Tập 14
Kịch bản phim: Tang Tửu cứu Minh Dạ ra khỏi Nhược Thuỷ và sống những ngày bình yên trong căn nhà trúc. (28 cảnh)
[14-6.
Địa điểm: Rừng trúc, nhà trúc, trước cửa, bên ngoài.
Thời gian: ban ngày.
Nhân vật: Tang Tửu, Tang Hữu, thị vệ Thủy Cung.
Tang Tửu rót cho Tang Hữu một ly nước, hai người ngồi xuống chiếc bàn đá nhỏ ngay trước cửa.
Tang Tửu: "Nếu sớm biết có ngày hôm nay, năm đó a huynh và cha nên trực tiếp dạy muội tu Yêu, để muội không phí nhiều năm tu Tiên. Kết quả, si tâm vọng tưởng, rõ ràng là uổng phí thời gian."
Tang Hữu sửng sốt nhìn về phía Tang Tửu, mặc dù nàng đang cười nhạo bản thân nhưng trong mắt lại không giấu được vẻ thương tâm.
Tang Hữu: "Không sao cả, muội còn trẻ, có thể nhìn rõ con đường trước mắt, lòng có quyết đoán, đã là đáng quý lắm rồi. Bây giờ từ bỏ Tiên đạo, tu luyện Yêu đạo, a huynh có thể cùng muội tu luyện, bổ sung lại tu vi."
Tang Tửu cười khổ.
Tang Tửu: "Muội nào có quyết đoán, chỉ là không còn đường lui nữa mà thôi. Tuy nhiên rừng trúc này cũng không tệ, so với Thần Vực Thượng Thanh thì thoải mái hơn nhiều."
Tang Hữu: "Lúc nhận được thư, huynh sợ nhất là muội gặp phiền phức, chạy đến đây thấy muội ăn ngon ngủ yên, huynh mới yên tâm. Huynh chỉ hận không mạnh hơn người khác, không thể g.i.ế.t con giao long kia, đứng ra bảo vệ muội được."
Tang Tửu lắc đầu.
Tang Tửu: "Không phải chỉ là hòa ly thôi sao, không có gì to tát, tự bản thân muội cũng có thể sống tốt."
Tang Hữu: "Nếu muội không muốn về Mặc Hà thì ở lại rừng trúc cũng tốt, kẻo cha lại lo lắng vô cớ. Cách mười ngày huynh sẽ đến giúp muội tu hành. A Tửu, muội phải nhớ kỹ, muội vừa tu Yêu, yêu tính chưa vững chắc, nhất định phải tránh ảnh hưởng cảm xúc, tránh phẫn nộ, dễ tẩu hỏa nhập Ma."
Tang Tửu: "Muội hiểu rồi."
Một luồng khí lạnh bay qua.
Tang Tửu sững sờ, đột nhiên cảm thấy gì đó, nàng lo lắng không yên nhìn theo hướng gió vừa thổi, chỉ thấy rừng trúc xào xạc, một bầy chim bay ngang qua.
Tang Hữu: "Có chuyện gì vậy?"
Tang Tửu nhíu mày, vô thức che tim mình.
Tang Tửu: "Không có gì ... "
Đột nhiên, một thị vệ Thủy tộc xuất hiện, vội vàng hành lễ với hai người, rồi nói nhỏ gì đó vào tai Tang Hữu.
Tang Hữu kinh hãi, lập tức đứng dậy. Tang Tửu thấy vậy trong lòng bỗng dâng lên một dự cảm không lành.
Tang Tửu: "A huynh, sao vậy?"
Tang Hữu: "Không có gì. Muội ở trong rừng trúc chăm chỉ tu luyện, đừng chạy lung tung. Huynh trở về Mặc Hà giúp cha xử lý công vụ."
Tang Tửu liếc nhìn thị vệ, hắn cũng giả dối gật đầu.
Tang Tửu: "Được ... "
Tang Hữu dùng mắt ra hiệu cho thị vệ theo mình rời đi, rồi lập tức nhảy vào nước biến mất.
Thị vệ kia đang định biến theo thì bất ngờ bị Tang Tửu kéo lại.
Thị vệ Thủy tộc: "Công chúa?"
Sắc mặt Tang Tửu nghiêm túc.
Tang Tửu: "Rốt cục đã có chuyện gì xảy ra?"
Thị vệ ấp a ấp úng, muốn nói rồi lại thôi. Tang Tửu nắm chặt cổ áo hắn.
Tang Tửu: "Nói sự thật đi!"
Thị vệ Thủy tộc: "Tin tức truyền đến, trận huyết chiến của hai quân Thần Ma đã diễn ra ở núi Trường Trạch, mặc dù các vị thần đã giết chết Ma Thần và diệt sạch yêu ma nhưng tất cả đều đã ngã xuống. Chiến Thần Minh Dạ và Trụ Thần Tắc Trạch cũng mất tích."
Tang Tửu nghe xong như sét đánh ngang tai, buông thị vệ ra.
Tang Tửu: " ... đừng nói cho a huynh biết chuyện ta hỏi ngươi."
Thị vệ gật đầu như giã tỏi, nhanh chóng biến mất. Tang Tửu giờ đây chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, tựa hồ đứng cũng không vững. Nàng vội vàng lấy mảnh vảy áo giáp giấu trong người ra, lại hoảng sợ phát hiện mảnh vảy giáp đang dần chuyển sang màu đen và tan chảy.
Tang Tửu (nội tâm): "Vảy của chiến giáp là biến hóa ra từ vảy rồng của Minh Dạ, tại sao lại như vậy ... Minh Dạ đang ở đâu, ngay cả chiến giáp cũng khó chống cự nổi? Chỉ chốc lát nữa thôi sợ là tan rã không còn lại gì!"
Tang Tửu nhất thời hoảng hốt, nàng chợt nhớ đến chuyện gì đó, vội vàng nhìn vào tay mình.
Tang Tửu: "Sơ Hoàng thần quân ... "
-Hồi tưởng 12-12-
Sơ Hoàng: "Tia thần lực này kết nối ngươi với Minh Dạ, chỉ cần ngươi muốn, ngươi lập tức có thể xuyên qua thời không đến gặp hắn, nhưng chỉ có thể sử dụng một lần."
Tang Tửu không chút do dự, lập tức nắm chặt bàn tay, nhắm mắt niệm.
Tang Tửu (nội tâm): "Vũ Thần linh thiêng, xin hãy đưa ta đến bên Minh Dạ, ta muốn biết chàng ở đâu!"
Ánh sáng đỏ lóe lên, trong nháy mắt không gian bị bóp méo, phảng phất như có một bàn tay vô hình kéo Tang Tửu vào. Tang Tửu chỉ kịp hét lên một tiếng trước khi biến mất trong hư không.
.
14-7.
Địa điểm: Bên bờ Nhược Thủy, bên ngoài.
Thời gian: ban ngày.
Nhân vật: Tang Tửu, bé trai Di Nguyệt tộc.
Nhược Thủy vỗ vào bờ, hai bên bờ cháy đen, trên mặt đất loang lỗ đầy nham thạch, khói bốc lên.
Tang Tửu rơi xuống bên bờ sông, không gian ảm đạm thê lương, gió thổi tung mái tóc dài của nàng.
Tang Tửu đưa mắt tìm kiếm bốn phía, không thấy Minh Dạ, nàng nhắm mắt niệm quyết, một làn yêu lực màu tím bay ra nhưng bị Nhược Thủy ngăn lại. Tang Tửu không tìm được gì, lòng nóng như lửa đốt.
Tang Tửu (nội tâm): "Sao lại không thấy Minh Dạ ... "
Bé trai Di Nguyệt tộc: "Ngươi là yêu tinh sao?"
Tang Tửu giật mình, quay lưng lại thì thấy một bé trai mặc trang phục Di Nguyệt tộc đang tò mò nhìn mình.
Tang Tửu: "Em trai nhỏ, đây là đâu vậy?"
Đứa bé ngồi xổm trên bờ ném đá xuống sông, cục đá vừa chạm nước nhanh chóng bị đốt cháy, Tang Tửu vô cùng kinh ngạc.
Bé trai Di Nguyệt tộc: "Vừa nãy ngươi thi triển Yêu thuật đúng không, vô dụng, nơi này là Nhược Thủy."
Tang Tửu: "Em trai nhỏ, vậy đệ có thấy nam nhân mặc giáp màu bạc nào xuất hiện gần đây hay không?"
Đứa bé lắc đầu, bỗng nhiên cắn ngón tay nghĩ ngợi gì đó.
Bé trai Di nguyệt tộc: "Vừa rồi bọn họ nói có vật gì đó đã rơi xuống nước, là ngươi ném sao? Nhưng a nương dặn dò ta, dù là đồ quan trọng đến đâu nếu đã rơi vào Nhược Thủy rồi cũng tuyệt đối không được xuống nhặt."
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe tiếng khụt khịt nho nhỏ, Tang Tửu đã biến mất.
Đứa bé ngạc nhiên.
.
14-8.
Địa điểm: Nhược Thủy, bên ngoài.
Thời gian: ban ngày.
Nhân vật: Tang Tửu.
Trong Nhược Thủy tĩnh mịch, tối tăm.
Tang Tửu vô cùng đau đớn, nàng lặn sâu vào trong Nhược Thủy. Đôi tay bơi trong nước đã nhuộm đầy máu, mái tóc dài bồng bềnh cũng dần tan thành tro bụi trong làn nước.
Tang Tửu đau đớn há miệng, phun ra bọt khí đỏ như máu. Nàng lấy lại bình tĩnh, yên lặng đọc chú quyết, hào quang màu tím nhàn nhạt lóe lên, yêu lực ngưng tụ tạo thành kết giới trong suốt hình vỏ sò, bao bọc nàng ở bên trong.
Tang Tửu lo lắng tìm kiếm bốn phía, chỉ thấy khoảng không tĩnh mịch vô tận.
Tang Tửu (nội tâm): "Minh Dạ, rốt cục chàng ở đâu?"
Trong cơn tuyệt vọng kinh hoàng này, Tang Tửu đột nhiên nhớ đến gì đó, nàng lấy vảy giáp ra, nhắm mắt cảm nhận. Vảy giáp đã tan chảy chỉ còn lại một nửa, lóe lên ánh sáng màu bạc yếu ớt.
(Chèn cảnh) Bên trong Nhược Thủy ảm đạm, một luồng sáng màu bạc yếu ớt loé lên.
Tang Tửu đột nhiên cảm thấy gì đó, ngạc nhiên mở to mắt, liều mạng bơi về hướng đó.
.
14-9.
Địa điểm: Nhược Thủy, đáy sông, bên ngoài.
Thời gian: chiều tối.
Nhân vật: Minh Dạ, Tang Tửu.
Dưới đáy Nhược Thủy, cát đá bị ngâm quanh năm suốt tháng đã hóa thành nham thạch đen kịt, chầm chậm chảy xuôi, nuốt chửng vạn vật.
Minh Dạ bất tỉnh, bị đầm lầy dưới sông nuốt chửng phân nửa, bộ giáp bạc trên người đã tan chảy đến mức gần như không còn gì, y phục rách nát. Nước sông xung quanh đã nhuộm màu đỏ nhạt.
Tang Tửu kinh hãi, lao tới nắm chặt lấy bàn tay không còn chút m.á.u nào của Minh Dạ, cố gắng kéo chàng ra khỏi đầm lầy nhưng tay hai người cứ tuột ra.
Xung quanh chỉ có vùng nước tối tăm yên tĩnh, Tang Tửu tuyệt vọng, kết giới hình vỏ sò bắt đầu xuất hiện vết nứt, chậm rãi hòa tan rồi biến mất.
Tang Tửu lại nhào về phía Minh Dạ, cẩn thận ôm chàng vào lòng.
Tang Tửu: "Minh Dạ, ta nhất định sẽ mang chàng đi, kiên trì thêm một chút nữa thôi, chúng ta cùng rời đi."
Tang Tửu ôm chặt Minh Dạ bằng một tay, tay còn lại cố gắng đào nham thạch đen kịt đang chôn vùi Minh Dạ ra, nàng cắn chặt răng, đào lớp cát dày từng chút một, móng tay lại tiếp tục chảy máu, nham thạch bắt đầu nuốt chửng hai người, chân Tang Tửu cũng bị chôn lại nhưng nàng không có thời gian bận tâm tới nó.
Bỗng nhiên, thân thể Minh Dạ nhấp nháy, dần trở nên trong suốt. Tang Tửu đau đớn nhìn khuôn mặt chàng dần trở nên hư ảo, Tang Tửu gắt gao nắm chặt cổ áo Minh Dạ.
Tang Tửu: "Minh Dạ, tên khốn này!"
Nàng liều mạng lôi Minh Dạ ra, cuối cùng cũng kéo được chàng ra khỏi bùn cát, Tang Tửu lập tức ôm chàng vào lòng, ra sức khua tay bơi về hướng mặt sông.
.
14-10.
Địa điểm: Nhược Thủy, lòng sông, bên ngoài.
Thời gian: buổi tối.
Nhân vật: Minh Dạ, Tang Tửu.
Trong màn đêm vô tận, Tang Tửu ôm Minh Dạ trong lòng, chậm rãi nổi lên. Kết giới quanh thân nàng lấp lóe rồi biến mất, Tang Tửu đau đến nghiến răng, ngước mặt nhìn lên.
Xa xa phía trên, đã có thể nhìn thấy ánh sáng yếu ớt đang chiếu xuống sông. Tang Tửu dốc hết toàn bộ sức lực, cố gắng bơi về phía ánh sáng.
Cuối cùng hai người cũng nổi lên, Tang Tửu hít một hơi thật sâu, lúc này mới phát hiện Minh Dạ trong ngực mình đã biến thành một con rồng nhỏ cỡ lòng bàn tay, lặng lẽ lơ lửng ở trên lòng bàn tay của nàng.
.
14-11.
Địa điểm: Rừng trúc, nhà trúc, bên ngoài.
Thời gian: buổi tối.
Nhân vật: Tang Tửu.
Biển trúc xào xạc trong gió và ánh trăng hiện ra giữa rừng trúc.
Tang Tửu xuất hiện ở chỗ sâu trong rừng trúc, mặt cắt không còn một giọt máu, ôm một vỏ sò trong ngực, đi chân trần, bước chân lung la lung lay sắp ngã, sau lưng in một chuỗi dấu chân đẫm máu tươi.
Ngôi nhà trúc cuối cùng cũng hiện ra trước mắt.
Tang Tửu thở phào nhẹ nhõm.
Tang Tửu: "Minh Dạ ... cuối cùng chúng ta cũng về rồi ... "
Tang Tửu nói xong ngã đập đầu xuống đất.
.
14-12.
Địa điểm: Rừng trúc, nhà trúc, bên ngoài.
Thời gian: ban ngày.
Nhân vật: Tang Tửu.
Bình minh.
Vỏ sò đặt trên bàn, phát ra ánh sáng tím nhàn nhạt.
Tang Tửu vùi đầu lục tung mọi thứ.
Tang Tửu (nội tâm): "Minh Dạ trọng thương, hiện tại đã trở lại nguyên hình, cần cẩn thận dưỡng thương, nhưng giao long thường sống trong nước, ta biết nuôi ở đâu đây?"
Tang Tửu thoáng nhìn thấy chiếc nồi trên bếp, sắc mặt thay đổi.
(Cắt cảnh)
Trong nồi chứa đầy nước, một chiếc vỏ sò lặng lẽ nằm dưới đáy nồi. Tang Tửu cẩn thận thò bàn tay thương tích chồng chất vào trong, mở nửa vỏ sò ra, tiểu giao long màu bạc cuộn tròn lại ngủ say bên trong, Tang Tửu hài lòng đóng vỏ lại, suy nghĩ một lúc.
Tang Tửu: "Nghe nói nước ở Đông Hải là nước mặn."
Tang Tửu lấy lọ muối, rắc vô nước, nghiêm túc khuấy một lúc lâu. Nàng nhúng ngón tay vào nước, thử độ mặn rồi lại rắc thêm.
Một chuỗi bong bóng xuất hiện trong vỏ sò, Tang Tửu hài lòng.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, gục đầu xuống bàn, nhìn đáy nồi mà lòng buồn vô cớ.
Tang Tửu: "Minh Dạ, chàng thật sự đáng ghét, biến thành dạng này ... còn đáng yêu hơn một chút."
.
14-13.
Địa điểm: Rừng trúc, nhà trúc, bên ngoài.
Thời gian: ban ngày.
Nhân vật: Tang Tửu.
Chiếc nồi đặt trên bàn đá.
Tang Tửu xắn tay áo xắn ống quần, đeo giỏ trúc bước nhanh về nhà. Nàng cẩn thận lấy linh thảo đang phát sáng từ trong giỏ trúc ra, đặt nó vào trong nồi, sau đó phủ lên tiểu giao long một chiếc lá linh thảo xinh đẹp.
Tang Tửu: "Những linh thảo này đều rất bổ dưỡng và hữu ích đó. Minh Dạ, mau mau biến trở về đi, như con cá chạch nhỏ núp trong vỏ, không giống chàng tí nào."
Tang Tửu đột nhiên nghĩ tới một chuyện, trong lòng có chút buồn bực.
Tang Tửu: "Đợi đến khi chàng trở về hình người, liền sẽ rời đi. Hôm đó ta đối với chàng như vậy, chàng tất nhiên sẽ không tha thứ cho ta. Chờ chàng tỉnh lại, nói không chừng chàng sẽ giết ta luôn."
Tang Tửu thở dài và khuấy nước canh.
(Cắt cảnh)
Ánh nắng mặt trời vô cùng xán lạn, Tang Tửu bưng nồi ra ngoài phơi nắng, vừa lật sách y dược, vừa ném thảo dược kỳ lạ vào trong nồi.
(Cắt cảnh)
Trời mưa, Tang Tửu vội vàng chạy ra ngoài, bưng cái nồi chạy vào nhà.
(Cắt cảnh)
Tang Tửu nhắm mắt lại và niệm quyết, một lượng yêu lực vừa đủ rót vào trong nồi.
.
14-14.
Địa điểm: Rừng trúc, nhà trúc, bên ngoài.
Mặt trời mọc và mặt trăng lặn, vài ngày trôi qua.
.
14-15.
Địa điểm: Rừng trúc, nhà trúc, bên ngoài.
Thời gian: ban ngày.
Nhân vật: Tang Tửu, Tang Hữu.
Tang Tửu về nhà cùng với các loại thảo dược trên lưng, nàng kinh ngạc phát hiện, Tang Hữu đang ngồi uống trà bên bàn đá, chiếc nồi vốn đặt trên đó đã không cánh mà bay.
Tang Tửu (nội tâm): "Chết tiệt, kỳ hạn mười ngày đã tới, ta quên mất a huynh sẽ đến."
Tang Hữu ngẩng đầu nhìn thấy nàng liền vội vàng đứng dậy.
Tang Hữu: "A Tửu, muội đi hái thuốc? Bị thương chỗ nào rồi hả?"
Tang Tửu vội xua tay.
Tang Tửu: "Thuốc bồi bổ, gần đây muội vừa học được chút y thuật, hái một số thuốc bổ có ích cho việc tu hành thôi."
Tang Hữu quan sát sắc mặt của nàng.
Tang Hữu (nội tâm): "Thần quân vẫn loạn lạc, tin tức Minh Dạ chết trận, sớm muộn gì A Tửu cũng biết được, tuy không nói ra nhưng trong lòng muội ấy chắc chắn vẫn còn con tiểu giao long kia, biết được nhất định đau buồn và tổn thương. Nhưng bây giờ là thời điểm tu hành quan trọng nhất, bảo ta làm sao mở miệng nói được chứ."
Sắc mặt Tang Hữu nặng nề.
Tang Hữu: "A Tửu ... "
Tang Tửu (thận trọng): "A huynh, huynh ... huynh có nhìn thấy cái nồi muội để ở chỗ kia không?"
Tang Hữu sững sờ.
Tang Hữu: "Huynh thấy nguyên liệu đã được cho hết vào nồi, cả muối nữa, nên huynh mang vào bếp nấu cho muội rồi."
Tang Tửu hít một ngụm khí lạnh, vọt vào phòng bếp.
.
14-16.
Địa điểm: Rừng trúc, nhà trúc, phòng bếp, bên ngoài.
Thời gian: ban ngày.
Nhân vật: Tang Tửu, Tang Hữu.
Ngọn lửa bùng cháy, Tang Tửu nhanh chóng cứu chiếc nồi. Khi mở nắp nồi, một luồng khí nóng màu trắng bay ra.
Tang Tửu (nội tâm): "Cứu mạng!"
Tang Tửu luống cuống tay chân, nhấc nắp nồi, gạt linh thảo xanh mơn mởn ra, mở vỏ sò. Tiểu giao long vẫn đang ngủ ngon lành trong vỏ sò.
Tang Tửu thở phào nhẹ nhõm.
Tang Tửu: "Ta đến muộn thêm chút nữa, sợ là chàng sẽ biến thành món canh thập toàn đại bổ (*) mất."
(*) Thập toàn đại bổ: bài thuốc có công dụng bồi bổ khí huyết, còn có tác dụng tăng cường khả năng miễn dịch của cơ thể, cải thiện hệ tuần hoàn, giúp thận khỏe.
Tang Hữu đi theo đến phòng bếp.
Tang Hữu: "A Tửu, có chuyện gì vậy?"
Tang Tửu giật mình đóng nắp nồi, đem nồi giấu sau lưng.
Tang Tửu: "Không, không có gì. Muội vẫn còn nguyên liệu chưa bỏ vô, định mấy ngày nữa hái rồi nấu sau."
Tang Hữu nhìn em gái nhà mình và thở dài.
Tang Hữu: "A Tửu, có chuyện này huynh không biết nói với muội như thế nào."
Tang Tửu: "A huynh muốn kể cho muội nghe Thần Ma đại chiến sao?"
Tang Hữu ngạc nhiên. Tang Tửu cúi đầu xuống.
Tang Tửu: "Thần Ma đã trong thế giằng co hơn hàng trăm năm rồi, cuộc sống tứ châu bị tàn phá nặng nề, bây giờ các vị thần đã chết vì cứu thế gian. Họ đã hoàn thành tâm nguyện của bản thân. Tất cả sinh linh trên thế gian đều biết ơn họ."
Tang Hữu (Ngạc nhiên): "A Tửu ... Minh Dạ đến nay vẫn bặt vô âm tín, sợ là đã lành ít dữ nhiều."
Tang Tửu sờ cái nồi sau lưng.
Tang Tửu: "Bọn muội đã hoà ly rồi, hắn sống hay chết cũng không liên quan gì đến muội."
Tang Tửu đẩy Tang Hữu xoay người lại.
Tang Tửu: "A huynh, chúng ta ra ngoài luyện công đi, hôm nay huynh muốn dạy muội cái gì ... "
Hai người rời đi.
Ánh sáng bạc nhàn nhạt loé lên xuyên qua khe hở của nắp nồi.
.
14-17.
Địa điểm: Rừng trúc, nhà trúc, bên ngoài.
Thời gian: ban ngày.
Nhân vật: Tang Tửu, Tang Hữu.
Tang Hữu và Tang Tửu thu hồi yêu lực. Tang Hữu lau mồ hôi rịn trên trán.
Tang Hữu: "Muội tiến bộ nhanh như vậy, không bao lâu nữa huynh cũng không dạy được cho muội nữa."
Tang Tửu đắc ý, rót cho ca ca một ly nước.
Tang Tửu: "Đến lúc đó đổi lại để muội bảo vệ a huynh."
Tang Hữu mỉm cười vui vẻ.
Tang Hữu: "Tốt. Sắc trời đã không còn sớm, nếu lại về muộn cha có thể sẽ điều tra ra, mười ngày sau huynh lại đến gặp muội."
Tang Tửu ấp úng.
Tang Tửu: "A huynh, hiện tại muội đã có thể tự học, đường xa như vậy huynh không cần đến nữa đâu."
Tang Hữu cốc trán muội muội mình.
Tang Hữu: "Cánh cứng rồi muốn bay à? Vậy mười lăm ngày nữa huynh đến kiểm tra việc tu luyện của muội."
Tang Tửu đành phải gật đầu, nhìn Tang Hữu biến mất.
Tang Tửu ngẩn người đứng dưới ánh chiều tà, đột nhiên nghe thấy một tiếng động lớn, ầm một tiếng ngã xuống đất, Tang Tửu kinh hãi vội vàng trở về phòng.
.
14-18.
Địa điểm: Rừng trúc, nhà trúc, phòng bếp, bên ngoài.
Thời gian: ban ngày.
Nhân vật: Tang Tửu, Minh Dạ.
Chiếc nồi bị đập vỡ thành từng mảnh trên mặt đất, nước thuốc rơi vãi khắp sàn nhà.
Minh Dạ biến trở lại hình dạng con người và nằm trên mặt đất ướt sũng.
Tang Tửu vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, vành mắt đỏ hoe.
.
14-19.
Địa điểm: Rừng trúc, nhà trúc, phòng ngủ, bên trong.
Thời gian: ban đêm.
Nhân vật: Tang Tửu, Minh Dạ.
Minh Dạ đã đổi một bộ y phục sạch sẽ, nằm trên giường, vẫn còn bất tỉnh.
Bộ y phục tàn tạ rách rưới đã bị Nhược Thuỷ làm cháy xém đang nằm yên vị trên mặt đất.
Tang Tửu ngồi ở mép giường thắt dây lưng cho hắn. Minh Dạ yên tĩnh nằm đó, mặc nàng loay hoay.
-Hồi tưởng 13-14-
Tia chớp trắng như tuyết lóe lên, ngón tay của Tang Tửu kéo dây thắt lưng trên y phục Minh Dạ.
Tang Tửu đỏ mặt rút tay về.
Tang Tửu: "Lần này ta không chiếm tiện nghi của chàng đâu, đến lúc đó đừng hòng tính sổ được ta."
Tang Tửu ngồi ở mép giường, xoay người đưa lưng về phía Minh Dạ, ảo não ôm đầu.
Tang Tửu: "Tang Tửu ơi là Tang Tửu, hắn đã bất tỉnh rồi mà ngươi vẫn bị nhan sắc hắn mê hoặc. Nếu không ngươi cứ mang hắn về Ngọc Khuynh Cung, ném đại ở cổng đi. Sau này cũng đỡ phải lo hắn lấy cái mạng nhỏ của ngươi."
Tang Tửu quay đầu nhìn lại, ánh nến phản chiếu khuôn mặt tuấn tú tái nhợt của Minh Dạ.
Tang Tửu: "Thôi sao cũng được, để ta ở cạnh chàng thêm vài ngày, chờ chàng tỉnh lại, tự nhiên sẽ rời đi ... "
Tang Tửu cam chịu, đắp chăn cho Minh Dạ.
(Cắt cảnh)
Tang Tửu cuộn tròn ở cuối giường, ngủ say.
Minh Dạ yếu ớt ho khan vài tiếng rồi tỉnh lại, ánh mắt không còn thần sắc như xưa mà trống rỗng và mờ mịt. Minh Dạ sững sờ, sau nhiều lần xác nhận, chàng đã chắc chắn rằng mình không thể nhìn thấy.
Minh Dạ đành phải bình tĩnh lại, mò mẫm tìm kiếm xung quanh, chạm vào chăn đệm mềm mại trên giường.
Minh Dạ (nội tâm): "Giường? Có người đã cứu ta ... "
Minh Dạ vén chăn lên, sờ soạng muốn xuống giường, vô tình chạm vào một món đồ lông nhung mềm mại (đầu Tang Tửu) ở cuối giường, Minh Dạ giật mình, vội vàng rút tay về.
Tang Tửu nhăn mặt trong mơ, trở mình và ngủ thiếp đi. Minh Dạ cẩn thận đưa tay ra sờ thêm lần nữa, lần mò dọc theo ống tay áo chạm vào tay nàng.
Minh Dạ (nội tâm): "Con người?"
Minh Dạ nhẹ nhàng vỗ vỗ nàng.
Minh Dạ: "Dậy đi."
Tang Tửu dụi mắt thức dậy, thấy Minh Dạ đang ngồi ở mép giường "nhìn" mình, nhất thời bị doạ cho hồn phi phách tán, ngã xuống đất.
Minh Dạ nhíu mày.
Minh Dạ: "Ngươi đừng sợ, ta cũng không phải người xấu đâu. Ngươi đã cứu ta sao?"
Tang Tửu kinh hãi nhìn Minh Dạ, nàng đưa tay ra lắc lắc trước mặt Minh Dạ, nhưng Minh Dạ không chút phản ứng nào với động tác này. Lòng Tang Tửu trầm xuống.
Minh Dạ thấy không có ai đáp lại, ngập ngừng hỏi.
Minh Dạ: "Ngươi có ở đó không?"
Tang Tửu vội vàng đứng dậy, bưng ngọn nến trên bàn, dùng một tay giữ mặt Minh Dạ, xích lại gần nhìn kỹ một chút - đồng tử trong veo, không bị thương, Minh Dạ bị người khác chạm vào liền không thoải mái, chàng nhíu mày, nhẹ nhàng đẩy nàng ra.
Minh Dạ: "Ngươi đang làm gì vậy?"
Tang Tửu (nội tâm): "Mắt hình như không bị thương. Có lẽ vừa trở lại nguyên hình, thương tích còn chưa lành, cố gắng dưỡng thêm một thời gian ... "
Tang Tửu suy nghĩ một chút, dùng đầu ngón tay ngưng tụ yêu lực, khẽ chạm vào yết hầu, lúc mở miệng đã đổi thành một giọng nói trong trẻo.
Tang tửu: "Không sai, ta chính là ân nhân cứu mạng của chàng."
Minh Dạ: "Ngươi đã tìm thấy ta ở đâu?"
Tang Tửu: "Ta ... Ta đi thả lưới bắt cá, kết quả vớt lên được một con cá chạch trắng, vốn định mang đi hầm cùng với đậu phụ, ai ngờ đột nhiên lại biến thành một con người to đùng, ngay cả nồi cũng bị nổ tung."
Minh Dạ đã hiểu, chàng hít một hơi, đứng dậy muốn rời đi.
Minh Dạ: "Đa tạ, nồi của ngươi ta sẽ bồi thường cho ngươi."
Tang Tửu hoảng hốt, vội vàng đến gần ngăn cản.
Tang Tửu: "Thương thế của chàng còn chưa khỏi, vừa mù vừa tàn phế, chàng muốn đi đâu?"
Minh Dạ quên mất bản thân không nhìn thấy, cằm trực tiếp đập vào mặt nàng, Tang Tửu che mặt, đau đến rơi nước mắt.
Minh Dạ sững người trong giây lát, vịn mép giường chậm rãi đứng lên, chàng bị thương rất nặng, lúc này mới khôi phục được một hai phần, sức lực yếu vô cùng.
Minh Dạ (nội tâm): "Đúng rồi ... ta nên đi đâu đây? Ma Thần đã diệt, linh đài trống rỗng, ta cũng không thể cùng đồng bọn ngã xuống, thế gian này cũng không còn cần đến Chiến Thần Minh Dạ nữa."
Minh Dạ buồn bã cúi đầu.
Tang Tửu nhìn sắc mặt của chàng, cũng đoán được bảy tám phần tâm tư của chàng.
Tang Tửu: "Con lươn nhỏ nhà chàng chắc vẫn còn chưa biết chuyện, bây giờ Ma Thần đã đền tội, thiên hạ thái bình, không cần trốn chạy nữa. Không bằng chàng ở lại đi, giúp ta làm chút việc lặt vặt xem như báo đáp ơn cứu mạng của ta."
Minh Dạ bối rối.
Minh Dạ: "Ta không biết làm."
Tang Tửu: "Không biết có học, như vậy đi, chàng làm việc lặt vặt cho ta, ta giúp chàng chữa mắt, đợi chàng khôi phục thị lực ta sẽ để chàng đi, thế nào, không thiệt thòi đúng không?"
Nghe xong Minh Dạ càng thấy khó hiểu hơn.
Minh Dạ: "Nghe thế nào cũng thấy ta là người được lợi, vì sao ngươi cứ nhất định phải giữ ta lại?"
Tang Tửu nghẹn ngào quay mặt đi.
Tang Tửu: "Ta ở nơi này một mình rất cô đơn, ta muốn có người cùng ta trò chuyện, cho dù là ... một người không quen biết."
Giọng điệu nàng buồn bã, Minh Dạ không khỏi xúc động.
Minh Dạ (nội tâm): "Đúng vậy, bây giờ người cùng thế hệ với ta cũng đã lụi tàn, Tang Tửu cũng .... Ta không phải cũng lẻ loi một mình sao?"
Minh Dạ: "Được, ta đáp ứng ngươi."
Tang Tửu mờ mịt nhìn Minh Dạ ngồi trước mặt, cũng không thấy vui vẻ gì ngược lại tâm tình càng thêm phức tạp.
Tang Tửu: "Vậy ngủ trước đi, sáng mai ta sẽ đi tìm thuốc chữa mắt cho chàng."
Nàng đỡ Minh Dạ nằm xuống giường, rồi đứng dậy rời đi.
Minh dạ: "Ngươi muốn đi đâu vậy?"
Tang Tửu (không vui): "Chỉ có một cái giường, ngươi là người bệnh, mau ngủ đi."
Tang Tửu thổi tắt đèn, gục xuống bàn, nhích tới nhích lui mãi không ngủ được.
Minh Dạ đành phải nằm xuống.
Minh Dạ: "Ngươi còn chưa cho ta biết tên của ngươi."
Tang Tửu sửng sốt.
Tang Tửu: "Ta ... "
Tang Tửu nghĩ một lúc.
Tang Tửu: "Ta tên Mặc Châu, là cây trúc tinh trong núi này, ngươi có sợ hay không?"
Minh Dạ cười khẽ thành tiếng.
Minh Dạ: "Ta tên Minh Dạ. Lúc trước từng ở Đông Hải."
Minh Dạ nhắm mắt lại, không nói nữa.
Tang Tửu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.
Tang Tửu (nội tâm): "Đây là lần cuối cùng. Đợi mắt chàng khỏi hẳn, chúng ta ... không bao giờ gặp lại nhau nữa."
.
14-20.
Rừng trúc sáng sớm, sương mù giăng kín lối, bình minh vừa ló dạng.
Tiếng chim hót vang cả núi rừng.
.
14-21.
Địa điểm: Rừng trúc, nhà trúc, bên ngoài.
Thời gian: Ban ngày.
Nhân vật: Minh Dạ, Tang Tửu.
Tang Tửu kéo nam nhân đã mặc y phục chỉnh tề kia rồi búi tóc cho chàng, sau đó thắt dây lại cho Minh Dạ.
Tang Tửu: "Thuốc đã thay xong, đều là vết thương ngoài da, vài ngày nữa sẽ lành thôi."
Minh Dạ: "Đa tạ."
Lời còn chưa dứt, bên cạnh đã vang lên tiếng "cạch", có thứ gì đó đã được đặt xuống trước mắt chàng.
Tang Tửu: "Đây là thảo dược, chàng giúp ta ngắt lá bỏ vào giỏ bên trái, cọng bỏ vào giỏ bên phải, sau đó nghiền lá thành bột mịn, bẻ cọng thành từng đoạn nhỏ."
Mặc dù khó hiểu nhưng Minh Dạ không từ chối.
Minh Dạ: "Được."
Minh Dạ lóng nga lóng ngóng, bắt đầu nghiêm túc lặt thảo dược, Tang Tửu không nhịn được cười trộm.
(Cắt cảnh)
Minh Dạ và Tang Tửu ngồi đối diện nhau ăn cháo, Tang Tửu gắp đồ ăn kèm cho chàng, Minh Dạ cúi đầu im lặng ăn, thỉnh thoảng Tang Tửu lại gắp một ít đồ ăn kèm, không tiếng động đặt vào muỗng của Minh Dạ. Minh Dạ ăn vào thì ngạc nhiên.
Minh Dạ: "Đa tạ."
Tang Tửu: "Bớt nói hai chữ này đi, về sau chàng còn phải nói đa tạ nhiều lắm."
Minh Dạ: " ... được."
.
14-22.
Địa điểm: Rừng trúc, nhà trúc, ngoài sân, bên ngoài.
Thời gian: Ban ngày.
Nhân vật: Minh Dạ, Tang Tửu.
Tang Tửu đỡ lấy Minh Dạ, dẫn chàng đến trước hàng rào, cây cỏ mọc um tùm trước cửa, hoa lá bò đầy trên giàn.
Minh Dạ cẩn thận vươn tay ra, Tang Tửu liền cầm một đóa hoa đặt vào tay chàng.
Minh Dạ mỉm cười, Tang Tửu nhìn thấy nó liền sững người.
.
14-23.
Địa điểm: Rừng trúc, nhà trúc, bên ngoài.
Thời gian: Ban ngày.
Nhân vật: Minh Dạ, Tang Tửu.
Hai người ngồi đối diện ăn cơm, dường như Minh Dạ có tâm sự, muốn nói rồi lại thôi.
Tang Tửu: "Sao vậy? (căng thẳng) Có chỗ nào không thoải mái sao?"
Minh Dạ lắc đầu.
Minh Dạ: "Nếu hôm nay ngươi có thời gian xuống núi, có thể mua giúp ta một ít rượu không?"
Tang Tửu: "Vết thương của chàng còn chưa lành, không uống được!"
Minh Dạ đặt bát đũa xuống.
Minh Dạ: "Không, ta muốn ... dùng nó để tế điện mấy người bằng hữu."
Tang Tửu sững sờ.
Minh Dạ: "Ta nghe nói nhân gian nếu có người thân và bạn bè của ai chết thì sẽ dùng rượu để chiêu hồn, an ủi vong linh, ta có mấy vị bằng hữu đã ra đi trước ta."
Minh Dạ nói rất bình tĩnh, Tang Tửu nhìn vào đôi mắt trống rỗng của chàng, chợt cảm thấy đau buồn giống chàng.
Tang tửu: "Được, ta đi mua."
.
14-24.
Địa điểm: Rừng trúc, nhà trúc, bên ngoài.
Thời gian: Ban ngày.
Nhân vật: Minh Dạ, Tang Tửu.
Nến, hương đã bày trên bàn đá.
Tang Tửu đỡ Minh Dạ đi tới, cầm tay chàng đốt mấy nén nhang lên, cắm vào lư hương, rót đầy hai chén rượu rồi đưa một chén cho chàng.
Minh Dạ nâng chén đứng im, nhìn bầu trời bằng đôi mắt đã mất đi tiêu cự, thấp giọng ngâm xướng.
Minh Dạ: "Linh hồn cuộn tròn rời đi, sinh tử hiện ở Vị Ương, quân quay về Thọ Cung, Nhật Nguyệt cùng tỏa sáng ... "
Minh Dạ đem rượu vẩy xuống đất.
Tang Tửu cũng nghiêng chén rượu đổ xuống đất.
Tang tửu: "Chàng nói xem, người chết rồi sẽ đi về đâu?"
Minh Dạ: "Linh hồn sẽ phiêu bạt không nơi nương tựa, cuối cùng bước vào sông U Minh, theo dòng sông chảy về nơi tận cùng thế gian."
Tang Tửu: "Thần thì sao?"
Minh Dạ: "Thần không có hồn phách ... sau khi các vị thần ngã xuống, họ sẽ biến mất hoàn toàn khỏi thiên địa, bất luận ở đâu cũng không thể tìm thấy họ."
Tang Tửu trầm mặc.
Tang Tửu: "Có người sẽ nhớ đến họ, vậy thì họ sẽ không hoàn toàn biến mất."
Minh Dạ nhắm mắt lại, một hàng nước mắt chảy xuống.
Tang Tửu không kìm được đưa tay ra, do dự nắm lấy tay chàng, muốn an ủi chàng.
Minh Dạ lặng lẽ rút tay về, Tang Tửu bối rối.
.
14-25.
Địa điểm: Rừng trúc, nhà trúc, bên ngoài.
Thời gian: Ban ngày.
Nhân vật: Minh Dạ, Tang Tửu.
Tang Tửu cầm một bát thuốc nóng nhét vào tay Minh Dạ.
Minh Dạ: "Lại là thuốc mới?"
Tang Tửu: "Đúng vậy, nói không chừng lần này sẽ hiệu quả."
Minh Dạ miễn cưỡng cầm bát thuốc.
Minh Dạ: "Nếu thật sự không chữa được thì cứ thuận theo tự nhiên, không cần cưỡng cầu."
Tang Tửu: "Nói gì vậy, thuốc đắng dã tật, ngoan ngoãn uống hết đi. Chẳng lẽ chàng muốn mù, ở chỗ này ăn chực ta mãi à?"
Minh Dạ trầm mặc nửa ngày, giọng nói nhỏ đi.
Minh Dạ: "Ta không biết đi đâu, ta không có người thân, bằng hữu đều đã chết, thê tử của ta ... "
Cả người Tang Tửu lập tức đông cứng.
Minh Dạ: "Không, ta đã không còn liên quan đến nàng nữa. Nàng hận ta thấu xương, chỉ sợ cả đời này chúng ta cũng sẽ không gặp lại nhau nữa."
Minh Dạ cố gắng kiềm chế để giọng nói của mình không run rẩy.
Tang Tửu kìm nén cảm xúc, bờ môi run run.
Tang Tửu: "Vậy ... chàng thì sao?"
Minh Dạ im lặng, cuối cùng chỉ lắc đầu không nói gì.
Lòng Tang Tửu trầm xuống, cầm lấy bát thuốc rỗng tuếch.
Tang Tửu: "Minh Dạ, nếu chàng cảm thấy mắt mình bắt đầu khá hơn, ngay cả khi chàng chỉ nhìn thấy một chút ánh sáng, hãy nhớ nói với ta. Để ta còn chuẩn bị."
Tang Tửu (nội tâm): "Chuẩn bị cẩn thận một chút, rời khỏi nơi này."
Minh Dạ: "Ngươi sẽ sống ở đây mãi chứ?"
Tang Tửu (sửng sốt): "Tại sao chàng lại hỏi chuyện này?"
Minh Dạ: "Giờ đây trên thế gian này, ta chỉ còn một người bằng hữu là ngươi, thỉnh thoảng ta có thể đến thăm ngươi."
Tang Tửu siết chặt ngón tay.
Tang Tửu: "Không được, đợi mắt chàng khỏi hẳn ta sẽ đi ngay."
Minh Dạ (ngạc nhiên): "Đi đâu vậy?"
Tang Tửu: "Không thể nói chắc chắn được, đi đâu cũng được, dạo khắp bốn phương, tự tại vui vẻ là được."
Minh Dạ im lặng cụp mắt xuống, không nói gì.
.
14-26.
Địa điểm: Rừng trúc, nhà trúc, bên ngoài.
Thời gian: Ban ngày.
Nhân vật: Minh Dạ, Tang Tửu.
Trong góc sân, thảo dược tuôn ra ngày càng nhiều, chất thành một đống nhỏ.
Ánh nắng xán lạn.
Tang Tửu lấy chiếc ghế dài ra ngoài và đặt một chiếc gương lên đó.
Tang Tửu đỡ Minh Dạ ra.
Tang Tửu: "Ngồi đi, hôm nay nắng đẹp, ta giúp chàng chải tóc."
Minh Dạ: "Hả?"
Minh Dạ: "Hả gì mà hả, nhanh ngồi đi."
Tang Tửu ngồi xuống theo Minh Dạ, cầm chiếc lược gỗ chải đầu cho chàng.
Ánh nắng rải đầy trong sân, một đôi bướm trắng nhẹ nhàng bay qua, đuổi theo nhau bay lướt ra khỏi bức tường.
Tang Tửu thoa tinh dầu lên tóc Minh Dạ.
Tang Tửu: "Tinh dầu hoa nhài ta mới chưng ngày hôm qua đó, chàng được hời rồi."
Khuy áo của Tang Tửu vô tình cọ trúng gương, chiếc gương lắc lư phản chiếu ánh nắng chói chang, Minh Dạ bất ngờ bị ánh sáng làm cho choáng váng, sững người một lúc.
Ánh nắng chiếu vào mặt gương phản chiếu những tia sáng. Minh Dạ ngẩng đầu, thấy gương mặt mơ hồ của người ấy.
Khuôn mặt kia dần trở nên rõ ràng. Chính là Tang Tửu, nàng nhẹ giọng ngâm nga, nắm chặt tóc Minh Dạ, cẩn thận chải.
Minh Dạ đột nhiên nhắm mắt lại, tất cả những gì chàng có thể nghe được là tiếng tim mình đập vang như sấm.
Minh Dạ vươn tay, đột nhiên nắm lấy bàn tay đang chải tóc của nàng.
Tang Tửu: "Có chuyện gì vậy?"
Minh Dạ muốn nói nhưng lại cảm thấy cổ họng nghẹn lại, giọng nói khàn đặc.
Minh Dạ: "Không có gì."
Tang Tửu buông tóc, muốn rút tay ra nhưng không được.
Tang Tửu: "Chàng sao vậy? (Lo lắng) Minh Dạ, sao chàng lại khóc ... "
Minh Dạ nhắm chặt mắt, cố gắng khống chế cảm xúc, nắm lấy đốt ngón tay trắng bệch của Tang Tửu, không hề có ý nới lỏng.
Minh Dạ: "Không có gì ... có lẽ tinh dầu hun cay mắt."
Tang Tửu cuống lên.
Tang Tửu: "Sao chàng không nói sớm, để ta xem."
Tang Tửu nâng mặt chàng lên cẩn thận xem xét, đôi mắt Minh Dạ đỏ hoe, bình tĩnh nhìn nàng chằm chằm. Đôi mắt kia như đầm nước sâu, đầy dịu dàng và ôn nhu, không chớp lấy một lần, tựa như nhìn thẳng vào đáy lòng nàng.
Tang Tửu luống cuống, vô thức buông Minh Dạ ra. Minh Dạ nhìn đi chỗ khác như không có chuyện gì xảy ra.
Minh Dạ: "Có chuyện gì vậy?"
Tang Tửu nơm nớp lo sợ vươn tay ra lắc lắc trước mặt Minh Dạ, Minh Dạ ép mình phải thờ ơ, Tang Tửu nhẹ nhàng thở ra.
Tang Tửu: "Không, không có gì. Ta tưởng ... (thì thầm) mắt chàng đã chữa khỏi."
Minh Dạ cụp mắt xuống, Tang Tửu cho rằng chàng buồn nên vội vàng đổi giọng.
Tang Tửu: "Nhất định sẽ khỏi, chàng đừng buồn. Những linh thảo kia rất hiệu quả."
Minh Dạ gật đầu, Tang Tửu lại tiếp tục ngồi sau lưng chàng chải tóc.
Minh Dạ nhìn vào chiếc gương đồng, trong gương Tang Tửu ở ngay phía sau chàng, bận rộn chải tóc.
Gió nhẹ nhàng thổi bên mặt, hai người cứ vậy yên ổn ngồi cạnh nhau, yên tĩnh trôi qua khoảnh khắc này.
Minh Dạ (nội tâm): "Hóa ra ông trời cũng không bạc đãi ta. Tang Tửu, nếu như ta không khỏi hẳn, có phải chúng ta sẽ cùng nhau ở trong rừng núi này mãi không?"
Minh Dạ cong môi cười, góc độ nhỏ đến mức gần như không thể nhìn ra.]
.
[14-27.
Địa điểm: Rừng trúc, nhà trúc, phòng ngủ, bên trong.
Thời gian: ban đêm.
Nhân vật: Minh Dạ, Tang Tửu.
Màn đêm dần buông xuống, sao giăng đầy trời.
Minh Dạ ngủ trên giường, lặng lẽ nhìn Tang Tửu nằm trên mặt đất.
Không biết Tang Tửu đã mơ thấy gì, lăn từ trên đệm ra ngoài đất. Sau đó giật mình tỉnh giấc, ngơ ngác ngồi dậy, nàng cảm thấy lưng mình đau nhức.
Tang Tửu (nhẹ giọng): "Cổ đau quá đi ... "
Minh Dạ đột nhiên mở miệng, làm Tang Tửu giật mình.
Minh Dạ: "Vết thương của ta gần như đã khỏi hẳn, chúng ta đổi lại đi, ta ngủ trên mặt đất cho."
Tang Tửu: "Không được! Mắt chàng còn chưa khỏi."
Minh Dạ: "Vậy thì lên giường đi, chúng ta chen chúc một chút, tướng ngủ của ta rất tốt, sẽ không quấy rầy nàng đâu."
Tang Tửu do dự.
(cắt cảnh)
Tang Tửu cuộn chăn lại thành một cuộn, đặt ở giữa giường, ngăn cách hai người. Sau đó thỏa mãn nằm xuống, kéo chăn đắp lại.
Tang Tửu: "Được rồi, ngủ đi!"
(cắt cảnh)
Chiếc chăn cuộn tròn bị đá xuống đất, Tang Tửu đã nghiêng toàn bộ người về phía Minh Dạ, giống như con bạch tuộc, cuộn chặt lấy Minh Dạ, nằm ngủ ngon lành.
Minh Dạ hơi bất lực, cẩn thận sờ lên cánh tay của Tang Tửu đang ôm lấy cổ mình, định sẽ kéo tay nàng ra. Ai ngờ cánh tay Tang Tửu càng siết chặt hơn, phảng phất như sợ chàng sẽ chạy mất.
Tang Tửu (thì thào): "Minh Dạ ... "
Minh Dạ (ôn nhu trả lời): "Hửm?"
Tang Tửu im lặng.
Một lát sau, Minh Dạ ngạc nhiên khi cảm nhận được có thứ gì đó nóng ẩm, thấm ướt y phục của mình. Chàng chạm vào khuôn mặt đang dựa sát vào mình, mới biết thì ra đó là những giọt nước mắt mà nàng rơi ra trong khi ngủ.
Minh Dạ nhẹ nhàng duỗi tay ra, ôm lấy nàng, cầm tay nàng đặt lên tim mình.
.
14-28.
Địa điểm: Rừng trúc, nhà trúc, bên ngoài.
Thời gian: ban ngày.
Nhân vật: Minh Dạ, Tang Tửu.
Tang Tửu mồ hôi đầm đìa, bưng bát thuốc và một cái hộp gỗ nhỏ đi tới.
Minh Dạ đang nhặt rổ đậu trường giác (*), trong nháy mắt ngừng động tác trên tay, liếc nhìn Tang Tửu, giật mình làm rơi đậu trường giác xuống đất. Nửa bên quai hàm của Tang Tửu sưng tấy như cái màn thầu đỏ rực, nàng đau đến nhe răng trợn mắt.
(*) Đậu trường giác: Đậu trường giác là vị thuốc dùng để trị các vấn đề tiêu hóa, bệnh Celiac, béo phì, nôn mửa trong thai kì, Cholesterol cao, ...
Minh Dạ muốn mở miệng hỏi han quan tâm nàng nhưng lại không thể để lộ tẩy, đành nhíu mày trong âm thầm.
Tang Tửu: "Nào, thuốc này, nhân lúc còn nóng uống đi."
Mặt mũi Tang Tửu sưng phù, phát âm cũng không được rõ ràng.
Minh Dạ: "Đầu lưỡi nàng sao vậy?"
Tang Tửu che má, sắc mặt u ám.
Tang Tửu: "Không có gì, lúc xuống núi không cẩn thận cắn trúng lưỡi."
Minh Dạ (nội tâm): "Cắn lưỡi kiểu gì mà mặt mũi lại sưng phù thế kia?"
Minh Dạ cầm bát thuốc lên và uống một hơi cạn sạch. Tang Tửu lập tức vui vẻ cầm hộp gỗ nhỏ lên.
Tang Tửu: "Mở miệng ra."
Minh Dạ: "Cái gì?"
Tang Tửu: "Há miệng!"
Minh Dạ cau mày, ngoan ngoãn mở miệng theo yêu cầu của nàng. Tang Tửu mở hộp ra, bên trong là một miếng tổ ong, nàng xúc ra một khối mật ong óng ánh, nhét vào trong miệng Minh Dạ.
Tang Tửu: "Mau nuốt đi, cái này không đắng đâu."
Minh Dạ cảm nhận.
Minh Dạ: "Ngọt quá ... là mật ong à?"
Tang Tửu cười hì hì đóng nắp lại.
Tang Tửu: "Đúng vậy, ai bảo mỗi lần uống thuốc chàng đều than đắng?"
Minh Dạ bật cười, thấp giọng phản bác.
Minh Dạ: "Ta không có."
Tang Tửu: "Ngoài miệng thì không nói, nhưng đều thể hiện trên mặt, ta có mù đâu mà không thấy?"
Minh Dạ chợt hiểu ra, chàng đưa tay giữ chặt tay Tang Tửu.
Minh Dạ (ôn nhu): "Lại đây."
Tang Tửu sững sờ, thắc mắc nghiêng người tới. Bàn tay Minh Dạ khẽ chạm lên gương mặt nàng. Tang Tửu thở hổn hển vì đau. Minh Dạ dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt sưng tấy của nàng.
Minh Dạ: "Nàng lên núi trộm mật nên bị ong đốt?"
Tang Tửu (lầm bầm): "Trộm gì chứ, mượn dùng một tí thôi mà. Ai biết tổ ong kia lớn như vậy, con ong cũng to như thế này nè ... "
Minh Dạ vừa buồn cười vừa đau lòng vì nàng.
(cắt cảnh)
Tang Tửu đau đến nhe răng trợn mắt, Minh Dạ lấy một hộp thuốc mỡ màu xanh nhạt, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng bôi lên mặt Tang Tửu, nàng thở phào nhẹ nhõm.
Minh Dạ: "Đỡ hơn chưa?"
Tang Tửu: "Ừm ... "
Minh Dạ khẽ mỉm cười, bỗng nhiên đỡ mặt Tang Tửu, nhắm mắt rồi từ từ đến gần, nhẹ nhàng thổi lên. Gió mát thổi trên má, cảm giác đau rát cũng dịu đi không ít.
Hơi thở Minh Dạ gần trong gang tấc. Tang Tửu chợt đỏ mặt, đột ngột đứng lên.
Tang Tửu: "Được rồi, được rồi, thực sự không còn đau nữa."
Minh Dạ: "Tốt."
Tang Tửu lập tức chạy mất. Minh Dạ nén cười, nhìn chằm chằm về hướng Tang Tửu chạy đi.
.
14-29.
Địa điểm: Rừng trúc, nhà trúc, phòng ngủ, bên trong.
Thời gian: ban đêm.
Nhân vật: Minh Dạ, Tang Tửu.
Minh Dạ chỉ mặc nội y, dùng chăn bông bao lại rồi ngồi trên đầu giường.
Chàng liếc nhìn Tang Tửu đang đầm đìa mồ hôi đứng ngoài phòng tu luyện yêu thuật.
Minh Dạ: "Sắc trời không còn sớm, nên ngủ thôi?"
Tang Tửu đang cảm thấy tuyệt vọng.
Tang Tửu: "Chàng ngủ trước đi, không cần để ý đến ta. Ta ... ta ... muốn tu luyện."
Tang Tửu (nội tâm): "Suýt chút nữa quên mất, ngày mai a huynh đến, những ngày này ta hoàn toàn quên mất bài tập của mình."
Minh Dạ nhìn Tang Tửu vất vả luyện yêu thuật, trong lòng vô cùng khó chịu.
Minh Dạ (nội tâm): "Đợi tìm được cơ hội nói thật với Tang Tửu, ta sẽ đưa nàng trở lại Thần Vực Thượng Thanh, nghĩ biện pháp tẩy khí đục và tẩy tủy cho nàng ... "
Minh Dạ chìm đắm trong suy nghĩ của mình.
Đêm dài tĩnh mịch, tình ý tuôn trào.
.
14-30.
Địa điểm: Rừng trúc, nhà trúc, bên ngoài.
Thời gian: ban ngày.
Nhân vật: Minh Dạ, Tang Tửu.
Tang Tửu nắm ống tay áo của Minh Dạ, dẫn chàng ra cửa.
Minh Dạ giấu tay dưới ống tay áo, bình tĩnh nắm chặt tay Tang Tửu. Tang Tửu sửng sốt một chút, thầm nghĩ Minh Dạ đi đường bất tiện.
Tang Tửu: "Ta đã dựng lều trên núi cho chàng, bên trong có chuẩn bị thức ăn và trái cây, chàng tạm thời nghỉ ngơi trên đó nửa ngày, coi như đi tránh nóng nha. Sau buổi trưa, ta sẽ đến đón chàng về ... "
Cả hai vừa ra đến cửa đã thấy Tang Hữu từ xa tiến lại gần. Tang Tửu hít một hơi thật sâu, nhanh chóng kéo Minh Dạ về lại phòng. Minh Dạ sửng sốt, ngước mắt lên bắt gặp Tang Hữu liền thông suốt, trong lòng cười trộm, giả vờ không biết gì.
.
14-31.
Địa điểm: Rừng trúc, nhà trúc, bên ngoài.
Thời gian: ban ngày.
Nhân vật: Tang Tửu, Tang Hữu.
Ngay khi Tang Tửu chạy ra cổng, Tang Hữu cũng vừa đi tới. Tang Tửu khẩn trương đến mức mặt cũng nhăn lại.
Tang Tửu: "A, ha ha, sao hôm nay a huynh đến sớm thế?"
Tang Hữu đưa điểm tâm đang xách trong tay cho nàng.
Tang Hữu: "Đã ăn sáng chưa?"
Tang Tửu gật đầu như gà mổ thóc. Tang Hữu nhìn sang chiếc bàn đá bên cạnh, thấy trên bàn bày hai bộ bát đũa.
Tang Hữu: "Có khách tới nhà?"
Tang Tửu lắc đầu như trống bỏi.
Tang Tửu: "Không có, không có, gần đây muội tu luyện mệt mỏi, bụng đói rất nhanh, nên ăn ... ăn hai bát cơm."
Tang Hữu: "Ăn bằng hai cái bát?"
Tang Tửu: "Một bát cháo trắng, một bát cháo kê, hỗn hợp này đặc biệt ngon ... "
Tang Hữu nghi ngờ, bước vào cổng. Tang Tửu không ngăn được, đành phải theo ca ca đi vào.
.
14-32.
Địa điểm: Rừng trúc, nhà trúc, phòng ngủ, bên trong.
Thời gian: ban ngày.
Nhân vật: Minh Dạ, Tang Tửu, Tang Hữu.
Tang Tửu chạy theo phía sau ca ca.
Tang Tửu: "A huynh, a huynh, chúng ta ra ngoài đi, muội luyện yêu thuật cho huynh xem."
Tang Hữu bất lực lắc đầu, xắn tay áo lên.
Tang Hữu: "Không vội, muội ăn điểm tâm trước đi, trong phòng bày bừa lung tung như cái chuồng heo rồi này ... "
Tang Hữu bắt đầu thu dọn đồ đạc. Tang Tửu thấp thỏm theo sau, Tang Hữu thấy màn trên giường vẫn còn chưa kéo lên, lắc đầu bước qua đó.
Tang Hữu: "Sao ban ngày ban mặt mà màn cũng không kéo lên vậy ... "
Tang tửu: "A huynh, trên giường của muội ... Hả?"
Tang Tửu không kịp ngăn cản, Tang Hữu đã xốc màn treo lên, Tang Tửu ngẩn người, trên giường trống không.
Minh Dạ đứng trong khe hẹp giữa giường và vách tường, thân hình bị tấm màn che khuất.
Chàng nhìn qua cửa sổ, cách một lớp màn che, mơ hồ có thể nhìn thấy Tang Tửu ủ rũ cúi đầu, tu luyện yêu thuật. Tang Hữu không nhịn được lắc đầu.
Lần đầu tiên Minh Dạ thấy cảnh Tang Tửu và ca ca ở cạnh nhau ấm áp hòa thuận như vậy, bất giác mỉm cười.
.
14-33.
Địa điểm: Rừng trúc, nhà trúc, phòng ngủ, bên trong.
Thời gian: ban đêm.
Nhân vật: Minh Dạ, Tang Tửu.
Tang Tửu ỉu xìu thu dọn chăn mền.
Tang Tửu: "Cũng may hôm nay chàng nhanh trí, trốn trong góc hẻo lánh không bị phát hiện."
Minh Dạ biết rõ còn cố ý hỏi.
Minh Dạ: "Hắn là ai vậy?"
Tang Tửu chột dạ nuốt một ngụm nước bọt.
Tang Tửu: "Tóm lại nếu chàng bị huynh ấy phát hiện, có khả năng sẽ bị huynh ấy đánh chết á."
Minh Dạ: "Vì sao?"
Tang Tửu (lẩm bẩm): "Tất nhiên là vì chàng khi dễ muội muội của huynh ấy ... (lớn tiếng) Được rồi, có thể ngủ rồi đó."
Hai người nằm song song trên giường, ở giữa vẫn có cái chăn ngăn cách.
Tang Tửu dường như đang nói chuyện một mình.
Tang Tửu: "Tại sao thị lực vẫn chưa hồi phục vậy nhỉ? Ngày mai ta sẽ lên núi tìm một loại linh thảo khác, nghe nói rất hữu ích."
Tang Tửu lẩm lẩm xong thì ngủ thiếp đi.
Minh Dạ lặng lẽ mở mắt, nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Tang Tửu, trong mắt tràn đầy quyến luyến.
Minh Dạ (nội tâm): "Tang Tửu, đừng trách ta giấu giếm nàng, ta chỉ muốn những ngày tháng này của chúng ta có thể kéo dài lâu hơn một chút."]
.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro