi cứng đơ người ra , để cho chiếc điện thoại yêu quý mà tôi cố gắng giữ gìn suốt mấy bữa nay rơi bịch xuống đất và đánh cái bộp một tiếng , đầu óc thì quay cuồng , không xác định được đâu là thật đâu là giả , đôi tai như ù đi , thật sự tôi không thể tin những gì mình vừa nghe là sự thật a ~ Vậy là tôi thật sự bị lừa rồi ! Làm sao đây ? Phải làm sao bây giờ ? Lão Thiên , ông có phải là muốn tôi tức chết không ? Ôi mẹ ơi ...
- Sao hả , xác nhận xong rồi sao ? Ông ta nói thế nào ? Có đúng như tôi kể không hả ? - Cậu ta dương đôi mắt đầy thách thức nhìn tôi mà cất giọng nói , tựa như một kẻ chiến thắng cao ngạo , từng lời từng tiếng cất lên đều mang hơi thở chế giễu . Điều đó khiến tôi lộn hết cả ruột gan lên đầu , hận bản thân không thể cho cậu ta một phát bay thẳng lên trời hoặc văng tít ra xa lộ ! Nhưng tôi cũng biết thân biết phận , bây giờ rõ ràng là tôi yếu thế hơn , bởi vậy ... nhường một bước chắc cũng không chết đâu , với lại tôi còn phải nhanh chóng thực hiện cho xong nhiệm vụ và rời khỏi đây nữa ...
- Ờ thì ... - Tôi ngượng ngập gãi đầu trả lời , cố gắng ra vẻ ủy khuất tôi nghiệp " Cho tôi xin lỗi , thật ra là tôi thuê , nhưng hóa ra lại bị lừa , vậy nên ... phiền các anh lượng thứ cho tôi thuê một phòng ở đây được không ? Dù sao thì ... thì ..."
- Thì cô cũng bỏ ra rất nhiều tiền ở đây mà , phải vậy không ? - Nguyên Nguyên tiếp lời và nhìn tôi bằng ánh mắt ấm áp " Vậy cô cứ ở lại đây đi ! Không sao đâu ! "
" Oa , hảo a ~ Đúng là tiểu thiên sứ có khác nha , thật tốt ! " . Tôi nhìn Tiểu Nguyên bằng ánh mắt cún con cảm động khiến cậu bật cười , nhưng chưa kịp phun ra hai chữ "Cảm ơn !" chân thành sâu sắc thì một giọng nói đột ngột vang lên , thẳng tay tạt một gáo nước lạnh vào tâm hồn đang nở hoa của tôi ...
- Vậy đâu có được ! Nhà tôi đâu phải của chùa mà muốn đến là đến , muốn ở là ở đâu !
" Hừ , lại là cái tên Tiểu Khải chuyên thừa nước đục thả câu đây mà , Song Nhi ơi , mày ráng nhịn , ráng nhịn con nhé , Lão Thiên , tôi mà thoát khỏi đây rồi thì ông chết với tôi ! "
- Chứ giờ cậu muốn sao , có thể nói cho tôi nghe không ? - Tôi dùng giọng nói nhẹ nhàng với một khuôn mặt hiền hậu vào loại bậc nhất để tiếp lời , và ...
- Làm ôsin cho tụi tôi đi , lương cao , ăn ngon , chỗ ngủ tốt , an toàn , cô sẽ làm cho đến khi cô rời đi ! Ok ?
- Anh đừng có mà được đằng chân lên đằng đầu , thấy người yếu thế mà giở trò bắt nạt nhé ! - Tôi tức khí bật dậy , chỉ thẳng tay vào mặt người đối diện mà quát lớn , chỉ thấy cậu ta nhếch mép , phun thẳng thừng ra ba chữ " KHÔNG THÌ VỀ ! " Sau đó , đứng dậy phủi áo bước đi. Hỡi trời ơi , sao con khổ vậy nè ?
- Ê , ê , Tiểu Khải , Tiểu Khải , anh , anh đứng lại nghe tôi nói nói đã , ê , ê ! - Tôi gọi với , rồi ba chân bốn cẳng chạy theo cái con người ở phía trước , bất ngờ cậu ta đứng lại , khiến tôi mất đà , đâm sầm vào tấm lưng rộng lớn kia đánh bốp môt cái , đau điếng , sau đó cậu ta quay thẳng người lại mà ra lệnh với tôi : NÓI !
- Xí - Tôi bĩu môi trước vẻ làm màu của cậu ta , rồi lại lật đật thanh minh , như sợ rằng cậu ta thấy ngứa mắt mà không cho tôi cơ hôi giải thích : " Tôi , tôi đồng ý làm ôsin cho mấy người là được chứ gì ! Cho tôi ở nhờ nhé ? Có được không ? " . Haizz , nếu không vì tiếc tiền và tình trạng cháy túi hiện nay , chắc tôi cũng không lâm vào tình trạng khốn cùng như hiện nay đâu , nhể ?
- Ok , quyết định vậy đi ! - Vừa nói cậu ta vừa nhe răng ra cười , ây zà , đối với người khác , nụ cười khoe cặp răng khểnh đây hẳn là vô cùng hoàn hảo . Nhưng với tôi , đây là nụ cười mở ra những ngày tháng tăm tôi sau này . Và ... tôi bắt đầu làm giúp việc cho cậu ta từ đấy . Câu chuyện cuộc đời tôi cũng chính thức bắt đầu !
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro